Tìm Lại Nụ Cười Asisu

Chương 4: Món quà dành cho công chúa



Asisu giật mình sửng sốt, sao nàng chưa thấy qua cái hộp này bao giờ, rõ ràng dành cho nàng năm 18 tuổi, nay nàng đã hai mươi rồi kia mà. Thôi đúng rồi, lúc phụ vương trúng độc vẫn còn cả tháng mới đến sinh thần của nàng, vả lại lo tang cho phụ vương và lo lễ đăng quang cho Menfuisu, nàng đã quyết định không nhắc đến việc tổ chức tiệc. Suốt một năm sau đó, nàng toàn tập trung thần trí lo tống khứ con trộm mộ và tìm lại tình yêu của Menfuisu, nào có để tâm gì. Cái hộp này xem chừng là do phụ vương để đây, ngay góc khuất, nàng lại không quan tâm chính trị, giao hết cho em trai, ít lần vào đây nhưng chỉ xem qua loa vài tài liệu rồi ra ngoài. Có lẽ người quản thủ nơi đây ghét nàng như bao người, nên cũng không thống kê báo lại cho nàng. Một năm gần đây nàng sang Babylon, nên chắc chắn lại càng không có cơ hội biết.

Nàng quan sát món quà của mình, nhanh chóng thấy được không có chỗ để mở, không có ổ khóa hay chìa, làm sao để mở nó đây! Asisu muốn đem nó về cung của mình, rồi mới nghiên cứu tiếp. Hay là xin thẳng Menfuisu nhỉ, dù gì nó cũng là của nàng. Không, Menfuisu vốn dĩ chỉ cần Babylon phế nàng, lập tức sẽ tuyên án giết nàng, tuy nhiên nếu nàng xin, hắn biết nàng vào đây, sẽ có cơ hội nói nàng xâm nhập âm mưu với Ai Cập, lập tức quang minh chính đại kết liễu nàng và ở thế chủ động khiêu chiến với Babylon. Thậm chí bây giờ hắn có khả năng nghi ngờ nàng liên kết với Nebanon lật đổ hắn vì thù xưa, vả lại nếu hắn có cơ hội, khử ta cũng là bớt mối đe dọa vương quyền. Nàng còn chưa muốn chết.

Nghĩ đến đây nàng lại rùng mình, nhớ lại cảnh tượng hồi gặp Menfuisu ở cung Babylon, hắn còn nói muốn tự tay giết nàng. Asisu nàng không bao giờ quên. Nàng vội ôm chiếc hộp đứng dậy, chạy ra phía cửa, cũng phải mau chóng ra đây trước khi thuốc mê hết tác dụng và tiệc tàn. Ari vừa vặn khi đi có giấu một chiếc áo khoác trong người, phòng sợ nàng lạnh, Asisu vội bảo Ari khoác áo choàng lên người cô ta rồi để Ari ôm cái hộp giấu bên trong áo khoác, bản thân nàng cầm chiếc quạt lông phe phấy như chưa có chuyện gì, chỉnh trang lại y phục, sắp xếp mọi thứ như ban đầu, nàng và Ari nhanh chóng rời đi.

Vừa về đến gần cung, đã thấy lũ lính canh sấn đến hỏi. Từ khi nàng hồi hương, Menfuisu như giam lỏng nàng, cắt đặt lính canh khá đông,lại không cho nàng ra ngoài phòng, bộ hắn sợ ta lại ám toán gì cô vợ cưng của hắn. Thật may khi hôm nay nhờ bữa tiệc, mà nàng mới ra ngoài được một ít. Một tên không khách sáo, hỏi thẳng nàng:” Hoàng phi Babylon, người dự yến tiệc về muộn thế, lúc nãy đi ra không thấy Ari khoác theo áo choàng cơ mà.” Ari vội toan lên tiếng cẫi, thì Asisu vẫn phe phẩy quạt che nữa mặt, giộng lạnh tanh:” Hình như hoàng đế Ai Cập không dạy các ngươi biết hành lễ nhỉ, chuyện này đồn ra ngoài coi chừng hoàng đế vì danh dự sẽ xử trảm các ngưoi đấy, coi kìa, các ngươi còn biết xưng ta là hoàng phi Babylon kia mà.” Bọn chúng bắt đầu không hùng hùng hổ hổ như trước nữa:” Lệnh bà, xin thứ lỗi, chúng tôi chỉ là nóng vội.” Nàng lại tiếp tục:” Ari vì đứng ngoài trời lạnh hầu ta, nên có chút sinh bệnh, ta nghĩ các ngươi cũng không muốn phải tốn công kêu thầy lang vì một nô tỳ thấp hèn đâu nhỉ. Với lại, hoàng đế nói trước mặt mọi người là phái các ngươi canh gác cho ta chứ không phải điều tra ta, hoàng đế lại làm trái với mệnh lệnh của mình à?” Bọn chúng nhìn nàng với vẻ khó chịu, cũng may một vài tên lính bên phe nàng, là do Ari trước đây đã mua chuộc, thì thầm bàn luận với tên đứng đầu vài câu, nàng và Ari đã thuận lợi đi vào.

Mệt thật, vào tẩm cung của mình, lại cũng bị điều tra hoạch họe đủ điều, đây là địa ngục hay là quê hương của nàng vậy! Vừa đóng cửa lại, Ari nhanh chóng giấu món đồ đi, cởi áo khoác, phụ giúp ta tháo y phục, giả vờ cho binh lính bên ngoài thấy ta đã đi ngủ. Ari càng ngày càng thông minh ra, nhất là từ sau khi cùng ta từ Babylon trở về, suốt dọc đường không hỏi nàng một câu, chỉ theo ý nàng hành động, lại chu đáo phối hợp giúp nàng thế này, quả là người thân cận nhất của nữ hoàng!  

Ari thì thầm:”Lệnh bà, nô tỳ ra ngoài canh chừng, lệnh bà chú ý an toàn.” Nói rồi Ari tắt bớt nến, ra bên ngoài gần cửa canh chừng. Mọi đêm Ari đều như vậy, sợ nàng bị ám toán bất chợt, nhưng mà Menfuisu cho người giám sát nàng chặt chẽ như vậy, ai có muốn đột nhập coi lén cũng không được. Nhưng Ari ra bên ngoài, sẽ canh chừng đám lính đó tò mò.

Asisu vào giường, lôi chiếc hộp ra, lấy khăn lau bụi chung quanh nhanh chóng, rồi nhìn kỹ từng chi tiết tìm cách mở hộp. Quái lạ, không có ổ khóa, không có chỗ để mở, thà có ổ khóa, nàng còn đánh liều một phen đi kiếm chìa, đằng này…Mà thôi kệ, điều đó đồng nghĩa với việc chưa có ai biết trong này có gì. Khoan đã, nếu không có chỗ để mở khóa thì có thể là cơ quan vận hành. Điều này nàng được biết khi xây lăng mộ cho mẫu hậu và kim tự tháp cho phụ vương. Mà chỗ nào khởi động cơ quan nhỉ, phía dưới hay bên hông? Nàng lần mò một lúc thì thấy ở mặt bên trái, có một chỗ bị lõm vào, có lẽ chỗ này để một viên bích ngọc nhưng đã bị rớt đâu đó thì phải, nhưng mà nàng lại thấy không có dấu hiệu của việc lắp vào và rớt ra, hay có người gỡ nó ra nhỉ, cũng không có dấu hiệu sửa chữa. Chỗ lòm ấy trơn lẵn, không một vết tích xay xước gì cả. 

Có lẽ đây là chỗ khởi động cơ quan. Nếu như nàng nghĩ đúng, có lẽ không tìm thấy chìa khóa cơ quan, nên bọn quan thần thống nhất vứt xó nó trong phòng văn kiện.

Có lẽ một viên ngọc bích lắp vào đây sẽ mở được, nhưng kiếm ở đâu bây giờ, chung quanh nàng bị canh giữ thật cẩn mật, hình thù viên ngọc đặt ở đây phải lớn gấp mấy lần những viên ngọc nàng có. Làm sao kiếm đây? Hình như nàng còn suy nghĩ thiếu điều gì đó. Thôi đúng rồi, mẫu thân khi trao con dao bạc cho nàng đã dặn phải giữ nó bên mình, bảo quản kỹ lưỡng. Có lẽ là viên ngọc đính trên con dao bạc. Vội cúi xuống chân rút con dao ra, nhìn vào hai viên ngọc ở hai mặt, nàng vốn thấy trước đây viên hắc thạch được thiết kế gắn trên đoản đao khác với thông thường, nhanh chóng lấy viên hắc thạch ra, quả nhiên lấy ra rất dễ dàng. Nàng đặt vào chỗ thiếu viên ngọc, quả nhiên vừa y. 

Ba giây sau đó, nàng chưa kịp mừng thì mặt trên chiếc hộp chuyển động, chứng tỏ cơ quan đã được khỏi động. Asisu cực kỳ tò mò, chắc chắn quà tặng nàng là thứ quan trọng nên mới phải dùng đến cái hộp cơ quan này. Mặt trên mở ra hết, nàng nhìn vào trong thăm dò. 

Bên trái là tấm phù điêu. Lúc trước Carol làm vỡ nó nên nàng mới biết có người trộm mộ, hồi sinh và trừng phạt những kẻ vi phạm lời nguyền. Rồi nó được khôi phục nên nàng mới bắt con ranh đó về đây. Hồi còn bé, trong một buổi cầu nguyện, nàng vì mẫu hậu, phụ vương và em trai yêu quý từng thề trên cương vị tư tế sẽ bảo vệ họ sau khi đã tạ thế, vậy nên mẫu hậu cùng đại tư tế lúc ấy làm ra tấm phù điêu. Tấm phù điêu ấy nàng chỉ thấy qua một lần, rồi mẫu hậu đem cất giấu kỹ lưỡng, nó ngăn chặn sự phục sinh của nàng, nhưng kẻ nào làm vỡ sẽ chịu lời nguyền và nàng sẽ hồi sinh để trừng phạt.

Bên phải là một bức văn kiện, kỳ lạ, sao lại là bức văn kiện, chứng mình thân thế như bức văn kiện của tên nô lệ kia sao? Asisu nhanh chóng mở ra xem, bức văn tự là bút tích của tiên đế:” Asisu, ta tặng con hòn đảo Amet phía tây sa mạc, dù rằng không lớn như Giza, nhưng là nơi ta và mẫu hậu con rất thích. Ta mong con sẽ ghé đến thăm một lần. Ta mong con cũng thích nó như chúng ta.” Asisu nhìn xuống hộp, quả nhiên có giấy tờ văn thư về hòn đảo Amet kia. Nàng nghe tên hòn đảo sao quen quen… 

Phải rồi, hòn đảo phía tây sa mạc, là nơi hoàng thân thấp kém Nebanon xuất hiện đây mà.

Fia


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.