Tiểu Tổ Tông

Chương 9: Thanh đại



Tiêm sẽ đau, cho nên y tá thường cào cào da người bệnh để dời đi sự chú ý của họ, làm giảm đi cảm giác đau đớn.

Tống Y thấy lời giải thích phổ cập khoa học của Thời Ẩn Chi gửi đến, lương tâm có chút chột dạ.

Y tá trưởng là người tốt, cô không nên nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của cô ấy.

” Ai ui, tiểu bà cô của tôi, xem em vui vẻ chưa kìa. Đây là vừa ý người ta, muốn theo đuổi hả?”

Sau khi đi y tá trưởng đi, Ngô Ngữ liền ngồi ở trên ghế bên giường bệnh Tống Y, nháy nháy mắt hỏi, trên mặt mang nụ cười.

Nói yêu thương rất tốt nha! Để cho Tống Y cảm nhận được tình yêu, tài nghệ vẽ tranh của cô sẽ được nâng lên một bậc. Tốt nhất là oanh oanh liệt liệt, sau đó sẽ ảm đạm chia tay, cho Tống Y hiểu được nhân sinh.

Những nhà danh họa đều trải qua quá trình như vậy, Van Gogh cũng giống vậy nha.

Chỉ cần Tống Y đạt tới cấp độ này, Ngô Ngữ là người đại diện toàn quyền của cô nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, đếm cũng không hết.

” Theo đuổi? Em theo đuổi Thời Ẩn Chi á?

Đối với những lời Ngô Ngữ nói cô thật sự cạn lời. Tống Y liếc mắt, khoát khoát tay, nói:

” Không thể nào có chuyện như vậy đâu. Người khác không biết, chẳng lẽ chị còn không biết chuyện xấu trong nhà em sao?”

Gia đình Tống Y rất giàu có. Cha ruột cô Tống Tự Ninh là chủ tịch một doanh nghiệp lớn, mẹ cô Giải Giai Chiêu là họa sĩ nổi tiếng.

Giống như tình tiết trong các bộ phim, tiểu thuyết máu chó, Tống Tự Ninh bị trật đường ray lại còn bạo lực gia đình. Sau khi mẹ Tống Y- Giải Giai Chiêu vẽ xong bức tranh cuối cùng của đời mình liền nhảy xuống biển tự sát, đến cả thi thể cũng không tìm được.

Lớn lên trong giới thượng lưu từ nhỏ, Tống Y hiểu rõ nhất là thói hư tật xấu của đàn ông.

Cô không ngại trêu đùa hoặc là mập mờ, nhưng tuyệt đối không muốn kết hôn. Cô không muốn giống như mẹ mình, cả đời trải qua đau khổ.

Tống Y muốn làm người phàm tục, tham lam, háo sắc.

” Không thú vị. Tống Y, em quá nhàm chán rồi! Chị thấy em đối với bác sĩ đó đặc biệt như vậy, còn tưởng rằng rốt cuộc tình yêu của em đã đến, không nghĩ tới đều là chị tự mình đa tình.”

Ý kiến của Tống Y từ trước đến giờ kiên định khó mà thay đổi. Ngô Ngữ cũng không trông cậy vào việc có thể thay đổi cách nghĩ của cô. Nhún vai, chị bắt đầu cùng Tống Y báo cáo tình huống cụ thể về việc triển lãm lần này.

Nhờ tin tức Tống Y bị đâm lần này, giá của tất cả các bức tranh trong lần triển lãm này cũng tăng cao. Chỉ vài giờ trôi qua, tranh cũng được đặt hơn một nửa. Trong triển lãm phối hợp với Đại học N, cũng có mấy nhà sưu tập đã nhìn trúng tác phẩm của một số sinh viên và đã kí hợp tác lâu dài.

Có thể nói, Tống Y bị Lạp Kim đâm một nhát như vậy, trừ đau ra thì chuyện còn lại đều là chuyện tốt, tiền vô như nước.

Tống Y đối với chuyện Ngô Ngữ nói không khơi dậy được hứng thú, vẻ mặt có chút bất mãn.

” Được rồi, được rồi. Những chuyện này chị không cần nói cho em nghe, đều là tiền với tiền, làm bẩn danh hiệu nghệ thuật gia của em.”

Vẫn còn một đống con số muốn nói, Ngô Ngữ chỉ đành phải dừng lại. Chị đã sớm quen với lời nói ngay thẳng của Tống Y rồi. Lúc này thì nói không muốn tiền, nhưng có lẽ ngày mai lại ôm thẻ ngân hàng cười ngây dại ý.

Tống Y bị thương nhưng triển lãm tranh vẫn tiếp tục. Trên mạng dư luận cũng cần phải chú ý, nên việc của Ngô Ngữ còn có rất nhiều. Chị mời cho Tống Y hai y tá liền bận rộn không ngừng rời đi xử lí những chuyện khác.

Người đều đi cả rồi, Tống Y vô cùng buốn chán nằm trên giường xem phim truyền hình.

Cô không còn người thân, lúc này bị thương cũng không có ai đến hỏi thăm đôi câu. Nhiều năm trôi qua, cũng chỉ có ba người bạn có thể tin tưởng, nhưng phần lớn họ đều ở nước ngoài, chỉ có một người mới về nước năm nay.

Mở khóa điện thoại, mở Wechat, hàng loạt tin nhắn hỏi thăm tình huống hiện ra, đều là những danh nhân, thương nhân, nhà sưu tập, nhiếp ảnh gia…

Tin nhắn Thời Ấu Nghiên gửi tới đã bị nhấn chìm ở bên dưới.

” Chết hay chưa? Bị thương có nghiêm trọng không? Chưa chết thì trả lời cho mình.”

Rất đơn giản cũng rất thô bạo hỏi thăm một câu, ngay cả gói cảm xúc cũng không thêm. Khi thấy tin nhắn này, tâm tình đè nén của Tống Y mới có chút buông lỏng.

Cô mới không phải là người cô đơn. Nhìn xem, không phải còn có người nhớ đến cô sao?

Tống Y cao hứng lập tức gọi điện thoại, hai ba giây sau, đối phương liền nghe điện thoại.

” A lô! Tiểu Nghiên Nghiên, cậu đang ở đâu đấy? Chúng ta đi uống rượu đi!”

Làm nghệ thuật, vì theo đuổi linh cảm, rất nhiều người thích uống rượu hoặc hút thuốc để kích thích tinh thần. Bình thường Tống Y không đụng đến thuốc cùng rượu, nhưng hôm nay cao hứng, liền thích lôi kéo Thời Ấu Nghiên uống bia. Nhưng mà phẩm rượu của cô kém không chịu được.

” Uống cái gì mà uống! Hiện tại đức hạnh của mi như thế nào còn không rõ? Nhỡ may uống say, lại bị đâm một nhát, xem mi chạy như nào.”

Thanh âm Thời Ấu Nghiên nghe có chút giọng mũi. Cho dù giọng điệu bây giờ rất hung hăng, nhưng cũng không có bao nhiêu khí thế.

Cô ấy cùng Tống Y quen nhau sắp tám năm rồi. Lúc đầu là quen biết ở lớp Taekwando, cũng coi như không đánh không quen.

Sau đó Tống Y ra nước ngoài, hai người một tháng dù sao cũng phải gọi điện thoại một hai lần, giống như ” dì cả” của con gái vậy. Không dính như keo, nhưng lại tựa như tình nhân nhỏ nơi đất khách quê người.

Thời Ấu Nghiên biết tất cả chuyện của Tống Y, mà Tống Y cũng biết tất cả bất đắc dĩ của Thời Ấu Nghiên.

” Được rồi! Chờ bệnh cảm của cậu tốt lên thì đi. Bệnh cảm của tớ hai ngày nay vừa mới tốt lên, tại sao cậu cũng bị rồi? Nghe giọng mũi còn khá nặng.”

Được quan tâm, trong lòng Tống Y ấm áp. Cô tìm số Wechat của Thời Ẩn Chi rồi gửi cho Thời Ấu Nghiên, dương dương đắc ý khoe khoang:

” Mình gửi cho cậu một bác sĩ vô cùng lợi hại. Bệnh cảm của tớ uống thuốc tây một tuần cũng không khỏi, thế mà uống thuốc của bác sĩ này hai ba ngày liền khỏi hẳn. Cậu bị cảm cũng có thể tìm anh ấy xem một chút, đảm bảo sẽ hết bệnh.”

Thời Ấu Nghiên cầm khăn giấy lau lau nước mắt. Cô mới khóc một trận cho nên thanh âm mới giống như bị cảm.

Nhưng mà cô ấy cũng không muốn giải thích, âm thầm chấp nhận là mình bị cảm.

Liếc nhìn danh thiếp người Tống Y đề cử, sau đó liền rơi vào trầm tư.

” Y Y, Có phải người khám bệnh cho bạn tên là Thời Ẩn Chi?”

“Đúng vậy, tiểu Nghiên Nghiên, cậu biết à? Quả nhiên giới thầy thuốc nhỏ, tùy tiện cũng có thể gặp người quen, mình nói…”

“Không phải, anh ấy là anh của mình, anh ruột.”

Tống Y vẫn còn đang lảm nhảm, một câu của Thời Ấu Nghiên làm câu nói kế tiếp của cô không nói ra được.

Thế giới này thật đúng là nhỏ.

Não của Tống Y đơ một lúc, hồi lâu hồi lâu văng ra một câu:

“Anh cậu?? Fuck!!!!”

Thời Ấu Nghiên cũng không nghĩ tới buổi tối mấy hôm trước, nữ bệnh nhân bị anh cô nói là cảm mạo nặng còn nghĩ mình bị ung thư lại chính là Tống Y.

” May mắn, bây giờ mình đã biết rồi. Trước kia mình còn muốn gán ghép anh ấy với nữ bệnh nhân kia, tuyệt đối không ngờ lại là Y Y bạn! Nhưng mà bất quá bây giờ muốn làm mai cũng không được nữa rồi, anh mình bị mẹ bắt đi xem mắt, ngày mai rồi, thật là đáng thương.”

” Xem mắt? Xem cái gì mắt??? Anh ấy còn phải thay thuốc cho mình mà!”

Vừa nghe được lời của Thời Ấu Nghiên, Tống Y liền tức giận dùng sức vỗ xuống gối, hung tợn, khí thế ngút trời.

Thời Ấu Nghiên nhạy cảm ngửi được mùi không tầm thường. —— có lẽ cô nên tiết lộ thời gian địa điểm cụ thể một chút.

Thời Ẩn Chi không biết mình cứ như vậy bị em gái ruột bán đứng, đang đắm chìm trong học thuật, tiếp tục theo dõi các báo cáo thử nghiệm lâm sàng mới nhất của màng lá ECMO. Đối với việc ngày thứ hai phải đi xem mắt, cũng không đặc biệt chuẩn bị gì, thậm chí ngay cả họ tên của đối tượng xem mặt còn không biết.

Sau khi nhìn xong tiến triển của nghiên cứu mới nhất, anh lấy điện thoại ra gọi cho một vị giáo sư hiện đang làm việc tại Đại học Y Dược ở thủ đô.

” Là giáo sư Từ ạ? Em là Thời Ẩn Chi.”

Từ giáo sư là đệ tử chân truyền của quốc y đại sư Ngô Miễn Chân. Y thuật cũng cao thâm như vậy, nhưng không giống như Ngô lão, ông* ấy nghiên cứu về thẫm mĩ trong Trung y.

” Là tiểu Thời nhà cô giáo Diêu à. Chao ôi! Thật hiếm thấy, khi còn bé ta còn ôm cậu nha, tìm ta có việc gì sao?”

Giáo sư Từ cùng với mẹ của Thời Ẩn Chi – Điêu Bảo Thụy lúc còn trẻ là bạn học, quan hệ rất tốt. Bà(*) nhìn Thời Ẩn Chi giống như con cháu nhà mình vậy.

(* Rõ ràng bên trên để là 他: tā: có nghĩa là anh ta, ông ta…. Còn bên dưới tác giả lại để là 她 tā: có nghĩa là cô ta, chị ta, bà ta…. Mình nghĩ là tác giả gõ nhầm nhưng mình vẫn để nguyên như bản gốc nha.)

Hơn nữa Thời Ẩn Chi quả thật đủ ưu tú. Nếu không phải tuổi tác hạn chế, thì dựa vào thành quả nghiên cứu khoa học của anh nhất định có thể ngồi lên chức viện trưởng.

” Chính là muốn xin một đơn thuốc của cô. Em có người bạn hôm nay bị thương ở ngang hông, ở bệnh viện đã xử lí qua. Nhưng mà cô gái nhỏ yêu thích cái đẹp, sợ để lại sẹo.”

Bí mật bất truyền của Trung y là ở số lượng.

Toa thuốc trừ sẹo của giáo sư Từ mặc dù được truyền từ phương thuốc cổ xưa, nhưng mà trong đó liều lượng hay dược liệu được sử dụng đều là trải qua mấy thập niên không ngừng tìm tòi, mới có danh tiếng như ngày hôm nay. Thậm chí ngay cả tên thuốc cũng được gọi là ” Thuốc trừ sẹo nhà họ Từ”.

Thời Ẩn Chi không muốn toa thuốc của giáo sư Từ mà muốn thuốc đã được pha chế sẵn. Mặc dù so với thuốc bắc hiệu quả có thể kém hơn một chút, nhưng so với các loại thuốc mỡ trừ sẹo khác trên thị trường thì tốt hơn rất nhiều.

” Ai nha, ta hiểu ta hiểu rồi. Ta cũng từng trẻ tuổi nha. Thanh niên các em thời điểm đó cũng nên cẩn thận một chút, làm sao lại có thể làm thương eo con gái người ta chứ?”

Đầu kia điện thoại, giáo sư Từ người già nhưng tâm không già,còn rất quan tâm đến chuyện của những người trẻ tuổi. Tiếng cười tràn đầy cảm giác tự hào ” Nhà tôi có con lớn trưởng thành”, căn bản không cho Thời Ẩn Chi có cơ hội giải thích, lại hỏi tiếp:

” Đúng rồi, bây giờ chỗ cô còn có thuốc tráng dương, em xem có cần gửi qua cùng luôn hay không? Mẹ em thường nói với cô, muốn sớm ôm cháu trai a!”

Thời Ẩn Chi:”… Giáo sư, thật sự không giống như cô nghĩ đâu, em chưa có bạn gái.”

” A? Sắp ba mươi tuổi rồi còn chưa có?” Thanh âm của cô Từ tràn đầy khiếp sợ và khó tin.

Thời Ẩn Chi ba mươi tuổi:”… vâng.”

Cùng trưởng bối quen thuộc nói chuyện phiếm, luôn kéo đến chủ đề kết hôn. Thời Ẩn Chi sớm đã thành thói quen. Anh nhẫn nại cùng giáo sư Từ nói chuyện nửa ngày, đã nói đến kinh nghiệm yêu đương hơn hai mươi năm trước của giáo sư Từ.

Nửa giờ sau, Thời Ẩn Chi rốt cuộc cũng cúp điện thoại.

Trước kia, anh không cảm thấy ba mươi là lớn tuổi. Đời người vô hạn, ba mươi tuổi cũng còn trẻ.

Nhưng mà hôm nay không biết thế nào, sau khi cùng giáo sư Từ nói chuyện nửa giờ, Thời Ẩn Chi đột nhiên cảm giác được có lẽ mình già thật rồi.

Anh nhớ tới thời điểm xem hồ sơ bệnh án của Tống Y, cột tuổi tác ghi 24 tuổi.

Thời Ẩn Chi mở Wechat, liếc nhìn, không có tin nhắn nào gửi đến.

Thật là kỳ quái. Người bình thường một lúc có thể nhắn hơn chín mươi chín cái tin nhắn, tại sao đến bây giờ còn không có tin nhắn nào gửi đến?

______________________

Tại chị tôi còn đang bận suy nghĩ xem anh tại sao có thể đi xem mắt!!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.