Bảy giờ sáng tại thành phố N, trời vẫn chưa sáng hẳn, ánh nắng ban mai rải trên mặt đất, mạ trên đất một lớp bạc màu vàng.
Một đêm trôi qua, lá cây không chịu nổi sức nặng của giọt sương, cong cong thân mình, giọt sương theo lá cây nhẹ nhàng trượt xuống, rớt vào bụi cỏ dại dưới tàng cây, tan xuống những bông hoa nhỏ vô danh.
Chim chóc líu lo, dần dần đánh thức thành phố ngủ mê.
Ngày đến rồi.
Ăn xong bữa sáng, Thời Ẩn Chi lái xe đến bệnh viện. Ngày hôm qua, nếu anh đã đáp ứng với Tống Y thì nhất định sẽ tới thực hiện.
Bên trong phòng bệnh, Tống Y đang ngủ ngọt ngào.
Ngày hôm qua, cô từ chỗ Thời Ấu Nghiên biết được Thời Ẩn Chi phải đi xem mắt, liền tức giận không thôi, càng nghĩ càng giận, cuối cùng ——
Tức giận ngủ mất.
Lúc điều dưỡng gọi Tống Y dậy, cô vẫn còn thấy giận. Nghe nói Thời Ẩn Chi tới lại càng tức.
Giống như chú heo con nhỏ, tức giận hừ hừ đi rửa mặt, một chút sắc mặt tốt cũng không cho Thời Ẩn Chi.
” Thức dậy tức giận lớn như vậy?”
Thời Ẩn Chi bưng mâm vô khuẩn vào phòng bệnh, đồ cũng đặt lên bàn, tự mình tìm cái ghế ngồi xuống.
Băng gạc và thuốc bôi đều là của bệnh viện, chỉ là đổi người thay băng mà thôi. Có người hỗ trợ thay băng gạc, y tá trưởng cũng vui vẻ thoải mái.
Tống Y không phản ứng với Thời Ẩn Chi, bóp một đống sữa rửa mặt CPB, nhúng vào nước để làm sạch da mặt.
Một ngày tốt đẹp bắt đầu từ sáng sớm.
Mỗi ngày xinh đẹp bắt đầu từ trang điểm.
Cho dù có bị thương ở eo, cho dù là mặc quần áo bệnh nhân, Tống Y vẫn kiên trì trang điểm. Trang điểm đơn giản kiểu thiếu nữ Nhật Bản rất thích hợp, cũng phù hợp với phòng bệnh hồng nhạt này.
“Nằm xuống thay thuốc.”
Thấy Tống Y đã thu thập xong, Thời Ẩn Chi bỏ báo xuống, chuẩn bị đổi thuốc cho Tống Y.
” Tôi ngồi đổi thuốc không được hả? Vừa dậy lại phải nằm xuống, tóc cũng bị rối.”
Tống Y không chịu, trong lòng cô tức giận, chỉ muốn đối nghịch với Thời Ẩn Chi.
Thời Ẩn Chi không đáp lời, anh đem mâm vô khuẩn bưng đến cái ghế bên cạnh Tống Y, gỡ bỏ băng gạc, quỳ xuống một chân.
” Kéo áo lên trên một chút.”
Vết thương của Tống Y ở ngang hông, quần áo bệnh nhân rộng lớn hoàn toàn che mất eo của cô, muốn đổi thuốc phải đem áo kéo lên trên mới được.
Bây giờ Tống Y có chút hối hận. Cô nên nằm ở trên giường đổi thuốc mới đúng. Vì khi ngồi, trọng lực tác dụng, thịt sẽ hướng xuống dưới, trên bụng cô chỉ cần có chút thịt sẽ thấy rất rõ.
Có mỡ bụng, thật sự đã làm tổn hại đến hình tượng hoàn mỹ của cô.
Y tá đều đã ra ngoài, cửa phòng bệnh cũng đóng kỹ, mất mặt thì mất mặt vậy!
Tống Y nín một hơi, đem áo bệnh nhân kéo lên trên một chút.
Vết thương của Tống Y được băng theo hình chữ bát. Y tá trưởng băng tương đối chặt, vòng quanh eo cô một vòng lại một vòng, cuối cùng còn buộc một nút thắt.
Thời Ẩn Chi tháo nút thắt, một tay vòng qua sau lưng Tống Y, đem băng gạc một vòng một vòng tháo xuống.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng và cẩn thận. Vết thương của Tống Y cùng băng gạc hơi dính vào nhau, lúc kéo ra, Thời Ẩn Chi làm rất chậm, nhưng mà đau đớn là không thể tránh khỏi.
Tống Y sợ đau, bình thường chỉ cần một chút xíu đau đớn cũng có thể kêu nửa ngày.
Nhưng hôm nay trong lòng cô kìm nén lại, ngũ quan cũng nhăn lại với nhau. Hai tay nắm thật chặt quần áo bệnh nhân, hơi run rẩy, một tiếng đau cũng không kêu.
Thời Ẩn Chi nhìn Tống Y, động tác trên tay cũng nhanh hơn, rốt cuộc cũng đem băng gạc hoàn toàn tháo bỏ.
Thời điểm thuốc nước bôi vào vết thương, lại càng đau hơn.
Tay Tống Y đều run rẩy. Quần áo trên người cũng lay động, trong lúc mơ hồ có thể thấy phong cảnh mê người.
Màu hồng, có nơ con bướm, rãnh rất sâu, đỉnh núi rất cao.
Nếu đến gần hơn một chút, có thể ngửi được hương thơm trên cơ thể thiếu nữ.
Thời Ẩn Chi đột nhiên cầm cánh tay đang không ngừng run rẩy của Tống Y.
” Đừng run nữa, run nữa thì tôi phải đọc thanh tâm chú đấy.”
Tống Y ngây người, chưa kịp hiểu ý của Thời Ẩn Chi đã thấy anh cầm băng gạc lên, hơi nheo mắt, một vòng lại một vòng băng bó lại vết thương.
” Vết thương không được dính vào nước, cũng phải ăn kiêng. Có thể xuất viện thì xuất viện đi. Viết thương này của cô căn bản không cần phải nằm viện, nằm viện là lãng phí tài nguyên chữa bệnh.”
Sau khi đổi thuốc cho Tống Y, băng kỹ vết thương, Thời Ẩn Chi đem đồ đạc thu lại, dặn dò đôi câu liền rời đi.
Phu nhân Điêu Bảo Thụy sắp xếp cho anh đi xem mắt lúc 11 giờ.
” Tôi nằm hay không nằm thì có quan hệ gì tới anh? Anh đi gấp như vậy làm gì?”
Tống Y thật sự là một hơi nghẹn trong lồng ngực. Cô vẫn còn đang giận, kết quả người ta một chút cũng không biết, còn vội vã muốn đi.
Cô kéo vạt áo Thời Ẩn Chi lại, cau mày, giọng bực tức.
” Nghe nói thức ăn Tây ở khách sạn Đức Thịnh rất được. Thời Ẩn Chi có phải anh cũng cảm thấy như vậy phải không?”
Ngày hôm qua, Thời Ấu Nghiên nói cho Tống Y biết địa điểm xem mắt là ở khách sạn Đức Thịnh, thời gian hẹn là 11 giờ. Mà bây giờ cũng sắp đến 11 giờ rồi, từ đây đến đấy cũng phải mất chút thời gian.
Thời Ẩn Chi sửng sốt một chút, dừng bước, quay đầu lại nhìn Tống Y.
Lông mi của anh rất dài, đôi mắt cũng nhỏ dài. Thời điểm đưa mắt nhìn người khác, sẽ tạo cho người ta cảm giác ôn nhu.
” Ừ, cũng không tệ.”
Thời Ẩn Chi dừng một lúc, trả lời, rời đi. Bước chân không mảy may dừng lại.
Thanh âm đóng cửa không lớn, nhưng Tống Y nghe cảm thấy rất chói tai.
Cô đập cái gối ôm trên ghế, giận dữ giậm chân mấy lần.
Sau khi phát tiết xong, sửa sang tóc tai, đánh lại son, Tống Y thản nhiên lấy điện thoại gọi cho Ngô Ngữ, giọng điệu không lộ ra nửa điểm không vui nào.
” Em muốn xuất viện, ngay hôm nay.”
Khách sạn Đức Thịnh ở thành phố N danh tiếng rất tốt. Thành phố N cũng coi như tỉnh lị của thủ đô, lại là sáu hướng của cố đô, danh nhân chính khách lui tới không ít. Lựa chọn đầu tiên của bọn họ là khách sạn Đức Thịnh.
Mà giờ phút này, Tống Y ngồi ở bàn thứ sáu, trên bàn đặt thực đơn.
Cô mặc một chiếc váy hoa màu xanh da trời, bên ngoài còn khoác áo khoác mỏng màu nâu. Trang điểm cũng nhẹ nhàng, cả người trên dưới lộ ra phong cách mộc mạc, tươi sáng.
Chỉ là kính mắt lớn cùng khẩu trang đã che hết nửa khuôn mặt, phá hư phần mỹ cảm này, trông giống như cẩu tử* vậy.
( Cẩu tử: phóng viên chuyên đi săn tin nóng)
Thời Ẩn Chi cùng đối tượng xem mắt của anh ngồi ở bàn số chín, ngụ ý dài lâu. Cùng bàn số sáu của Tống Y vừa vặn cách một khối bình phong được chạm rỗng, nếu không cẩn thận nhìn thì căn bản không biết được bàn số sáu đối diện có người đang nhìn chằm chằm chỗ này.
Bây giờ Tống Y không muốn ăn gì cả, tùy tiện chọn hai, ba món ăn, sau đó nhìn chằm chằm bàn số chín.
Cô tới vừa đúng lúc. Ngồi xuống không bao lâu thì thấy Thời Ẩn Chi cùng một cô gái rất tao nhã đi vào, nhìn bóng lưng hai người rất xứng đôi.
” Thời tiên sinh năm nay bao mươi tuổi thật sao? Nhìn không giống chút nào.”
Tạ Văn Tư gọi món ăn, vén mái tóc dài bên tai, để lộ bông tai bạc dài tinh tế trên dái tai.
Tạ gia là âm nhạc thế gia, Tạ Văn Tư từ nhỏ đã được nuôi dưỡng theo con đường chuyên nghiệp. Ở nước ngoài, cô ấy học bổ túc đàn violon, sau khi tốt nghiệp bác sĩ đã hai mươi tám, người nhà cũng cuống cuồng, bận rộn không ngừng sắp xếp xem mắt cho cô ấy.
Cô ấy là nhạc sĩ tự do, đối với việc xem mặt này khá là mâu thuẫn. Vốn là muốn lừa bịp một chút, nhưng không nghĩ tới đối tượng xem mặt lần này lại rất tốt.
Khí chất văn nhân, mang mắt kính màu bạc, khắp người còn có cảm giác xa lánh nhàn nhạt, khí chất cùng lễ nghi đều là số một.
Giống như thần tiên bước ra từ tranh cổ vậy, mọi cử động đều mang tiên khí.
Cô thừa nhận mình có chút động tâm.
” Ừ, cảm ơn.”
Thời Ẩn Chi nhàn nhạt “ừ” một tiếng, ánh mắt quan sát bốn phía, phản ứng cũng không mãnh liệt.
Tạ Văn Tư cũng không có bị câu trả lời lạnh nhạt này mà dập tắt nhiệt tình. Cô tự tin với vẻ ngoài và gia thế của mình, đủ xứng đôi với Thời Ẩn Chi, liền tiếp tục kéo đề tài.
” Người kéo đàn trong đây không chuyên nghiệp cho lắm. Bản “The Tears of Jacqueline” này bị kéo sai hết mấy nốt nhạc, đoán chừng là sinh viên đi làm thêm.”
Người đối với âm nhạc không tiếp xúc gì – Thời Ẩn Chi lại nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
…
Bên kia của bình phong, Tống Y cầm dao nĩa tinh xảo, hung hăng cắt miếng thịt bò bít tết tiêu đen, bỏ vào trong miệng dùng sức nhai.
Cách hơi xa, cô không nghe được ở bàn số 9 nói gì. Nhưng mà nhìn tình hình nói chuyện vui vẻ như vậy, sợ là bầu không khí vui mừng, hormone tăng vọt, nhìn là biết vừa ý.
Tống Y có chút buồn bực, động tác cắt thịt bò ngày càng lớn, cũng không ăn nữa, hoàn toàn chút giận lên miếng thịt bò bít tết.
Để đao xuống đĩa, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.
Tống Y từ trong túi xách lục lọi tìm, lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ vào mắt mình hai giọt.
Bỏ kính ra, nháy nháy hai mắt, lệ rơi rã chã. Hình ảnh này trông rất đáng thương.
Hai phút sau ——
Một cô gái rất xinh đẹp, mặc váy hoa màu xanh da trời, lảo đảo đi đến bàn số 9.
Bước chân vội vã, thần sắc ưu thương, thậm chí khóe mắt còn vương lệ.
Chỗ ngồi của Tạ Văn Tư vừa vặn đưa lưng về bàn số 6. Cô ta vẫn còn đang nói về lịch sử của đàn cello, thì đột nhiên có một cô gái nhào về phía Thời Ẩn Chi, khóc lóc hét lên:
” Thời Ẩn Chi! Em đang mang thai đứa trẻ của anh, chẳng lẽ anh không cần em nữa sao?”
Mọi người bên trong khách sạn Đức Thịnh đang thản nhiên nghe đàn cello chớp mắt im lặng, những vị khách xung quanh không ít người liếc mắt về phía bàn số 9.
Tạ Văn Tư ngây người, đôi môi tô son sụp xuống, con ngươi trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Thời Ẩn Chi cúi đầu liếc nhìn Tống Y đang ở trong ngực anh khóc lóc không ngừng, bình tĩnh ôm eo cô, đem cô đang bị tuột xuống ôm lên trên. Sau đó ngẩng đầu nói với đối tượng xem mặt hôm nay – Tạ Văn Tư hai chữ:
” Xin lỗi.”
Sợ rằng đời này Tạ Văn Tư cũng chưa từng gặp qua tình huống như thế. Nụ cười trên mặt cô rất miễn cưỡng, không nói gì, cầm túi rời đi.
Xung quanh có không ít thanh âm thổn thức, âm thanh từ cello dường như càng thêm đau thương.
Thời Ẩn Chi không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Anh vỗ vỗ lưng người trong ngực:
” Người đã đi, có thể dậy rồi.”
Tống Y còn chôn trong ngực Thời Ẩn Chi, thanh âm ồm ồm tiếp tục rưng rưng quở trách:
” Đi bệnh viện chính quy ít nhất phải mất 2000 tệ. Anh có muốn đứa bé trong bụng em hay không? Đưa tiền cho em, nhanh lên một chút! Ngay lập tức!”
Đối mặt với một vị đam mê diễn kịch cẩu huyết, Thời Ẩn Chi chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ phối hợp nói:
” Ví tiền cho em*, tự lấy đi.”
( * Tại vì trong trường hợp này anh nhà đang phối hợp diễn với chị, thế nên ở đây mình để là “em” cho mĩ miều =))))
Một giây kế tiếp, người vẫn còn ở trong ngực anh – Tống Y, ngay lập tức đưa tay lấy ví tiền, đếm từng tờ từng tờ.
Một lát sau, Tống Y đem bóp da đã bị móc sạch ném cho Thời Ẩn Chi, cau mày nói:
” Chỉ có mười tám tờ, vẫn còn thiếu hai trăm. Chuyển tiền qua Wechat hay là Alipay?”