Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 14: DẠ NGÂN KHỔ RỒI!
Có quá nhiều người ở đây, Thiết Tử Đằng đành phải nhịn để giữ thể diện nhưng trong lòng thì tức giận khôn cùng. "Nàng vậy mà không hiểu ý trẫm. Thật là tức chết mà! Chúng ta là phu thê mà chưa chung chăn gối bao giờ. Hôm nay trẫm tính tạo cơ hội cho chúng ta vậy mà nàng lại hủy mất. Hừ… Đều tại công chúa nước Dạ mà." Thiết Tử Đằng nghĩ thầm.
– A! Trẫm nhớ hôm nay còn tấu chương chưa xử lý xong. Lần sau trẫm sẽ ở lại cùng nàng.
– Vâng. Hoàng thượng đi thong thả.
– Chúng thần cung tiễn hoàng thượng.
Thiết Tử Đằng đi xa. Lúc này mọi người dọn dẹp để đi ngủ.
Tẩm phòng của Phương Mai. Nàng vừa vào là đã nhảy lên giường lăn qua lăn lại, cười vui vẻ.
– Dạ Ngân mau nằm xuống đi. Ngại gì thế không biết. Ta ngủ rất ngoan đó nha, không đá lung tung đâu.
– Ừ. Nói rồi, Dạ Ngân nằm xuống cạnh Phương Mai.
– Hi hi! Ngươi cứ như chị em tốt của ta hồi xưa. Vui quá đi! Vừa nói Phương Mai vừa vòng tay qua ôm Dạ Ngân.
Thân thể Dạ Ngân cứng đờ, tim đập thình thịch nhưng cuối cùng nàng vẫn lấy lại được bình tĩnh. "Phương Mai, sao ngươi lại ngây thơ, đáng yêu đến thế. Ngươi xem, ngươi làm ta sao thế này? Ngươi phải chịu trách nhiệm đó. Ơ, chưa gì đã ngủ rồi." Dạ Ngân mỉm cười rồi nhìn Phương Mai, sau đó nhắm mắt lại ngủ.
Đang say giấc thì Dạ Ngân cảm thấy người nặng trĩu. Nàng mở mắt nhìn. Hóa ra, Phương Mai tướng ngủ xấu không thể tưởng. Dạ Ngân bị nàng gác chân, nằm không dám nhúc nhích, dẫn đến tê rần cả người. Công chúa lại không quen ngủ bị người khác ôm, gác chân như vậy, thế là thức trắng đêm.
Sáng hôm sau, Phương Mai dậy với tinh thần sảng khoái, vui vẻ vô cùng. Nàng quay sang hỏi Dạ Ngân:
– Ngân, ngươi ngủ có ngon giấc không?
– Ta…
Lúc này, Phương Mai mới để ý thấy mắt Dạ Ngân thâm quần, mặt lộ vẻ đau đớn khó hiểu.
– Ngươi làm sao mà mắt thâm ghê thế?
– Không phải nhờ ngươi cả sao!
– Hả? Ta có làm gì đâu.
– Ngươi thật là. Thôi không có gì đâu. "Haizz! Ngươi nói với ta ngủ ngoan lắm thế mà tối đến ngủ đá, gác lung tung."
– Tỷ tỷ, ta cùng Sơn ca đến rủ tỷ đi chơi nè.
– Ừ, chờ ta một lát nhé!
Hai người Chương Vũ, Lương Sơn có cảm giác Dạ Ngân công chúa sẽ là tình địch của mình. Nhưng cả hai đều cho là mình suy nghĩ quá nhiều công chúa là nữ thì sao có thể dành tiểu thư, tỷ tỷ của bọn họ.
Bốn người "nam thanh nữ tú" đi dạo trong hậu hoa viên của hoàng cung. Phong cảnh đẹp tuyệt vời. Hoa đào, hoa mẫu đơn nở rộ, lộng lẫy trong nắng sớm. Từng giọt sương rơi xuống lá rồi rơi xuống đám cỏ như tiếng ngọc thâm thúy. Không gian yên tĩnh vô ngần. Thoáng nhìn như tiên cảnh chốn nhân gian. Bỗng, như xa như gần vang lên tiếng đàn trong trẻo, rung động lòng người. Nó dẫn dắt mọi người đi đến nơi nào đó.
Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 15: AN VƯƠNG GIA – THIẾT TỬ BẠCH
Bốn người bước theo tiếng đàn đến trước một chiếc thuyền lộng lẫy giữa hồ sen lớn phía đông hậu hoa viên. Hình như, người đánh đàn nghe có tiếng động nên ngừng tay. Phương Mai bước lên phía trước chào hỏi:
– Xin chào! Ta tên Hoàng Phương Mai. Nếu có gì mạo phạm thì xin người thứ lỗi cho chúng ta. Ta chưa từng nghe tiếng đàn nào tuyệt vời đến thế. Không biết vị tiền bối có thể cho ta biết tên được hay không?
Người trên thuyền im lặng, không trả lời.
– Hừ! Tiếng đàn hay thật nhưng hắn quá kiêu ngạo rồi. Chúng ta đi chơi tiếp thôi tỷ. Chương Vũ tức tối nói.
– Không được vô lễ, Vũ.
– Hứ… Dạ.
Bỗng bức rèm trên thuyền kéo ra. Người từ trên đó bước xuống. Đó là một nam tử trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú không gì tả xiết, mắt sáng long lanh, mang áo trắng toát, mái tóc màu bạch kim càng thêm quyến rũ lạ thường, khí chất thanh cao thoát tục khiến người ta không dám khinh nhờn. Wow! Cổ đại nhiều tuấn nam, mỹ nữ thật. Mỗi người một vẻ. Mình quen nhìn những người đẹp trai rồi cũng chẳng thấy mê mấy nữa. Cái này mà ở hiện đại chắc được nhiều người ngưỡng mộ lắm cho xem. Ha ha….
Chương Vũ, Lương Sơn không có phản ứng gì nhưng vẫn đề phòng tên tóc trắng này. Còn Dạ Ngân thì vẫn bình thường, chẳng có hứng thú với người này. Điều này khiến Phương Mai thấy lạ: Mình cứ nghĩ Dạ Ngân sẽ thích người tóc bạch kim tuấn mĩ trước mắt chứ. Đến mình cũng còn thấy thích mà ngắm nhiều chút. Hay là giống mình ngắm người đẹp mỗi ngày nên chán rồi. Chắc là thế!.
Lúc này, người tóc bạch kim mới mở miệng nói:
– Ta tên Thiết Tử Bạch.
– Hả? Nghe quen quen nha!
– Dạ, tiểu thư đây là An vương gia, đệ đệ ruột của hoàng thượng.
– À, ta nhớ rồi. Thì ra là vị vương gia lạ lùng.
– Ha ha! Bổn vương có lạ lùng sao?
Bọn ám vệ nghe tiếng cười của vương gia thì thấy rất kì quái. Một vị vương gia nghiêm khắc, ít khi cười nói thế mà hôm nay lại cười thoải mái như vậy cũng xem như động trời rồi.
– Có đó! Không gần nữ sắc rất là lạ lùng đó. Ta thấy người trong hoàng tộc hầu như người nào cũng tam thê tứ thiếp cả. Với cả vương gia có sở thích giết nữ nhân nữa. Quá ác rồi!
– Vậy ngươi nghĩ bổn vương giết người không lí do sao?
– Vậy thì tại sao?
– Hừ! Một lũ nữ nhân tham lam, ác độc bổn vương không cần. Trong hậu cung của hoàng huynh tranh đấu gay gắt như thế các ngươi không thấy chăng? Bổn vương không muốn hậu viện của An vương phủ náo loạn như thế.
– Ngươi nói đúng đó.
– Bổn vương nhớ không nhầm ngươi chính là Mai hoàng hậu?
– Cứ xem là thế! Ta không làm được bao lâu nữa đâu.
– Sao?
– Thôi, tới lúc đó ngươi sẽ biết.
– Ừ.
Mới thấy Phương Mai thôi mà Thiết Tử Bạch cảm thấy nàng thay đổi rất nhiều. Tử Bạch không có chút bài xích nào với nàng cả. Vì thế mà bốn người Phương Mai được thưởng thức tiếng đàn của tiên nhân.
Phương Mai định làm bà mối cho Tử Bạch và Dạ Ngân nhưng thất bại. Khi nói ra đề nghị:
– Hai ngươi người chưa có thê tử, người chưa có phu quân chi bằng…
– Không! Cả hai đồng thanh lên tiếng.
– Các ngươi sao lại phụ ý tốt của ta chứ.
– Chúng ta tự tìm là được rồi. Không cần ngươi bận lòng.
– Được rồi. Tùy hai ngươi thôi.