Kẹp qυầи ɭóŧ đi ra ngoài, bị kim chủ mạnh mẽ đánh đòn trên bàn làm việc, còn không cho khóc
Tô An khóc lóc nói: “Không… Hu hu… Không muốn làm tính nô… Hàn tổng… A… Hàn tổng ngài tha cho tôi đi… Không muốn làm tính nô…”
Hàn Hữu Minh lạnh lùng nói: “Đĩ nhỏ không thích ăn đại ƈôи ŧɦịŧ của chủ nhân sao?”
Tô An tủi thân vô cùng: “Ai… Hu hu… Ai mà thích ăn… Hu hu… Đại ƈôи ŧɦịŧ… Biếи ŧɦái… A…”
Hàn Hữu Minh bóp mạnh núʍ ѵú nhỏ nhỏ nộn nộn của cậu, qυყ đầυ khổng lồ dùng sức đâm hoa tâm mấy lần, qυყ đầυ kẹt bên trong vách ruột phình to thành một khối, bắn ra một cỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng.
Tô An khóc lóc cuộn tròn ngón chân, trong cơn mê mang mà đạt cao trào.
Hàn Hữu Minh hôn nhẹ hai má mềm mềm nóng nóng của cậu: “An An, qυầи ɭóŧ của em đâu?”
Tô An nước mắt mông lung mà nhìn quanh bốn phía, phát hiện qυầи ɭóŧ bị xé rách nằm dưới đất, đè lên điện thoại di động.
Tô An mắc cỡ không chịu nói.
Hàn Hữu Minh nhặt chiếc quần tam giác màu vàng nhạt bị xé rách lên, nói: “An An chảy nhiều dâʍ ŧɦủy̠ như vậy, nếu không mặc qυầи ɭóŧ mà lên lầu, tất cả người trong văn phòng sẽ đều nhìn thấy cái mông ướt nhẹp của em.”
Tô An vẫn còn mơ hồ, khẽ run nghẹn ngào: “Không… Hu hu… Không muốn bị nhìn thấy… Hàn tổng… Không muốn…”
Hàn Hữu Minh cuộn qυầи ɭóŧ thành một khối, từng chút từng chút nhét vào bên trong c̠úc̠ ɦσα đang ướt đẫm sưng tấy của Tô An.
Trịnh Cần đợi đã ba tiếng ở văn phòng, chờ đến khi hắn đã ngủ gật mất, Hàn Hữu Minh mới khoan thai bước vào.
Trịnh Cần ngáp một cái, tay lật xem thông tin nghệ sĩ công ty mình, nói với Hàn Hữu Minh: “Ngài Hàn, chuyện này thật không giống ngài nha.”
Hàn Hữu Minh không biểu cảm hỏi: “Tôi đến muộn, coi như tôi nợ anh một bữa cơm.”
Tô An trốn ở sau bờ vai rộng lớn của Hàn Hữu Minh, đi đứng kì quái như một chú vịt con.
Trịnh Cần vừa nhìn thấy cảnh này lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, nhịn không được mà bật cười một tiếng.
Tô An xấu hổ đến nước mắt cũng muốn rơi xuống.
Hàn Hữu Minh trừng mắt một cái với Trịnh Cần.
Trịnh Cần xua tay, hí ha hí hửng mà nói: “Hàn lão đại, năm đó không phải chính ngài nói là chơi chán rồi trả lại cho tôi sao, tại sao lại nhớ thương An An của chúng tôi nữa rồi?”
Hàn Hữu Minh nhìn về phía Tô An.
Tô An cúi đầu giả vờ không nghe thấy, bên trong c̠úc̠ ɦσα cậu đang bị cái qυầи ɭóŧ hành hạ đến ngưa ngứa tê dại, gần như muốn rêи ɾỉ bật khóc thành tiếng.
Năm đó, là Tô An yêu cầu kết thúc quan hệ bao dưỡng.
Mẹ của cậu đã làm xong hết thảy phẫu thuật, thân thể khôi phục rất tốt, không còn cần nhiều tiền để chữa trị nữa.
Sự nghiệp của Tô An cũng coi như có chút thành tựu, ít nhất là không cần lo ăn lo uống.
Vì thế cậu lấy hết dũng khí cầm hợp đồng thỏa thuận chia tay vọt vào phòng làm việc của Hàn Hữu Minh, thấp thỏm bất an mà yêu cầu chia tay.
Hàn Hữu Minh trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Đối với bên ngoài, phải nói là tôi chơi chán ném em đi.”
Tô An nhát gan, không dám trêu Hàn tổng tức giận, vì vậy mấy năm qua nếu như có người hỏi đến, cậu đều ngoan ngoãn nói là Hàn Hữu Minh chơi chán bỏ cậu.
Mặt khác Tô An cũng cảm thấy, hai tháng cuối cùng kia, Hàn Hữu Minh thật sự đã chán cậu.
Hàn Hữu Minh không còn quá hứng thú khi chơi mấy trò tình thú trên người cậu, thay vào đó lại bảo cậu vào nhà bếp hoặc là dẫn cậu đến một vài bữa tiệc tối tẻ nhạt, sau đó như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu, trong con ngươi thâm thúy có chút cảm xúc phức tạp.
Ánh mắt Hàn Hữu Minh quét qua người Tô An một chút, lại nhàn nhạt trả lời Trịnh Cần: “Tôi nhớ thương em ấy lần nữa, không được sao?”
Trịnh Cần nói: “Được được được, cùng lắm ngài lấy đi hợp đồng của An An chúng tôi, phải bồi thường một người khác cho chúng tôi nha.”
Hàn Hữu Minh ném cho hắn một xấp văn kiện: “Chu Minh Xuyên, đáng giá hơn nhiều so với tiểu thần tượng này.”
Chu Minh Xuyên là năm đó Hàn Hữu Minh đào ra từ trong tay Trịnh Cần, làm Trịnh Cần tức giận đến khóe miệng nổi một cục mụn lớn, nửa tháng cũng chưa xẹp xuống.
Bây giờ nhìn thấy Hàn Hữu Minh chủ động trả người, Trịnh Cần hết sức hài lòng, sảng khoái hủy hợp đồng Tô An.
Giải quyết xong mối phiền toái này, tâm tình Hàn Hữu Minh vô cùng tốt mà mang Tô An trở lại xe, chở đến phòng làm việc của mình để ký kết hợp đồng.
Lần này Tô An ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái, cậu khó chịu mà vặn vẹo cái mông mấy lần, nhỏ giọng nói: “Hàn tổng, cái mông của tôi không đáng giá bằng Chu Minh Xuyên.”
Câu nói mềm mại khiêm tốn mà không hiểu sao Hàn Hữu Minh lại nghe ra ý tứ châm chọc, hắn nhíu mày, hứng thú liếc nhìn Tô An một cái.
Tô An nhát gan, còn thích khóc, cả ngày mơ mơ màng màng không biết mình đang làm gì.
Nhưng mà Hàn Hữu Minh biết, tiểu thần tượng của hắn là một người rất nóng nảy.
Tô An thấy hắn không trả lời, dũng khí thật vất vả mới nhô lên một chút lập tức tan thành mây khói.
Những người có tiền chính là vừa dịu dàng như thế lại liền trở nên tàn khốc vô tình, cậu bị Hàn Hữu Minh nắm chặt trong lòng bàn tay, ngoại trừ chấp nhận thì cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Hàn Hữu Minh nắm được nhược điểm của cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt sự nghiệp của cậu.
Vừa ấm ức vừa không tình nguyện, Tô An ba phải cũng chỉ dám mơ mơ màng màng mà trào phúng hai câu.
Hàn Hữu Minh xoa xoa lỗ tai của cậu: “Làm sao, em không nỡ rời xa lão Trịnh Cần kia à?”
Tô An kinh sợ một giây, nhỏ giọng nói: “Không… Không có…”
Hàn Hữu Minh suиɠ sướиɠ mà cười trộm một giây, mang Tô An đến công ty ký hợp đồng.
Phòng làm việc của Hàn Hữu Minh rất lớn, Tô An đi vào liền xấu hổ đến đỏ mặt.
Cái bàn màu đen đó, băng ghế sofa màu xám, còn có… Cửa sổ… Sàn nhà…
Cậu bị Hàn Hữu Minh làm ở mọi nơi, có lúc không thể kiềm được khóc lóc, nướƈ ŧıểυ chảy đầy sàn.
Hàn Hữu Minh vứt xấp văn kiện qua một bên, ung dung cởϊ áσ khoác rồi mở ra hai cúc áo sơ mi. Mùi vị tin tức tố A chậm rãi lan tỏa trong phòng làm việc rộng lớn sáng sủa, chân Tô An lập tức mềm nhũn, phải dựa lên tường.
Tô An lén lút theo dõi động tác của Hàn Hữu Minh, trong lúc lơ đãng lại liếc đến roi ngựa đang treo trên tường.
Đó là quà lưu niệm của người ta tặng cho Hàn Hữu Minh, mua khi đi du lịch ở Mông Cổ.
Xưa nay Hàn Hữu Minh chưa từng dùng roi để cưỡi ngựa, nhưng lại vô số lần mà quất lên mông nhỏ của Tô An, đánh cho cậu một bên khóc một bên bò lung tung trên sàn.
Tô An bắt đầu khẩn trương.
Tuyệt đối… Tuyệt đối không thể để Hàn Hữu Minh nhớ tới cái roi kia!
Hàn Hữu Minh ngồi trên ghế, thờ ơ ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”
Tô An đi tới, c̠úc̠ ɦσα mới vừa bị làm sưng khiến tư thế đi của cậu như một chú vịt con đáng thương.
Tô An đứng trước bàn làm việc, không biết làm gì mà vặn vặn ngón tay.
Hàn Hữu Minh nói: “Bảo em đến đây, không phải bảo em đứng trước bàn làm việc.”
Tô An vòng qua bàn làm việc, nhút nhát nhìn Hàn Hữu Minh: “Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh ôm cậu đặt lên bàn làm việc, cái mông đau nhức đè lên mép bàn, miếng vải bị nhét càng sâu vào bên trong, mài đến hoa tâm vừa xót vừa ngứa.
Tô An có chút không thoải mái mà cắn môi dưới rầm rì một tiếng, không biết làm gì mà từ trên cao nhìn xuống Hàn Hữu Minh.
Gương mặt trắng nõn tinh xảo đỏ ửng, như một chiếc bánh gạo nếp vị dâu tây vậy.
Hàn Hữu Minh nói: “An An, kết hôn với tôi.”
Tô An kinh ngạc sững sờ: “Hàn… Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh cách chiếc quần mỏng manh hôn nơi mẫn cảm mềm mại giữa hai chân Tô An, trầm giọng nói: “Cùng tôi đi làm giấy đăng kí kết hôn, để tôi đem đại ƈôи ŧɦịŧ cắm vào bên trong đáy huyệŧ của em bắn tinh, để em sinh con cho tôi.”
Tô An nghĩ đến ƈôи ŧɦịŧ của Hàn Hữu Minh bắn ra một luồng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng vào hoa tâm, sau đó sẽ tiến vào bên trong khoang sinh sản của mình, nhất thời cảm thấy giữa khe mông trở nên ướt đẫm, cậu run rẩy muốn khép hai chân lại: “Hàn tổng… Chúng ta…”
Hàn Hữu Minh ỷ thế nắm chặt mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, đem hai cái chân dài mở ra càng lớn: “Đáp ứng tôi.”
Tô An nào dám đáp ứng, cậu cảm thấy trong đầu Hàn Hữu Minh nhất định là có lỗ hỏng. Cậu khóc lóc nói: “Hàn tổng… Tôi… Tôi đã chia tay con trai của ngài… Tôi… Tôi… Hu hu…”
Cậu chỉ muốn xin Hàn Hữu Minh tha cậu, để cho cậu trở lại cuộc sống đơn giản hạnh phúc như trước đây.
Sắc mặt Hàn Hữu Minh âm trầm, trong đôi mắt chứa một tia chế giễu lãnh khốc. Hắn chậm rãi đứng dậy, lấy roi trên tường xuống.
Tô An bị dọa đến ngón tay đều run run.
Hàn Hữu Minh cười lạnh nói: “Trách tôi, đã lâu như vậy rồi, phải cho em một chút thời gian học được thế nào là ngoan ngoãn.”
Tô An bị roi đánh đã hình thành bóng ma tâm lý, cậu vội vã ngồi ngay ngắn, nghẹn ngào nói: “Hàn tổng tôi… Tôi nghe lời… Tôi nghe lời…”
Hàn Hữu Minh nói: “Không được khóc!”
Tô An dùng sức che miệng mình, đôi mắt to tròn xinh đẹp bị dọa khiến nước mắt không thể ngừng mà vẫn chảy ra ngoài, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Hàn Hữu Minh dùng roi nhẹ nhàng chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ của Tô An: “An An, đánh mông hay là đánh núʍ ѵú, hả?”
Tô An nghĩ đến hai loại đau đớn, đấu tranh lựa chọn vô cùng khó khăn.
Hàn Hữu Minh nói: “Không nói? Vậy trước tiên đánh mông rồi đánh núʍ ѵú.”
Tô An sợ hãi, vội vã nức nở nói: “Đánh mông… Hu hu… Hàn tổng… Hu hu… Đánh… Đánh mông tôi…”
Hàn Hữu Minh nói: “Vậy thì tự mình cởϊ qυầи ra.”
Tô An luống cuống tay chân cởϊ qυầи rồi nằm úp sấp trên bàn làm việc, hai đùi và cái mông trắng mịn lập tức lộ ra.
Giữa mông thịt trắng mịn là một khe thịt non mềm, c̠úc̠ ɦσα sưng tấy chảy đầy nước.
Giữa khe thịt sưng tấy nhăn nheo lại lộ ra một chút mảnh vải màu vàng nhạt đã bị dâʍ ŧɦủy̠ thấm ướt, khó chịu mà run run.
Hàn Hữu Minh nắm phần vải lộ ra kéo kéo.
Tô An nhất thời mềm thành một bãi, cái mông tròn tròn run lên một cái: “A… Hàn tổng… A a… Hàn… Tổng… Lấy ra… Hu hu… Khó chịu…”
Hàn Hữu Minh nói: “Chỗ nào khó chịu? Cúƈ ɦσα dâʍ sao?”
Cúƈ ɦσα mẫn cảm của Tô An bị vải nhồi đầy đến mức vừa căng vừa ngứa, không chịu được mà khóc: “Ưʍ… Hu hu… Cúƈ ɦσα dâʍ… Khó chịu… Hu hu… Ngứa…”
Hàn Hữu Minh nói: “Cái này sẽ làm em hết ngứa.” Nói rồi phất lên roi ngựa, nhắm ngay c̠úc̠ ɦσα nhỏ của Tô An quất xuống.
Đau đớn cùng kịch liệt tê dại đồng thời nổ tung từ nơi mẫn cảm nhất của thân thể, Tô An đau đến khóc thành tiếng, cậu dùng tứ chi bò tới bò lui trên bàn làm việc muốn né đòn roi: “Không muốn… Hu hu… Hàn tổng… Hàn tổng không được đánh… Hu hu… Đau… A…”
Hàn Hữu Minh lạnh giọng nói: “Không được trốn!” Lời còn chưa dứt liền đánh mạnh thêm một roi chuẩn xác nhắm xuống c̠úc̠ ɦσα nhỏ sưng tấy.
Tô An run rẩy, co quắp nằm úp sấp trên bàn làm việc, ngón chân trắng mịn không ngừng run cầm cập. Cậu không còn dám trốn, khóc lóc chịu đựng đau đớn ở c̠úc̠ ɦσα: “Hu hu… Đau…”
Hàn Hữu Minh nói: “Không được khóc!”
Tô An nghẹn đến mặt đỏ rần: “…”
Hàn Hữu Minh xấu xa mà thấp giọng nói: “Khóc một tiếng lập tức thêm một roi.”
Tô An dùng sức che miệng không để cho mình khóc, nhưng mà đau đớn cùng tủi thân lại điên cuồng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tuyến nước mắt của cậu, làm cho cậu căn bản không khống chế được chính mình khóc nức nở, khóc đến nấc nghẹn.
Hàn Hữu Minh phất roi quất “chát chát” lên cái mông và c̠úc̠ ɦσα của cậu.
Bên trong c̠úc̠ ɦσα phải ngậm một cái qυầи ɭóŧ, bên ngoài lại đau đến không chịu được, Tô An nằm nhoài trên bàn, ngón tay trắng nõn sít sao nắm mép bàn khóc lóc: “Hu hu… Tôi vẫn muốn khóc… Hu hu… Ông đánh chết tôi đi… Hức… Vẫn muốn khóc… Hu hu…”
Cậu hận chết lão biếи ŧɦái này.
Cậu mất đi công việc, mất đi tự do, mất đi mối tình đầu, còn bị lão biếи ŧɦái này đánh mông đau như vậy, còn không cho cậu khóc hai tiếng sao!
Dưới văn phòng của công ty giải trí Tân Việt, Lý Lang Cấu vội vã tiến vào.
Cô tiếp tân liền bận rộn đón anh: “Thiếu gia, tại sao cậu đến đây?”
Hiện tại sắc mặt của Lý Lang Cấu âm trầm giống y như đúc lúc Hàn Hữu Minh nổi giận , không hề có bộ dạng hoạt bát nhiệt tình như ngày thường.
Cô tiếp tân liền run lên: “Thiếu gia…”
Lý Lang Cấu nói: “Tôi muốn gặp cha tôi, di động của ông ấy tắt máy.”
Cô tiếp tân luống cuống tay chân: “Nhưng mà… Nhưng mà Hàn tổng ngài ấy… Ngài ấy đang bận, cậu chờ một chút, tôi đi thông báo cho thư ký của Hàn tổng được không?”
Lý Lang Cấu gào lên: “Tôi muốn gặp cha tôi còn phải đợi các người thông báo sao!”
Anh nhanh chân chạy vào thang máy chuyên dụng của Hàn Hữu Minh, ấn nút lên tầng 19.
Ngày hôm nay vốn phải là cha anh mang Tô An đi thương lượng hủy hợp đồng, nhưng mà Tô An… An An em ấy lại bị một tên đàn ông khác làm, còn gọi một cú điện thoại đòi chia tay với anh.
Điện thoại di động của anh bị chính mình quá tức giận đã ném vỡ, đợi đến khi muốn liên lạc lại, điện thoại của Tô An và Hàn Hữu Minh đều tắt máy.
Lý Lang Cấu thống khổ mà nổi giận, thẳng một đường xông vào công ty.
Anh phải tìm được An An, bất kể là tại sao, anh không muốn chia tay như thế này!
Thư ký của Hàn Hữu Minh chờ sẵn ngoài thang máy, có chút lúng túng mỉm cười: “Thiếu gia.”
Lý Lang Cấu cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, anh không có thói quen trút giận lên những người vô tội. Anh nói: “Thư ký Lưu, cha của tôi đâu?”
Thư ký nói: “Hàn tổng đang xử lý một văn kiện khẩn cấp, cậu uống ngụm nước trước, có chuyện gì cũng từ từ giải quyết chứ?”
Lý Lang Cấu hít sâu một hơi, anh muốn bình tĩnh lại.
Nhưng mà bên tai vẫn quanh quẩn âm thanh của Tô An.
An An của anh, người yêu nhỏ mà anh đặt lên đầu quả tim, dùng âm thanh vừa ngọt ngào vừa mềm mại mà khóc, khóc lóc xin một tên đàn ông khác tha em ấy.
Trong lòng Lý Lang Cấu đau khổ, lửa giận lại điên cuồng dâng lên một lần nữa, anh gằn giọng: “Tránh ra, tôi muốn vào!”