Ngủ lại nhà bạn trai, buổi tối bị cha của bạn trai kiểm tra vú trong phòng khách
Lý Lang Cấu nấu ăn rất giỏi, có khi bọn họ rời khỏi đoàn phim đã đến rạng sáng, cả mấy quán thịt nướng trên đường cũng đóng cửa, khi đó Lý Lang Cấu sẽ ở lại khách sạn của đoàn phim, dùng một nồi cơm điện nhỏ nấu ra thật nhiều món ngon cho Tô An.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tô An nghĩ Lý Lang Cấu là một đứa trẻ nghèo.
Đêm nay, Lý Lang Cấu làm cá kho chua ngọt mà Tô An thích nhất, vui vẻ mà kề sát tai Tô An nói nhỏ: “Cá này giòn lắm, An An em mau nếm thử.”
Tô An ngồi dưới tầm mắt lạnh lẽo và nụ cười có cũng như không của Hàn Hữu Minh, cậu vừa sợ hãi, cũng vô cùng hổ thẹn với Lý Lang Cấu, tủi thân đến thiếu chút nữa rơi lệ.
Cậu không dám để Lý Lang Cấu phát hiện ra sự bất thường của mình, tay chân lóng ngóng mà ăn cá của Lý Lang Cấu đút cho.
Một bữa cơm trôi qua, Tô An thấp thỏm trong nỗi dằn vặt sợ hãi, cậu chỉ muốn bữa cơm này mau mau kết thúc, sau đó trở về nhà trọ nhỏ của chính mình mà khóc lớn một trận.
Nhưng mà ăn đến một nửa, Lý Lang Cấu lại lom lom mắt nhìn cậu, nói: “An An, đêm nay ở lại nơi này được không?”
Cả người Tô An run run một cái, lông tơ sau gáy đã dựng đứng lên.
Lý Lang Cấu tưởng mình hù đến cậu, vội vã giải thích: “An An em đừng sợ, ý anh không phải là muốn ngủ cùng em.”
Tô An nhỏ giọng nói: “Không… Không cần… Ngày mai em còn phải đi quay quảng cáo…”
Hàn Hữu Minh bất thình lình mở miệng: “Ngày mai ta muốn cùng hai con đi gặp Trịnh tổng đàm luận, cũng tiện đường đến công ty. Đêm nay cậu ở lại đây đi, tôi cho người đi chuẩn bị phòng cho cậu.”
Giọng nói của Hàn Hữu Minh rất điềm tĩnh trầm thấp, nhưng không để cho Tô An có cơ hội phản kháng nào.
Hắn vẫn luôn ngang ngược không biết lý lẽ như vậy.
Lý Lang Cấu không nhận ra được bầu không khí mờ ám giữa cha và bạn trai nhỏ của chính mình, anh thấy đã đến giờ rồi, liền vui vẻ nói: “Dì Trương, dì bật TV đi.”
TV bắt đầu chiếu ca khúc mở đầu nhẹ nhàng sống động của bộ phim thần tượng.
Lý Lang Cấu nói: “Cha, đây là bộ phim truyền hình đầu tiên mà con tham gia, An An diễn vai nam phụ.”
Tô An hổ thẹn mà cúi thấp đầu.
Cậu diễn vai em trai của nữ chính, phiên vị* xếp thứ mười chín.
*Phiên vị là thứ tự xuất hiện tên diễn viên ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim. Phiên vị được sắp xếp theo thứ tự sức ảnh hưởng của diễn viên, mà An An xếp tận thứ mười chín thì mọi người hiểu rồi đó…
Hàn Hữu Minh liếc mắt một cái: “Mấy năm qua cậu vẫn như thế này à?”
Tô An ấm ức phản bác: “Không phải, tôi… Tôi…”
Lúc cậu còn ở bên người Hàn Hữu Minh, Hàn Hữu Minh đã cho cậu rất nhiều thứ, thậm chí cả MV đầu tay cậu cũng được đứng vị trí trung tâm.
Nhưng đó đều là Hàn Hữu Minh cho cậu, sau này Hàn Hữu Minh không cho nữa, cậu lại biến thành một tiểu thần tượng tuyến 18 “cưỡi ngựa xem hoa*” ở khắp mọi nơi.
*Gốc là “Đả tương du”: từ này dùng trong trường hợp có một người đi ngang qua nhưng không để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh, đồng nghĩa với “cưỡi ngựa xem hoa” ở VN. (Nguồn: Tiểu Diệp Thảo). Ý của câu này muốn nói là An An chỉ muốn làm thần tượng kiếm tiền thôi, bé không quan tâm mình có nổi tiếng hay không.
Lý Lang Cấu nói: “Cha, sau này An An sẽ là con dâu của cha, cha phải cho em ấy làm nam chính!”
Hàn Hữu Minh không từ chối cũng không đáp ứng, cười như không cười mà nhìn Tô An: “Vậy còn phải xem bản thân cậu ấy có biết tranh thủ không.”
Tô An không dám trả lời mà chỉ dùng sức cúi đầu, hận không thể đem đầu nhỏ chôn xuống dưới gầm bàn.
Buổi tối, Tô An được an bài ở lại một gian phòng khách nằm ở cuối hành lang.
Lý Lang Cấu lưu luyến không rời mà ôm cậu đứng ngoài cửa: “An An, anh thật sự muốn em ngủ trong phòng của anh.”
Khuôn mặt tinh xảo của Tô An ửng hồng hồng, không biết là xấu hổ hay là bị doạ.
Lý Lang Cấu nhỏ giọng nói: “An An, anh biết em da mặt mỏng lại còn nhát gan. Em đừng sợ, anh nói đùa thôi.”
Tô An chọt chọt cằm anh: “Được rồi, anh quay lại đi, em muốn ngủ.”
Lý Lang Cấu liền hôn một cái lên trán của cậu: “Ngủ ngon.”
Tô An nói: “Ngủ ngon.”
Sau khi đuổi Lý Lang Cấu đi, Tô An nhanh chóng chạy vào phòng của mình rồi đóng cửa lại, lưng cậu dán vào ván cửa, giống như mất hết khí lực mà hít sâu một hơi.
Trên mông và đùi của cậu còn dính dâʍ ŧɦủy̠ bị Hàn Hữu Minh chơi đến chảy đầy ra, cảm giác bị ngón tay thô ráp tiến vào c̠úc̠ ɦσα vẫn chân thật như vậy.
Thân thể của cậu… Thân thể của cậu vô cùng quen thuộc với Hàn Hữu Minh, đã sớm bị hắn chơi thấu, chỉ cần ngửi thấy mùi vị tin tức tố trên người Hàn Hữu Minh sẽ không tự chủ được mà tiết ra dâʍ ŧɦủy̠ để bôi trơn, chờ đợi người đàn ông kia tiến vào.
Tô An tủi thân mà khóc thành tiếng.
Cậu che miệng, nước mắt còn chưa kịp lăn xuống, bỗng nhiên hoảng sợ mà trợn to hai mắt: “Hàn… Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, mặt không biểu tình nhìn cậu.
Tô An xoay người muốn chạy.
Hàn Hữu Minh thong thả nói: “Tôi có một bộ phim, so với bộ ban nãy thì em diễn tốt hơn. An An, có muốn gọi con trai của tôi đến đây cùng xem không?”
Tô An ngơ ngác mà đứng sững tại chỗ.
Lưng cậu dán sát ván cửa, tư thế vốn là chuẩn bị chạy trốn, thế nhưng một bước cũng không dám cử động.
Hàn Hữu Minh ấn vào remote, màn hình trong phòng khách lập tức sáng lên.
Trong màn hình chính là cậu của ba năm trước.
Thiếu niên xinh đẹp mặc váy thủy thủ ngắn đang khóc lóc nằm úp sấp trên ngựa gỗ, cái mông trắng mịn ngậm lấy ƈôи ŧɦịŧ giả trên yên ngựa. Có một người đàn ông cao lớn đứng ở phía sau cậu, nắm roi ngựa đánh cho mông thịt của cậu run lên một cái, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Tô An lập tức bị dọa khóc: “Không… Không muốn… Hu hu… Hàn tổng… Hàn tổng… Không muốn cho Lang Cấu xem… Không muốn…”
Hàn Hữu Minh nói: “An An, đoạn video này tôi đã sao chép một bản, sẽ để trên bàn làm việc trong thư phòng của tôi. Lang Cấu lại rất thích đến thư phòng của tôi tìm đồ, em đoán xem đêm nay nó có nhìn thấy không?”
Thiếu niên trong màn hình vẫn còn khóc, khóc lóc gọi chủ nhân, khóc lóc xin tha.
Tô An cũng khóc đến sắp đứng không vững: “Hàn tổng… Hu hu… Không muốn… Xin ngài… Hu hu…”
Hàn Hữu Minh vẫy tay với cậu: “Lại đây.”
Tô An nghe lời mà đi đến, ngón tay trắng nõn gắt gao nắm lấy góc áo, thút thít: “Hàn… Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh nói: “Quỳ xuống.”
Tô An không dám phản kháng, ấm ức mà lóng ngóng quỳ gối bên chân Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh vuốt ve gáy của cậu: “An An, tôi rất hoài niệm khoảng thời gian đẹp đẽ kia của chúng ta.”
Tô An muốn kháng nghị, nhưng cậu không dám, chỉ ngoan ngoãn đem cằm đặt lên đầu gối Hàn Hữu Minh. Lông mi thật dài run rẩy, đem nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Hàn Hữu Minh gằn giọng: “Không được khóc!”
Tô An nỗ lực kiềm lại nước mắt, không cẩn thận lại nức nở một tiếng: “Hu… Hức…”
Hàn Hữu Minh thỏa mãn mà xoa xoa gáy cậu, thấp giọng nói: “Cũng không cho nấc.”
Tô An không dám khóc, cũng không dám nấc, cậu ngậm chặt miệng, đáng thương vô tội ngửa khuôn mặt mang nước mắt lưng tròng mà nhìn Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh nói: “Đúng, phải ngoan ngoãn như vậy. Tự mình cởϊ qυầи áo, tôi muốn kiểm tra núʍ ѵú nhỏ của em có sưng đỏ hay không.”
Tay Tô An run run, từng chút từng chút nhấc lên vạt áo hoodie.
Cậu nghe thợ trang điểm khuyên, hôm nay đặc biệt mặc một cái áo hoodie giống học sinh.
Vạt áo từng chút từng chút bị kéo lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng, lồng ngực trắng mịn, hai viên núʍ ѵú nho nhỏ non mềm nhẹ nhàng run rẩy dưới tầm mắt Hàn Hữu Minh.
Tô An chật vật cởϊ áσ hoodie, một đầu tóc mềm bị làm rối loạn, tóc mái xõa lung tung trên lông mày và đôi mắt. Trên đỉnh đầu còn có một cọng tóc ngốc nghếch chỉa lên, nhìn cậu vừa chật vật lại vừa đáng yêu.
Hàn Hữu Minh nắm núʍ ѵú của cậu nhẹ nhàng kéo một chút.
Tô An ấm ức cắn môi dưới: “Ưʍ…”
Hàn Hữu Minh nắm hai viên núʍ ѵú nhỏ mềm đáng yêu đùa bỡn ở trong tay, chơi đến nghiện không muốn buông.
Tô An quỳ gối giữa hai đùi của hắn, núʍ ѵú bị bóp vừa đau vừa ngứa. Cậu lắc mông muốn trốn nhưng lại sợ Hàn Hữu Minh tức giận, chỉ có thể mềm nhũn nhỏ giọng nức nở: “Hàn tổng… Ưm ưʍ… Đau… A… Núʍ ѵú đau…”
Hàn Hữu Minh nói: “Em phải chịu đau, đĩ nhỏ. Không cho khóc!”
Tô An che miệng không dám khóc lên nửa tiếng.
Hàn Hữu Minh không cho cậu khóc, mà mỗi lần cậu không nhịn được khóc lên, nhất định sẽ bị kim chủ biếи ŧɦái trừng phạt cho sưng cả mông.
Thế nhưng ông trời lại cố tình sinh cậu đáng yêu như vậy, mỗi lần bị Hàn Hữu Minh làm đau hay làm sảng khoái đều sẽ khóc đến thở không ra hơi.
Hàn Hữu Minh nắm núʍ ѵú nhỏ xoa xoa, ra lệnh: “Quần cũng cởi ra.”
Tô An quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào tụt quần xuống đến đầu gối, lộ ra cái mông và cái đùi trắng như tuyết.
Hàn Hữu Minh đứng dậy ôm cậu đè xuống ghế sofa, thay phiên hôn lên hai cái núʍ ѵú non mềm thơm ngọt, sau đó để Tô An nằm tư thế úp sấp.
Cái mông tròn trịa trắng mịn cong lên một cách khéo léo, giữa hai mông thịt trắng như tuyết có một lỗ nhỏ hồng hồng như ẩn như hiện, tỏa ra mùi vị thơm ngọt của O.
Tô An lo lắng mà nằm nhoài trên chỗ tựa lưng của ghế sofa, dùng một tia dũng khí cuối cùng mà khóc lóc phản kháng: “Không… Không muốn… Hàn tổng… Hu hu… Không nên vào trong…”
Hàn Hữu Minh dùng đại qυყ đầυ cứng rắn no đủ đâm đâm c̠úc̠ ɦσα căng mịn của cậu, cười lạnh: “Tại sao, em còn định thủ trinh cho con trai của tôi sao?”
Tô An không biết nên đáp ứng hay là nên phản bác, khóc lóc nằm nhoài trên chỗ tựa lưng, cái mông theo biên độ nhỏ mà lung lay tránh né đại ƈôи ŧɦịŧ.
Bàn tay thô ráp của Hàn Hữu Minh tát một cái vào cái mông nhỏ trắng mịn của cậu, qυყ đầυ cứng rắn mạnh mẽ cắm vào bên trong c̠úc̠ ɦσα nhăn nheo.
Tô An khóc lóc, bi thương mà kêu một tiếng: “Ưm ưʍ… Đau… Đau…”
Hàn Hữu Minh nói: “Đã sớm bị tôi cɦịƈɦ đến chảy nước mà còn làm ra bộ dạng bạn trai nhỏ ngây thơ thuần khiết trước mặt con trai của tôi, hả? Đĩ nhỏ, con trai của tôi có thấy qua bộ dạng dâʍ đãиɠ này của em chưa?”
Tô An chổng cái mông lên thật cao, đau đến khóc to: “Hu hu… Hàn tổng… Hàn tổng tôi sai rồi… Hu hu… Tôi sai rồi… Đau quá…”
Cúƈ ɦσα nhỏ của cậu đã ba năm không bị vật gì tiến nhập, đột nhiên phải tiếp nhận kích cỡ khủng bố dọa người của Hàn Hữu Minh, lập tức bị đau đến tê rần cả mông.
Hàn Hữu Minh nắm eo nhỏ của cậu, đột nhiên hơi dùng sức, đại ƈôи ŧɦịŧ liền cắm vào phân nửa.
Tô An khóc lóc hét lên một tiếng, đau đến khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, mềm nhũn thiếu chút nữa ngất đi.
Hàn Hữu Minh vuốt ve c̠úc̠ ɦσα nhỏ bị căng ra cực độ, hắn cắn vành tai trắng mịn của Tô An, thấp giọng hỏi: “Thật sự chưa bị con trai của tôi cɦịƈɦ sao?”
Tô An nghe giọng nói quá mức ôn nhu của hắn, nước mắt lập tức rơi tí tách: “Hu hu… Không có… Hàn tổng… Tôi… Sau khi tôi rời khỏi ngài… Chưa từng bị người nào làm qua… Hu hu…”
Trong lòng Hàn Hữu Minh dâng lên một cỗ suиɠ sướиɠ cùng khoái chí không nói nên lời, hắn ôm Tô An trở mình lại, đè xuống ghế sofa sau đó đâm vào như vũ bão: “Ngoan, để chủ nhân mở rộng c̠úc̠ ɦσα dâʍ cho em, sau đó mới có thể làm mỗi ngày.”
Hai chữ “chủ nhân” càng gợi lại nhiều đoạn kí ức năm xưa, Tô An nghẹn ngào run rẩy, bị làm đến thở không nổi, che mắt lại muốn trốn tránh mối quan hệ xấu hổ này.
Năm đó, cậu mới vừa bị Hàn Hữu Minh khai bao, so với hiện tại còn đau đớn hơn.
Cậu đã khóc lóc muốn chạy trốn, thế nhưng Hàn Hữu Minh trói cậu ở trên giường, một bên làm một bên lạnh như băng mà ra lệnh cậu phải nói những lời dâʍ đãиɠ tục tĩu.
Nghĩ đến những chuyện kia, vách thịt bên trong hậu huyệt của Tô An càng thêm mẫn cảm. Đại ƈôи ŧɦịŧ quen thuộc theo đường cũ mà đỉnh lộng hoa tâm non mềm, vách thịt dường như có thể cảm giác được cả hình dạng gân xanh trên ƈôи ŧɦịŧ hắn.
Kɦoáı ƈảʍ nhũn người dồn dập bên trong mông làm cho cậu muốn chạy trốn, lại bị Hàn Hữu Minh vững vàng áp ở dưới thân, nửa điểm cũng không thể động đậy.
Bên trong c̠úc̠ ɦσα mềm nhũn bỗng nhiên bị qυყ đầυ cứng rắn no đủ mạnh mẽ đâm lên một chút, trước mắt Tô An chợt lóe một đạo bạch quang nóng rực, kɦoáı ƈảʍ chồng chất ầm ầm nổ tung giống như pháo hoa.
Tô An khóc lóc rít gào thành tiếng, run rẩy đạt tới cao trào.
Một cỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙ nhỏ bắn lên cơ bụng săn chắc của Hàn Hữu Minh, dâʍ ŧɦủy̠ nóng bỏng xối xuống qυყ đầυ no đủ của hắn.