*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngôn Bạch nhắm hai mắt, run rẩy dùng móng vuốt nhỏ gian nan bôi thuốc cho vết thương.
Nam nhân này quả nhiên là có bệnh, ngay từ đầu rõ ràng có thể nhanh chóng băng bó nhưng lại cố tình kéo dài thời gian. Đối với thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mà rõ ràng chính anh ta cũng đau, mắc gì phải làm vậy?
Cũng may thuốc mỡ này dùng rất tốt, bôi được một chốc, chất nhầy trên miệng vết thương không chỉ biến mất mà mắt thường cũng có thể thấy nó đang dần dần khép lại.
Quách Đức không dám tin vào mắt mình, hắn cứ nghĩ tay của Tạ Ân không phế đã là tốt lắm rồi.
Tạ Ân hơi câu khóe miệng, anh nguyên bản không đem thương thế này để ở trong lòng, cho dù hiện tại có phế thì đến lần thức tỉnh tiếp theo cũng sẽ được chữa khỏi. Dùng một chút đại giới để đánh đổi thứ càng tốt hơn trong tương lai, đối với tinh thần của dị năng giả cũng không tính là gì. Nhưng hamster nhỏ lại lo lắng cho anh, điều này làm cho tâm trạng của anh trở nên rất tốt.
Này đại khái là lạc thú khi nuôi thú cưng đi, nó sẽ ỷ lại vào chủ nhân, rồi sẽ đối với người đó bằng những phản ứng chân thật nhất.
Bên cạnh vài người đã xem đến đỏ mắt, Quách Đức là khoa trương nhất, một cỗ u oán không ngừng tỏa ra từ trên người, hắn ngửa mặt lên trời thở dài.
“Nếu ông trời lại đem thêm một con hamster đến trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ cung phụng nó như thần, nếu cần có điều kiện thì đó chính là….”
Thanh âm đột nhiên im bặt, một ổ bánh mì bị nhét vào trong miệng Quách Đức.
Tạ Ân thần sắc lạnh nhạt buông ổ bánh mì ra, “Loại chuyện cũ này nhắc lại nhiều lần sẽ có hại đối với trí thông minh.”
Cầu An ở đằng trước không nhịn được cười ra tiếng.
Quách Đức: Tôi chọc gì đến cậu?!
Ngôn Bạch: Tôi cũng chẳng vui vẻ gì nếu anh cứ nhắc lại như vậy.
Cao Mông Mông nhìn mọi người bên kia vui vẻ hòa thuận, còn ba người bọn họ thì giống như người ngoài, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, đối với người làm mọi thứ đều thuận lợi như cô thì đây chẳng khác gì một loại đả kích. Nói không phải khoa trương, lấy bề ngoài tài tình của cô thì đến nơi nào cũng có thể là vạn người chú ý, mà không phải làm một người bình thường luôn nhìn sắc mặt của người khác.
“Mông Mông ăn một chút gì đi, hiện tại bảo tồn thể lực là điều quan trọng nhất.” Lý Thành Hưng mở một tô cháo bát bảo đưa cho cô, anh không mẫn cảm như Cao Mông Mông, bởi vì tìm được đường sống trong chỗ chết đã là rất may mắn rồi.
Cháo này là ở siêu thị gần trường học, bọn họ đã sớm thống nhất ý kiến đi ra ngoài. Thành công chiếm được siêu thị trước cùng phương tiện đi lại, tuy rằng hương vị của chúng đều giống nhau nhưng bọn họ không bị đói đã là rất tốt rồi. Chẳng lẽ còn hy vọng xa vời tới đồ ăn nóng hổi như lúc trước sao?
“Cám ơn anh Thành Hưng.” Cao Mông Mông vén một lọn tóc sau tai nhìn về phía Tạ Ân, “Các anh cũng ăn một chút đi, đồ ăn chúng tôi mang tuy không nhiều lắm nhưng vẫn có thể ăn trong một hai ngày.”
Tạ Ân chọc chọc hamster lại trở nên im lặng trong tay, “Không cần.”
Quách Đức không đành lòng nhìn người đẹp liên tục bị từ chối, hắn tự nhận là một người biết thương hương tiếc ngọc, chỉ là bề ngoài quá hung hãn nên thường sẽ dọa người ta chạy mất. Vì vậy hiện tại chỉ có thể cố gắng hòa hoãn bầu không khí xấu hổ, “Thật sự không cần đâu, cô cứ giữ lại cho mình đi, chúng tôi không lo thiếu thốn đồ ăn.”
“Tôi chỉ là nhìn mọi người không có…..” Cao Mông Mông nâng tay về phía trước, mỉm cười nhìn hắn.
“Đều để trong không gian của hamster nhỏ, giống như xăng vậy, cô không phải đã thấy rồi sao?” Quách Đức nói như chuyện đương nhiên.
“Vậy sao.” Cao Mông Mông xấu hổ thu tay lại không nói nữa.
Quách Đức thấy không khí đột nhiên hơi ngột ngạt, gãi gãi tóc tìm đề tài, hắn nhìn Vân Thăng bên cạnh đang nhắm mắt, “Hai người là anh em à?”
“Chúng tôi là người yêu.” Cao Mông Mông tươi cười hơi cứng ngắc.
“Thì ra là người yêu, chỉ trách tôi là người vụng về nên không nhìn ra, hai người là nam tuấn nữ tịnh đúng là trời sinh một đôi, có câu gì mà……Kim đồng ngọc nữ dùng để nói hai người là không hề khoa trương chút nào.”
Vân Thăng mở mắt ra.
Cao Mông Mông bất đắc dĩ nhìn Vân Thăng, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, người này là cố ý nói cho Vân Thăng nghe phải không? Là một nam nhân nhưng không nghĩ tới có thể nói ra mấy lời nghe giống trà xanh như vậy!
Tạ Ân rũ mắt tiếp tục chọc nắm nhỏ không hề phản ứng từ nãy đến giờ, phảng phất như mọi chuyện xung quanh đều chẳng liên quan đến anh.
Ngôn Bạch lại tiếp tục vào không gian, khoai lanh đỏ mà cậu trồng đã có thể thu hoạch. Sau khi thu hết vào cậu lại tiếp tục trồng thêm một đợt khoai nữa, kinh nghiệm cũng đã lên 19/30. Những thứ mà cậu trồng có thể bán cho cửa hàng để kiếm thêm tiền, cây nông nghiệp bình thường chỉ có thể bán được một đồng vàng, còn lúc mua từ của hàng lại phải trả hai đồng vàng.
Đúng là gian thương!
Nhưng Ngôn Bạch cũng không tính bán đi, cậu muốn chiên khoai lang đỏ.
Ở trong không gian cậu sẽ ở hình người, nhà tranh có sẵn phòng bếp còn có cả những gia vị mà lúc nãy cậu thu được cùng chén đũa, tất cả đều đầy đủ.
Tuy rằng cái kệ bếp có thể so với đồ cổ kia rất vô dụng nhưng cũng may cậu có thiên phú ở phương diện này, thất bại vài lần rồi cũng nhóm được lửa lên.
Ngôn Bạch mở cửa sổ ra để thông gió rồi đi ra chỗ con suối lấy một xô nước, lưu loát rửa sạch bùn đất trên khoai lang rồi mang đi luộc chín năm phần.
Lấy khoai ra cắt thành những miếng nhỏ, thêm bột mì, bột bắp, đường trắng cùng một ít sữa không đường, quấy đều lên. Sau đó lấy chảo ra đổ vào một ít dầu chiên.
Kì thật dầu chiên này dùng rất tốt chỉ là không đủ ô vuông để chứa, cậu chỉ có thể để vài thùng ở trong nhà tranh, lúc cần có thể lấy ra. Sau đó cậu còn làm thêm một ít mì sợi, rau xanh cùng chân giò hun khói, đảm bảo cân bằng dinh dưỡng.
Chờ cậu ra khỏi không gian liền cảm thấy hô hấp nặng nề.
Nam nhân ở trên đầu lộ vẻ mặt vui mừng, buông lỏng bụng cậu ra rồi nâng lên trước mặt mình, “Mày lại làm gì nữa?” ngữ khí rất không cao hứng.
“Chít.” Một mâm khoai lang đỏ chiên thơm ngon cùng một đĩa mì nóng hổi xuất hiện trước mặt Tạ Ân, Ngôn Bạch đắc ý chống nạnh.
Đây chính là thứ dù ở tinh tế cũng ít ai có thể mua.
“Đây là….” Mùi hương thơm ngọt, chính là mùi đồ ăn nóng hổi mà rất lâu rồi không ai có thể ăn được. Mấy người ngồi ở đây bao gồm Tạ Ân đều không thể tin bản thân có thể ngửi được, trong miệng nước miếng như muốn tràn hết ra ngoài.
“Hamster nhỏ đi cùng tao đi! Tao có thể đem mạng sống này cho mày!” Quách Đức làm lơ ánh mắt muốn giết người của Tạ Ân, nửa quỳ trên mặt đất, khuôn mặt viết đầy sự thành khẩn vươn tay ra với Ngôn Bạch.
Là hamster vừa mềm mại đáng yêu lại có không gian, không những vậy còn biết nấu cơm….. Ai lại không yêu chứ!
Những người khác đều trầm mặc, cũng không hề cảm thấy việc Quách Đức làm là khoa trương.
“Lăn.” Tạ Ân mắt lạnh lườm qua, “Tôi không ngại thỏa mãn yêu cầu phía sau của anh.”
Cảm giác được ánh mắt xung quanh giống như hổ rình mồi, Ngôn Bạch vội vàng ôm lấy ngón tay của Tạ Ân tỏ rõ lập trường của bản thân. Đừng mong chờ nữa, cậu đương nhiên sẽ chọn bắp đùi to nhất ở đây để ôm.
Quách Đức thất vọng đứng dậy, “Vậy cái này, tao có thể ăn không?”
Ngôn Bạch gật đầu.
“Còn tao thì sao?” Cầu An hỏi.
Tiếp tục gật đầu.
Ngôn Bạch quay lại nhìn mấy người ngồi ở ghế sau, suy nghĩ một chút liền đẩy qua một ít khoai lang đỏ chiên.
Tuy rằng cậu làm không nhiều lắm nhưng dù sao cũng là đồng bọn trong tương lai, chia sẻ một ít cũng không phải là không được.
“Cảm ơn.” Mặt Vân Thăng vẫn luôn lạnh lùng nãy giờ rốt cuộc cũng lộ ra chút ý cười nhu hòa, hắn duỗi tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của hamster nhỏ.
Cái xoa đầu này lực độ rất thích hợp, Ngôn Bạch nhịn không được nheo mắt lại, không nhìn ra người này thoạt nhìn rất khó tiếp cận lại ôn nhu như vậy. Hoàn toàn không giống người nào đó nhìn thì lịch sự văn nhã, nhưng thật ra lại là một người cực kì độc miệng.
Hưởng thụ được chốc lát bỗng thân thể bay lên không, tầm mắt dừng lại trong tay Tạ Ân, đỉnh đầu bị sờ mạnh mấy cái.
Ngôn Bạch:……Anh chắc chắn là bị bệnh tâm thần.
Tạ Ân nhấp môi, tính chiếm hữu của anh đã sớm vượt qua người bình thường. Mỗi một biến hình giả khi thức tỉnh thú hình đều có rất lớn nguyên nhân là xuất phát từ bản thân, nếu hiện tại vứt bỏ đi lý trí, anh cùng rắn sẽ chẳng có gì khác nhau.
Sao lại không vui rồi?
Không nghĩ tới một omega như cậu lại có lúc không hiểu được ý nghĩ của một tên vừa giống alpha vừa giống beta, sống thật không dễ dàng mà. Ngôn Bạch một bên thở dài, một bên duỗi móng vuốt nhỏ nỗ lực cầm một miếng khoai chiên.
“Chít chít.” Nếm thử xem hương vị thế nào? Nhưng đừng có bị ngon đến khóc.
“Hu hu hu hu……” Quách Đức cắn một miếng, sau đó nhịn không được vừa ăn vừa khóc ra tiếng.
“Anh Đức đừng, đừng khóc mà.” Cầu An tay chân luống cuống tránh xa, dựa lưng vào vách xe.
“Cậu ăn thử đi!” Quách Đức nhanh tay nhét một miếng vào miệng cậu.
“Hu hu hu hu……” Hai người ôm nhau gào khóc.
Ngôn Bạch:…..Cậu chỉ nói đùa thôi mà.
Cậu hoàn toàn không biết ở mạt thế thiếu thốn vật tư ra sao, hiện giờ chỉ cần một chén cơm nóng cũng đủ khiến người khác thấy quý trọng, càng không cần phải nói đến những thứ mỹ vị thế này.
Mì sợi mềm mại, nước canh nhìn đơn giản nhưng lại đủ vị làm người ta không khỏi nhớ đến thời đại hòa bình lúc trước. Khoai lang đỏ chiên ngoài giòn trong mềm, mùi hương có một chút ngọt nhẹ, bên trong khoai có vị thơm ngọt hòa cùng vị sữa làm người ta mê mẩn.
Chỉ sợ ở trước mạt thế cũng không thể ăn được khoai lang đỏ chiên ngon như vậy!
Ngôn Bạch tự mình nếm thử, nháy mắt liền ngạc nhiên, quả thật so với trước kia cậu làm còn ngon hơn rất nhiều! Có lẽ việc này nằm ở bản thân khoai lang đỏ, cho dù lúc thu hoạch trong không gian so với bình thường chẳng khác gì nhau nhưng có lẽ loại trước sẽ có hương vị ngon hơn.
Hamster nhỏ ôm một miếng khoai chiên to hơn cả thân thể mình, hai móng vuốt gian nan cầm hai bên, mồm nhỏ tham lam cắn một miếng thật to sau đó quai hàm phồng lên nhai nhai.
Tạ Ân buông miếng khoai chiên trong tay, tay kia chống đầu quan sát cậu.
Ánh mắt quá mãnh liệt làm Ngôn Bạch phải ngẩng đầu lên nhìn lại, mồm hàm hồ “Chít” một tiếng.
Sao vậy?
Tạ Ân cười nhẹ không nói gì.
Tâm tình lại tốt lên rồi? Quả nhiên là đầu óc có bệnh.
Ngôn Bạch không thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục ăn phần của mình.
Mọi người chia nhau ăn hết mì sợi cùng khoai chiên, sau đó tiếp tục lên đường. Cầu An cũng Quách Đức thay phiên lái xe.
Mắt thấy sắp hoàng hôn, bọn họ đã ra khỏi đường cao tốc liền thấy ở phụ cận có một cửa hàng.
Cái cửa hàng này rất lớn, mọi thứ đều đầy đủ cả, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc ở đây sẽ có tang thi lợi hại hơn. Nơi này còn là nơi hẻo lánh, khả năng có biến dị động thực vật cũng rất cao, con thằn lằn biến dị lúc trước đã cho bọn họ nếm không ít khổ.
Xe dừng lại trước cửa hàng, tang thi bên trong ngửi được hương vị của người sống liền chạy ra ngoài, Quách Đức tính toán hành động như mọi lần, lái xe đâm vào. Tang thi tuy rằng không dễ giết chết nhưng tốc độ của chúng còn lâu mới nhanh bằng xe, cho dù có bị đánh lén cũng khó có thể xuyên qua vỏ ngoài của xe.
“Cẩn thận! Phanh xe!” Tạ Ân đột nhiên chú ý tới có gì đó không đúng, anh vươn người qua chỗ bánh lái, hung hiểm đổi hướng xe.
Quách Đức hoảng hồn liền theo bản năng chấp hành mệnh lệnh, chiếc xe khó khăn dừng lại trước khi va vào bức tường phía trước. Mà bên cạnh xe, một con tang thi từ phía trên rơi xuống, mặt đất dưới chân nó liền xuất hiện vết nứt.
Tang thi ngẩng đầu, bề ngoài của nó không giống mấy tang thi đáng sợ bên ngoài, màu da ít xanh tím hơn, răng nanh cũng không quá phát triển.
Nhưng nó suýt nữa đã giết chết tất cả bọn họ!
“Đây chính là tang thi tiến hóa.” Biểu tình Tạ Ân ngưng trọng.
Nhân loại tiến hóa được thì tang thi cũng sẽ như vậy. Bọn nó dần dần sẽ có trí tuệ, có được năng lực tiến hóa, cuối cùng vẻ ngoài sẽ không khác gì con người, lợi hại hơn nữa còn có thể ra lệnh cho tang thi cấp thấp chính là tang thi vương. Nhân loại và tang thi tựa như đang đào thải lẫn nhau, giống như một vòng tuần hoàn vô tận, kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ đặt ra quy tắc mới cho thế giới này.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Quách Đức nhìn tang thi ngoài xe đang bao vậy bọn họ lại. Ánh mắt tham lam của chúng khóa lấy từng người, phảng phất giống như những kẻ đói bụng lâu ngày nhìn thấy bữa tiệc lớn, càng không cần phải nói đến con tang thi tiến hóa lần đầu tiên bọn họ gặp được. Bọn họ chỉ vừa mới trải qua một hồi ác chiến!
“Không tốt rồi, đội trưởng Tạ.” Cầu An vội vàng từ phái sau xe báo cáo tình hình, “Cao Mông Mông cùng Lý Thành Hưng hình như đang thức tỉnh, họ vừa mới phát sốt!”
Sắc mặt Vân Thăng ngưng trọng nắm chặt cung tiễn trong tay, “Tôi có thể hỗ trợ bất kì lúc nào.”
“Chít chít chít.” Tại sao cứ phải là lúc này chứ. Ngôn Bạch nôn nóng thò đầu ra, đáng tiếc cây ăn quả của cậu hiện tại còn chưa có ra trái mới, nhưng mà cho dù có thì cũng không đủ dùng, cậu cũng không còn đủ tiền để mua thêm trái cây.
Tạ Ân quay đầu lại rút ra trường đao của Lý Thành Hưng, “Tôi sẽ đối phó với tang thi tiến hóa, mọi người cố gắng tránh thoát tang thi ở phía sau rồi rút lui đến chỗ an toàn.” Anh còn quay lại nhìn Quách Đức, “Nhớ kỹ phải bảo vệ tốt Cao Mông Mông.”
– ——————————————————————————————————————
Editor: Chương này em Bạch chửi Tạ Ân là thần kinh rất nhiều lần:)))))