Tiểu Khắc Tinh

Chương 7: Trò Chơi



“…….Ngôi sao nhỏ.’’

Giọng nói trầm khàn đột nhiên vang lên bên tai làm Đinh Thiển giật mình xoay người, lúc cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của Cố Cảnh Sâm thì mới kiềm chế lại phản ứng tấn công theo bản năng.

Cô bất đắc dĩ thở phào một hơi, bình ổn lại nhịp tim rồi nói: “Đàn anh Cố, loại hành vi tiếp cận từ sau lưng em này ,rất có khả năng tạo thành mối đe dọa đối với thân thể của anh đó.’’

Cố Cảnh Sâm cau mày: “Giống như Đổng Thịnh sao?”

Đinh Thiển cũng cười đùa: “Nể mặt tình đồng chí của chúng ta thì em sẽ cố gắng không làm điều đó ở nơi công cộng.”

Một giây sau, lông mày của cô cau lại, khó hiểu mà nhìn Cố Cảnh Sâm: “Đàn anh Cố, tại sao lại gọi em như vậy?’’

————từ hồi cấp hai thì cô đã hết sức tò mò về vấn đề này rồi, mãi đến bây giờ vẫn chưa có được đáp án.

Cố Cảnh Sâm đối mặt với cô, đôi đồng tử sâu thẳm, như có ý tứ sâu xa.

Hai giây sau thì anh nhếch khóe miệng lên và dời tầm mắt đi: “Em đoán xem.’’

“……’’ Đinh Thiển quay người, “Em nên trở về rồi.’’

Cố Cảnh Sâm gật đầu : “Cùng đi đi.’’

Đinh Thiển khựng lại : “Có vẻ không tốt thì phải?’’

“Có cái gì mà không tốt.’’

Cố Cảnh Sâm như cười như không nghiêng mắt nhìn cô——–

“Chúng ta không phải là tình đồng chí ư?’’

‘’…..’’

Đinh Thiển chấp nhận số mệnh, “Mời đàn anh.’’

Thế là hai người liền một trước một sau đi vào phòng.

Cố Cảnh Sâm đi trước, dáng người cao ráo chân dài, vừa mở cửa phòng thì cả phòng đầy náo nhiệt trong phút chốc bỗng trở nên yên lặng lạ thường.

Thời điểm như thế này thì Đinh Thiển cực kỳ không muốn xuất hiện, đáng tiếc Cố Cảnh Sâm đi đằng trước đã đứng lại.

Nếu cô muốn đóng cửa thì phải lách qua người này.

Trưởng ban Phương ngồi trong phòng đang định chào hỏi thì lại thấy đàn em hoa khôi vừa mới gia nhập vào ban rất ngoan ngoãn đi ra từ phía sau ‘máy điều hoà trung tâm có hiệu quả làm lạnh’ chủ tịch Cố.

Thế là trọng tâm của mọi người lập tức thay đổi.

Không thành công làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình vì thế nên Đinh Thiển thực hiện kế hoạch B, khuôn mặt ngây thơ nghênh đón cái nhìn chăm chú của mọi người.

Cô quơ chiếc điện thoại trong tay mình: “Em vừa ra ngoài nhận một cuộc điện thoại thì đúng lúc gặp được Cố chủ tịch.’’

“Ừm.’’

Giọng nói trầm thấp bình tĩnh của người bên cạnh Đinh Thiển.

Cô còn chưa kịp vui mừng vì sự phối hợp của đối phương thì đã nghe giọng nói mang theo ý cười như có như không, Cố Cảnh Sâm lặp lại hai chữ__

“Đúng lúc.’’

Ý tứ sâu xa, không nhanh không chậm.

Đinh Thiển: “……’’

Đinh Thiển buồn bực nhìn bóng lưng của Cố Cảnh Sâm đăm đăm, bầu không khí trong phòng cũng không hiểu sao bỗng trở nên quái lạ.

______ Tình đồng chí cái gì chứ?

Cô rõ ràng là kẻ thù của nhân dân (1) mới đúng.

(1) Thuật ngữ kẻ thù của nhân dân hoặc kẻ thù của quốc gia, là một chỉ định cho các đối thủ chính trị hoặc giai cấp của người đại diện nắm quyền lực trong một nhóm lớn hơn. Thuật ngữ này ngụ ý rằng bằng cách chống lại người đại diện cầm quyền thì “kẻ thù” trong câu hỏi đang hành động chống lại nhóm lớn hơn, ví dụ như chống lại toàn bộ xã hội. Có thể hiểu nôm na là “kẻ thù” là chỉ Đinh Thiển, khi chống đối “người đại diện” Cố Cảnh Sâm thì có nghĩa là chống đối cả thế giới (theo wikipedia).

Đinh Thiển trở lại chỗ ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống thì liền nghe thấy Trương San San bên cạnh trêu ghẹo:

“Đàn em lợi hại ghê nha, ra ngoài nghe điện thoại thôi mà cũng gặp được anh chàng đẹp trai cơ đấy.”

“……….Gặp được anh chàng đẹp trai sao?’’

Hình như Trương San San không nghe ra giọng điệu phức tạp của Đinh Thiển mà chỉ cười nói: “Nếu như em thật sự có thể giành được chủ tịch Cố vậy thì em có thể trở thành truyền thuyết bất hủ của Đại học T chúng ta rồi, cũng xem như là bài hiệu sống của ban Kỹ thuật rồi!

Đinh Thiển : ‘’….’’

————– chẳng lẽ trước kia là do cô hiểu lầm chức năng của ban Kỹ thuật rồi sao?

…..

Trước khi Cố Cảnh Sâm đến thì mọi người cũng ăn gần xong rồi, đang định chơi trò chơi.

Bên này Cố Cảnh Sâm vừa đến thì toàn bộ nữ sinh của hai ban đã vui vẻ lên không ít.

Ban Đối ngoại xưa nay làm hết mình mà cũng chơi hết sức cho nên lúc phó ban chủ động đứng lên đề nghị chơi trò “Truyền khăn giấy” thì mọi người đều nhao nhao đáp ứng.

Đinh Thiển cùng Tống Dao ở Đại học còn chưa từng trải qua cái gọi là “đầu độc” của mấy đàn em cho nên đều không hiểu trò chơi này là gì.

Vì vậy, có người xung phòng đảm nhận việc giới thiệu quy tắc trò chơi.

Quy tắc trò chơi xem như đơn giản mà thô bạo——–

Tất cả mọi người tham gia trò chơi ngồi thành một vòng tròn, cầm một chiếc khăn giấy trên bàn rồi lần lượt truyền cho người bên cạnh, trong khi đó hai tay bỏ ở phía sau, chỉ có thể dựa vào sự tiếp xúc của bờ môi để truyền tờ khăn giấy mềm kia đi.

Nếu không truyền đi thành công thì phải nhận phạt; hai người hoàn thành quá trình truyền cần phải có miếng khăn giấy nhỏ trong miệng, nếu không thì cũng sẽ bị phạt.

Phần lớn nhóm học đệ trong phòng vừa nghe xong quy tắc trò chơi thì rất hưng phấn.

Đinh Thiển quả thực ngẩn ra một lúc, khi bị Tống Dao kéo váy thì cô mới hoàn hồn.

“Nhận không được thì phải chịu thua ngay.’’

Đinh Thiển phát âm khẩu hình miệng với cô ấy.

“Để tăng thêm sự thú vị cho trò chơi’’ Phó ban của ban Đối ngoạt kia còn trêu chọc, “Nam nữ ngồi lẫn lộn—– bên cạnh chủ tịch Cố còn hai vị trí đây, các nhóm học tỷ học muội mạnh dạng lên nào.’’

…… Ách .

Đinh Thiển cảm khái và đồng cảm liếc phó ban của ban Đối ngoại kia một cái.

—- Đúng là không sợ chết, với cái tính mang thù của Cố Cảnh Sâm………..

Đinh Thiển vô tình nhìn về phía Cố Cảnh Sâm, sau đó thì cả người cứng đờ.

Ánh mắt của cô rơi vào ở chỗ đó, nam sinh yên lặng hờ hững ngước mắt lên, cặp mắt đen như mực có hơi lạnh vừa lúc nhìn sang.

Lúc đối mặt với cô, thì khoé môi Cố Cảnh Sâm giương lên một độ cong khó mà phát hiện ra, nhưng rất nhanh lấy lại cảm xúc lạnh nhạt như lúc trước.

Chỉ có mỗi cằm của anh dường như vô tình chĩa về hướng cô.

“Tình đồng chí.’’

Con ngươi của nam sinh sâu thẳm, môi mỏng hé mở làm khẩu hình miệng.

‘’……’’

Đinh Thiển đen mặt quay đi.

Hệ số nguy hiểm của người con trai này như một gói thuốc nổ.

Rất đáng tiếc là cô vẫn không vì tình đồng chí này mà giác ngộ thấy chết không sờn.

Mà ở đây, sau khi nghe lời dẫn dụ của vị phó ban Đối ngoại kia thì vài người trong phòng đúng thật đã ngo ngoe rục rịch.

“Em….’’

Ngay khi một đàn em mới ở ban Đối ngoại mặt đỏ ửng muốn mở miệng thì Cố Cảnh Sâm bỗng nhiên đứng lên.

Anh đi đến chiếc ghế ở đằng sau, một tay nhấc một chiếc ghế trống lên, còn đôi chân thon dài thì bước đi nửa vòng quanh phòng.

“Cạch.”

Chiếc ghế dựa rơi xuống đất.

Đinh Thiển với khuôn mặt vô cảm ngồi bên cạnh chiếc ghế: “……”

Cô không đi thì cái gói thuốc nổ này liền tới gần cô.

Mà động tác khi nãy của Cố Cảnh Sâm cũng lạnh nhạt hờ hững, thật giống như vốn dĩ anh không kiên nhẫn ngồi ở vị trí kia nữa nên mới chuyển sang chỗ khác vậy.

Chỉ sau khi chiếc ghế rơi xuống, trên ngũ quan tuấn tú của anh xuất hiện một tia cảm xúc khó có thể phát hiện ra được.

“Đàn em Đinh Thiển,” Anh cụp mắt xuống, con ngươi như bóng trăng dưới nước mang đầy ý cười, anh thoáng nhìn về phía bên tay phải, “Có để ý nếu anh ngồi ở đây không?”

“Đương nhiên.’’ Đinh Thiển hít sâu, cô nghiêng đầu cười ngoan ngoãn, đôi mắt hạnh xinh đẹp như một con mèo vô hại, “Không, để, ý, ạ.’’

Những người khác trong phòng sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, phó ban ban Đối ngoại cười ái muội: “Mau mau, những người khác cũng ngồi đi thôi.’’

Bên phải Đinh Thiển vốn là một nam sinh, sau khi Tống Dao bên trái bị Cố Cảnh Sâm tách ra thì hai người bên cạnh đều là khác giới nên hoàn toàn không cần phải thay đổi vị trí nữa.

Vì vậy, Đinh Thiển chỉ có thể giữ nguyên biểu cảm ngoan ngoãn hoàn mỹ, yên lặng nghiến răng đợi trò chơi bắt đầu.

Người chơi đầu tiên của vòng thứ nhất được quyết định bằng cách xoay muỗng, sau đó thì muỗng chỉ về phía người thứ tư bên trái của Cố Cảnh Sâm.

Có lẽ vì một nửa người ở đây chưa từng chơi trò này nên không rành cách chơi cho lắm, ba vòng trước cũng chưa tới lượt của Đinh Thiển thì phía trước đã có người chịu phạt rồi.

Nội dung hình phạt cũng khiến Đinh Thiển phải mở rộng tầm mắt——

Dùng mông để viết chữ trên không, tỏ tình với người bên cạnh bằng 300 chữ mà không được lặp từ, và chọn một người khác phái để làm lễ hôn tay…

Bởi vì vòng thứ ba là nam sinh bên phải của Đinh Thiển tiếp khăn giấy thất bại, thế nên vòng truyền đầu tiên liền tới trước mặt Đinh Thiển.

Đinh Thiển nhìn mảnh khăn giấy hoàn chỉnh kia, bèn cụp mắt tập trung cẩm thận mà nhận lấy.

Khi chuyền về phía Cố Cảnh Sâm thì trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này mảnh khăn ngoại trừ bị cô cắn mất một góc, cùng với người trước đó cắn rơi một mảnh nhỏ bên ngoài thì không có khuyết thiếu chỗ nào nữa nên truyền sang chắc là không có gì khó khăn.

Sau khi Đinh Thiển xoay người thì không thể né tránh, thế nên cô vui vẻ thưởng thức ở khoảng cách gần.

Hàng lông mày sắc nét, hốc mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng khẽ mím.

…… Người này bước ra từ bức tranh ư?

Đinh Thiển đang oán thầm thì Cố Cảnh Sâm chợt động đậy.

Anh cúi người xuống.

Trong nháy mắt, Đinh Thiển cảm thấy bản thân có ảo giác giống như nhìn thấy người con trai mím chặt khóe môi nhẹ nhàng khều một cái.

Không đợi cô kịp suy nghĩ thì chỉ thấy đối phương bỏ qua hai góc trái phải có thể cắn được của mảnh khăn giấy mà nhắm đến góc phía dưới cùng rồi trực tiếp cúi người xuống.

Đinh Thiển không kìm lòng được mà hít một hơi khí lạnh.

Vì thế chiếc khăn giấy mềm buông xoà xuống, mà góc phía dưới cùng kia gần như dán lên xương quai xanh của cô.

Động tác cúi người của nam sinh khựng lại một chút, sau đó thì ngẩng đầu lên, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn cô một cái.

Đinh Thiển: “……” Em vô tội, anh có tin không?

Mọi người trong phòng nhìn chằm chằm không chớp mắt. Có người cười to rồi giơ cao điện thoại di động lên.

Đèn flash tanh tách sáng lên, hotboy Cố nghiêng người đè lên xương quai xanh phía trước của cô gái, mi mắt hơi ngước lên còn ánh mắt thì sâu thẳm đã bị chụp được.

Lúc Đinh Thiển cảm thấy bị chụp hình thì liền xoay người đi để ngăn cản.

“….. Đừng động.”

Bỗng dưng vang lên giọng nói khàn đặc của người trước mặt.

Sống lưng của cô gái cừng đờ, cuối cùng vẫn đứng yên, ngoan ngoãn chờ Cố Cảnh Sâm lấy khăn giấy.

Khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng được hơi thở nóng bỏng của người nọ phả lên xương quai xanh của cô .

Sau đó nhẹ nhàng móc ra, hình như có chút ấm mát vỗ về trên chỗ da thịt trước cổ, một góc khăn giấy bị người kia cuốn vào giữa môi lưỡi.

Động tác dừng lại.

Đinh Thiển bối rối cúi xuống nhìn lại.

Ngang bằng với vị trí xương quai xanh của cô là nam sinh đang ngước mắt lên, ánh mắt chầm chậm quét từ dưới lên trên.

Môi mỏng khẽ mím mà ngậm lấy khăn giấy.

Đôi đồng tử đen láy, sâu sắc đến quyến rũ.

Đinh Thiển không kìm được mà thất thần, mà những người trong phòng cũng ngây người———

Vẻ lạnh nhạt hờ hững xưa này không còn nữa, mà Cố Cảnh Sâm của lúc này, ngay mỗi một ánh mắt đều mang theo hương vị cám dỗ làm người khác miệng đắng lưỡi khô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.