Là một kỹ thuật trạch, Đinh Thiển ghét nhất là mấy trường hợp như này.
Có đôi khi cô cũng cảm thấy đúng là bởi vì cô không thích mấy loại khách sáo giả dối rồi bình tĩnh tính kế, nên cô mới có thể thích lập trình như thế.
Ít nhất 0 sẽ không lừa gạt 1, chúng nó chỉ hiển thị thế giới thật và đơn giản nhất ra trước mặt bạn.
Không giống như hệ thống chỉ có số 0 và 1, thế giới hiện thực cứ mãi mãi che che giấu giấu.
Đinh Thiển giơ ly rượu champagne trong tay lên, nhẹ nhấp một hớp, đôi môi hơi ẩm ướt khẽ cong lên, đáy mắt là ý cười mỉa.
Cũng giống như bữa tiệc tối vui vẻ hài hoà như lúc này vậy, mỗi một người khách bất kể tâm trạng thế nào hay có mưu tính gì, thì đều trưng lên cái nụ cười hoàn hảo mà có thể chụp hình đăng báo ngay lập tức.
Tham gia một bữa tiệc như thế, mọi người đều rất ăn ý mà cùng đeo mặt nạ lên, mãi mãi đừng nghĩ tới sẽ gặp được biểu cảm thờ ơ như người kia……..
Khoan đã.
Nụ cười bên khoé môi của Đinh Thiển cứng ngắc. Sau đó cô chầm chậm chuyển tầm mắt trở lại lần nữa.
“…..”
Đinh Thiển nhìn về phía người đàn ông cách đó hơn 10m, ánh mắt sa sầm còn biểu cảm thì điềm nhiên đang đi đến, cô chỉ cảm thấy hớp rượu champagne vị trái cây khi nãy vừa uống xong bỗng trào dâng lên.
Vị vừa chua vừa sảng khoái.
…….Vì vậy, là cảm giác tội lỗi của cô quá lớn nên mới sinh ra ảo giác sao?
Tận đến khi Cố Cảnh Sâm cách cô chưa đầy 5m, Đinh Thiển mới xác định rằng thời gian xuất hiện ảo giác không dài lắm, cô đặt ly rượu champagne sang bên cạnh, sau đó xách váy dài xoay người rời khỏi.
Cô lết chiếc váy dài và đôi giày cao gót nhỏ dưới chân, tuy nhiên với đôi chân dài ưu thế trời sinh của người đuổi theo phía sau, cách đại sảnh tiệc chưa đầy mấy mét thì Đinh Thiên đã bị anh chặn lại ở ngay hành lang dài bên cạnh sảnh.
—-mặc dù chỉ với khoảng cách ngắn như thế, nhưng có người vẫn bình tĩnh vờ tha để bắt thật, tận đến khi rời khỏi tầm nhìn của mọi người thì mới bỗng tiến lên.
Đinh Thiển thấy đôi chân dài khiến người khác mê mẩn ở ngay trước mắt thì im lặng hồi lâu.
Sau đó, cô cố gắng ngậm hàm dưới lại, cố gắng không để đối phương nhìn thấy mặt mình, giọng nói cũng đè thấp, nghe hệt như cô nhóc nũng nịu vậy—–
“Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì sao?”
Biểu cảm của Cố Cảnh Sâm vốn không thể kiềm chế nỗi nữa, anh cong môi lên.
Nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ tròn tròn cố gắng cúi gằm xuống trước mặt, anh không kìm được lại tiến về trước một bước.
Khoảng cách của hai người vốn đã gần, sau bước này thì Đinh Thiển gần như cảm thấy cái trán cô như muốn tựa lên ngực của anh luôn rồi.
Cô theo quán tính muốn vòng đi sang hướng bên kia, còn chưa kịp cử động thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu.
“Nếu đêm nay em mà còn tránh nữa thì sau này nói chuyện với anh đều phải dùng cái giọng điệu khi nãy đấy.”
“……”
Đinh Thiển dừng lại.
Đều dùng cái giọng điệu khi nãy?
——vậy chắc không cần nói thêm mấy lần, cô sẽ tự sát chết trước luôn quá.
Mà Cố Cảnh Sâm đã nói đến thế rồi, trong lòng Đinh Thiển tất nhiên không còn tồn tại chút may mắn nào nữa.
“…..Đàn anh Cố, chào buổi tối.”
——lời dạo đầu đúng là nhạt nhẽo, còn vô thức mang theo một cảm giác như con cá nợ nần ngập đầu vậy.
Kiểu tự nhận này khiến Đinh Thiển không nói nên lời, có điều cô nhanh chóng bị thu hút bởi người đàn ông trước mặt và trang phục cao cấp khác hẳn vẻ bình dị như lúc trước.
Tuxedo gần như có cả nghìn bản thiết kế giống hệt nhau, nhưng khi anh mặc vào thì mang lại vẻ đẹp của những tân binh tên tuổi lớn luôn đi đầu trong xu hướng thời trang—-vậy mà nãy giờ cô lại không chú ý tới sự tồn tại của anh sao?
Chắc là mắt cô mù rồi.
Đinh Thiển tuyệt vọng suy nghĩ.
“Ừ, anh rất tốt.”
Cố Cảnh Sâm trả lời cô, đôi mắt đen láy đầy cảm xúc hơi sáng lên: “Đặc biệt là sau khi bị người nào đó ném ở cổng trường.”
Đinh Thiển: “…..”
—-trình độ thù dai của người đàn ông này khác hẳn một trời một vực với vẻ bề ngoài của anh mà!
Tuy trong lòng Đinh Thiển nghĩ thế nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn: “Em đã nhắn WeChat xin lỗi đàn anh rồi còn gì, hình như là đàn anh không nhận được ạ?”
Có thể để bản thân mình không thất lễ, mà đối phương cũng thèm chấp nhất bậc thang bị Đinh Thiển đưa sang.
“Anh có thấy.”
Cố Cảnh Sâm thoải mái đáp lại, chỉ một câu mà đã đá văng luôn cái bậc thang ấy, tròng mắt đen không hề chớp nhìn Đinh Thiển.
“Nhưng anh không muốn trả lời.”
“……”
Đinh Thiển nuốt cơn giận xuống.
……Được được, anh đẹp trai, anh nói gì cũng đúng.
Đinh Thiển ôm chút hi vọng cuối cùng, thử hỏi: “Vậy đàn anh đến đây từ khi nào thế ạ?”
Lúc nói chuyện, Đinh Thiển không thể không ngẩng mặt lên.
—–người đàn ông thật sự cao gầy, hai người lại đứng gần nhau, gần đến nỗi đôi giày cao gót 3cm của cô hôm nay hoàn toàn vô dụng.
Cố Cảnh Sâm không vội lên tiếng.
Ánh đèn màu vàng cam trên hành lang dài, mang theo chút vị mờ ảo men say.
Cô gái quay lưng lại đèn tường, đôi mắt hạnh hơi hé, hai con người ươn ướt màu hổ phách, đôi môi hồng phớt hơi mím, lớp trang điểm như thoả lòng người càng thêm tô điểm thêm đường nét xinh đẹp, như là con búp bê sứ sang trọng.
——khiến người ta muốn giơ đầu ngón tay ra mà chạm nhẹ, nhưng lại sợ làm cô đau.
Ánh mắt của Cố Cảnh Sâm tối sầm lại.
“Champagne đêm nay có ngọt không?”
“Hả?” Đinh Thiển hơi ngớ người, câu hỏi này khiến cô không trở tay kịp, cô thừ người một lát rồi mới theo bản năng nhớ lại cái mùi vị ban nãy, “Cũng không tệ lắm.”
“……”
Tầm mắt của Cố Cảnh Sâm dừng trên đôi môi hồng phớt ướt át của cô giây lát rồi dời đi, anh gần như phải đè nén mà nuốt mấy lời sắp nói trở về.
Hai người bỗng yên lặng, vào giờ phút này, Đinh Thiển cũng hoàn hồn lại sau khi bị anh làm lạc đề.
Cô không kìm được mà hỏi lại.
“Đàn anh là……Đến đây từ khi nào vậy ạ?”
Cố Cảnh Sâm nhìn cô, con ngươi đen như mực đã khôi phục lại vẻ điềm nhiên bình tĩnh.
Nhưng thật ra khoé môi anh cong lên một độ cung quyến rũ.
“Có lẽ là lúc bác trai dẫn em xuống lầu chăng?”
Đinh Thiển mím môi.
Chắc cô bị vả mặt thành quen rồi.
……..Ừ, lần này thật sự là nợ nần đến không ngóc đầu lên nổi rồi.
Sau khi có loại giác ngộ không sợ chết, ngược lại Đinh Thiển bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô quay đầu nhìn về phía phòng tiệc, hồn nhiên không biết bởi vì động tác của mình mà chiếc váy dài hở lưng chữ V của cô bị kéo căng ra, để lộ đường cong xinh đẹp chỗ cổ.
“Vậy, chúng ta về——”
“Phòng để quần áo của em ở đâu?”
Cố Cảnh Sâm bỗng cất giọng lên.
Đinh Thiển giật mình quay lại, khó hiểu nhìn Cố Cảnh Sâm.
Nhưng cô vẫn giơ tay chỉ về cuối hành lang.
Ở trước mặt là cánh tay nhỏ nhắn của cô, đường cong xinh đẹp và nước da trắng nõn, Cố Cảnh Sâm duỗi tay nắm lấy tay cô, sau đó đi về phía cuối hàng lang.
Đinh Thiển còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị kéo vào phòng quần áo của mình rồi.
Cửa phòng còn chưa đóng, đúng lúc này, người phục vụ đi qua thoáng nhìn thấy cảnh Đinh Thiển bị kéo vào phòng quần áo, bèn vội vàng chạy đến ngay cửa.
“—–Cô Đinh?”
Hai người bên trong cánh cửa đồng thời ngoái người lại.
Một người thì đẹp trai anh tuấn, mặc bộ tuxedo satin màu xanh đen khí chất bất phàm, người còn lại thì xinh đẹp quyến rũ, chiếc váy dài màu đen lộ ra đường cong uyển chuyển.
Cảnh sắc hết sức hài hoà này khiến người phục vụ không nói nên lời.
Chờ lúc cậu ta hoàn hồn thì vội cúi đầu lui ra ngoài.
“Xin lỗi, làm phiền hai vị rồi.”
Trước khi đi, người phục vụ còn cực kỳ săn sóc mà đóng cửa phòng quần áo lại.
Đinh Thiển: “….”
——–Sao cô cứ cảm thấy đối phương đã hiểu cái tin tức quái lạ nào thế nhỉ?
Đinh Thiển còn đang rối rắm có nên đuổi theo cậu ta bảo cậu ta đừng suy nghĩ lung tung không, thì Cố Cảnh Sâm bên cạnh cô đã kéo tấm màn nhung của tủ âm ra.
Nhưng vừa mới kéo tấm màn được một nửa.
Mỗi một bộ là đủ màu sắc khác nhau.
Cố Cảnh Sâm khẽ nhướn mày: “Em che cái gì chứ?”
“……”
Tất nhiên Đinh Thiển sẽ không trả lời, kéo tấm mành này thêm nửa bước nữa chính là chỗ để nội y và đồ ngủ của cô, sau một lúc che che cản cản, cô nhíu mày.
“Đàn anh tìm gì đấy ạ?”
Cố Cảnh Sâm không nghe cô trả lời, cũng không so đo.
Tầm mắt của anh dời lên trên vai của cô, sau đó lại rơi xuống trên tấm màn nhung dài bị che lại, sau đó kéo trở lại.
Anh cúi người về trước, lướt qua đống quần áo đủ loại kiểu dáng bên ngoài móc treo, sau đó dừng trên một chiếc áo khoác mỏng dài bằng lông thú màu xám.
Cơ thể của Đinh Thiển hơi cứng lại, khẽ ngửa vai ra sau.
—-khoảng cách của người đàn ông và tủ âm tường vốn rất nhỏ, lúc này cô bị anh dựa vào, Đinh Thiển gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng trên gáy mình.
Vì thế lúc Cố Cảnh Sâm duỗi tay ra lấy chiếc áo khoác ấy, vừa định đứng thẳng người lên, lơ đãng thoáng nhìn thấy hai vành tai xinh đẹp của cô đỏ ửng.
“….”
Vốn anh định lùi về sau đứng vững, nhưng lần nữa dừng lại, Cố Cảnh Sâm vẫn ung dung nhìn Đinh Thiển, hai con người sâu thẳm lộ ra vẻ vui đùa.
Đinh Thiển cảm nhận được động tác của Cố Cảnh Sâm dừng lại, cả người càng thêm cứng ngắc.
Cố Cảnh Sâm không nhịn được nữa mà nghiêng mặt cười khẽ.
Tiếng cười trầm thấp hơi khàn bên tai mang theo vẻ quyến rũ dịu êm khó miêu tả được, Đinh Thiển cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lại leo lên một cảnh giới khác rồi.
——có lẽ chỉ cần cho cô một tia lửa, cô có thể bay lên trời cao ngay.
Sau khi Cố Cảnh Sâm cười xong thì đặt tay trên cổ tay của Đinh Thiển, không đợi cô phản ứng lại mà đã sờ mạch đập của cô.
“Tim đập,” anh mỉm cười, “…..Nhanh quá.”
“……”
Đinh Thiển co người về sau.
Cảm xúc bị đè nén nơi đáy mắt của Cố Cảnh Sâm đen thẳm như mực, vào giờ phút này lại như bị ném một tia lửa vào trong, sau đó trong tích tắc ngọn lửa ấy đã bùng sáng lên.
Anh cúi người đến, lên tiếng——
“Rầm!”
Cửa phòng để quần áo bị người ở bên ngoài mở ra, khiến Chu Trác đứng bên ngoài nhìn hết cả cảnh này, sắc mặt lạnh lẽo.
Anh có thể nhìn thấy người phục vụ khi nãy qua những khe hở, bây giờ cậu ta cũng đang cực kỳ sợ hãi nhìn vào bên trong.
Cố Cảnh Sâm quay lưng về phía cửa phòng, lười biếng ngước mắt lên, ánh mắt xẹt qua những cái bóng đang đến được phản chiếu trên cửa sổ kiểu Pháp.
Anh nhếch khoé môi, cái tay đang ấn mạch đập của cô giơ về trước, trước khi Đinh Thiển ngước mắt nhìn thấy Chu Trác đứng ngoài cửa thì đã che mắt của cô lại.
Anh cúi người gần xuống, trước khi hai người dính vào nhau thì mới dừng lại.
“Ngôi sao nhỏ.”
Cố Cảnh Sâm vùi bên cổ của cô, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười.
“…..Em trốn cái gì?”
Trên cửa sổ kiểu Pháp.
Hai người đứng bên tủ âm tường, cổ hai người giao nhau, hệt như đang thân mật hôn nhau đắm đuối.