Tiên Trúc

Chương 50: Linh Dược Cứu Mạng



Mọi người vội vàng đi về phía Làng Cây, mới đi đến tán cây Mẫu đã thấy lão trưởng thôn dẫn theo tất cả dân làng đang vươn cổ đứng đợi.
Nhìn thấy một đoàn người xuất hiện, lúc này lũ trẻ mới đồng loạt chạy tới, nữ nhân có con cũng ôm lấy con mình gào khóc thảm thiết.

Nam tử có mẹ già thì chạy đến nhận người thân, cũng không nhịn được mà ôm đầu thất thanh khóc lên.
“Ta thật sự không muốn quấy rầy các ngươi nhưng có thể để người bị thương đi chữa trị trước không, chúng ta nấu chút gì vừa ăn vừa nói chuyện sau?” Mặc dù cảnh trên rất cảm động nhưng người bị thương trên lưng Hổ Nhi máu chảy đầm đìa, Hoà Thuận nói cũng không thích hợp, nhưng mạng người quan trọng hơn, nàng đành phải phá vỡ không khí này.
Lão trưởng thôn già lau nước mắt đi, cố nén vui mừng kêu gọi mọi người nhanh chóng khiêng người bị thương về làng rồi tìm một ít cao dược băng bó.
Hòa Thuận nhìn 6 người thở hồng hộc nằm trên mặt đất, không khỏi hỏi: “Trưởng thôn, trong làng không có đại phu sao?”
Lão trưởng thôn sắc mặt có chút khó coi, vết thương của những người này thật sự nghiêm trọng, dựa vào băng bó đơn giản cũng vô dụng.

Quan trọng nhất là một trong số đó lại có đứa con trai út của lão ta.

Lão lắc đầu nói: “Trong thôn trước kia có một người biết chút y thuật, nhưng là bệnh chết trước khi thu học đồ.”
“Tỷ tỷ, còn có chút thuốc ngày đó ngươi đưa cho ta.” Anh Hoa cầm một lọ nhỏ chen vào, bất quá trong lọ cũng không nhiều lắm, một người trị còn không đủ.
“Như vậy đi, ta đi bờ sông tìm một chút xem sao, trên người những quỷ hộ vệ kia hẳn là có thuốc.

Cho dù không phải đan dược chữa bệnh thì đề cao tu vi cũng không tệ.” Hoà Thuận bất đắc dĩ lắc đầu.

Làng Cây này không có rút kinh nghiệm từ những năm trước gì hết, thôn dân bị bệnh khó qua khỏi.

Cho dù người già đi lại không tiện cũng có thể bảo trẻ con ra ngoài học chút y thuật, so với bây giờ sẽ cứu vớt được chút ít.

Trong tiếng cảm ơn của mọi người, Hoà Thuận cưỡi hổ chạy nhanh đến sông.

Lúc này trời đã tối, trong rừng lại càng tối hơn.

Hoà Thuận lấy ra một cây gậy có gắn một quả bí ngô nhỏ bên trên, cắm một viên linh thạch hạ phẩm vào giữa quả bí ngô.

Quả bí ngô lập tức phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu rọi rừng cây trong vòng hai thước.

Đây là chiếc đèn tiêu thụ linh thạch mà Hoà Thuận tạo ra từ nguyên liệu thừa lúc luyện khí.
Trên yên thú của Hổ Nhi có một nguồn cắm đặc biệt.

Hoà Thuận thuận lợi cắm đèn vào đó.

Như vậy không sợ Hổ Nhi chặn lại ánh sáng, đồng thời có thể chiếu sáng phía trước để ngăn Hổ Nhi trốn thoát.
“Tiểu Thuận, những thôn dân này hiện tại đã được cứu, ngươi định khi nào thì rời đi?” Tiểu Hắc đáp xuống yên thú, hai chân kẹp một miếng thịt khô cướp được của người trong thôn, vừa mổ vừa hỏi.
“Ngày mai, ta thật sự không muốn người khác chú ý tới chuyện của ta.

Bọn họ trước kia đều dựa vào ta mà sống, hiện tại khác rồi, ta có nhiều ma thú nội đan như vậy, nên đi thôi.”
Hòa Thuận sửa lại tóc bị gió thổi bay, khăn trùm đầu đã sớm rớt ra.

Người bị thương ban nãy làm máu dính vào yên thú, Hoà Thuận chưa kịp lau.

Nàng cũng không sợ máu thu hút ma thú.

Ma thú đến trái lại nàng còn vui mừng là đằng khác.
Tiểu Hắc nuốt vào miếng thịt khô, không khách khí nói: “Đừng nói ở cái thôn nghèo rách này, kể cả Phong Vô thành.

Ngươi dám đi ra ngoài với một thân ma thú nội đan trên đường cái, đừng nói là người phàm, kể cả có là tu sĩ cũng bị người ta vây cướp.”
“Ngươi nói cũng đúng, xem ra ta phải chuẩn bị một ít y phục che lại nội đan.

Còn có nội đan ở hai bên yên Hổ Nhi cũng cần phải che lại.

Xem ra ta đây thoạt nhìn chỉ là người phàm mười mấy tuổi, lại không có linh lực, đúng là một miếng mồi ngon.” Hòa Thuận hiểu ý cười cười.
“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Tiểu Hắc nhắm mắt lại dưỡng thần, một hồi nó còn muốn đi nhặt Thiên Ảnh Châm.

Việc đó thật sự quá lãng phí khí lực, nó luôn phải làm loại chuyện mệt mỏi này.
Hòa Thuận dùng tay vỗ vỗ Hổ Nhi: “Hổ Nhi, tới bờ sông là có thể nghỉ ngơi ăn chút gì đó.” Nếu không phải là muốn giúp thôn dân đến tìm dược, hiện tại các nàng sớm có thể ăn no rồi ngủ một giấc.

Hổ Nhi vừa nghe có cái ăn, nó dang rộng đôi chân ngắn tích cực chạy nhanh hơn, hy vọng có thể đến sông sớm để ăn một bữa thịnh soạn.
Vừa đến bờ sông, đám Hoà Thuận nghe thấy tiếng lạch cạch, đợi Hổ Nhi đến gần thì thấy ánh sáng vụt qua.

Một đàn lớn cỡ lòng bàn tay ăn xác trùng chạy tứ tán, để lộ ra xác của một tên quỷ hộ vệ đã bị ăn tươi nuốt sống chỉ còn lại xương.
Loại chuyện này Hoà Thuận đã sớm quen thuộc, những loại côn trùng này chỉ ăn xác chết, rất nhạy cảm với ánh sáng.

Vì vậy ngay khi chiếc đèn bí ngô chiếu vào, tất cả chúng đều chạy tán loạn trốn vào rừng cây.
Thấy đám trùng đều bị ánh đèn đuổi đi, Hoà Thuận tới nhặt một cây thương rơi trên mặt đất, lục lọi y phục quỷ hộ vệ xem có túi trữ vật không, Tiểu Hắc cũng bay đi tìm Thiên Ảnh Châm.
Hoà Thuận cẩn thận đem mỗi kiện hài cốt lật một chút, nàng nhặt được hai mươi sáu cái túi trữ vật.
Hổ Nhi nằm sấp trên mặt đất ăn đống thịt khô cao đến mí mắt trước mặt, đây là thức ăn nhất định phải có của Hoà Thuận, ai bảo hai con sủng thú này ăn không ngừng mỗi khi rảnh cơ chứ.
Hòa Thuận lúc này ngồi trên lưng Hổ Nhi, đem mỗi túi lấy ra cẩn thận kiểm tra một lần.

Trừ một chút pháp khí lộn xộn thì toàn tạp vật.

Nàng tìm được hai chai thuốc nhưng không biết là thuốc gì.
Hoà Thuận mở ra xem, trong chai đầu có ba viên thuốc, mùi hơi hắc.

Chai thuốc còn lại chỉ có một viên to bằng hạt đậu tằm, mùi hơi thơm.
Nàng cầm chai thuốc không quyết định được, thôi cứ thẳng thắn chờ lát liền trực tiếp ném cho thôn trưởng, để bọn họ quyết định có uống hay không.
Rừng rậm ban đêm gió mát phơ phất, thổi vào người có chút lạnh.

Hổ Nhi đã ăn sạch thịt khô, da dày thịt béo cũng không sợ gió lạnh thổi qua.

Mà Hòa Thuận thì ôm hai tay lui ở yên thú, quyết định sau này nhất định phải khâu một kiện áo choàng ấm áp bằng da thú, có thể chắn gió làm thảm lại có thể che đậy ma thú nội đan trên người.

Đợi đến lúc nàng đông lạnh đánh vài cái hắt xì mới nhìn thấy Tiểu Hắc lung lay lúc lắc bay trở về.
Nó tức khắc chui vào lòng Hòa Thuận, uể oải nói: “Mệt chết ta rồi, để ta ở trong ngực ngươi nghỉ ngơi một chút.

Phiền cho ngươi lần sau giúp ta chế tạo pháp bảo thời gian đi, cái gì Thiên Ảnh Châm ta không cần.”
“Hổ Nhi, chúng ta trở về.” Hòa Thuận trước vỗ Hổ Nhi để nó đứng dậy, sau mới nói với Tiểu Hắc trong lòng: “Mặc dù lúc nhặt châm phiền toái một chút, nhưng lực công kích không nhỏ.

Ban ngày ngươi cũng không phải không thấy, năm tên Trúc Cơ vây đánh ngươi, ngươi lại có thể dùng Thiên Ảnh Châm làm họ bị thương.”
“Nếu như không phải ta bắt ngươi cho thêm Cốt toái bổ cùng Huyết Đằng, cái pháp khí này làm sao có tác dụng tốt như vậy, bị ong vẽ chích vào cũng vô dụng, ta đi ngủ một giấc, có nguy hiểm gọi ta.” Tiểu Hắc nói xong cũng tự cố chen vào lòng Hoà Thuận ngủ sâu.
Hòa Thuận nhìn Tiểu Hắc ngủ cũng đem nó ôm vào lòng, có chim để ôm cũng thấy ấm áp.
Khi Hoà Thuận trở lại Làng Cây, dân làng đã đưa người thân của họ về nhà.

Mọi người đốt đèn dầu rất xa hoa, củi trong lò chất đầy đến miệng, dưới gốc cây Mẫu có thể nhìn thấy ánh đèn từ từng ngôi nhà trên ngọn cây, mùi thức ăn thoang thoảng bay đến.
Cảm giác này làm Hòa Thuận có chút cô đơn, nàng đứng dưới tàng cây một hồi, sau đó vỗ nhẹ lên lưng Hồ Nhi, đem Hổ Nhi đặt vào túi linh thú nghỉ ngơi.

Nàng ôm Tiểu Hắc trong tay đi đến nhà chính của trưởng thôn, nơi những dân làng bị thương nặng vẫn đang chờ nàng mang thuốc về.
Đẩy cửa phòng ra, một luồng khí nóng ập vào, đống lửa vẫn đang cháy lim dim.

Trong nhà khá ít người, ngoại trừ sáu người bị thương nằm dưới đất gần đống lửa, người nhà của họ cũng chen chúc trong nhà chờ đợi.
Hoà Thuận vừa bước vào cửa, người trong phòng lập tức đều quay ra nhìn nàng đầy mong đợi, đặc biệt là nữ nhân và trẻ nhỏ, họ nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt khiến nàng không khỏi xót xa.
Lão trưởng thôn còn chưa kịp mở miệng, nàng đã vội lấy ra hai lọ thuốc đưa cho lão, nói: “Ta chỉ tìm được hai lọ đan dược, không phải thuốc trị vết thương mà ta biết.

Cái này trước đây đã từng ngửi qua, mùi vị không giống, nhìn có độc.”
Lão mở hai bình đan dược ra ngửi, sau đó chần chờ một chút.

Một người phụ nữ trong đó đột nhiên chạy tới, nắm lấy tay lão thôn trưởng, quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng khóc lóc, cầu xin lão ta cứu bọn họ.
Trưởng thôn cũng không dám tùy tiện kê đơn thuốc, trong đó có cả con trai lão.

Lão không còn cách nào khác là lại nhìn Hoà Thuận ở bên cạnh, trong mắt như đang cầu xin nàng giúp đỡ.
“Ay da.” Hoà Thuận chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, những người này đều đã hôn mê bất tỉnh.

Nàng chỉ vào lọ thuốc có mùi thơm rõ ràng: “Loại này mùi thơm hơn, nhìn cũng không giống thuốc độc, hòa vào nước cho mỗi người, pha một phần thì tốt hơn.


Trưởng thôn già nghiến răng kêu một nữ nhân đi lấy bát nước.

Lão cẩn thận rót viên thuốc ra, cầm trong tay nhìn hồi lâu mới do dự lần nữa ném viên thuốc vào trong bát.

Viên thuốc tan vào nước và chuyển sang màu xanh lục.
Lão chia trong bát thành sáu phần bằng nhau, yêu cầu mỗi người trong gia đình lấy một phần rồi lập tức đem cho dân làng bị thương nặng uống.

Sau khi sáu người bị cưỡng ép uống thuốc, một khắc đồng hồ qua đi, vết thương của từ từ khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Có thể do lượng thuốc không đủ, vết thương còn chưa kịp lành hẳn đã dừng lại.

Nhưng có còn hơn không, mặc dù trên người vẫn còn đầy vết thương nhưng hô hấp bọn họ đã bắt đầu bình ổn trở lại, điều này cũng khiến người thân của họ đang khiếp sợ trở nên nhẹ nhõm hơn.
Nhìn thấy thuốc này thật sự hiệu quả, Hòa Thuận liền cáo từ trở lại phòng mình, nàng chui vào chăn liền bắt đầu ngủ say..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tiên Trúc

Chương 50: Thôn Dân Ngu Dốt



Hoà Thuận sững người một lúc, sau đó vẫy tay với Anh Hoa, nói: “Ngươi đi tìm Tiểu Hắc, bảo nó dạy ngươi nhận biết mấy chữ trong đó. Tốt nhất là bảo nó giải thích một chút về mặt nội dung, nếu nó không chịu, ngươi liền dùng yin* nó.”

bản trung tác giả viết tắt tôi không biết dịch sao =)))

Anh Hoa ôm Tâm Kinh trong ngực, có chút ủy khuất nói: “Tỷ tỷ, Tiểu Hắc là chim sao có thể biết chữ.”

“Ngươi trước đây đã thấy qua ma thú biết nói bao giờ chưa? Chưa đúng không? Cho nên nó không phải loại chim bình thường. Ngươi cứ đi tìm nó đi, không sao đâu.”

Nghe Hòa Thuận nói chắc như đinh đóng cột, Anh Hoa đành phải ôm sách đi ra ngoài.

Đem việc của Anh Hoa giao cho Tiểu Hắc, Hòa Thuận liền đóng cửa phòng gấp rút luyện chế vũ khí. Mỗi ngày trừ đi vệ sinh thì cả ngày đều dính chặt trong phòng một bước cũng không ra.

Vì Anh Hoa học Tâm Kinh bên phía Tiểu Hắc nên việc đưa cơm thay đổi sang cho người khác, một nữ hài nhỏ tuổi hơn, nhưng thức ăn không ngon bằng Anh Hoa nấu.

Cả thôn Làng Cây miệng ăn núi lở chờ Hòa Thuận có thể sớm ngày luyện xong, còn về phần Tiểu Hắc và Hổ Nhi, không có mệnh lệnh của Hoà Thuận chúng cũng chẳng chịu đơn độc đi săn, cả ngày chỉ biết ăn uống lăn lộn trong thôn.

Mọi người căng cổ chờ đợi suốt bốn mươi hai ngày, cuối cùng Hoà Thuận cũng tắt lửa bước ra ngoài. Người trong thôn như ong vỡ tổ tràn vào nhà lớn, họ đều muốn nhìn một chút rốt cuộc Hoà Thuận luyện chế ra loại vũ khí gì đây.

Cơ mà lúc nhìn thấy vũ khí đặt dưới đất, mọi người lặng lẽ đứng yên không nói được lời nào. Lão trưởng thôn được Ngô Tử đỡ chạy tới, thấy trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi thì vội vàng muốn xem chuyện gì xảy ra. Mọi người đều tách ra nhường đường, trưởng thôn đi tới trước mặt liền kinh ngạc một phen.

Trên mặt đất đồng loạt bày 5 hàng trang bị đầy đủ, chủng loại nào cũng có. Giáo, dao, búa, cung tên mà họ thường sử dụng cũng đều được Hoà Thuận luyện chế, kể cả khiên hay giáp ngực, giáp cổ tay cũng được tinh luyện, số lượng hơn trăm cái, hoàn toàn có thể trang bị đầy đủ cho dân làng.

Mỗi một kiện vũ khí đều là màu trắng sữa, không có trang trí thêm gì, mặc dù đơn giản không khoa trương nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được sát khí đáng sợ. Khiên và áo giáp có màu xám đậm, gần giống với màu của hầu hết các loại da. Trưởng thôn không ngờ Hoà Thuận không chỉ biết luyện chế vũ khí mà còn biết luyện chế cả áo giáp.

Mặc dù vũ khí thoạt nhìn sắc bén nhưng có một vấn đề lớn chính là một phần ba số vũ khí này quá nhỏ, mỗi kiện chỉ bằng hai lòng bàn tay. Trưởng thôn kích động đến không nói nên lời, thật lâu sau mới phun ra một câu: “Lâm cô nương, đây là ngươi luyện chế vũ khí cho trẻ con?”

Lâm Hoà Thuận đứng ở một bên lắc đầu: “Không, những cái nhỏ là dành cho đội săn bắn. Ngươi hài lòng không? Về số lượng, chúng đều được tinh chế theo số người tối đa, hoàn toàn đủ cho mọi người.”

Lão trưởng thôn chỉ vào đám vũ khí be bé dưới mặt đất, sững sờ bất đắc dĩ nói: “Lâm cô nương, vũ khí này quá nhỏ, hơn nữa các chiến sĩ của đội săn bắn đều rất mạnh, làm sao có thể sử dụng được đây?”

Hòa Thuận không nghĩ đến bọn họ sẽ phản ứng như vậy, mấy kiện vũ khí này đều được luyện chế theo kích thước thực tế. Nàng không còn cách nào khác đành phải nhặt một cây Chuỳ Sao Băng từ dưới đất lên, một cây chùy hình tròn to bằng nắm tay được treo trên một sợi xích nhỏ màu trắng sữa, trông rất dễ thương, nhưng dùng nó làm vũ khí thì thật nực cười.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Hoà Thuận nhẹ nhàng truyền linh lực vào Chuỳ Sao Băng. Chỉ cần không dùng Dẫn Linh Găng để điều khiển pháp khí cấp thấp công kích thì việc truyền linh lực như vậy không gây hại cho thân thể Hòa Thuận.

Rót linh lực vào Chuỳ Sao Băng, chiếc chuỳ ngày càng biến lớn. Trong tiếng cảm thán của mọi người, chiếc chùy tròn phía dưới đã to bằng đầu người, chuôi và xích sắt cũng trở nên to và dài hơn không khác gì một Chuỳ Sao Băng cỡ lớn bình thường.

“Chuyện gì xảy ra thế? Vũ khí này trở nên lớn hơn. Làm thế nào chúng có thể biến lớn ra vậy?” Trưởng thôn già cảm thấy rất khó tin, lão yêu cầu Ngô Tử lấy một con dao và kiểm tra cẩn thận, nhưng con dao không biến lớn trong tay Ngô Tử.

Lần này đến phiên Hòa Thuận kinh ngạc, nàng nghi ngờ hỏi: “Ngươi trước kia không phải đối phó với bọn quỷ hộ vệ rồi sao? Bọn hắn sử dụng vũ khí không phải có thể biến lớn nhỏ à? Ngươi cũng không phải chưa từng thấy, hiện tại kinh ngạc như vậy làm gì?”

Lão ta trầm mặc nửa ngày mới mở miệng, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng chưa từng để ý tới, chỉ là cảm thấy bọn hắn không phải người cho nên sử dụng vũ khí khác với chúng ta. Mà bọn hắn đều là tay không vừa ném vũ khí liền hiện ra, ai biết đó là vũ khí thật hay không? Chúng ta vẫn luôn cho rằng là pháp thuật.”

Hoà Thuận tiêu tan linh lực trong tay, Chuỳ Sao Băng thu nhỏ lại về kích thước ban đầu. Nàng đem chuỳ đặt trở lại trên mặt đất, cười nói với lão trưởng thôn: “Bọn chúng dùng chính là loại này, người bên ngoài gọi là pháp khí, pháp bảo so với loại này lợi hại hơn.”

Nhìn hồi lâu con dao trong tay, lão trưởng thôn có chút quan tâm hỏi: “Lâm cô nương, vũ khí này sử dụng thế nào, chỉ sợ không phải bất luận kẻ nào cũng có thể sử dụng đi?”

Hoà Thuận khẽ thở dài, tìm thấy Anh Hoa trong đám đông, gọi nàng ấy ra.

“Đội săn thú các ngươi không phải có khả năng làm vũ khí trở nên sắc bén sao? Đây chính là nguyên nhân. Anh Hoa ngươi cầm ngọn thương này đi, đem khả năng nói chuyện với rừng cây của ngươi chú vào nó. Đây là thứ gọi tên Linh Lực, Tiểu Hắc hẳn là đã dạy ngươi.” Hòa Thuận đem Anh Hoa kéo đến bên cạnh, sau đó nhét ngọn thương cho nàng.

Anh Hoa đỏ mặt, cố gắng truyền linh lực vào ngọn thương, mọi người cũng nín thở nhìn nàng chằm chằm nhưng nàng càng lúc càng căng thẳng. Cái tai đỏ rực cả lên nhưng ngọn thương vẫn không lớn thêm chút nào. Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của trưởng thôn và những người khác, Anh Hoa lo lắng đến mức muốn khóc.

“Ngu xuẩn, tập trung vào, đừng nghĩ lung tung.” Tiểu Hắc đột nhiên từ bên cạnh bay tới đá vào đầu Anh Hoa.

Sau khi bị đánh, Anh Hoa hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại bình tĩnh hơn.

Hoà Thuận liếc nhìn Tiểu Hắc, từ vẻ ngoài của Anh Hoa nàng biết chắc rằng nàng ấy thường xuyên bị Tiểu Hắc bắt nạt.

Lúc Tiểu Hắc bay trở lại vai Hoà Thuận, Hoà Thuận thấp giọng hỏi nó: “Ngươi thường ngày có phải hay bắt nạt nàng đúng không, nữ hài nhỏ như vậy mà ngươi cũng xuống tay được.”

“Hừ, ngươi thật giỏi thu đồ đệ, nhận đồ đệ xong lại từ chối dạy, ngươi có biết nàng rất ngu xuẩn không, toàn bộ Tâm Kinh chỉ có mười trang mà nàng học thuộc hơn mười ngày. Hơn nữa nội dung bên trong ta đã giảng giải rất rõ ràng thế nhưng nàng không hiểu gì cả, làm ta mệt chết đi được.”

Nhắc tới chuyện này Tiểu Hắc liền rất không cao hứng, không phải mình thu đồ đệ nhưng mình lại là người vất vả nhất, Hoà Thuận chỉ chiếm được cái danh.

“Ngươi làm trò, không phải 40 ngày nay nàng không nấu cơm cho ta sao? Chắc chắn là nấu cho ngươi ăn, ngươi đây là chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ, xem ra ngươi vẫn nên ăn thức ăn gia súc thì tốt hơn.” Hòa Thuận che miệng len lén cười.

Tiểu Hắc không muốn, liền chộp móng vuốt lên vai nàng lặng lẽ dùng sức, khiến Hoà Thuận phải nghiến răng chịu đau. Nếu không phải trong phòng đứng đầy người, nàng sẽ truy đánh Tiểu Hắc cho bằng được.

Ngay khi hai người âm thầm tỉ thí, đám người vây xem phát ra một trận ồ lên. Vũ khí trong tay Anh Hoa phát ra tia sáng nhàn nhạt, nó trướng ra tận năm thước mới dừng lại.

“Ta thành công rồi.” Anh Hoa nhìn vũ khí trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn nói.

“Xem ra đội chiến sĩ lần này có thể sử dụng rồi, thật là tốt quá.” Trưởng thôn phi thường cao hứng, như vậy thôn dân bị bắt đi có thể cứu về.

Kỳ thực lúc trước lão ta nói với Hòa Thuận muốn nàng giúp đỡ, chẳng qua là kiếm cớ lưu nàng lại làm việc, như vậy ít nhất thôn dân cũng có khẩu phần ăn. Vốn không có ý định dựa vào một nữ nhân trẻ như nàng nhưng không ngờ Hoà Thuận này lại biết luyện vũ khí, lại còn luyện không tệ.

Lúc này Hòa Thuận nói với trưởng thôn:

“Trưởng thôn, chúng ta bàn bạc bước tiếp theo xem làm thế nào đưa vũ khí này cho thôn dân bên bờ sông?”

“Đúng đúng, chúng ta thương lượng kỹ càng một chút, mời Lâm cô nương tới chỗ ta bàn kế hoạch.” Lão không tự chủ được gật đầu, làm sao có thể không vui cơ chứ? Trong đám thôn dân bị bắt có ba người là con trai của lão.

Ra lệnh cho mấy lão nhân thân thể tốt nhất đi bảo vệ vũ khí, Hòa Thuận mang theo Tiểu Hắc và trưởng thôn cùng đi bàn bạc.

Ba ngày sau, có hai nữ hài đi về phía sông Cát Trắng với hai chiếc giỏ nhỏ. Một nữ hài mặc y phục phổ thông bằng da động vật bình thường, mái tóc đỏ của nàng trông đặc biệt năng động. Nữ hài khác có làn da tái nhợt lộ ra một tia bệnh tật, tóc được quấn bằng vải cũ, mặc một chiếc áo choàng dài được khâu bằng nhiều loại vải vụn che kín toàn thân.

“Tỷ tỷ, bọn họ có thể phát hiện ngươi là người ngoại lai không?” Anh Hoa tóc đỏ có chút lo lắng hỏi Hoà Thuận bọc kín mít bên cạnh.

Hòa Thuận sờ vào vải rách cuốn trên tóc nói: “Không đâu, ta lại không có khí tức của tu sĩ, nhìn thế nào cũng chỉ là một người bình thường. Nếu bị chú ý cũng là những người Ma Tộc có linh khí thôi.”

Ngày ấy nàng và lão trưởng thôn thương lượng một đêm mới nghĩ ra một cách thoạt nhìn có vẻ vẹn toàn. Đó là cho Anh Hoa cùng Hoà Thuận nguỵ trang, mang theo vũ khí đến sông Cát Trắng.

Thường ngày trẻ con trong thôn cũng sẽ mạo hiểm chạy tới sông Cát Trắng gặp người thân, dù có nguy cơ bị ma thú tấn công nhưng mấy thứ quỷ hộ vệ không quan tâm lắm. Chỉ cần bọn họ thành thật làm việc, cho gặp người thân cũng là có thể, đỡ phải thường ngày kêu la lung tung.

Mang theo Anh Hoa chủ yếu là sợ thôn dân không biết Hòa Thuận, không chịu nghe lời của nàng. Hơn nữa trong thôn tiểu hài lớn tuổi nhất cũng chỉ có Anh Hoa, nàng hiện trên người còn có linh khí, có thể ít nhiều hấp dẫn sự chú ý của quỷ hộ vệ, tiện lợi cho Hoà Thuận phân phát vũ khí. Đọc 𝒕hêm 𝗇hiều 𝒕𝗋u𝑦ệ𝗇 ở ~ 𝒕𝗋um𝒕𝗋 u𝑦𝚎𝗇.𝖵𝗇 ~

Cho nên hai người sau khi chuẩn bị kĩ càng liền đi tới sông Cát Trắng.

Hổ Nhi luôn được giữ trong túi linh thú của Hoà Thuận trong khi Tiểu Hắc thì bay xa phía sau, khi Hoà Thuận nhìn thấy dân làng, Tiểu Hắc bắt đầu làm mồi nhử để dụ quỷ hộ vệ đi.

Còn về mấy người còn lại trong thôn Hoà Thuận không muốn để họ đi, toàn là người già cùng trẻ con, một chút tác dụng cũng không có. Tốt nhất để họ ở lại ăn uống no đủ, đợi lúc hành động thất bại cả lũ cùng chết, muốn ăn cũng không được.

Hoà Thuận tất nhiên không lo lắng về điều này, ngay cả khi không cứu được dân làng thì nàng vẫn có thể dễ dàng trốn thoát. Nhưng chỉ cần không có quỷ hộ vệ Kim Đan Kỳ xuất hiện, bằng không sẽ hoàn toàn thất bại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.