Khó mà có được ngày hôm nay, chiến sĩ trong đội săn thú tựa như phát điên mà tiết những hận ý nhiều năm của mình để nổi loạn.
Tuy quỷ hộ vệ chiếm ưu thế về mặt thực lực nhưng làm sao có thể chống chọi nổi với dân làng cuồng nộ cơ chứ.
Đại bộ phận tu sĩ, kể cả quỷ hộ vệ cũng
chỉ giỏi đánh xa, bình thường không đánh cận chiến cho nên bị chiến sĩ trong đội săn thú áp đào vài chiêu.
Khó khăn ngăn đại đao bên này, bên kia Chuỳ Sao Băng liền bay tới.
Những vũ khí này được rót linh lực vào nên độ sắc bén và tính dẻo dai rất cao.
Hơn nữa khi giằng co cùng quỷ hộ vệ còn nhiều lần áp đảo bọn chúng.
Đánh cận chiến như vậy thật sự khiến bọn quỷ hộ vệ chịu thiệt không ít, vì vậy bọn chúng thi nhau ngự pháp khí bay lên, nổi phập phềnh trên không bắt đầu tấn công đội săn thú.
Tất nhiên đội săn thú không thế dùng đao to mà bay lên, trong phút chốc chỉ có thể phòng thủ chống lại pháp thuật của đám quỷ đánh tới.
Hoà Thuận ở một bên vô cùng lo lắng, đội săn thú không ai tu vi Trúc Cơ, ngay cả ngự kiếm phi hành cũng không biết.
Nhìn thấy đội săn thú trên mặt đất không thể phi hành, bọn quỷ trên không trung càng thêm càn rỡ, điên cuồng ném pháp thuật cùng pháp khí về phía dân làng.
Chỉ trong chốc lát lúng túng, đội săn thú đã nhanh chóng điều chỉnh phương pháp tấn công.
Họ dùng giáo trong tay và ném mạnh vào quỷ hộ vệ trên cao.
Lực không nhỏ nên những cây giáo đó trực tiếp đánh thẳng vào quỷ hộ vệ.
Ngoại trừ việc giữa không trung không thay đổi được phương hướng thì nhưng cây giáo này uy lực không thua kém gì pháp khí đối phương.
Hơn chục mũi giáo không ngừng bắn vào mười tên trên không trung.
Tuy vậy mà quỷ hộ vệ không sợ mấy cây giáo này, chúng thừa cơ tránh né cũng đồng thời khống chế pháp thuật để dân làng không thể nhặt lại giáo sử dụng tiếp.
Cơ mà bọn quỷ hộ vệ không ngờ tới khi vừa né vũ khí bay tới thì lập tức xuất hiện thêm 4,5 cái Chuỳ Sao Băng.
Chiến sĩ đội săn thú tay cầm Chuỳ Sao Băng liều mạng rót linh lực.
Chỉ thấy với một tiếng gió sắc bén, Chuỳ Sao Băng chính xác đánh trúng quỷ hộ vệ vừa mới tránh được mũi giáo.
Bên kia đề phòng không kịp, ba gã quỷ hộ vệ bị đánh trúng, nặng nề ngã xuống sông.
Dân làng đợi bên bờ thấy vậy liền lao tới đánh.
Ai ngờ ba tên kia ngã xuống còn không quên bật phòng ngự che chắn, dù bị Chuỳ Sao Băng đánh nhưng lực công kích không ảnh hưởng.
Ba tên quỷ hộ vệ đầu rơi máu chảy hướng dân làng mà đánh ra không ít băng tiễn cùng quả cầu lửa.
Sau khi đánh bị thương dân làng, chúng liền muốn chạy trốn, nhưng đang ngự kiếm thì thấy ba tên đột nhiên dừng lại, thần trí trở nên mơ hồ.
Đúng lúc này Hoà Thuận dùng hai đạo Tiên Khấp bắn thẳng vào hai tên, tiêu diệt sạch sẽ.
Tên quỷ hộ vệ còn lại nhanh chóng bay lên trời sau khi lấy lại ý thức.
Mặc dù trong lòng hắn rất muốn chạy trốn nhưng Chế Hồn Thuật đã hạn chế hoạt động của hắn.
Lúc trước Diệt Thế lão tổ ra lệnh chính là để bọn họ trông coi bờ sông, phụ trách quản lý thôn dân đào Ấm Đông Ngọc cho nên kể cả chết cũng phải thủ ở nơi này.
Mặc dù hắn không thể trốn thoát nhưng đã bay đến độ cao mà Chuỳ Sao Băng không thể với tới.
Nhưng mới chạy được năm trượng, một mũi tên xương xuyên trời bắn vào lưng hắn, đâm thẳng vào ngực trái, trong nháy mắt tên quỷ hộ vệ đó ngã đập đầu xuống đất mà chết.
Người bắn tên là một vị nữ quân nhân của đội săn thú.
Nàng so với nữ nhân bình thường hiếu thắng hơn, trên người bắp thịt trông thấy rõ.
Hiện tại nàng mặc hộ giáp
Hòa Thuận luyện, phía sau đeo túi tên, trong túi đựng 30 mũi tên xương.
Thấy ba tên quỷ hộ vệ đã bị giết, bốn người nhóm nữ quân nhân nhanh chóng rút cung bắn vào bảy quỷ hộ vệ còn lại đang chạy trốn trên cao.
Cây cung xương khổng lồ được bọn họ rút ra, mũi tên xương bắn về phía quỷ hộ vệ như sao băng trong đêm, mà những nam chiến binh khác thấy vậy cũng cầm lấy cung tên bắn một trận mưa tên lên trời.
Chỉ thấy bốn tên quỷ tiêu hao quá nhiều linh lực đành phải lần nữa hạ xuống mặt đất, cùng đội săn thú chơi trò mèo vờn chuột.
Đám quỷ hộ vệ trên mặt đất Hoà Thuận không thèm để ý, bọn chúng tự có dân làng giải quyết.
Nhìn cung tên xương thế kia, Hòa Thuận tính toán Tiên Khấp còn đủ cho 4 lần công kích, liền mở ra cánh gắn sau lưng cùng Tiểu Hắc bay về phía bọn họ.
Thời gian bay không dài nên Tiểu Hắc bay đến trước để quấy rối.
Hoà Thuận đi theo sau tìm cơ hội ra tay, linh lực của nội đan trong Tiên Khấp có hạn, nàng không thể để nó lãng phí được.
Ngay khi Tiểu Hắc xé một miếng thịt trên vai quỷ hộ vệ, hắn ta liền ném một quả hồ lô màu đen về phía Hoà Thuận.
Pháp khí hồ lô được sử dụng phụ trợ, nhưng hầu hết toàn gọi tới những thứ độc ác xấu xa.
Thân là một luyện khí sư, Hòa Thuận tất nhiên minh bạch đạo lý này.
Nàng không dám do dự, giơ tay phải lên hướng Tiên Khấp vào hồ lô đang xoay tròn tấn công.
Tiên Khấp đánh thẳng vào miệng hồ lô, không có va chạm như mong đợi, không đòn tấn công nào của Tiên Khấp lọt vào hồ lô.
Lần này tới phen Hoà Thuận kinh hãi, chẳng lẽ đây là cái hồ lô có thể hấp thu pháp thuật làm từ Ấm Đông Ngọc?
Ngay lúc nàng do dự, hồ lô bên kia đột nhiên đỏ lên, chuyền từ màu đen thành màu đỏ nồng đậm rồi ầm một tiếng nổ thành mảnh nhỏ.
Không đợi Hoà Thuận nghĩ xong nó đã phát nổ.
Chắc do nàng suy đoán nhiều mà thôi.
Ấm Đông Ngọc là tài liệu quý được đích danh Diệt Thế chỉ điểm, sao một tên quỷ hộ vệ Trúc Cơ có thể dùng.
Quả hồ lô không làm Hoà Thuận bị thương, nhưng bởi vì nó ở gần quỷ hộ vệ, nên một đám sương mù màu đen từ quả hồ lô nổ tung phun vào mặt hắn.
Chỉ thấy tên quỷ hét lên, nơi bị sương mù bao phủ ngay lập tức tan biến, còn lại một thi thể rơi xuống từ không trung.
“Thật hung ác.” Hoà Thuận sống lưng phát lạnh, sương đen trong hồ lô quá kinh khủng.
“A!” Lại một tiếng kêu thảm thiết, một tên quỷ hộ vệ bị ba mũi tên xương bắn trúng, cầm pháp bảo ngã xuống đất, lập tức bị dân làng đánh cho thành bột giấy.
Quỷ hộ vệ cuối cùng trên không trung buộc phải lo lắng nhìn, hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một quả cầu muốn ném về phía Hoà Thuận, chỉ thấy Hoà Thuận tiêu hao toàn bộ lực lượng trong Tiên Khấp, bắn ra hai chùm tia sáng một dày và một mỏng.
Chùm sáng đánh trúng quỷ hộ vệ, đột nhiên xảy ra một vụ nổ dữ dội, sinh ra vô số tia sét sét lao về phía Hoà Thuận cùng Tiểu Hắc.
Hoà Thuận ôm lấy Tiểu Hắc nhanh chóng bật lên phòng ngự cao nhất.
Chỉ thấy tiếng sấm và tia chớp lóe lên bên ngoài lớp vỏ phòng thủ cùng làn sóng không khí thổi qua khiến Hoà Thuận cũng trực tiếp bị đập xuống đất.
May mắn thay, nàng đã mở lớp phòng thủ.
Hoà Thuận cùng lớp phòng thủ bị đập thành một hố lớn trên mặt đất, chấn động khiến nàng gần như choáng váng, hố lớn cũng bị tia sét làm cho đen kịt.
“Nguy hiểm thật.” Lượm một cái mạng mang về, Hoà Thuận cảm thấy mình quá may mắn.
Lúc quỷ hộ vệ cầm viên châu, Hoà Thuận đã nhận ra nó cùng loại với Tiêu Vân Tử dùng hồi xưa.
Viên châu ngày ấy vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Hoà Thuận, vậy nên nàng sử dụng toàn bộ sức mạng của Tiên Khấp, muốn giết chết quỷ hộ vệ trước khi hắn sử dụng.
Ai dè Tiên Khấp đụng trúng viên châu lại phát nổ.
May mắn là Hoà Thuận bật lên vỏ phòng thủ kịp thời.
Lại có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hoà Thuận định thần lại thì thấy dân làng đang đâm chết tên quỷ hộ vệ vẫn còn thở.
Quỷ hộ vệ cuối cùng cũng bị giết, dân làng ngừng công kích, dừng lại nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Rồi đột nhiên họ bỏ vũ khí, ôm nhau đồng loạt reo hò ầm ĩ.
Chờ mọi người khóc mếu xong, họ tự ổn định lại tâm trạng, mọi người mới dắt nhau tập trung một chỗ.
Anh Hoa nâng phụ thân cả người toàn là máu lên, Hòa Thuận nhìn cha nàng ta, ánh mắt lấp lánh có thần thế kia, không cần nhìn thương thế cũng đoán được ra hắn không nguy hiểm đến tính mạng.
“Vị cô nương này, đa tạ ngươi cứu giúp.”
Mặc dù mọi người không biết Hoà Thuận, hơn nữa thời gian quá eo hẹp, họ không có thì giờ để hỏi Anh Ho chi tiết nhưng họ biết rằng Hoà Thuận giúp đỡ họ rất nhiều, vì vậy mọi người đều vây quanh nàng để cảm ơn.
“Mọi người đều bị thương, chuyện này chúng ta nói sau, trở về thôn trước đi.” Thấy thôn dân đại bộ phận đều bị bầm dập, còn có một ít bị trọng thương, Hoà Thuận quyết định vội vàng trở về thôn đầu tiên.
Ngoại trừ một ít thuốc khẩn cấp trong túi trữ vật của Anh Hoa, mọi người không còn thứ gì khác để chữa trị, hơn nữa vết thương của những người này đã rất nghiêm trọng rồi.
Hoà Thuận gọi Hổ Nhi tới nhưng không tắt lớp bảo vệ trên đó mà nhờ mọi người hỗ trợ nâng những người bị thương nặng nhất lên lưng Hổ Nhi.
Sau đó mọi người cũng không thèm thu dọn đồ đạc bên sông, mà thu dọn cũng không có gì.
Thi thể của quỷ vệ cũng bị ném vào bờ, mặc kệ thịt có chút khô, nhưng bọn ăn xác thối trong rừng cũng sẽ không vô cớ từ bỏ loại thức ăn này.
Thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Anh Hoa và Hoà Thuận dẫn đầu đi trước, Hổ Nhi đi theo sau dẫn dắt dân làng một cách cẩn thận, sợ rằng nếu họ chạy quá nhanh, vết thương sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, vì vậy một nhóm người như thế này **** đi bộ về Làng Cây..
Hòa Thuận đem hai tay đặt lên pháp trận Hoa Sen, tập trung tinh thần khống chế chất lỏng trong lò, khuấy liên tục để chúng hòa quyện vào nhau hình thành màu sắc hoàn mỹ.
Sau khi khuấy được nửa canh giờ, hai cánh tay nàng đau nhức dữ dội, lúc này khối lỏng mới hoàn toàn khuấy đều và hòa quyện.
Hoà Thuận mệt mỏi nằm té xuống mặt đất đến nỗi không thể nhấc tay lên được. Lúc này có người gõ nhẹ cửa, giọng nói ngọt ngào của Anh Hoa vang lên: “Tỷ tỷ, ta đến đưa cơm, bây giờ có thể vào chưa?”
Hoà Thuận yếu ớt trả lời: “Vào đi, chính ngươi tự mở cửa, ta hiện tại không còn sức lực.”
Cửa được đẩy ra, Anh Hoa bước vào mang theo một hộp thức ăn. Nàng đặt hộp lên bàn trong góc, tò mò hỏi:
“Tỷ tỷ, vậy là ngươi vừa ngủ trên sàn vừa chế tạo vũ khí à, như vậy chắc sẽ tiết kiệm được không ít công sức nhỉ.”
Nàng ta không chú ý tới vẻ mặt Hòa Thuận trở nên rất lúng túng, chỉ đi tới bàn bên cạnh, cách pháp trận Hoa Sen nhìn chất lỏng xương màu trắng đục trong ngọn lửa.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Trong mắt Anh Hoa tràn đầy chờ mong, nàng nhìn chằm chằm vào nó, khát khao nói: “Thật đẹp, đống xương ma thú này lại được tỷ tỷ luyện thành thứ chất lỏng đẹp như vậy.”
“Ngươi có linh căn sao?” Hoà Thuận nằm trên mặt đất đột nhiên hỏi.
Anh Hoa ngẩn người, do dự một chút nói: ” Ý của tỷ là giống với phụ thân ta sao? ta có năng lực nói chuyện với rừng cây.”
“Hả? Nói chuyện với rừng cây, đó là loại năng lực gì?” Hoà Thuận không hiểu đây là loại năng lực gì, thật kỳ lạ.
Thấy Hòa Thuận hoàn toàn nghe không hiểu, Anh Hoa đỏ mặt giải thích: “Đó là năng lực của chiến sĩ trong thôn, bọn họ từ trong rừng rậm nhận được một loại linh lực, có thể làm cho thân thể trở nên cường tráng, còn có thể làm vũ khí trở nên sắc bén hơn.”
Cái gì vậy trời, Hòa Thuận trong lòng khó hiểu, nói nửa ngày hoá ra không phải là linh căn. Cái thôn này rốt cuộc cách xa phàm tục bao nhiêu đời rồi đây.
Hoà Thuận xoay người ngồi dậy, nghiêm túc hỏi Anh Hoa: “Vậy ngươi có loại năng lực này không?”
Anh hoa có chút xấu hổ nói: “Có, chỉ là năng lực của ta quá yếu, cũng không thể thuận lợi nói chuyện với cả khu rừng, thỉnh thoảng mới có thể cảm nhận được khí tức của rừng cây.”
“Như vậy là đủ rồi, ngươi có muốn học luyện chế vũ khí không?” Hòa Thuận phỏng đoán có lẽ do tư chất linh căn quá kém nên không hiện rõ, nhưng xác thực là có linh căn.
Bất quá Hoà Thuận thực sự thích cô nương này, vẻ ngoài thì nhút nhát nhưng bên trong lại rất kiên cường. Hơn nữa, vũ khí trong thôn này quá lạc hậu, Hoà Thuận cũng muốn dạy cho Anh Hoa một số phương pháp luyện chế vũ khí.
Thế nhưng nàng không muốn để lộ ra Dẫn Linh Găng, lúc trước ở Phong Vô thành có rất nhiều người dò hỏi được một phàm nhân như nàng dùng biện pháp gì để luyện khí, cơ bản nàng vẫn giữ kín nên không ai biết gì.
Hiện tại Anh Hoa có linh căn, có thể tiến hành tu tiên, sau này tự nhiên có thể học được cách luyện khí. Có lẽ chiến sĩ trong thôn sau này cũng không phải dùng man lực để săn giết ma thú nữa mà trở thành người tu tiên chân chính, như vậy cũng sẽ không bị tùy tiện bắt nạt.
Nghe Hoà Thuận hỏi vậy, Anh Hoa kích động nhảy dựng lên, mặt nàng lại đỏ đến mang tai. Nàng nhìn chằm chằm vào Hoà Thuận với sự nhiệt tình khác thường, sợ rằng Hoà Thuận sẽ thay đổi lời nói.
“Thật sao? Tỷ tỷ, ngươi thật sự muốn dạy ta luyện vũ khí sao? Vậy nếu ta học xong sau này lớn lên có thể giết ma thú cấp 4 giống như ngươi không?”
Hoà Thuận lập tức sắc mặt cứng ngắc, mắng nàng: “Còn đứng đó làm gì, không mau bưng đồ ăn ra đi, muốn cho sư phụ chết đói sao?”
Anh Hoa sững sờ một lúc rồi chợt hiểu ra. Nàng nhanh chóng đi tới bàn lấy thức ăn trong hộp đặt lên. Sau đó, nàng ta cầm đũa cung kính nói với Hoà Thuận: “Mời sư phụ ăn cơm.”
Lúc này Hoà Thuận mới giả vờ đứng dậy, đi tới trước bàn nhìn xem thức ăn hôm nay ngon hay không. Thịt ma thú nướng, hạt điều luộc béo ngậy, còn có năm chiếc bánh sắn giòn tan.
Nàng nhận lấy chiếc đũa, tay trái gắp bánh sắn cắn một ngụm lớn rồi gắp một miếng thịt khô ăn. Sau đó nàng đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, nói với Anh Hoa: “Anh Hoa, tay nghề của ngươi quả thực không tệ. Ngươi cũng có thể thay đổi mấy món này, ngày nào cũng ăn chán quá.”
Anh Hoa càng đỏ mặt hơn sau khi nhận được lời khen của Hoà Thuận, nàng cười ngốc nghếch nói: “Nếu sư phụ thích, mỗi ngày ta sẽ làm cho ngươi món ăn khác nhau.”
Luyện chế vũ khí là một công việc tiêu tốn rất nhiều năng lượng thể chất và tinh thần, vì vậy Hoà Thuận vùi đầu vào ăn tiếp. Hồi bé ở trong nhà học nữ công gia giáo gì đó, mấy năm này Hoà Thuận đã sớm ném lên tận trời mây, hiện tại trong miệng nàng ngậm toàn là đồ ăn.
“Ngươi sau này gọi ta là tỷ tỷ đi, sư phụ nghe như lão già. Đúng rồi, ngươi thấy Tiểu Hắc và Hổ Nhi đâu không? Chỉ cần ta có việc là hai chúng nó lại trốn đi lười biếng.”
Anh Hoa rót cho Hoà Thuận một tách trà, sau đó cười nói: “Tỷ tỷ, bọn họ đều đang chơi đùa với đám trẻ con dưới gốc cây kia. Trẻ con trong thôn đặc biệt thích Hổ Nhi, mà Hổ Nhi cũng rất ngoan, luôn luôn để bọn trẻ ngồi trên lưng đùa giỡn. Chỉ là Tiểu Hắc ở bên cạnh nhìn cũng không thân thiết lắm nên không ai dám đùa với nó.”
Hòa Thuận càn quét thức ăn trên bàn, hung hăng uống một ngụm trà cây, lúc này mới nói với Anh Hoa: “Mặc kệ bọn họ, ta nói với ngươi chính sự. Bản thân ta không có linh lực cho nên không có cách nào tự mình chỉ điểm cho ngươi, tối đa chỉ có thể dạy một ít phương pháp luyện chế thôi.”
Nhìn thấy Anh Hoa nghiêm túc lắng nghe, Hòa Thuận lấy từ túi trữ vật ra một quyển sách. Đây là nàng tìm thấy trong túi trữ vật của quỷ hộ vệ bị nàng giết ở truyền tống trận. Sách tên Linh Hào Tâm Kinh. Bởi vì Hòa Thuận đối với mấy loại tâm kinh này không có hứng thú nên chỉ để đấy, định sau này coi như rác bán đi.
Mấy ngày trước trong lúc buồn chán dọn dẹp túi trữ vật Hòa Thuận mới đem bản tâm kinh này lật ra, sau đó ném ở một bên. Tiểu Hắc chạy đến dùng móng vuốt lật qua lật lại, nói với nàng đây là quyển tu luyện công pháp cơ bản của chính phái, dù nó không dùng được nhưng vẫn bảo nàng cất đi.
Nàng vừa nhìn thấy Anh Hoa liền nghĩ tới quyển sách này, nghĩ sao không đưa cho nàng ấy luyện đi, so với lão trưởng thôn còn tốt hơn. Phương thức tu luyện trong thôn rất không thích hợp cho nữ tử, đem nữ nhân đều tu luyện đến cao lớn thô kệch, eo gấu hổ bối dị thường khó coi.
“Tâm Kinh này đặc biệt dành cho những người có khả năng nói chuyện với rừng cây như ngươi. Nếu như ngươi sau này học thành tài, có thể phi hành pháp bảo trên không trung như mấy xác khô ấy, hoặc là tuỳ tiện 1 chém là giết chết ma thú. Ngươi không cần sợ hãi, đây là cách người bình thường tu luyện, ngươi sẽ không trở nên xấu xí hơn hay gì đâu. Còn có thể sống thêm mấy trăm nữa đó.” Hòa Thuận nói xong, Anh Hoa kích động muôn phần nhận lấy.
Cơ mà lúc Anh Hoa lật sách ra, sắc mặt nàng trắng bệch, ngẩng đầu run rẩy nói với Hòa Thuận: “Tỷ tỷ, ta không biết chữ.”