Có lẽ sợ An Nhiên còn nói gì khuyên cô nữa, Lâm Lệ đứng dậy, lấy cớ nói: “ta ra ngoài xem một chút, lấy gì đó ăn, sáng dậy còn chưa ăn đây.”
An Nhiên kéo tay cô nói: “Lâm Lệ, thử lại lần nữa có được hay không?” Thử lại đi yêu, thử đi tin tưởng người khác.”
Lâm Lệ trầm mặc, một lúc lâu, đưa tay tránh thoát khỏi tay của cô, có chút chật vật nói: “Ta thật sự có chút đói bụng.” Nói xong, giống như trốn khỏi phòng.
Tô Dịch Thừa hôm nay uống thật không ít, lúc ngồi trên xe cũng có chút ngồi không yên cả người tựa vào trên người An Nhiên.
An Nhiên nhìn anh khó chịu nhíu chặt chân mày, có chút bận tâm dạ dày của anh có vấn đề hay không.
Hôm nay cũng không có trở về căn phòng lúc còn độc thân, một lần nữa trở lại trong căn nhà ở khu vực thành phố kia, lúc xuống xe An Nhiên lo lắng anh có thể đứng vững hay không, nên vội vàng muốn đi đỡ anh lại bị anh loáng một cái bế lên.
“Ai nha, thả em xuống, nhanh lên một chút thả em xuống.” An Nhiên kinh hô nắm lấy bờ vai của anh, rất sợ anh đứng không vững, hai người cũng sẽ bị té xuống.
“Ha ha.” Tô Dịch Thừa cười lớn đem cô đăt xuống, sau đó nắm tay cô đi vào tòa cao ốc.
Lúc thang máy tới tầng lầu, An Nhiên chuẩn bị muốn mở cửa đi vào, đột nhiên mắt bị Tô Dịch Thừa đưa tay che kín, nhẹ giọng ở bên tai cô nói: “Chờ một chút.”
An Nhiên nghi ngờ, hỏi: “Tại sao?”
“Nhắm mắt lại, anh dẫn em đi vào.” Tô Dịch Thừa đưa tay đóng cửa lại, sau đó nắm tay cô đi tới phía trước.
Nhắm hai mắt, An Nhiên mang theo cười hỏi: “Có cái gì sao?”
Tô Dịch Thừa cười nhẹ không nói, chỉ nắm tay cô cẩn thận mang theo cô đi tới.
Đẩy cửa phòng ngủ, để cho cô dừng đứng lại ở đầu giường, sau đó nhẹ giọng ở bên tai cô nói: “Tốt lắm, mở mắt ra nhìn được rồi.”
“Là cái gì nha.” Vừa cười An Nhiên chậm rãi mở mắt ra, sau đó khi thấy trước mắt mình bức hình thật là lớn, có chút kinh hô kêu lên: “Trời ơi!”
Tô Dịch Thừa từ phía sau đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi: “Thích không?”
An Nhiên không ngừng gật đầu, cả người bị khiếp sợ có chút nói không ra lời, thậm chí còn có chút không dám tin tưởng: “Sao lại trở nên lớn như vậy.” Trên đầu giường bức hình kia rõ ràng là hình lúc trước bọn họ ở New York trên xe buýt hai tầng gặp được cặp vợ chồng người Pháp chụp hình cho bọn họ, chỉ là bức hình kia rất nhỏ, nhưng bức này lại lớn hơn gấp hai mươi lần nha, hơn nữa giống như thật không sai lệch. Mà treo ở trên đầu giường là bức hình hai người đang hôn nhau, rất duy mỹ, rất đẹp.
“Thích không?” Tô Dịch Thừa lập lại hỏi, đầu lưỡi như có như không nhẹ nhàng xẹt qua lỗ tai của cô, khiến cho An Nhiên cả người phát run một trận.
An Nhiên gật đầu, cả người có chút nóng ran, tránh thoát khỏi ngực của anh, quay đầu hỏi: “Còn có một bức đâu rồi, có lớn hơn sao?”
Tô Dịch Thừa gật đầu, lôi kéo tay cô đi tới phòng khách, chỉ thấy sau lưng ghế sa lông kia trong tấm ảnh treo trên tường, đầu hai người chạm vào nhau đang ôm nhau, khóe miệng đều là nụ cười hạnh phúc. Tấm hình này so sánh với bức hình treo ở trong phòng ngủ còn lớn hơn chút ít, bối cảnh tựa hồ trải qua xử lý, có cảm giác mông lung, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
“Thật xinh đẹp!” An Nhiên sợ hãi than, xoay người nhìn Tô Dịch Thừa, cười nói: “Dịch Thừa, em thật thích.” Không nhịn được chủ động kiễng mũi chân hôn lên môi của anh, giống như chuồn chuồn nước xong lại muốn xoay người, thì bị người khác hung hăng nắm lại eo, không cho phép cô trốn chạy.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, đôi mắt kia thâm thúy giống như đá cẩm thạch đen, thanh âm trầm thấp nói: “An Nhiên, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta . . . . . .”
An Nhiên tự nhiên biết anh nói những lời này là có ý tứ gì, chỉ cảm thấy cái tay kia đang ôm ngang hông cô nóng rực giống như lửa đốt, mà đầu của anh nhẹ nhàng dựa vào, mặt hai người càng ngày càng gần, hơi thở của anh vẩy vào trên mặt của cô, khiến cho An Nhiên cả người cũng nóng ran, nhìn anh lắp bắp nói: “Chúng ta, chúng ta không phải cũng sớm đã kết hôn à. . . . . ”
Tô Dịch Thừa mỉm cười cúi đầu, hôn mắt, lông mày của cô, vừa nói: “Nhưng mà hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.” Vừa nói, vừa cúi người ôm lấy An Nhiên, bay thẳng đến phòng ngủ.
Lúc thả An Nhiên xuống giường anh rất cẩn thận, An Nhiên lúc này mới chú ý tới thì ra là cái túi chữ nhật màu đỏ nằm giữa trên mặt giường là hình trái tim được xếp bằng cánh hoa, mà cũng tại lúc này mới phát hiện, đèn bên trong phòng hình như cũng bị đổi lại, so với trước, sắc đèn hơi có chút tối, ánh đèn lờ mờ nhưng càng làm cho người cảm thấy có chút mập mờ, không khí càng thêm kiều diễm.
Đem quần áo trên người cô cởi ra, sau đó cúi người sùng bái hôn toàn thân của cô, một lúc lâu, mới ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sương mù của An Nhiên, cúi đầu ở bên tai cô dụ dụ dỗ nói: “Giúp anh cởi đồ đi.” Lôi kéo tay của cô thả vào lồng ngực của mình.
An Nhiên đứng lên ngồi xuống giúp đỡ anh, đưa tay dán lên lồng ngực của anh, cô bây giờ so sánh với lần đầu tiên còn muốn khẩn trương, tim đập không khỏi treo lên, làm cho cô không khỏi có loại ảo giác, chỉ sợ tim của mình từ trong lồng ngực nhảy ra.
Tiếp theo ngón tay đặt trên nút áo sơ mi của anh, động tác có chút run rẩy, đầu ngón tay xẹt qua da thịt trên bộ ngực của Tô Dịch Thừa, khiến cho anh kêu rên than nhẹ một tiếng, giống như đang đè nén cái gì đó.
Càng là khẩn trương, động tác trên tay càng có chút không linh hoạt, một cái áo sơ mi mà cô mất ba phút đồng hồ mới có thể cởi xuống từ trên người Tô Dịch Thừa.
Đưa tay về phía dây lưng, An Nhiên có chút bất an ngẩng đầu nhìn Tô Dịch Thừa, chậm chạp không dám động.
Tô Dịch Thừa đang cầm mặt của cô, chi chít hôn mỗi một chỗ trên mặt cô “Nhanh, giúp anh cởi xuống.”
An Nhiên lúc này mới chậm rãi có chút ngốc bắt đầu động thủ, nhưng dây dưa suốt năm phút đồng hồ, một cái dây lưng An Nhiên cũng không thể cởi xuống, bởi vì chưa từng trải qua chuyện như vậy, mỗi lần hoan ái cũng là anh đến giải quyết những vấn đề này, thật đến trên tay của cô, nhưng làm sao cũng làm không xong.
Trải qua dây dưa như vậy, An Nhiên nhanh chóng đều có chút muốn khóc rồi, ngẩng đầu có chút ủy khuất nhìn Tô Dịch Thừa: “Em làm không xong.”
“Đủ rồi!” Tô Dịch Thừa đã sớm nhịn khiến cho cả người đều có chút thấy đau, đưa tay mình nhanh chóng giải hết trói buộc cuối cùng trên người mình, đem cô nhẹ nhàng đẩy ngã xuống giường, sau đó cúi đầu hôn lên môi của cô, bàn tay có chút vội vàng tìm kiếm trên bụng của cô.
Đang lúc trong phòng một mảnh kiều diễm phong tình, chuông cửa vào lúc này không chút nào báo động trước vang lên, mà hiện giờ là ban đêm, nên lộ ra vẻ đặc biệt đột ngột.
Bên trong phòng người hai người đều sửng sốt, sau đó Tô Dịch Thừa kịp phản ứng cúi người tiếp tục, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của anh, ai tới cũng không có phản ứng.
An Nhiên đẩy anh, dùng một chút lý trí cuối cùng của mình nói: “Phía ngoài có người ở nhấn chuông cửa. . . .”
“Mặc kệ.” Tô Dịch Thừa cúi đầu hôn, đốt hỏa trên người cô, thiêu đốt cô cũng thiêu đốt chình mình.
“Nhưng mà, a! ——” An Nhiên còn muốn nói, lại chỉ cảm thấy phía dưới trống không cùng tịch mịch chợt bị nhồi, sau đó cô cũng không thể nói ra lời nữa.
Mà đang lúc hai người ý loạn tình mê, đột ngột điện thoại trong phòng vang lên, giờ phút này Tô Dịch Thừa nơi nào còn đi để ý tới, chỉ vùi đầu tiếp tục nhiệm vụ ‘cày cấy ’của mình. Nhưng mà người bên kia điện thoại tựa hồ rất có tính nhẫn nại, một lần một lần lại gọi, hoàn toàn không có ý tứ buông tha.
Mơ hồ, An Nhiên có chút khó khăn nói: “Nhận. . . . Nhận điện thoại đi, a —— ừ ——” An Nhiên lấy tay gắt gao che miệng của mình lại, không để cho mình kêu lên thanh âm kỳ quái.
Phía dưới động tác không ngừng, Tô Dịch Thừa đưa tay qua nhấc nút nhận điện thoại. Cơ hồ căn bản không cần Tô Dịch Thừa mở miệng, mới nhấc điện thoại đã nghe tiếng kêu ầm ĩ, Diệp Tử Ôn bên kia tựu truyền đến thanh âm có chút như ý nhìn có chút hả hê, lớn tiếng hô: “Mở cửa nhanh, náo động phòng rồi!” Phía sau còn truyền đến tiếng những người khác ồn ào cười vang.
Tô Dịch Thừa cắn răng, đè nén tức giận, thanh âm trầm thấp cơ hồ có chút nghiến răng nói: “Diệp Tử Ôn, cậu tin có hay không ngày mai tôi sẽ để cho Dịch Kiều nói không lấy cậu làm chồng.” Đây là uy hiếp, trần trụi uy hiếp!
Nói xong cũng không quản anh trả lời khỉ gió thế nào, trực tiếp dùng sức đem máy điện thoại từ trên quăng xuống đất.
Ngoài cửa Diệp Tử Ôn bị chọc tức trực tiếp nói tục: “Đéo đỡ được!” Quát về phía bên trong cửa: “Tô Dịch Thừa, ta sáng mai sẽ lôi kéo tiểu Kiều đi đăng kí”
—————————————————————————————————–
Lại là tháng tư, như trước là tháng thoải mái nhất, không quá lạnh, cũng không quá nóng.
Ngồi ở trong thư phòng, An Nhiên cầm lấy bản thiết kế cuối cùng xem kỹ, sau khi xác định các chi tiết đều không có vấn đề, An Nhiên mới đưa bản thiết kế cuộn lại, hôm nay trễ chút chuẩn bị đưa cho bên ‘Húc Đông’. Dỡ đôi kính trên sống mũi xuống, An Nhiên tay nâng thắt lưng từ trên ghế xoay đứng dậy.
Sở dĩ nhận mấy bản thiết kế của Húc Đông tất cả đều là bởi vì Diệp Tử Ôn, sau ngày thứ hai An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa làm hôn lễ xong, Diệp Tử Ôn thật sự kéo Tô Dịch kiều trực tiếp đi cục dân chính đi đăng ký, hơn nữa hai người trở lại trước tiên liền tuyên bố hai người muốn lữ hành kết hôn. Hơn nữa nói xong liền làm, ngày thứ ba sau khi đăng ký, hai người thật đúng là trên lưng mang túi khởi hành con đường du lịch của họ, đây chỉ có một người ứng phó tin tức kia không kịp thiếu chút nữa không thể không đem cậu của Diệp Tử Ôn là Tiêu Viễn Sơn giận đến ói máu, thì ra Diệp Tử Ôn tên kia căn bản là ngay cả công việc trên tay cũng không có hoàn thành xong, trực tiếp chạy tới ‘thế giới của hai người’. Vì thế, Tiêu Viễn Sơn tự mình chạy tới Tô gia tố khổ. Mặt khác còn đặc biệt nói rõ muốn mời An Nhiên hỗ trợ, nói chỉ cần giúp đỡ ‘Húc Đông’ hoàn thành mấy nan đề kia là tốt rồi, hơn nữa thời gian không có hạn định. Ông đã nói như vậy Tần Vân cũng không thể một ngụm cự tuyệt, nên nói chỉ cần An Nhiên nguyện ý, bà cũng không có ý kiến.
Mà An Nhiên thật ra vẫn muốn động tới bút trên bản vẽ, chỉ là bị chuyện mang thai làm rối loạn tất cả kế hoạch, bất quá sau mấy tháng an tâm nghỉ ngơi, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, tỉnh ngủ liền tiếp tục chờ đợi, cuộc sống đã sớm quá nhàm chán rồi, cho nên sau khi Tiêu Viễn Sơn đưa ra điều kiện như vậy, An Nhiên lập tức liền động tâm. Vì thế lúc Tiêu Viễn Sơn đến tìm, cô liền gật đầu đáp ứng.
Mà đối với việc An Nhiên nhận mấy bản vẽ của ‘Húc Đông’ ban đầu Tô Dịch Thừa rất phản đối, nhưng mà An Nhiên kiên trì, hơn nữa bảo đảm sẽ không để cho chính mình mệt mỏi, Tô Dịch Thừa lúc này mới nhả ra miễn cưỡng đáp ứng. Hình thức làm việc chính là kiêm chức vẽ trong nhà một mình cũng đã qua bốn tháng.
Lúc này An Nhiên đã mang thai hơn chín tháng rồi, căn cứ bác sĩ suy tính, dự tính ngày sinh còn một tuần lễ nữa, nhưng bởi vì An Nhiên mang thai đôi, cả người bụng so sánh với phụ nữ có thai bình thường lớn hơn rất nhiều, bác sĩ sợ đến lúc sinh sẽ khó khăn, liền dặn dò cô bình thường thỉnh thoảng đi lại nhiều hơn, đến lúc đó có thể trợ giúp sinh sản. Cho nên hiện tại An Nhiên chỉ cần ngồi tạm một lát, sẽ đứng dậy đi lại.
Đi tới gần cửa sổ, đột nhiên cảm giác được tiểu bảo bối trong bụng dùng sức đạp bụng mình một cái, còn có chút đau, cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo như muốn nổ tung của mình, vẻ mặt sủng nịnh, đưa tay nhẹ vỗ về, khóe mắt là nụ cười hạnh phúc.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn xanh thẳm như cũ, ngoài cửa sổ náo nhiệt như cũ, không khỏi có chút cảm khái, cảm khái thời gian trôi qua thực vui vẻ, thì ra là trong lúc vô tình một năm đã qua, bây giờ trở về khoảng thời gian đó, cô còn bị mẹ buộc đi xem mắt, thậm chí một tuần cũng không có gián đoạn, cùng ăn cơm với những người đàn ông khác nhau, còn phải tìm hiểu rõ tình huống lẫn nhau.
Chuyện đời thật khó liệu, mà mới một năm trôi qua, lúc này bụng cô đã lớn như vậy, không mấy ngày nữa sẽ trở thành mẹ của hai đứa nhỏ, một năm trước, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có kết cục như hôm nay, nhưng cũng may mắn, kết cục này khiến cho cô rất vui mừng.
“Cốc, cốc, cốc.” Dì Lý chị của thím Trương mới tới bưng sữa tươi đi vào, nhìn An Nhiên cười nói: “Phu nhân, mới vừa rồi Tô phó thị trưởng gọi điện thoại tới dặn dò nói đem sữa tươi này cho cô uống.”
Dì Lý là chị của thím Trương mà Tô Dịch Thừa gần đây mới mời tới, bởi vì lo lắng An Nhiên lúc lâm bồn sắp tới, đến lúc đó hai đứa nhỏ, thím Trương có thể bận không kham nổi, cho nên nói trước với chị của mình tới trước, làm cho bà quen thuộc một chút tình huống trong nhà.
An Nhiên có chút bất đắc dĩ cười cười, đưa tay nhận lấy sữa tươi trong tay dì Lý, bưng lên miệng uống, cô thật sự có chút ít bị Tô Dịch Thừa đánh bại, cũng không biết có phải là bởi vì nhanh muốn cho đứa nhỏ gặp mặt người làm cha chân chính này hay không, mấy ngày gần đây Tô Dịch Thừa khẩn trương có chút quá đáng. Trừ mỗi ngày buổi tối trở lại luôn muốn dán lên bụng của cô nói một đoạn văn hay, hơn nữa chỉ cần anh tan việc về nhà, luôn muốn một tấc cũng không rời ở cạnh bên người cô.
Mà giống như hiện tại, rõ ràng đi làm việc, nhưng vẫn không quên gọi điện thoại về nhà, để cho dì Lý hoặc là thím Trương dặn dò nhất định phải làm cho An Nhiên đem sữa tươi uống.
Thấy cô bưng sữa tươi uống, dì Lý liền cầm khay trực tiếp từ thư phòng lui ra ngoài.
An Nhiên đứng một lúc lâu, cảm giác mình hơi mệt chút, liền chuyển sang đi về phía ghế sa lông, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đột nhiên cảm thấy bụng truyền đến trận trận đau đớn, ngay cả tay đang cầm cốc sữa tươi cũng cầm không được, trực tiếp phịch một tiếng nện xuống mặt đất, chất lỏng màu trắng chảy trên đất, mà chiếc cốc kia cũng vỡ rơi đầy trên đất. An Nhiên đỡ lấy tay vịn ghế sa lon, cố gắng không để cho mình rơi xuống trên mặt đất, trên bụng truyền đến đau bụng lại làm cho cô có chút không thể đứng lên.
Ngoài cửa dì Lý đang ở phòng khách quét dọn nghe được tiếng động trong thư phòng truyền ra, vội vàng bỏ lại khăn lau trong tay chạy tới trong thư phòng, đẩy cửa ra chỉ thấy An Nhiên cả người ngồi liệt trên mặt đất, tay ôm bụng, vẻ mặt nhìn qua rất là thống khổ.
Bước lên phía trước, khẩn trương hỏi: “Phu nhân, sao vậy, cô bị ngã xuống sao?”
An Nhiên lắc đầu, cả người đau có chút thở dốc không đến, bộ ngực phập phồng, có chút khó khăn nói: “Dì, dì Lý, tôi, tôi hình như sắp, sắp sinh, nước ối, nước ối bị vỡ rồi.” Trên bụng truyền đến trận trận đau đớn, đau đến cô chỉ có thể nắm chặt tay của dì Lý.
Dì Lý cúi đầu, thấy trên mặt đất đúng là có nước đọng lại, xem ra đúng là sắp sinh, cất giọng hô bên ngoài cửa “Thím Trương, phu nhân sắp sinh.”
Lúc Tô Dịch Thừa nhận được điện thoại là đang chuẩn hội nghị, thảo luận về vấn đề xây dựng cầu lớn Thanh Giang. Bởi vì thấy là điện thoại từ trong nhà gọi tới, Tô Dịch Thừa rất ít khi ở trên hội nghị nghe điện thoại lần này phá lệ đưa tay nhấc điện thoại trên bàn ấn nút nghe, “A lô. . . . . . Cái gì! Tôi lập tức đi qua.” Nói xong, ngay cả giải thích cũng không có, thậm chí giấy tờ, văn kiện, tài liệu trên bàn cũng không kịp cầm, trực tiếp nhanh chóng chạy ra khỏi phòng họp, để lại một đám người không rõ nguyên nhân.
Mọi người mang theo với ánh mắt khó hiểu, rồi đem đầu nhất trí chuyển hướng về phía thư ký Trịnh vẫn đi theo bên cạnh Tô Dịch Thừa, dò hỏi: “Thư ký Trịnh, xảy ra chuyện gì thế?”
Thư ký Trịnh cũng không hiểu ra sao, lắc đầu tỏ vẻ mình hoàn toàn không rõ ràng lắm đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Khi Tô Dịch Thừa chạy tới bệnh viện An Nhiên còn đang ở trong phòng bệnh, còn chưa vào phòng sinh, Cố Hằng Văn cùng Lâm Tiểu Phân cũng đã nghe hỏi chạy tới, mà Tần Vân cũng nhận được thông báo lúc này đang trên đường đến rồi.
Tô Dịch Thừa đẩy cửa đi vào, thấy An Nhiên nằm nghiêng trên giường, vì đau bụng mà chỉ có thể nắm chặt cái ga trải giường phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắm đau đớn nhăn lại. Tô Dịch Thừa bước lên phía trước, nắm tay cô, khẽ gọi: “An Nhiên, An Nhiên. . . . Không phải nói ngày sinh dự tính phải một tuần nữa sao? sao lại sinh bây giờ?”
An Nhiên mở mắt ra nhìn anh, bụng đau đớn khiến An Nhiên không nói ra lời, chỉ có thể nắm chặt tay anh, khó khăn nói: “anh, anh đến rồi.”
“Đúng đúng đúng, anh đến rồi.” Tô Dịch Thừa vội vàng đáp lại cô, nhưng mà thấy cô bị đau đớn hành hạ, không khỏi đau lòng, căng thẳng hỏi: “sao còn chưa vào phòng sinh! Không phải nói đã vỡ nước ối sao, sao còn chưa vào trong!”
“Bác sĩ nói cửa tử cung còn chưa mở, phải đợi lát nữa.” thím Trương thuật lại.
“Thế phải làm thế nào! Đau thế này rồi!” Tô Dịch Thừa hơi nóng ruột, giọng nói không dịu dàng như bình thường.
Lâm Tiểu Phân an ủi nói: “A Thừa, con đừng sốt ruột, chúng ta biết con đau lòng Nhiên Nhiên, nhưng mà phụ nữ sinh con là thế, không đau sao sinh được, có người phải đau một ngày một đêm đấy.” Lâm Tiểu Phân đã khỏi hẳn, tóc trên đầu vì cuộc phẫu thuật hồi trước phải cạo đi cũng đã mọc dài ra, người giống như trước khi ngã bệnh, gần đây thị lực còn tốt hơn nhiều, cầm kim xỏ chỉ cũng không có vấn đề gì.
“Một ngày một đêm!” Tô Dịch Thừa trừng to mắt, vậy làm sao chịu nỗi! Quay đầu nhìn An Nhiên, trong mắt là thương yêu cùng đau lòng.
Lâm Tiểu Phân nhìn An Nhiên nằm trên giường bệnh đau đến cả người đổ mồ hôi, có chút lo lắng nói: “Nhiên Nhiên, có muốn ăn chút gì hay không, để đến lúc sinh còn có sức lực.”
An Nhiên lắc đầu, chỉ nói: “con, con không có khẩu vị.” Bây giờ cô chỉ có một cảm giác, chính là đau, là cái loại cảm giác như vỡ rụng ra, như là có một thứ gì đó muốn rụng ra khỏi cơ thể.
Lâm Tiểu Phân vẫn bảo dì Lý ra ngoài mua cho cô ít cháo, sinh con tốn bao nhiêu sức lực, với lại An Nhiên còn mang thai đôi, nếu đến lúc đó mà không có sức thì thật không tốt, cho nên đợi cô hết cơn đau phải bảo cô ăn một chút mới được.
“An Nhiên, chúng ta mổ đi!” Thật sự là không thể nhìn cô đau đớn như thế, Tô Dịch Thừa cười chỉ có thể nghĩ đến cái này, chỉ cần có thể giảm bớt đau đớn cho cô, làm gì cũng được.
An Nhiên lắc đầu, nhìn anh mà bộ ngực phập phồng kịch liệt, nói: “bác sĩ, bác sĩ nói có thể sinh tự nhiên, sinh tự nhiên là tốt nhất cho em bé!” mỗi đứa trẻ đều là bảo bối của người mẹ, tất nhiên người mẹ nào cũng muốn điều tốt nhất cho con mình. Nếu sinh tự nhiên tốt cho con, như vậy dù có khổ nữa, đau nữa, cô cũng phải cắn răng chịu đựng cho qua đi.
“Nhưng mà em đau như thế, anh không muốn em phải chịu khổ như vậy, anh không nỡ.” Kéo tay cô thả vào khóe miệng hôn nhẹ, hai cái chân mày sắp dính sát vào nhau rồi.
“Vậy sau này đối với em tốt hơn nữa.” An Nhiên cố gắng cong khóe môi cười với anh, nhưng cơn đau từ bụng truyền đến khiến cô không khỏi nhíu chặt mày lại.
“Ừ!” Tô Dịch Thừa nghiêm túc gật đầu, điều này thì khỏi phải nói rồi, nắm chặt tay cô, thả vào khóe miệng miệng hôn, đau lòng hỏi: “còn rất đau có phải hay không?” Nếu như có thể, anh sẵn lòng chịu nỗi đau này thay cô!
“Thằng bé này.” Lâm Tiểu Phân cười nhìn anh một cái, nói: “sinh con sao lại không đau được.” Quay đầu hỏi thím Trương, nói: “có mang những thứ cần thiết tới rồi chứ?”
Thím Trương vội vàng gật đầu, nói: “mang tới rồi mang tới rồi.” Vừa rồi khi An Nhiên đột nhiên đau bụng sinh thật là làm mọi người luống cuống chân tay, nhưng mà may là đã chuẩn bị từ trước rồi, cho nên đến khi sinh con cần tã lót, quần áo trẻ sơ sinh gì đó đều để cùng một chỗ, chỉ cần cầm theo cái túi là xong rồi.
Đau đớn qua đi, An Nhiên có thể ngồi một chút, cả người thoải mái hơn, mà lúc này dì Lý cũng đi từ ngoài vào, mua chút cháo, cùng với ít món ăn để An Nhiên ăn lót dạ.
Nhưng mà hiện giờ An Nhiên đâu muốn ăn gì, chỉ vô lực lắc đầu, nói: “con ăn không vào.”
“Nhiên Nhiên, sinh con cần nhiều sức lực, bây giờ con đã đau kiệt cả sức rồi, đến lúc sinh thì làm thế nào bây giờ. Cho nên có không thèm ăn thì cũng cố ăn chút ít.”
“Đúng vậy a phu nhân, sinh con đều dựa vào sức lực, nếu không có sức thì phải chịu dày vò rồi, dù là người lớn hay là đứa bé.” Dì Lý đầy kinh nghiệm nói.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, cũng dụ dỗ: “ngoan, chúng ta ăn chút có được không.”
An Nhiên gật đầu, coi như là vì hai bảo bối trong bụng, cô phải cố gắng ép mình ăn nhiều một chút!
Thấy cô gật đầu nói muốn ăn, Tô Dịch Thừa mừng rỡ, nói: “nào anh bón cho em ăn.” Đưa tay bưng lấy bát cháo dì Lý mang tới, bón cho cô từng miếng từng miếng, sợ cháo quá nóng, miếng nào cũng đặt trước miệng thổi thổi, mỗi một động tác đều cẩn thận từng li từng tí.
Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn đứng ở một bên, vui mừng nở nụ cười.
Đang ăn, bụng lại truyền đến một cơn đau đớn, lại một lần đau bụng sinh nữa bắt đầu, há mồm ăn miếng cháo được đưa đến trước mặt, chân mày nhíu chặt hơn.
“Sao vậy, lại bắt đầu đau sao?” Tô Dịch Thừa căng thẳng nhìn cô.
An Nhiên đau đớn nắm chặt lấy cái ga trải giường phía dưới, vì không muốn khiến anh lo lắng, cố gắng cười với anh, nói: “nữa, cho em một miếng cháo nữa đi.” Ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, nhưng mà vì đứa con, lúc này người mẹ lại có khả năng mạnh mẽ phi thường.