Dương Hằng đã lần mò tại đây một tuần rồi. Tuyệt nhiên không tìm thấy chút manh mối nào về ủy viên.
Hắn cũng không thất vọng, bởi vì nơi này mới là vùng ngoại ô mà thôi, nơi rộng lớn chân chính cần tìm chính là tiến sâu vào nội thành kia.
Khu vực ngoại ô còn bốn cộng đồng trung lập sót lại. Mấy ngày này, Dương Hằng đã đi lần lượt cả bốn chỗ để dò hỏi tin tức. Tin về bà ủy viên thì không thấy đâu, ngược lại hắn nghe được một số tin tức xoay quanh mối quan hệ giữa các băng đảng và cộng đồng trung lập.
Bốn cộng đồng trung lập hiện tại đều mạnh hơn nhiều một băng đảng riêng biệt. Nhưng số lượng băng đảng phải lên tới mười băng. Sợ bọn chúng liên hợp lại nên toàn bộ phe trung lập dời ra ngoại ô.
Dương Hằng không biết là thông tin này đúng hay không, nhưng nó làm hắn cảm thấy khá lạ. Nó có chút… không hợp lí.
Một cộng đồng trung lập có lượng người rơi vào khoảng 100, một băng đảng đơn lẻ yếu hơn một cộng đồng, cứ giả dụ nó là tầm khoảng 60 đến 70 người đi. Mười băng đảng cao nhất cũng không tới 1000 người. 1000 người nghe có vẻ nhiều đấy, nhưng tản mát ra toàn bộ thành phố thì cũng không đáng chú ý chút nào.
Những cộng đồng trung lập này “e sợ” băng đảng nên di chuyển đi? Bọn họ không cần thiết phải e sợ.
Lý do thứ nhất, mười băng đảng liên hợp lại là điều bất khả thi.
Dương Hằng đã nghe nó từ Kaular, từ hơn một năm về trước khi mà doom đã rút khỏi thành phố. Cuộc chiến giữa các băng đảng đã nổ ra và nhày càng khốc liệt, đến mức không thất an toàn nên những người trung lập nhỏ và yếu đã chạy khỏi thành phố hoặc gia nhập cộng đồng trung lập khác. Đám băng đảng đánh rất dã man, căn bản là đánh không chừa đường sống cho nhau, nên việc mười băng đảng liên hợp là chuyện cười. Băng đảng có thể hợp tác, nhưng nó chỉ đơn giản là chia ra thành ít phe phái hơn thôi, tuyệt đối không thể hợp nhất.
Thứ hai, băng đảng có thể liên hợp, chẳng lẽ phe trung lập không thể? Thậm chí trong điều kiện cho phép thì một sự hợp tác với băng đảng khác không phải là không thể. Đây là tận thế, để sống sót, mọi người cũng không nói đạo nghĩa nhiều như vậy. Cả hai phe dù tốt hay xấu cũng đều có thể làm đối tác. Hay nói đúng hơn là, trước cái chết, tốt hay xấu đều ngang hàng nhau.
Hai lý do trên làm hắn cảm thấy thông tin của mấy người cộng đồng trung lập có lỗ hổng. Nhưng có một trường hợp khác, nó nghe thì có vẻ vô lý nhưng lại khá hợp lý một cách “thuyết âm mưu”.
— QUẢNG CÁO —
Cộng đồng trung lập đang sợ thứ gì đó khác không phải là các băng đảng, nhưng vì không bỏ được tài nguyên dồi dào trong thành phố mà chỉ chuyển đến vùng ngoại ô. Một bên sinh sống, một bên bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bỏ chạy.
Bởi vì Dương Hằng để ý tới một chi tiết nhỏ, dù tất cả những nơi ở mà cộng đồng trung lập xây dựng đều có vẻ như là để sinh sống lâu dài, nhưng bọn họ lại không quá để ý đến nó. Ngược lại, tích trữ và phương tiện vận chuyển lại là thứ bọn họ quan tâm hơn cả.
Những người này tất nhiên là giấu khỏi tầm mắt hắn để làm thế, nhưng Dương Hằng không phải là người bình thường, thể chất toàn diện của hắn cao tới 0.9, nó đã gần đạt đến đẳng cấp cao nhất mà con người chỉ dựa mà rèn luyện mà đạt tới được. Nó đơn giản như là hai người bí mật thì thầm trong phòng cho là không ai nghe thấy được, nhưng cao thủ võ lâm bên ngoài với thính giác vượt qua thường nhân có thể nghe được hết vậy.
Sau một tuần không có kết quả, hắn lặng lẽ rời đi không để lại một lời. Những người trung lập này muốn làm gì cũng không phải thứ mà hắn quan tâm. Dương Hằng hiện tại chỉ muốn tìm về bà ủy viên, sau đó đưa bà an toàn trở về thành Rorgh.
Tiến vào thành phố, Dương Hằng cũng không dùng biện pháp “chào hỏi”, thứ này không phải dành cho bọn lưu manh băng đảng.
Hắn cưỡi thảm bay, trang bị A.T.A Armor, mở ra công năng tra xét. Giống như tìm tín đồ giáo phái doom ở thành Rorgh mà bắt đầu tra xét thàng phố, xem có con bò lạc nào không.
Rất nhanh, Dương Hằng đã tìm thấy mục tiêu của mình. Nhanh thì cũng phải thôi, lũ tín đồ còn biết ẩn nấp, những kẻ này trơ cái mặt ra giữa phố luôn, muốn không tìm được cũng khó.
Dương Hằng lần theo tên thành viên băng đảng này về tận hang ổ của bọn chúng. Nó là một khu trung tâm thương mại khá lớn. Xung quanh được rào lưới sắt, còn có người canh giữ gần rào chắn.
Thấy ổn ổn rồi. Hắn tiếp cận hàng rào rồi leo qua, một gã đi tuần phát hiện ra. Nhưng chưa kịp làm bất kì động tác gì thì đã bị súng tê liệt của Dương Hằng cho nằm đất.
Dương Hằng bắt đầu lặng lẽ ở phía ngoài càn quét, toàn bộ những người đi tuần tra đều chưa kịp phản ứng gì đã ngã gục.
Đánh lén kiểu này hắn đã làm không biết bao lần rồi nên rất khó để ra sơ sót. Sau khi giải quyết xong toàn bộ kẻ tuần tra, Dương Hằng sử dụng thảm bay nâng người lên, quan sát bên trong từ cửa kính ở trên cao.
— QUẢNG CÁO —
Dò xét một lúc, hắn thấy được một đám người có vẻ như là người đứng đầu băng đảng đang ngồi xungquanh một cái bàn lớn, có vẻ như là đang họp.
Choang!
Tiếng cửa kính vỡ vang lên chói tai, toàn bộ mấy người đang ngồi đều sững sờ. Đây là tầng ba của khu thương mại nên chúng cũng không ngờ rằng có người đến đây qua đường cửa kính.
Dương Hằng hạ cánh xuống, giọng nói phát ra từ bên trong mũ giáp.
“Chào các vị ở đây, ta có điều muốn hỏi…”
Trả lời hắn là hành động rút súng ra của những người này. Dương Hằng không e ngại mà còn lao thẳng lên. Những thành viên băng đảng cũng đã nghe được động tĩnh mà chạy lên. Bắt đầ trận hỗn chiến.
Bóng dáng Dương Hằng liên tục lướt dọc lướt ngang giữa đám lưu manh, quyền đấm cước đá liên tục không ngừng. Dương Hằng thậm chí còn không sử dụng súng tê liệt và gậy tê liệt. Đám này dù có rất nhiều súng nhưng hầu hết đều trình độ không cao, còn để Dương Hằng cận thân chiến đấu thì kết quả không cần nói cũng biết.
Tiếng va đập đáng sợ liên tục vang lên trên tầng ba của khu trung tâm thương mại. Dương Hằng càng đánh càng hăng, còn nhân tiện rèn luyện một chút khả năng ra đòn, khiến đối thủ khổ không thể tả. Cú đấm cú đá hiện tại của hắn đủ để làm một người bình thường mất đi sức chiến đấu ngay lập tức.
Chưa tới mười phút, toàn bộ mấy chục người đã nằm đo sàn. Im bất động, rên rỉ vì đau đớn, ôm chỗ bị đánh mà co người lại,… đủ cả. Chỉ có tên nhìn có vẻ như thủ lĩnh còn đứng được, nhưng nhìn hai chân đang run kia là đủ hiểu gã sợ thế nào.
Nói cũng phải, đột nhiên có một kẻ đen xì đột nhập vào căn cứ của mày, không chỉ thế mà kẻ này có sức chiến đấu mạnh khác thường, không tốn thời gian lâu lắm đã đánh cho cả mày và đám đàn em ngã gục. Đổi thành bất cứ ai cũng sợ.
— QUẢNG CÁO —
Gã đầu lĩnh run chân quỳ xuống, thanh âm thống khổ.
“Tha… tha cho chúng tôi đi mà, chúng tôi sẽ ngay lập tức chuyển người đến… ngay lập tức… ngay lập tức…”
Lời nói của gã ta khiến cho Dương Hằng vốn nên hỏi về bà ủy viên sững lại trong một giây. Hình như gã đầu lĩnh đã nhầm hắn với một ai đó.
“Chuyển người?”
Dương Hằng có chút nghi ngờ, tên đầy lĩnh cả người đang run đều cứng lại, gã ta hình như là… nhận nhầm rồi?
“Những gì ngươi vừa nói là gì? Trả lời!”
Hắn xách cổ gã đầu lĩnh như một con gà, trầm giọng hỏi. Khuôn mặt gã ta thể hiện một sự sợ hãi kinh hoàng, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, lắc đầu không nói.
Bốp!
Nắm đấm của Dương Hằng thụi vào bụng gã đầu lĩnh, khiến miệng gã ta phun ra chất dịch. Thống khổ ôm bụng lại. Tiếp sau đó là một cú tát vào mặt, khuôn mặt của gã bỏng rát, in hằn một vết tay. Dương Hằng cũng kiểm soát lực lượng của mình, gây đau thì vẫn gây đau, nhưng sẽ không khiến đối phương nguy hiểm đến tính mạng hay mất đi ý thức.