Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 24: Đơn thục nghi



Sáng ngày hôm sau thêm một đạo thánh chỉ được ban xuống.

” Ninh Tần rất được lòng trẫm, xinh đẹp, hiền lương, thông minh, đức độ. Nay trẫm thăng thành chính ngũ phẩm Tần ban phong hào Bảo. Thưởng đôi bạch cúc diệp khai, dời cung đến Chung Túy cung “

Cả hậu cung không biết phải thay bao nhiêu bộ tách trà, cung phi ôm hận với Vũ Ngưng ngày càng nhiều. Nhưng thực chất người dám đứng ra diệt trừ đi nàng lại không có ai.

Có ân sủng là có tất cả, ai lại không ganh ghét cơ chứ?

Mà Hoàng thượng đây ban phong hào Bảo, trước kia từng có một cung phi của Tống Lương hoàng đế gọi là Bảo phi, sủng quan lục cung, sau này chính thức ngồi lên ghế Hoàng hậu cao quý kia.

Nên khi phong hào được ban xuống, người khẩn trương nhất vẫn là vị Hiền phi – Ninh Kha Mẫn.

Chung Túy cung gần nhất với Càn Thanh cung của Hàn đế, mà ở đây chưa có vị nương nương nào vào ở. Có thể nói Bảo Tần dời cung đến Chung Túy xem như được ban thưởng chủ điện cả một cung!

Chung Túy cung.

Đoàn người của Bảo Tần vừa dọn đến Chung Túy cung, tất cả đều được dọn vào chính cung của Chung Túy cung. Việc này ban đầu Vũ Ngưng cũng không có ý định đó, chỉ là Đại tổng quản bên người Hàn đế đích thân đến thông báo nên nàng chấp nhận nghe theo. Dù sao chưởng quản một cung cũng rất tốt so với việc sống ở sườn điện. Chỉ có điều phẩm cấp của nàng chưa cao đến nỗi được chưởng quản một cung.

Thăng lên phân vị Tần, trên cơ bản là ngang hàng với các vị nương nương Tần vị nhưng Vũ Ngưng nàng được ban phong hào Bảo, chỉ thấp hơn Lệ Tần một chút thôi. Lại được thêm 2 tam đẳng cung nữ, 1 bà khô sử và một tam đẳng thái giám.

Ngọc Châu trở thành đại cung nữ nhất đẳng, 2 người Ngọc Đào, Ngọc Quý là cung nữ nhị đẳng, Ngọc Hoa, Ngọc Hồi vừa mới vào là 2 cái cung nữ tam đẳng.

Riêng về việc Cao Tần sinh non, Hàn đế đích thân điều tra, trước sau gì kẻ đứng sau sẽ được lôi ra ánh sáng. Mà như Vũ Ngưng đã từng nói, Đơn Thục Nghi là nghi can lớn nhất.

Phàm là hậu cung của Hoàng đế, hắn muốn tra ngươi sẽ không thoát tội.

Vũ Ngưng đang nằm trên ghế quý phi, xem ra ghế quý phi ở Chung Túy cung vẫn là tốt hơn Tú hiên của Trữ tú cung rất nhiều.

Ngọc Châu đang bận rộn sắp xếp người đưa đồ vật vào cung, người vui nhất khi Vũ Ngưng được thăng phân vị có thể nói là nàng.

Mà Ngọc Đào đang xoa vai cho Vũ Ngưng, nàng có chút tò mò hỏi:

– Nương nương, theo người thì ai đứng sau sự việc kia?

Vũ Ngưng khẽ cười, nàng hỏi:

– Ngươi nghĩ thế nào?

Ngọc Đào xoa xoa trán, nàng lanh lợi:

– Nô tỳ nghĩ là Đơn thục nghi.

Vũ Ngưng thoáng kinh ngạc:

– Vì sao?

– Lúc trước nương nương có phân phó cho nô tỳ đi dò la một chút bên Hàm Phúc cung, thì nô tỳ như đã bẩm báo là cung nữ Minh Hà mập mờ qua lại với cung nữ Ngọc Nhi của chính điện Trữ tú cung. Từ đó suy xét ra, người khả nghi lớn nhất là Đơn thục nghi.

Vũ Ngưng gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy. Khi nghe Ngọc Đào bẩm báo cung nữ của Đơn thục nghi thường sau giờ ăn có gặp nhau một chút, dù người khác không để ý nhưng nàng từ lâu đã cho người nhìn chằm chằm vào người của Đơn Thục Nghi. Việc kiếp trước, kiếp này tính luôn một thể..

Đơn Thục Nghi dù là kiếp nào ngươi vẫn thích hại con người khác…. ta cho ngươi toại nguyện nhưng ngươi cũng phải đi theo bồi cho đứa nhỏ!

Đêm hôm nay Hàn đế ngủ lại Chung Túy cung của Vũ Ngưng.

Sau khi làm xong loại chuyện yêu tinh đánh nhau kia, Vũ Ngưng mệt nhoài nằm sấp trên người Hàn đế. Hàn đế lại ôm nàng, xoa xoa tấm lưng trắng ngần không tỳ vết của nàng.

Vũ Ngưng nũng nịu:

– Hoàng thượng, thiếp thân tạ ơn người.

Hàn đế cười cười, hắn hỏi:

– Tại sao lại tạ ơn trẫm?

– Chiếc bông tai kia đích thực không phải của thiếp thân….

Hàn đế cười mỉm, hắn nâng khuôn mặt nàng lên, dịu dàng hỏi:

– Nàng biết?

Vũ Ngưng gật gù:

– Đương nhiên, thiếp thân mới không có ngu ngốc đâu.

Hàn đễ hôn nhẹ lên môi nàng, hắn xoa xoa cái eo nhỏ, lại cười gian mãnh:

– Vậy nói trẫm nghe xem, nàng đền đáp trẫm như thế nào?

Vũ Ngưng thoáng bùng dậy, lại bị Hàn đế kéo sát lại, hắn thuận đường để nàng nằm dưới thân:

– Nàng chạy đi đâu, trẫm đã cất công giúp nàng… tiểu Vũ đây cũng nên bồi trẫm chứ hả?

Vũ Ngưng đấm nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của Hàn đế, nàng nỉ non:

– Người ta…còn mệt mà…

Hàn đế cười đến vui vẻ, lại hung hăn ôm nàng đứng dậy, giọng nói vang dội vang lên:

– Chu Đại Bảo.

Vị Đại tổng quản đang ngủ gà ngủ gật vì hai vị bên trong làm việc có chút quá lâu, đến khi nghe tiếng gọi hắn giật mình hoảng hốt. Sau đó liền phân phó cung nhân mang nước vào.

Vũ Ngưng nằm trong thùng tắm lớn, nàng vừa mê man ngủ, vừa nỉ non:

– Hoàng thượng, cảm ơn người…

Hàn đế môi cong lên thành một đường cong đẹp mắt, hằn nói khẽ bên tai nàng:

– Tiểu Vũ…ngôi vị Hoàng hậu kia…ta sẽ cho nàng..

Vũ Ngưng vẫn bộ dạng gật gù nhưng trong lòng đã hoảng hốt đến cực độ. Hắn giúp nàng, lại hứa cho nàng hậu vị….Tống Bạch Hiên…ngươi yêu ta à?

Vốn biết lời hứa đế vương là không đáng tin nhất, lý trí cười nhạt nhưng trái tim nàng lại thổn thức liên hồi. Loại cảm giác khó nói, nó giống như trước kia khi mà hắn ngồi dưới gốc cây to đã hứa sẽ yêu thương nàng đến suốt đời.. Khó tin nhưng nàng vẫn tin…

Nhà mẹ của nàng không to lớn, địa vị có phần hơi thấp một chút…nếu nàng ngồi lên Hậu vị???

Thôi vẫn là để sau hẵn tính đi.

Hàn đế sau khi nhận được kết quả điều tra từ thủ lĩnh ám vệ Lãnh Thông thì đùng đùng nổi giận đi đến Trữ Tú cung của Đơn thục nghi.

Vị Đơn Thục Nghi kia sau khi biết Hoàng thượng sẽ đến, nàng vẫn ngồi ngay ngắn trang điểm tỉ mỉ ngồi đợi Hàn đế.

Đến khi hắn bước vào điện, nàng mới hiểu rõ… hậu cung này nàng vẫn là kẻ thua cuộc.

Phúc thân hành lễ, nàng dịu dàng:

– Thiếp thân tham kiến Hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.

Hàn đế không nói gì, hắn đi đến vị trí chính điện ngồi xuống. Mà ở đây Đơn thục nghi cũng tự cho mình đứng dậy.

Hàn đế lạnh lùng:

– Ngươi có gì để nói không?

Đơn Thục Nghi mỉm cười, nàng là một bộ dáng không sợ trời không sợ đất:

– Hoàng thượng, người đã dùng điểm tâm chưa?

Hàn đế tức giận đập bể tách trà:

– Trẫm hỏi ngươi, ngươi còn gì để nói nữa hay không?

Đơn Thục Nghi hít một hơi thật sâu, trên mặt đã mất đi nụ cười xinh đẹp. Nàng quỳ thẳng tắp, dập đầu 3 cái thật mạnh:

– Xa Thiết Thiết thiếp có lỗi với hoàng thượng người, thiếp thân không còn gì để nói.

Hàn đế đứng phất dậy, hắn lớn tiếng:

– Đơn Thục nghi, ta ban phong hào Đơn cho ngươi, là nhìn theo con người ngươi đơn giản mà ra. Vì sao hôm nay ngươi lại làm ra loại chuyện mưu hại hoàng tự giá họa cung phi kia? Ngươi có biết đó là tội lớn, tội tru vi hay không?

Đơn Thục nghi cười nhạt:

– Thiếp thân biết, thiếp thân cũng can tâm chỉ có điều không nghĩ người lại điều tra ra nhanh như vậy?

Hàn đế lại nhớ đến lời nói vu vơ của Tiểu Vũ rằng nàng đã vô tình thấy cung nữ đã chết kia nói chuyện với cung nữ trong cung Xa Thiết Thiết nên hắn bán tính bán nghi điều tra sang Đơn Thục Nghi. Không ngờ chủ mưu lại là nàng ta!

– Điều tra nhanh sao? Ngươi nghĩ những việc ngươi làm sẽ qua mắt được trẫm?

Xa Thiết Thiết cười lớn:

– Hoàng thượng, thiếp thân làm sao dám chỉ là tội thiếp thân mưu hại hoàng tự lớn hay tội giá họa cho Bảo Tần là lớn?

Hàn đế không trả lời, nàng ta lại nói tiếp:

– Thiếp thân theo người gần 10 năm, cái gì đều cùng người trãi qua, ngay cả Thái tử phi trước kia người cũng không sủng ái bằng ả ta. Hoàng thượng, ả ta mê hoặc người cái gì?

Hàn đế tròng mắt đục ngầu, hắn tức giận đá văng chiếc ghế bên cạnh:

– Ngươi dựa vào cái gì dám đem Hoàng hậu ra nói với trẫm? Ngươi lấy tư cách gì?

Xa Thiết Thiết bị hành động của Hàn đế làm cho hoảng sợ. Hàn đế vẫn luôn yêu thương Ninh Khuynh Thành… nàng… nàng… đã sai rồi sao?

Trước kia khi Thái tử lập nàng vào Đông cung, nhận được sự sủng ái của hắn, nàng đã xem nhẹ vị Ninh Khuynh Thành kia. Nàng biết nàng ta là chính phi của Thái tử, nhưng chính phi thì sao, nàng vẫn là được sủng ái đó thôi.

Nhưng khi muội muội của Ninh Khuynh Thành vào cung, sự vinh sủng của nàng được chia bớt một phần. Mà Ninh Trắc phi cùng Thái tử phi lại là tỷ muội tình thâm, nàng lại càng sinh ra chán ghét.

Vị Ninh Kha Mẫn quá mức đanh đá, thông minh chỉ có vị Thái tử phi kia luôn luôn là một bộ dạng lạnh lùng, nhu nhược. Nàng năm lần bảy lượt phô trương vinh sủng trước mặt nàng ta nhưng nàng ta vẫn băng lãnh không đoái hoài đến.

Đến khi biết được tỷ muội Ninh gia cùng có thai, nàng đã hạ quyết tâm diệt trừ một mối họa. Mà người nàng chọn là vị chính phi ngu ngốc không có vinh sủng kia….

Nàng luôn nghĩ hoàng đế chỉ là thương xót nàng ta yểu mệnh…. nhưng… khi nãy là lần đầu tiên nàng thấy Hoàng đế tức giận đến mức như vậy. Nàng sai rồi sao? Nàng nhìn sai rồi sao?

Xa Thiết Thiết ngồi phịch xuống đất, nàng khóc:

– Hoàng thượng, thiếp thân hiểu rồi, đã hiểu rồi…

Hàn đế nhìn hành động không chủ đích của nàng ta liền cảm thấy càng tức giận:

– Xa Thiết Thiết, gần 10 năm qua là trẫm nhìn lầm ngươi!

Nói rồi Hoàng đế đi ra ngoài, ban bố một lệnh xuống:

– Đơn Thục Nghi thất lễ, gián xuống thành Xa Quý Nhân, chuyển đến sườn điện của Hàm Phúc cung, cấm túc đến khi nào được thả ra thì thôi.

Đơn Thục Nghi…. à không Xa Quý Nhân cười lớn, trên mặt nàng vươn vãi nước mắt..Nàng sai rồi, Ninh Vũ Ngưng quá giống với Ninh Khuynh Thành… mà hoàng đế yêu thực sự chỉ có Ninh Hoàng hậu kia..

Nàng xuống tay sai người, sai thời điểm… nàng thất bại thật sự rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.