Tiền Đồ Như Gấm

Chương 1



Edit: Quăn

Beta: Tịch

Thấy gì mới hơm, nhà mình mới có một chị gái siu cute nè~~~~

____________

Thẩm Cẩm cùng thầy giáo lớp bên đi đến phòng hành chính để họp trước, trong văn phòng đã sớm có tin rằng học kỳ này một vị hiệu trưởng mới sẽ chuyển đến, nghe nói là nhờ quan hệ để thăng tiến, tất nhiên sẽ có giáo viên không phục. Bọn họ tốt nghiệp xong cũng không phải ai cũng có thể đi dạy luôn, từ khoa chính quy tiến vào thì xác định là có khả năng. Ai mà biết cái vị hiệu trưởng đó thực sự là người có năng lực hay không.

Tuy nhiên đối với chuyện này, Thẩm Cẩm tỏ vẻ đã hiểu nhưng cũng không có thêm bất kỳ ý kiến gì. Suy cho cùng không muốn làm hiệu trưởng đều không phải là thầy giáo tốt. Nhưng Thẩm Cẩm lại là người không có mục tiêu gì để theo đuổi, yên yên ổn ổn làm tốt bổn phận của chính mình là được rồi.

Cửa phòng họp mở ra, liền thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh trang ngồi đưa lưng về phía bọn họ, các giáo viên chủ nhiệm nối tiếp nhau ngồi vào ghế, Thẩm Cẩm ngồi ở vị trí cuối cùng, y nghe thấy cô giáo bên cạnh hít hà một hơi, nhỏ giọng quay sang nói một câu:

” Hiệu trưởng thật đẹp trai”

Thẩm Cẩm chỉ cười nhẹ, mi mắt cong cong, dọn xong tài liệu cùng bút ký tên trên bàn, ngẩng đầu, nhìn thấy người ngồi đằng trước, đột nhiên ý cười trên khóe môi cứng đờ, hô hấp cũng như ngừng lại.

Sau khi mọi người đã đến đông đủ thì người đàn ông ở phía trước đứng dậy, quét mắt sang một lượt người trong phòng họp, sau đó lại ngừng ở trên người Thẩm Cẩm, không gian xung quanh tựa như chỉ có hai người đang dối diện nhìn nhau. Một lát sau lại dời đi, tưởng chừng như không có một chút chú ý nào đến sự khẩn trương của Thẩm Cẩm.

” Tôi tên Lục Trình, về sau mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Vẫn là giọng nói trầm thấp dễ nghe trong trí nhớ, cảm giác giống như là trở lại nhiều năm về trước, giọng nói đó cũng ở bên tai y thì thầm. Thẩm Cẩm hô hấp dần trở nên dồn dập, cúi đầu nhìn thẳng bàn vở ở trước mặt, tay buông xuống bên người siết chặt lấy góc áo, không kiềm được bản thân thất thần, những lời của các vị lãnh đạo kế tiếp đều mơ hồ không nghe rõ, chỉ nghĩ duy nhất một chuyện là lập tức rời đi sau khi kết thúc cuộc họp.

Sau khi hội nghị kết thúc, Thẩm Cẩm là người đầu tiên nhanh chóng đứng lên và đi nhanh ra ngoài, một đường chạy chậm trở về phòng hóa học. Dừng bước ở trước cửa phòng, đột nhiên nở nụ cười, như là ngốc, lại như là khổ sở.

Nghĩ gì vậy chứ….người đó nói không chừng đã kết hôn sinh con….

Thẩm Cẩm đỡ trán, vén tóc mái lên, xoay người đi vào tolet bên cạnh rửa mặt, hất nhẹ vài tát nước lên mặt, còn chưa mở mắt liền cảm giác được có người đưa đến tay một cái khăn lông.

“Cảm ơn”. Y cười hiền lành, đến lúc mở mắt ra để lấy khăn thì sửng sốt, quay đầu lại nhìn nhìn.

Người đàn ông mày kiếm mắt sáng đang tựa lưng vào tường, đôi mắt không chớp lấy một cái cứ nhìn chăm chăm vào y, trong mắt tựa như một xoáy nước thăm thẳm muốn đem y chôn chặt vào trong. Người đàn ông mặt mày điềm tĩnh, bao nhiêu cảm xúc đều hóa thành một câu nói:

“Đã lâu không gặp.”

Thẩm Cẩm đột nhiên cảm thấy mắt có chút đau, bọt nước ở trên mặt vẫn chưa được lau đi, trượt xuống dưới tích tụ lại ở khóe mắt. Y há miệng thở dốc lại khẽ cười, trong miệng có chút đắng.

“Đã lâu không gặp, Lục Trình.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.