Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 36: Phiên ngoại: Cỏ dại nơi ven đường



Vệ Minh ẵm Vệ Khương lên, hạnh phúc lắng nghe tiếng cười khúc khích của cục mỡ.

Ngôn Thiệu Phong đưa cho Vệ Minh một cốc chocolate nóng, gã ngọt ngào mời:

– Em uống đi. Để con anh trông cho.

Vệ Minh cẩn thận giao con cho Ngôn Thiệu Phong, rồi nhận lấy cốc chocolate. Cậu thổi thổi cho nó nguội bớt, rồi chậm rãi uống từng ngụm một.

Một ngày thật là đẹp trời.

– Trưa nay anh muốn ăn món gì? Để em biết mà còn nấu nữa.

– Anh thèm ăn canh mẵng và lòng gà rim tỏi ớt. – Ngôn Thiệu Phong bẹo má Vệ Minh, gã dịu dàng nói.

– Tốt lắm. Để em ra chợ mua cá tươi về nấu canh cho anh ăn nha.

– Ừ, anh đi cùng em cho vui. – Ngôn Thiệu Phong liếc nhìn Vệ Khương đã chìm trong mộng đẹp, gã thấp giọng đề nghị.

Vệ Minh nhoẻn miệng cười. Cuộc đời cậu chỉ cần sống như thế này là đủ rồi.

Mỗi ngày cùng Ngôn Thiệu Phong đi chợ, nấu nướng, rồi chăm sóc con.

Mỗi tháng đến thủ đô chơi, dẫn cục mỡ đi tham quan sở thú, xem kịch thiếu nhi và viếng thăm viện bảo tàng quốc gia.

Mỗi năm sẽ làm một chuyến du lịch vòng quanh thế giới. Chụp những bức hình thật đẹp để làm kỷ vật lúc về già.

Một kiếp người như vầy là đủ lắm rồi.

Vệ Minh giao con cho người giúp việc trông, rồi cùng Ngôn Thiệu Phong ra ngoài dạo chợ.

Hai người đi bằng chiếc mô tô phân khối lớn của gã cho gọn. Vì chỗ bán cá sông tươi ngon, chỉ có ở chợ đầu mối mà thôi. Nên họ không thể đi xe hơi được.

Đến chợ đầu mối bằng mô tô mất khoảng một tiếng mấy. Nhưng vì được người mà mình yêu chở, nên cậu chẳng muốn nó gần tí nào. Cậu thích ngồi sau lưng gã, hóng cái gió, cái nắng sớm mai và ngửi lấy ngửi để mùi cơ thể của gã.

Hai người gửi xe vào trong một bãi giữ xe tư nhân, tiền gửi cũng hơi “chặt chém” một chút, so với giá tiền gửi xe xung quanh khu vực này.

– Anh muốn ăn cá lăng hay là cá dứa? – Vệ Minh lật cá kiểm tra xem xem nó có tươi không.

– Cá dứa. – Ngôn Thiệu Phong khoanh tay đứng nhìn cậu lựa cá, gã đáp gọn lỏn.

– Ừm. – Cậu khe khẽ cười, cất tiếng trả giá với người bán cá. – Lấy cho con hai con này. Cả thảy là mười một đồng được không?

Người bán cá vui vẻ ưng thuận, rồi nhanh nhẹn xách hai con cá dứa cho vào trong túi nilon, đưa cho Vệ Minh cầm.

Hai người tiếp tục ghé mua thêm những nguyên liệu khác. Rồi tấp sang gian hàng bán bong bóng, mua một cái hình heo Boo cho Vệ Khương.

– Ngày mai anh ba ghé thăm. Tụi mình nên đãi ảnh ở nhà hàng nào đây?

Ngôn Thiệu Phong ngập ngừng trong giây lát, gã không vui, đáp:

– Anh… Có cần thiết phải ghé đến nhà chúng ta không? Bác Vệ là người lớn, anh nghĩ anh ba nên đến đó trước kìa.

– Quan hệ giữa ba em và anh ấy không tốt, do vụ xung đột cách đây bốn năm…

– Kể rõ cho anh biết được không?

– Là tranh giành địa bàn làm ăn với anh trai em thôi. Anh cũng biết tính anh cả mà. Háo thắng lắm.

Ngôn Thiệu Phong lặng lẽ đánh một dấu “tích” vào bộ nhớ của mình, ghi chú thật cẩn thận chuyện này để mà…

Vệ Uý xây một cụm biệt thự cho toàn bộ con cái của mình. Chúng được thiết kế theo hình dáng quây quần lại với nhau. Mỗi tòa biệt thự đều phủ một màu trắng ngà. Mỗi căn gồm ba tầng, một căn gác mái và một tầng hầm. Tất cả đều được thiết kế theo phong cách Tây Âu tân cổ điển (New Classic), và phá cách với ngoại thất xây dựng theo mô hình khu vườn Nhật Bản.

Vệ Minh ở căn thứ tư, toạ lạc tại hướng Tây Bắc, tựa lưng vào núi và đâu mặt với ngôi từ đường mà Vệ Uý đang cư ngụ. Sáng nào hai cha con cũng chạm mặt nhau cả. Sát khí phải nói là ngút trời mây luôn. Tuy vậy, cậu lại không có khả năng dọn ra ngoài ở. Cứ thế ngày này qua ngày nọ, cậu phải chịu đựng sự chì chiết không rõ nguồn gốc từ phía cha mình.

Canh mẵng không khó nấu, nhưng cần phải tinh ý trong việc nêm nếm và phối hợp nguyên liệu đúng cách, thì món ăn mới không nghe mùi tanh tao.

Nguyên liệu chế biến rất đơn giản, gồm có cá sông, cà chua, thì là và hành tây; thêm thắt một ít gia vị quen thuộc khác như muối, bột ngọt. Vậy là đã chế biến xong món canh mẵng.

Vệ Khương rất ghét mùi cá, nên nhất nhất cự tuyệt ngồi gần Vệ Minh.

– Em để con tự ngồi chơi trong nôi đi. Một lát rồi hãy đem nó lại đây. – Ngôn Thiệu Phong vừa và cơm vừa nói. Gã dần dần mất đi sự kiên nhẫn, khi chứng kiến cảnh Vệ Minh cứ loay hoay dỗ dành Vệ Khương nín khóc mãi.

Trên tay cục mỡ có vết bầm. Không biết là của con ai “sơ ý” gửi tặng đây…

– Cuối tháng sau em sẽ đến ở nhờ nhà anh ba. Anh nếu muốn thì đi chung với cha con em. – Vệ Minh giận đến mức, toàn thân cậu run lên từng cơn.

– Không! Anh với anh ta không hợp. – Ngôn Thiệu Phong dằn mạnh chén cơm xuống bàn, gã thẳng thừng tuyên bố với Vệ Minh.

– Hu… oa…

– Anh ăn cơm trước đi. – Vệ Minh nuốt hận, mở miệng nói. Làm sao mà cậu không biết người đàn ông trước mặt mình là nội gián do cha mình cài vào chứ? Chỉ vì yêu gã ta, cậu đã phải nhún nhường bọn họ biết bao nhiêu là chuyện rồi.

“Mẹ kiếp thật.”

Vệ Minh quày quả bế cục mỡ lên lầu, bỏ mặc Ngôn Thiệu Phong ở đấy.

Nụ cười hiểm độc nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt Ngôn Thiệu Phong, ngay khi cậu vừa quay lưng đi. Gã điềm nhiên ngồi dùng bữa trưa, tựa hồ từ nãy đến giờ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Vì ước mơ của người gã yêu, gã có thể bất chấp tất cả mọi thứ. Nên là, chuyện này chẳng đáng để gã hao tâm tổn trí đâu.

oOo

“Bốp.”

Ngôn Thiệu Phong đấm thẳng vào mặt Vệ Minh, khiến cho má trái của cậu bầm tím một mảng.

– Ghê tởm!

Ngôn Thiệu Phong hằn học xô Vệ Minh ngã lăn ra đất. Rồi đưa tay chà xát miệng mình, đến rách cả môi. Gã nhổ nước bọt lẫn tơ máu xuống đất, rồi leo lên chiếc mô tô phân khối lớn, nhanh chóng rời khỏi đây.

Vệ Minh lồm cồm bò dậy, ngồi bệt dưới đất.

“Tách… tách… tách…” – Trời chuyển mưa.

“Vùuu…” – Giông tố bắt đầu trỗi dậy.

“Ầm… Ầm…” – Sấm chớp thi nhau xuất hiện, ì đùng ì đùng.

Sáng nay trên đài đã phát bản tin báo bão khẩn cấp. Nhưng cậu không xem nên không biết. Vì vậy mới hẹn gã vào cái khung giờ chết tiệt này.

Vệ Minh ôm mặt gào khóc.

Người đời vẫn thường hay nói, hãy kịp tỏ tình trước khi quá muộn. Không phải sao? Thế mà rốt cuộc thứ giờ cậu nhận được là cái gì?

Vài người đi làm khuya về, chứng kiến cảnh tượng ấy, liền vội vã đi nhanh qua. Bọn họ sợ rằng kẻ điên tình kia sẽ lên cơn mà tấn công mình mất.

“Rào…”

Mưa tầm tã rơi.

Cậu lặng lẽ ướt.

Những giọt mưa rơi xiên xiên theo gió, tạo thành bức màn ngăn cách Vệ Minh với thế giới bên ngoài.

“Huỵch.”

Vệ Minh vịn tay vào cây cột điện, gượng ép bản thân đứng dậy. Nhưng không thể. Cậu bất lực ngã ngồi lại trên đất.

Chiếc áo khoác bằng vải jeans không đủ sưởi ấm. Cậu khoanh tay, co ro bước đi trong cơn bão.

“Hắt xì.”

Vệ Minh bắt đầu phát sốt. Dự tính nếu tỏ tình thành công, cậu sẽ cùng gã đi ăn trong một tiệm mỳ Hàn Quốc, cách đây khoảng một cây số. Nơi đó có bán món mỳ Udon mà gã rất thích. Nên cậu để dành bụng, buổi tối chỉ ăn qua loa vài miếng trái cây lót dạ trước khi đến đây gặp mặt gã.

“Rột… Ọc…”

Cơn đau bao tử bất ngờ ập đến. Cơn sốt cũng mon men bước theo. Khiến cho đầu óc cậu mụ mị dần, hai mắt càng lúc càng tối sầm, toàn thân run lẩy bẩy, hai chân bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo…

“Phịch.”

Một tấm áo măng tô bất ngờ phủ lên người cậu. Trên đầu Vệ Minh lúc bấy giờ được một chiếc ô màu vàng nhạt, tựa như vầng mặt trời nhỏ xinh che chở cậu trong đêm đầy mưa vậy.

Đầy “mưa”.

Vệ Lô Địch bế Vệ Minh lên, một tay anh bế cậu, tay còn lại thì cầm ô, che mưa cho hai người.

– Anh ba. – Beo Đốm ngồi trong xe, ló đầu ra nhìn xem là ai. Y sững sờ khi trông thấy Vệ Minh, hiện giờ đang nằm bất tỉnh nhân sự trên tay Vệ Lô Địch. – Em út…

– Thằng đần. Mau mở cửa xe ra cho tao. – Vệ Lô Địch khẩn trương nói.

Beo Đốm vội vã nhấn nút hạ cửa xe, toan chòm người đẩy cửa xe bên phía ghế phó lái ra, song đã bị Vệ Lô Địch nhanh miệng cản lại.

– Tao ngồi với em ấy. – Anh vừa mở cửa xe vừa nói. – Chở bọn tao đến bệnh viện gấp. Em ấy bị cảm lạnh rồi.

Beo Đốm không đáp, y câm lặng thi hành. Bởi vì y sợ mình mà mở miệng ra, sẽ không thể ngăn được chuyện chửi rủa Vệ Minh một cách cực kỳ thậm tệ. Đơn giản là do y vô cùng căm ghét kẻ lụy tình. Y thiết nghĩ, sống thiếu người mà mình yêu thì sẽ đau khổ sao? Trên đời còn biết bao điều lạc thú khác mà, sao cứ phải đâm đầu trầm mê vào bể tình đến thế kia chứ?

Vệ Lô Địch khẽ cúi đầu xuống, nhìn Vệ Minh đang nằm gối đầu trên đùi mình, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên hừ hừ vì lạnh; anh xót xa cất tiếng nói:

– Chỉnh sang chế độ sưởi ấm cho tao.

Đôi tay anh nhẹ nhàng sờ thử vào trán Vệ Minh.

‘Em ấy nóng quá.’ – Anh cau đôi mày rậm lại, âm thầm tính toán chương trình tính sổ Ngôn Thiệu Phong.

oOo

– Anh định tặng cho em món quà gì thế? – Vệ Minh hồi hộp hỏi. Vệ Lô Địch giơ tay bịt mắt cậu, thì thầm rằng có một món quà hết sức độc đáo, mà anh muốn dành tặng cậu nhân ngày giải thoát khỏi cái địa ngục trần gian kia.

– Suỵt… Tới đó rồi em sẽ biết…Đừng có nóng vội mà… – Vệ Lô Địch nhỏ giọng nỉ non.

Vệ Minh cười khẽ, rồi bước đi theo sự dẫn dắt của anh.

– Em mở mắt được rồi đấy.

– Tối hù. Anh lại gạt em. – Vệ Minh chu môi, nói.

“Tách…”

Đèn điện được một trong số những tên thuộc hạ của Vệ Lô Địch bật lên. Bóng tối bao trùm căn phòng bất ngờ bị xua đi, nhường chỗ cho thứ ánh sáng nồng nặc mùi cực đoan xuất hiện.

– Đằng đó đấy. – Vệ Lô Địch nâng cằm Vệ Minh, anh nở nụ cười đầy tàn nhẫn. – Quà của em ở đằng đó đấy. Cưng à…

Vệ Minh thoáng chốc rùng mình. Khuôn mặt của anh khi cười rộ lên như thế này, mặc dù trông vô cùng mê hồn, song phần đông chẳng có cái gì gọi là điềm báo tốt lành cả. Kinh nghiệm sống gần anh hơn bảy năm nay, đã mách bảo cậu trước thế đấy.

– Tại sao…

Ngôn Thiệu Phong đang ngồi trên ghế, đầu bật ngửa ra sau. Tư thế này thật sự quá dễ để cho ai đó tới cắt cổ gã một cách chậm chạp, cho đến chết. Cơ thể gã bị trói bằng sợi dây thừng cáu bẩn, nhưng không quá chặt. Bởi lẽ Vệ Lô Địch muốn nhìn thấy cảnh gã tháo được dây trói, song sẽ sớm lâm vào cảnh tuyệt vọng vì không thể chạy thoát nổi. Tựa hồ như trò chơi mèo vờn chuột vậy, mà phần thắng dĩ nhiên sẽ luôn thuộc về con mèo.

Vệ Lô Địch rút con dao găm từ trong túi áo ra, đưa nó cho Vệ Minh. Sau đó anh khe khẽ huýt sáo và nói:

– Muốn thiến nó không?

– Không. Anh ấy không xứng đáng để bàn tay em nhuốm máu. – Vệ Minh hấp tấp nói.

– Giờ này mà em còn “anh ấy”, “anh ấy” à??? – Vệ Lô Địch gầm lên đến khản cả tiếng. Đoạn, anh hùng hổ lao tới chỗ Ngôn Thiệu Phong, giơ con dao găm lên và…

Một dòng máu đỏ thẫm nhanh chóng xuất hiện.

Từ tốn chảy ra. Vô tình chảy ra. Mặc kệ ai đó đang trợn trừng nhìn chúng, đến nỗi mắt quên cả chớp.

Chúng chảy ra từ lòng bàn tay phải của Vệ Minh. Hóa ra cậu đã ngăn cản con dao của anh găm vào đũng quần của gã…

– Bé Minh! Em… – Vệ Lô Địch buông con dao ra, anh ngẩn người vài giây, rồi chợt nhoẻn miệng cười. Nụ cười gượng ép và trống rỗng.

Vệ Minh được thuộc hạ kiêm nghề tay trái là bác sĩ của Vệ Lô Địch dẫn đi băng bó vết thương. Cũng là để đi tránh cơn thịnh nộ đang sắp sửa bùng phát của anh luôn.

– A. – Tiếng hét vừa rồi của Vệ Lô Địch làm cho Ngôn Thiệu Phong giật mình tỉnh lại. Ánh đèn neon treo trên trần khiến mắt gã cảm thấy hơi khó chịu.

– Mày tỉnh rồi sao? – Vệ Lô Địch dí đầu thuốc lá đang cháy đỏ vào ngực Ngôn Thiệu Phong.

– Mày… – Ngôn Thiệu Phong lắp bắp vài tiếng, rồi chợt hiểu ra nên phá lên cười khùng khục. – Ha… Ha… Ha… Thì ra bọn mày biết hết rồi à?

Vệ Lô Địch vứt điếu thuốc đang cháy dở xuống đất, anh lôi hộp thuốc lá ra, lấy điếu khác đốt hút.

“Chát. Chát. Chát.”

“A!!!”

Ba phát roi da quất thẳng vào lưng Ngôn Thiệu Phong. Khiến lục phủ ngũ tạng gã như muốn vỡ ra vậy. Máu tươi nhuộm đỏ lưng áo. Mồ hôi hòa lẫn với nước mắt ướt đẫm khuôn mặt luôn cao ngạo của gã.

– Nể mặt em trai tao, hôm nay tha cho mày một mạng. Nếu sau này mà mày còn cố tình lảng vảng ở chỗ Báo Hoa Mai nữa… thì đừng có mà trách tao ra tay độc ác!!!

Một tên thuộc hạ của Vệ Lô Địch tiến tới, cởi trói cho Ngôn Thiệu Phong.

– Chúng ta đi thôi. – Vệ Lô Địch khoát khoát tay, ra lệnh cho đàn em.

Sức chịu đựng của Ngôn Thiệu Phong đã chạm đến cực hạn. Gã ngồi chết lặng trên ghế, như một bức tượng điêu khắc hoang tàn bị ruồng bỏ. Phải rất lâu sau, gã mới có thể gượng dậy mà lết ra ngoài kêu cứu được.

oOo

Vệ Minh ôm Vệ Khương thật chặt, cả hai cha con cùng ngủ với nhau trong phòng của Vệ Lô Địch. Lòng bàn tay phải bị thương đã được bác sĩ riêng của anh băng bó cẩn thận.

Vệ Lô Địch tắm rửa sạch sẽ xong, liền leo lên giường ngủ chung với họ.

Bảo bọc họ sít sao đến từng phút, từng giây.

oOo

Hồ mỗ có điều muốn nói:

Một vài chi tiết trong chương này chưa viết rõ ràng lắm, vì bí mật ấy để dành sang quyển Hai tiết lộ.

Chương này cẩu huyết đầy đầu, nếu siêng, mình sẽ viết thêm phiên ngoại có H của Minh Vân để bù lại.

Cuối cùng, nghe thử bài “Nụ hồng mong manh” của Diệp Thiến Văn và “Cỏ dại nơi ven đường” của Lương Bằng Quang đi mọi người.

Yêu nhiều. <333


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.