Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 32: Hồi Mười Một: Như loài thú hoang lạc bước trong đêm (a)



Quay trở lại thời điểm ba ngày trước khi hai người họ sắp sửa ra nước ngoài…

Phương Vũ tửu lượng kém cỏi, nên ngay sau khi thoát khỏi con quỷ họ Vệ, liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Nôn ra rồi bụng dạ cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút xíu.

Miệng mồm bốc mùi thật là tởm.

‘Khốn kiếp thật. Đúng là mình không có số ăn chơi trác táng mà. Xém nữa là bị ăn tán luôn.’ – Phương Vũ ngán ngẫm nghĩ thầm trong bụng.

Chú thất tha thất thểu đi xuống lầu, dự định cuốc bộ tới trạm xe buýt, rồi bắt xe quay về nhà.

Máy bán nước tự động trước cửa hàng 7eleven soi sáng con hẻm nằm đằng sau mặt hậu của hộp đêm.

Phương Vũ ghé vào mua một tép kẹo cao su, cùng với một chai nước suối ướp lạnh.

Đoạn, chú ra bậc thềm đằng trước cửa hàng ngồi nghỉ ngơi một chút cho đỡ choáng đầu.

“Huỵch.”

Chó Điên bất thình lình nhảy xuống từ lầu một của hộp đêm, rồi lộn người trên mặt đất mấy vòng, trước cặp mắt sửng sốt của Phương Vũ.

– Có vài kẻ tôi không thích gặp mặt, nên đành phải làm cách này. – Hắn vừa nói, vừa phủi phủi quần áo. Rồi lấy túi da đang đeo trên lưng ra, kiểm tra lại khẩu AK47. – Chú vẫn chưa về nhà sao? Có cần tôi chở đi không?

Phương Vũ khẽ rùng mình, chú lắc đầu nguầy nguậy, cố sống cố chết bám dính vào bậc thềm.

Chó Điên phì cười, hắn lại gần chú, rồi ngồi xổm xuống, giơ tay xoa xoa cái đầu tổ quạ của chú.

– Thất nghiệp rồi định làm nghề gì?

– Chắc là đi làm hãng… – Phương Vũ chép chép miệng, đáp.

– Đi ăn mỳ phá lấu với tôi không chú?

– … Ơ…

Chó Điên bất ngờ dùng hai tay kéo Phương Vũ đứng dậy, mặc kệ chú ú ú ớ ớ phản đối. Rồi lôi xềnh xệch về phía bãi đậu xe.

– Mẹ kiếp thật! Chúng ta để mất dấu hắn rồi. – Một bóng người đứng ngay cửa hậu của hộp đêm, đang quay sang văng tục với đồng bọn của mình. Không rõ từ “hắn” trong miệng y là đang muốn ám chỉ tới ai…

Ông chú nhà quê khép nép ngồi trên chiếc Mercedes Benz của Chó Điên.

– Đã từng xảy ra chuyện gì trong quá khứ với chú vậy?

Phương Vũ cười khổ, đáp:

– Tôi từng ra tòa làm chứng giúp cho một người. Rốt cuộc khiến cho gia đình bị cáo đó suýt bị tan nhà nát cửa, lãnh án tù oan…

Chó Điên nghe xong, hắn không mở miệng nói thêm tiếng nào, thần kinh hắn đang phải tập trung cao độ để quan sát xem có còn ai bám đuôi nữa không.

Ngồi bên cạnh hắn, Phương Vũ hiểu lầm nên len lén kiểm tra hơi thở của mình, rồi mau mắn nhét thanh kẹo cao su vào miệng, nhai chóp cha chóp chép.

Gần mười giờ đêm, phố xá lên đèn thật đẹp. Quang cảnh cũng không có gì đặc sắc khác để tả cả. Nhưng đối với một con người sống gương mẫu như Phương Vũ, thì đây quả thật là một cảnh đẹp hiếm thấy ở nhân gian…

Phương Vũ được Chó Điên dẫn đến một quán mỳ vỉa hè có lối bày trí khá sơ sài, nhưng đông khách vô cùng. Chật vật lắm, hai người mới chiếm được một chỗ nhỏ xíu ở trong góc.

– Chú ba? – Chó Điên mừng rỡ hỏi.

An Kỳ đang cúi đầu húp mì xì xụp, anh giật bắn mình nhìn qua chỗ hai người họ.

– Khụ… Hải Đông…

Vệ Minh dừng đũa, cậu cũng quay sang nhìn về hướng bọn họ.

Hai người kia cao trên mét tám. Một nhân dạng tồi tàn, túng quẫn. Một diện mạo thanh lãnh, phong trần.

Khí chất cả hai hoàn toàn khác biệt, tới nỗi ngồi gần nhìn tương phản nhau đến gai cả mắt.

– Kia là em họ A Địch hả chú ba? – Ngô Hải Đông vuốt cằm, khẽ đoán. Cậu thanh niên ngồi đối diện với An Kỳ có vóc dáng tương đối gầy gò, nhìn có vẻ hao hao Vệ Lô Địch, nhất là ở mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ.

– Phải, là cậu ấy. – An Kỳ vừa nói, vừa rút giấy ra lau miệng. Đoạn, anh với tay vỗ vỗ mặt cậu.

Ngô Hải Đông kéo ghế đứng dậy, tới gần An Kỳ, săm soi cánh tay phải của anh.

– Bị đánh gãy tay à?

An Kỳ gượng gạo gật đầu xác nhận.

Ngô Hải Đông không bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì đối với chuyện này. Chỉ lẳng lặng quay lại ghế, ngồi xuống và đợi đồ ăn đem lên.

Hắn nhìn thấy bên cạnh Vệ Minh có một bé con mũm mĩm rất đáng yêu, đang len lén ngó hắn.

– Đây là Vệ Khương, con trai của tôi. Nó được năm tuổi rồi. – Vệ Minh nhẹ nhàng giới thiệu con mình với Ngô Hải Đông. – Khoanh tay chào…

– Anh. Cậu ấy bằng tuổi Minh đấy. – An Kỳ vừa đính chính, vừa quay sang ra hiệu cho hai đứa con chào hắn.

Ngô Hải Đông cười hiền nhìn đám trẻ đang ríu rít chào mình và Phương Vũ. Hắn “vui vẻ” thông báo:

– Lệnh đi “săn” hai người hiện giờ đang ban hành rộng rãi khắp nơi. Tôi thiết nghĩ hai người nên đi ra nước ngoài trốn một thời gian đi.

Vệ Minh vừa hỏi, vừa quay qua lau miệng cho cục mỡ:

– Trên deep web sao? Giá bao nhiêu?

– Mỗi người hơn nửa triệu Mỹ kim… – Ngô Hải Đông nhận lấy tô mỳ phá lấu, xịt một ít nước tương, rồi dùng đũa trộn đều lên ăn.

– Có giá quá ha An Kỳ? – Vệ Minh cười nhạt, hỏi.

An Kỳ cũng hiểu một phần rắc rối mà Vệ Minh đang gánh trên vai thuộc về mình, nên chỉ biết nhìn cậu cười trừ.

Phương Vũ ngây ngô nhìn một màn người đối kẻ đáp này, không hiểu sao trong đầu chú lại thầm nghĩ đến Vệ Lô Địch – Một người mà luôn rất dễ phát điên khi có ai đó dám xúc phạm tới em họ của anh ta.

Dường như hiểu được nội tâm của chú đang nghĩ gì, nên Ngô Hải Đông đã quay sang thuật lại toàn bộ diễn biến trong hộp đêm cho hai người hay.

Vệ Minh nghe xong, cậu buồn bã thở dài. Rồi chậm rãi kể lại chuyện xưa của cậu và Vệ Lô Địch.

Năm ấy cậu bằng tuổi Vệ Khương, còn Vệ Lô Địch khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

Hôm đó Vệ Hòa bất ngờ kéo người sang nhà Vệ Uý tìm Vệ Lô Địch; bảo rằng mau thả con ông ta ra. Song cha của Vệ Minh kiên quyết nói mình vô can trong chuyện này, và cũng không hề biết tung tích đứa cháu họ ở đâu.

Hai bên người lớn đang ồn ào, cơ hồ sắp sửa lao vào cấu xé lẫn nhau; thì bất chợt có người giúp việc chạy vào báo nhà kho bỗng nhiên bị phát hỏa, hiện giờ Vệ Minh lẫn Vệ Lô Địch đều đang bị kẹt ở trong đấy.

Vệ Minh không còn nhớ năm ấy mình đã được cứu ra như thế nào nữa. Cậu chỉ nghe anh ba kể lại rằng, có kẻ đã đánh anh bất tỉnh, rồi ném vào nhà kho, tiếp đó liền khóa cửa phóng hỏa. Vệ Minh khi ấy đang đứng bên ngoài nhà kho, vô tình nhìn qua lỗ thủng của tấm vách mục nát, trông thấy anh đang nằm ở đấy, liền chui lỗ chó vào xem thử.

Chân phải của anh lúc bấy giờ đang bị một thanh xà nhà rơi xuống, đè lên, gây gãy chân và bỏng khá nặng.

Lửa đã mon men bén gần đến chỗ Vệ Lô Địch. Và hóa ra, là nó đã bị phóng hỏa từ bên trong, nên không ai phát hiện sớm cả.

“Anh Địch, dậy, dậy chơi với em.”

Vệ Lô Địch giật mình tỉnh lại, anh đau đến chảy cả nước mắt sống, chỉ có thể thều thào nói:

“Cháy rồi… Chân… của anh…”

Lời nói bắt đầu trở nên mê sảng dần…

“Bé Minh, đi kêu người cứu chúng ta đi…”

Mặt mày Vệ Minh giàn giụa nước mắt vì sợ hãi. Cậu khẽ nấc lên mấy tiếng, rồi vội vàng chạy đi tìm người cứu giúp.

Một miếng bê tông nhỏ rơi trúng lưng Vệ Minh, khiến cậu đau đớn thét lên. Nhưng vẫn gắng sức đứng dậy chạy tiếp tới cái lỗ chó kia…

Lửa và khói thi nhau xâm chiếm từng mét vuông của nhà kho bỏ hoang. Không gian bây giờ nồng nặc mùi khét lẹt của các vật liệu xây dựng bị đốt, cùng với mùi da tóc bị cháy thoang thoảng…

Vệ Minh đột ngột cảm thấy khó thở, cậu ôm ngực ho khan liên tục, rồi ngã quỵ xuống đất; cách lối thoát hiểm duy nhất chỉ chưa đầy vài ba bước chân…

– Vết sẹo trên mu bàn tay trái của Vệ Lô Địch, nó xuất phát từ việc anh ấy cố nâng thanh xà qua một bên, nhưng vì nóng quá nên gây bỏng nặng… – Vệ Minh ngưng lại, cậu cầm ly nước sâm dứa sữa lên uống cho đỡ khát, rồi mới chậm rãi kể tiếp. – Anh ba kể lại rằng, nếu tôi không ngất xỉu gần cái lỗ chó ấy, thì chắc cũng chẳng ai buồn mà chạy vào dập lửa cả. Vì chỗ này trước sau gì cũng sẽ dỡ bỏ, nên sẵn dịp mà san bằng nó luôn.

– Vậy tức là… Phải mất khoảng hơn nửa tiếng nữa, thì họ mới phát hiện ra cậu nằm ở đấy à? – Phương Vũ chợt cất giọng hỏi.

– Sao chú Phương biết?

– Suy luận ra từ việc họ sẽ đi xem xét coi có kiếm chác được gì từ đám cháy không… Từ đó dẫn đến kết luận khoảng thời gian mà họ phát hiện ra cậu và A Địch.

Vệ Minh cười cười không đáp. Chỉ gật một cái lấy lệ với chú, rồi mở miệng hỏi xem đám trẻ có muốn ăn thêm món gì không.

Năm ấy cậu và Vệ Lô Địch hôn mê gần hơn cả tháng, mới dần dần hồi phục lại.

Cậu thì bị tổn thương phổi, dẫn đến suy hô hấp nặng, phải tiến hành hai ca đại phẫu khó khăn mới giữ được nửa cái mạng. Nên bây giờ ăn mấy cũng không mập nổi.

Vệ Lô Địch thì phải ngồi xe lăn khoảng ba năm có lẻ, mới có thể đi đứng lại như một người bình thường…

– Gọi thêm cho chú Vũ một phần cơm gà xối mỡ luôn đi. – Ngô Hải Đông liếc nhìn ông chú tiều tụy vì đói ăn lâu ngày. Tô mỳ phá lấu bò lớn vậy mà ăn sạch sành sanh, không chừa lại được một giọt nước lèo nào cả.

– Để tôi đi đặt món cho. Minh cùng các con cứ ngồi nghỉ ngơi đi. – An Kỳ vừa nói, vừa kéo ghế đứng dậy.

– Tôi cũng đi nữa. – Ngô Hải Đông sốt sắng nói.

Để lại Phương Vũ cùng Vệ Minh ngồi trò chuyện với nhau, chủ yếu là về con đường học vấn sau này của mấy đứa nhỏ.

– Chú ba! Tay bị gãy thật à?

An Kỳ chỉ nhếch môi, không thèm đáp. Anh đặt món xong, bèn đứng nhìn thân ảnh hao gầy ấy đang vui vẻ tán gẫu với Phương Vũ. Vệ Khương mũm mĩm thì đang ôm cánh tay baba, hết nhìn người này lại ngó người kia.

Ngô Hải Đông lặng lẽ dõi mắt nhìn theo An Kỳ, hắn chợt nhận ra rằng, chú ba dường như đang cố che giấu chuyện gì thì phải…

– Lâu rồi không gặp ha? – Đoàn Chí Viễn bưng tô mỳ phá lấu sà xuống chiếc ghế trống kế bên cạnh Vệ Khương, hắn nham nhở lên tiếng hỏi Vệ Minh.

Cậu ẵm Vệ Khương ngồi lên đùi mình, cố gắng cách ly với phần tử bệnh xà tinh này.

– Tôi tới đây là để bảo vệ nhân chứng. – Đoàn Chí Viễn giơ tay nựng nịu má Vệ Khương. – Chuyện xảy ra ở bệnh viện nhân dân Diệp Trầm tuần trước, đã gây ra một số tình huống… Cho nên tôi mới phải tới đây để bảo vệ hai người.

Tất cả mọi bằng chứng mà bên điều tra viên thu thập tại hiện trường, cùng với kết quả khám nghiệm tử thi; đều cho rằng Cảnh Hòa và đồng bọn là hung thủ. Nhưng bằng cặp mắt nhà nghề của mình, Viên Thùy và Kha Ngạn đều đã phát hiện ra một điểm hết sức khả nghi. Đó là trong máu của các nạn nhân, đều có chứa một lưu lượng chất phormon dùng để ướp xác. Hơn thế nữa, nội tạng của các nạn nhân đều không cánh mà bay; theo một hình thức phẫu thuật cực kỳ khéo léo, giúp cho việc bóc tách nội tạng được giữ nguyên vẹn.

Rất có thể, Cảnh Hòa không phải là hung thủ thực sự, mà chỉ là bị một đường dây buôn lậu nội tạng và giác mạc nào đó lợi dụng thần kinh không bình thường, để đem cậu ta ra trục lợi mà thôi. Còn hai mẹ con Hàn Triệt, họ cũng vì yêu thương Cảnh Hòa quá mù quáng, dẫn đến việc trở thành đồng bọn của cậu ta luôn…

Nhưng kẻ giựt dây đằng sau là ai? Mà lại muốn thủ tiêu An Kỳ và Vệ Minh… Trong khi họ hoàn toàn không hề có tí xíu dính dáng nào trong chuyện này chứ?

– Hu hu hu… – Vệ Khương ấm ức khóc, xoa xoa hai gò má đỏ ửng của mình.

– Cho anh xin lỗi nha. – Mải lo suy nghĩ việc riêng, Đoàn Chí Viễn chuyển từ nựng nịu sang nhéo cục mỡ hồi nào không hay.

– Biến! – Vệ Minh tức giận gầm lên.

Đoàn Chí Viễn nhìn Vệ Minh phát hỏa mà bị sặc nước. Không phải là vì áy náy, mà là vì buồn cười.

– Uống đi! – An Kỳ “nhét” ly nước sâm bí đao vào tay hắn, rồi thế chỗ Vệ Khương, ngồi giữa hai người.

Ngô Hải Đông nhìn màn kịch trước mặt, tự dưng trong lòng hắn dâng lên dâng xuống một câu: ‘Chú ba đang ghen à???’

Phương Vũ nhìn thấy hắn đang đứng lẻ loi một mình đợi đồ ăn, thì chợt cảm thấy tồi tội, nên kéo ghế đứng dậy đi tới chỗ của hắn. Nhân tiện phụ một tay luôn.

– Chúng tôi đã đặc cách cho hai người hai vé máy bay đi đến Hoa Kỳ. Lịch khởi hành là vào ba ngày sau, lúc một giờ sáng. Toàn bộ giấy tờ cần thiết chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Các người chỉ việc sửa soạn hành lý mà thôi…

Tuy rằng Kha Ngạn không chấp nhận ý kiến liều lĩnh trên, vì cho rằng họ có thể sẽ cao chạy xa bay mất. Nhưng Phạm Đình Vân dám lấy cái đầu của mình để bảo đảm, con cái là thứ ràng buộc họ phải quay trở lại đây; nên là không cần phải quá lo đâu.

Phương Vũ đặt ba phần bột chiên cho mấy đứa nhỏ ăn, còn mình thì lại ngồi ăn cơm gà xối mỡ.

Ngô Hải Đông đặt ba đĩa gỏi cuốn cho An Kỳ, Vệ Minh cùng hắn ăn tráng miệng. Xong đâu vào đấy liền đánh tiếng hỏi:

– Đây là ai vậy chú?

An Kỳ giới thiệu qua loa vài tiếng, rồi im bặt, vì cái nhéo yêu của Vệ Minh dành cho anh.

– Hết rồi hả chú?

Vệ Minh chấm chấm gỏi cuốn, rồi quay qua “đút” vào miệng An Kỳ, ý đồ chặn họng anh. Chuyện mất mặt đó, cậu không muốn nghe thêm một lần nào nữa đâu.

Không hiểu sao, Ngô Hải Đông lại cảm thấy trong mắt An Kỳ có chút gì đó mang tên sự hưởng thụ và tự mãn…

‘Chú ba thay đổi tính hướng từ lúc nào thế nhỉ?’ – Ngô Hải Đông vừa nghĩ, vừa chấm gỏi cuốn ăn.

“Đoàng… Đoàng…”

Hai tiếng súng chát chúa bất thình lình vang lên.

“Đoàng… Đoàng… Đoàng…”

Thực khách đi ăn đêm trong khu chợ bỏ chạy tán loạn.

Âm thanh ồn ào đến nỗi khiến cho người nghe không phân biệt được ai là ai nữa. Chỉ cố sống cố chết mà cắm đầu chạy thôi.

Đồ đạc trong các gian hàng bày bán lần lượt bị đổ ngã ầm ầm.

– Là lính bắn tỉa… Hai người giao con cho tôi giữ. Tôi sẽ chở chúng đến đồn cảnh sát ẩn nấp tạm thời. Kể cả chú Phương nữa… – Đoàn Chí Viễn bỏ dở bát mỳ, anh vội vàng đứng dậy, giơ tay đỡ lấy Vệ Khương.

– Trời đánh vẫn tránh bữa ăn mà… Mẹ tụi nó! – Ngô Hải Đông đổ quạu, lôi khẩu AK47 ra, lên nòng sẵn sàng. – Chú ba cùng Báo Hoa Mai mau theo tôi ra ngoài xe.

Bọn họ chia thành hai nhóm, dùng hết sức lực chạy ra bãi đậu xe nằm ở cuối chợ.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính…

oOo

Hồ mỗ có điều muốn nói:

Sắp sửa đăng thêm cái Văn Án cho truyện. Hồi trước đăng mà quên viết.

Giải thích tên của Vệ Lô Địch:

Lô trong “Vi lô”, nghĩa là cây lau.

Địch là một loại nhạc cụ gần tương tự với cây tiêu, cây sáo.

Ghép lại thành: Bãi lau ban chiều gió thổi réo rắt nghe như tiếng đàn, tiếng địch.

Yêu nhiều. <333


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.