Liễu Uyển Nhi chỉ nhớ rõ mình bị Tiểu Mai đẩy xuống hồ nước,nước rấtnhanh tràn vào trong mũi của nàng,miệng nàng,dần dần nàng nhìn thấy mộtnam tử tóc dài cười ngoắc tay về phía nàng,trong mơ màng nàng sải bướcđi theo nam tử,khi nàng tỉnh táo lại phát hiện mình đã đứng ở một ngọnđầu cầu,trên đầu cầu có cắm một miếng bản,trên đó viết:Cầu Nại Hà. Lúcnày Liễu Uyển Nhi mới ý thức được,mình đã.. đã ..chết.
“Cô là ngườithời đại nào?” Một giọng nói tinh ranh xuất hiện ở bên cạnh Liễu UyểnNhi,người tới là một cô bé trang phục quái dị,nhìn qua tuổi xấp xỉ vớinàng.
Liễu Uyển Nhi không hiểu lời nàng nên không biết phải trả lờithế nào,cô bé giống như biết cô lúng túng,vỗ cái ót,tự nhủ: “Haizz, tôithật ngốc,cô là người cổ đại,làm sao có thể hiểu từ ‘ thời đại ’nàychứ.”
“Tôi tên là Tô Tiểu Tiểu,tôi sống ở Trung Quốc cách cô rất nhiều năm rất nhiều năm.” Tô Tiểu Tiểu lại hỏi, “Cô sống ở đâu?”
Chuyện này Liễu Uyển Nhi coi như nghe hiểu,hồi đáp: “Ta cuộc sống ở Càn triềuTấn,lúc chết là Càn triều Tấn nguyên năm hai mươi chín .”
Hai ngườicuối cùng câu thông,Tô Tiểu Tiểu hưng phấn hỏi thăm một đống vấn đề CànTriều Tấn,như các ngươi ngồi trên ghế gì? Các ngươi ngủ trên giường nào? Các ngươi bình thường ăn thức ăn gì?
Tô Tiểu Tiểu nói với Liễu UyểnNhi,cô sống ở thế giới hiện đại,nơi đàn ông chỉ có thể cưới một vợ,cònphụ nữ có thể tự do lựa chọn người đàn ông mình yêu,cô có một bạn traitên là Lý Thư Đằng,thế giới của cô có một món đồ gọi là xe hơi đi đượcrất nhiều nơi.
Nhắc tới xe hơi vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên buồnchán,Liễu Uyển Nhi lúc này mới biết được,Tô Tiểu Tiểu trên đường ngồi xe cùng bố mẹ đi chơi,xảy ra tai nạn xe cộ mà chết,hiện tại cha mẹ cô cònđang cấp cứu.
Sau khi khổ sở Tô Tiểu Tiểu hỏi Liễu Uyển Nhi nguyênnhân tại sao chết,Liễu Uyển Nhi nói với nàng mình bị nha hoàn bên cạnhTiểu Mai đẩy xuống hồ chết đuối.Tô Tiểu Tiểu lập tức tức giận nhảy lên,mắng to Tiểu Mai lòng dạ rắn rết.
“Vậy cô biết Tiểu Mai tại sao muốnđẩy cô vào hồ nước không?” Liễu Uyển Nhi bị Tô Tiểu Tiểu hỏi khó trảlời,đúng vậy,nàng bình thường đối với Tiểu Mai không tệ,nàng tại saomuốn hại mình,nghĩ tới nghĩ lui Liễu Uyển Nhi tìm khắp mà không ranguyên nhân.
“Thôi,chết thì đã chết,biết nguyên nhân thì thế nào?”Liễu Uyển Nhi thở dài một hơi, “Ta hiện tại chỉ muốn biết phụ thân cóbình an từ chiến trường trở về hau không.”
Nghe Liễu Uyển Nhi nói như vậy,ánh mắt Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên sáng lên,nói nhỏ với Liễu Uyển Nhi: “Chúng ta chạy trốn đi, ta trở về thế kỷ hai mươi mốt,cô trở về Càntriều Tấn.”
Liễu Uyển Nhi có chút động lòng,nhưng cô từ trước đến giờ theo khuôn phép nàng làm sao dám ra khỏi Lôi Trì nữa bước. Tô Tiểu Tiểu thấy nàng do dự,giựt giây nói: “Chẳng lẽ cô không muốn biết cha cô cóbình an không à?”
Đúng vậy,cô vô cùng kính yêu phụ thân,nên muốn biết rốt cuộc người có bình an trở về không? Cuối cùng Liễu Uyển Nhi quyếtđịnh bất cứ giá nào cũng phải cùng Tô Tiểu Tiểu chạy trốn.
Hai cô bé thừa dịp quỷ sai lim dim,len lén chạy trốn.
“Nhìn phía trước chính là Sinh Tử Môn,ban đầu ta từ nơi bày vào Địa phủ.” TôTiểu Tiểu chỉ vào một vòng đạo bạch sắc quang phía trước,hai cô bé hưngphấn hoan hô .
Đúng lúc này,phía sau truyền đến một tiếng gầm: “Hai tiểu quỷ các người,muốn chạy trốn đi đâu? !”
Không tốt,quỷ sai đuổi tới,hai cô bé nhìn nhau cùng nhau bỏ chạy.Khi các côcách Sinh Tử Môn vẻn vẹn một bước ngắn,Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên đứngkhông vững,té ngã trên mặt đất,quỷ sai tác hồn chạy đến,Tô Tiểu Tiểu lập tức bị bắt lấy.
Liễu Uyển Nhi dừng bước muốn kéo nàng theo,lại bị Tô Tiểu Tiểu dùng sức đẩy ra Sinh Tử Môn.
“Đừng lo cho tôi, chạy mau! Bất luận cô đến triều đại nào cũng phải sốngtốt!” Giọng Tô Tiểu Tiểu càng ngày càng xa,lúc này mặt Liễu Uyển Nhi đãsớm đầy nước mắt.Không,nàng phải đi về cứu người kia,xem như chuyến nàykhông thể quay đầu lại,cô cũng phải đi cứu Tô Tiểu Tiểu,bởi vì các cô đã hẹn nhau cùng trốn!
Khi Liễu Uyển Nhi một chân vừa vượt qua Sinh TửMôn,bỗng nhiên một đạo cường quang bắn tới,một lực đạo cường đại cắnnuốt lấy cô,Liễu Uyển Nhi lần nữa mất đi ý thức.