Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ hộ quốc công chúa.
Hai người A Linh và A Thi bước xuống trước. Sau đó một người vén màng một người đưa tay đỡ lấy Vân Phượng.
Hôm nay Vân Phượng mặc một bộ váy dài qua gót chân.
Áo trong màu da ,đai lưng buộc cao tôn lên dáng người xinh đẹp ,thướt tha.
Ở giữa đai lưng được đính một bông hoa được chế tác từ san hô đỏ.
Phía ngoài khoát hai tầng áo màu lục.Tay áo vô cùng dài .
Bộ y phục này ,từ đầu đến chân đều được làm từ vải tơ tằm thượng hạng .
Mái tóc dài đen bóng được bới lên phân nửa ,cố định bằng trâm vàng. Nửa tóc còn lại được xõa tung sau lưng.
Gương mặt xinh đẹp ,ở giữa hai chân mày không dấu nổi tia quý khí.
” Quân chúa, mời vào phủ .Lão gia và phu nhân đang đợi ngài ” Một phụ nhân tầm ba mươi tiến lên khụy gối hành lễ với Vân Phượng.
Gương mặt nở nụ cười vô cùng tự nhiên nhưng bàn tay giấu trong áo đang run rẩy không ngừng.
Người trước mặt đây là Mị Nguyệt quận chúa còn lại một vị tướng quân.
Tuy là quân chúa nhưng lại là hàng nhất phẩm. Thân phận tương đương một công chúa dòng chính.
Vân Phượng cũng không vội cho bà ta đứng dậy .Nhìn quanh một vòng, chân mày của Vân Phượng bất giác nhíu lại.
Ở đây chỉ có gia nhân cùng vài vị di nương. Không có mặt của bà ta cùng hai vị “tỷ tỷ ” của nàng a~
Chậc…Bà ta tưởng mình thật là nữ chủ nhân của nơi này sao?
“Ngươi là? ” Vân Phượng lúc này mới khoác tay cho bà ta đứng dậy.
” Nô tỳ là Tiết thị.Là di nương trong phủ. Còn đây là Hà thị cùng Lưu thị ” Giơ tay về hướng hai vị phụ đang đứng bên kia.
“Ừm.” Nói xong cất bước vào phủ.
Đi qua cửa phủ, bao nhiêu ký ức cứ hiện lên bên trong đầu nàng.
__________________*ký ức *____________
“Mẫu thân, phụ thân đâu rồi ạ?” Một tiểu nhân nhi đáng yêu cất tiếng nói ngọt ngào hỏi phụ nhân vô cùng xinh đẹp bên cạnh.
” Phụ thân của con có việc phải ra ngoài rồi ” Phụ nhân cầm vạc nước tưới cây nhẹ giọng trả lời. Trêи môi khi nhắc đến phu quân của mình bất giác mỉm cười.
“Phụ thân cứ suốt ngày ra ngoài, không thể ùng Phượng nhi chơi đùa .Phụ thân không yêu thương Phượng nhi nữa ” Tiểu nhân nhi tủi thân nói.
“Ai nói phụ thân không thương Phượng nhi nữa nào ” Từ ngoài một nam nhân tuấn tú đi nào. Nụ cười ôn hòa nở trêи môi.
“A…phụ thân về rồi ” tiểu nhân nhi chạy vọt qua nhào vào lòng vị nam tử kia.
“Phượng nhi ,cẩn thận ngã” Phụ nhân lo lắng lên tiếng.
” Không sao đâu nương tử, có ta ở đây làm sao Phượng nhi ngã được chứ ” Nam tử vừa nói vừa đến gần vị phụ nhân kia.
Một tay ẩm tiểu nhân nhi ,một tay ôm lấy eo của phụ nhân. Một bức ảnh gia đình hạnh phúc.
*Rắc * Toàn bộ ký ức tốt đẹp hiện trong đầu của Vân Phượng theo một tiếng nói mà vỡ tan.
“Con về rồi sao?Mau vào đi.” Một vị phụ nhân ăn mặc phú quí từ trong bước ra.
Giọng nói thân thiết vô cùng nhưng trong mắt không thể che dấu sự đắc ý.
Liễu thị………Sự nhu hoà trong mắt Vân Phượng lập tức biến mất .Thay vào đó là sự lạnh lẽo thấu xương .
Không khí bao quanh Vân Phượng đột nhiên trùng xuống rồi trở về giống như ban đầu.
Để xem……..