Bốn năm sau ——
Do là bạn đại học kiêm ân nhân của Hắc Tuấn, dĩ nhiên Lôi Thiệu Đình đồng ý lời mời tham gia hôn lễ của Hắc Tuấn và Thôi Ân Hoài.
Cố vấn quản lí xí nghiệp là anh lúc nhận được thư mời, dự án trong tay vừa đúng lúc tiến hành thuận lợi xong, lại có mấy ngày rảnh rỗi, mà lần rảnh rỗi này anh có thể bay đến Tokyo tham gia hôn lễ long trọng của vị quý công tử Hắc Tuấn này.
Cứ như vậy, anh đi tới Tokyo.
Hắc Tuấn còn nói trước, khi anh vừa xuống máy bay sẽ được tiếp đãi long trọng, từ lúc nhận điện thoại đến ăn cơm và ngủ lại sẽ được chiêu đãi cao nhất, toàn bộ đều là phong thái phô trương của xã hội thượng lưu.
Ừm, vô duyên vô cớ kiếm được chiêu đãi miễn phí như kỳ nghỉ trong hai ngày, ngay cả nhà tiếp khách này, toàn bộ đều do Hắc Tuấn tự chi trả, nên Lôi Thiệu Đình cũng không muốn lãng phí vô ích.
Anh ăn mặc quần áo thoải mái, gọi một ly cocktail, anh tuấn đứng dựa vào quầy rượu hình vòng cung, cặp mắt sắc nhọn nhìn quầy rượu hình vòng cung tràn đầy phong cách kiểu Mĩ.
“Tại sao người ở đây đều là đàn ông?” Trừ hắn và người phục vụ rượu với một người hầu bàn bên ngoài, còn lại tất cả đều mặc âu phục đeo caravat.
“Lôi tiên sinh, nơi tiếp khách này đều để chiêu đãi riêng khách quý, những khách quý này phần lớn đều là đàn ông, cũng có một số khách quý là những người phụ nữ xinh đẹp, nhưng hôm nay đúng dịp bọn họ không đi đến.” Người phục vụ đưa cho anh một ly cocktail, cũng hoàn thành trách nhiệm trả lời.
“Xem ra tôi tới thật không đúng lúc.” Không phụ nữ ở quầy rượu, thiếu một phần cảm giác, có lẽ anh nên dời trận địa này đi mới phải, nếu như anh muốn ở đây đóng liệp diễm(1) chỉ sợ là không thể thực hiện được rồi.”Không có mỹ nữ bồi, một người uống rượu rất nhàm chán, tôi sẽ uống xong cái ly này, thật sự xin lỗi.”
(1) tên một bộ phim AV của Trung Quốc (còn AV là gì thì …hắc hắc….)
Xin lỗi người phục vụ, Lôi Thiệu Đình sảng khoái một hơi cạn sạch ly cocktail, bỏ tiền boa lại xoay người rời đi.
Hai tay đút vào túi phía sau của quần jean, anh huýt sáo, tiêu sái bước đi, ung dung tự tại đi lại trong hành lang dài sang trọng.
Nhà tiếp khách sang trọng nhất của tập đoàn Hắc Đằng, có tổng cộng năm tầng, căn cứ theo sự giới thiệu của quản lý khách sạn này, trừ hai tầng phía trên để làm phòng cho bảy vi khách quý ra, ba tầng khác là sẽ có một gian phòng tiệc, một gian nhà hàng Nhật, một phòng ăn kiểu phương Tây, còn có quầy rượu, phòng tập Gym và SPA, và với một gian hội nghị ở trung tâm.
Thật là nơi không chỗ nào để chê, chỉ tiếc một mình đi lại ở chỗ này, thật sự rất nhàm chán, làm anh chẳng có chút hào hứng .
Nếu như vậy anh không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài dạo chơi, dù sao trung tâm Tokyo có rất nhiều nơi để chơi đùa
Bóng người Lôi Thiệu Đình cao lớn, mặc quần áo màu xanh lam đi tới trước thang máy, nhàm chán chờ thang máy.
Thang máy đi xuống từ lầu trên, chỉ một lát là dừng lại ở tầng lầu anh đang đứng, hai cánh cửa sáng bóng chậm rãi mở ra .
Anh nhấc chân đi về phía trước, đúng lúc này nhìn thấy trong thang máy còn có một người khác —— một người phụ nữ mà anh khắc sâu hình ảnh.
“Cô…cô, cô ——” Anh đứng ở cửa thang máy, kinh ngạc trợn to mắt, nhìn cô gái mặc đồ công sở màu đen ưu nhã trong thang máy.
Gương mặt mỹ lệ này, tư thái mê người này, chính là người phụ nữ trong trí nhớ của anh!
Trời ơi! Anh được gặp cô lần nữa!
Lôi Thiệu Đình kinh ngạc trừng mắt nhìn bóng dáng uyển chuyển hay xuất hiện trong mộng, mấy năm qua anh luôn khát vọng có cơ hội gặp lại cô, trong đám người chỉ cần thấy bóng dáng tương tự cô, anh luôn vô ý thức đuổi theo để xác nhận, nhưng lại hụt hẫng —— hiện tại, anh lại không ngờ có thể gặp cô lần nữa, thực sự không thể tưởng tượng nổi!
“Tiên sinh, xin hỏi anh có đi thang máy không?” Hắc Tương Lăng không hiểu nhìn người đứng ở cửa thang máy, người đàn ông cao lớn này muốn vào thì không vào, muốn lui cũng không lùi.”Không anh không vào thang máy, làm phiền lui về phía sau một chút được không?”
Anh ta làm gì dùng đôi mắt như nhìn thấy quái vật để nhìn cô? Điều này khiến Hắc Tương Lăng cảm thấy hơi bị mạo phạm.
“Tôi muốn vào.” Lôi Thiệu Đình cố đè xuống kích động háo hức, sải bước đi vào bên trong thang máy, anh cao lớn khiến thang máy rộng rãi lập tức trở nên nhỏ hẹp, làm người ta có cảm giác tồn tại mãnh liệt.”Tôi cũng đi xuống lầu một.”
Khát vọng nhiều năm rốt cuộc được thực hiện, ngực Lôi Thiệu Đình kích động khó nói lên lời, vì vậy sau khi anh đang bước vào thang máy, ánh mắt nóng bỏng liền khóa thẳng khóa trên bóng dáng xinh đẹp kia, không dời đi được.
Vì người đàn ông này dựa vào cô rất gần, cặp mắt kia còn mãnh liệt nhìn cô chòng chọc, mặc dù Hắc Tương Lăng không biết vì sao anh ta mang đến cho cô một loại khó cảm giác kì dị khó có thể hình dung, nhưng ánh mắt mãnh liệt rõ ràng kia khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, cô nhíu lông mày nhẹ nhàng lui về phía sau một bước.