Rất nhanh, đã tới tháng sáu.
Mùa hè nắng chói chang, mặt trời chiếu thẳng xuống mặt đất, mọi thứ dường như đều tản ra khí nóng.
Cũng may trong biệt thự có điều hòa, nên cũng không cần phải chịu cái nóng như thiêu đốt này.
Giản Úc mặc một cái áo thun trắng cùng một quần đùi màu nâu nhạt, vừa tùy tính lại hào phóng, cả người thoạt nhìn thanh xuân vô hạn.
Cậu mang dép lê, lười nhác mà dựa vào sô pha, thường thường ngó vào trong phòng bếp, đặc biệt muốn tới tủ lạnh để lấy kem.
Nhưng mà cậu bị suyễn, không thể ăn đồ ăn quá lạnh.
Cuối cùng chỉ có thể cưỡng bách bản thân thu hồi tầm mắt, sau đó tự tẩy não.
Kem không thể ăn, kem không thể ăn…….
Tẩy não nữa ngày, nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Cậu đau khổ thở dài, thật sự muốn ăn kem mà.
Đời trước tuy thân thể cậu không tốt, nhưng kem vẫn có thể ăn, đáng tiếc đời này lại không thể ăn được.
Cậu chỉ có thể mạnh mẽ bắt đầu suy nghĩ chuyện khác, để dời đi lực chú ý của mình.
Hiện tại đã là tháng sáu rồi, lúc trước nguyên chủ là tháng 11 cùng Trần Hoài ký hiệp nghị.
Cũng chỉ còn lại 5 tháng nữa thôi, hiệp nghị liền kết thúc.
Giản Úc nghĩ đến đây, tâm tình cuối cùng cũng có thể vui vẻ hơn, hiệp nghị kết thúc rồi, cũng đồng nghĩa với việc cậu có thể nhận được tiền rồi.
Năm ngàn vạn a, ngẫm lại đều là một con số thật đẹp.
Giản Úc càng nghĩ càng vui vẻ, mi mắt cong cong mà nằm trên sô pha, mặc sức tưởng tưởng đến những ngày sinh hoạt sau khi nhận được năm ngàn vạn.
Lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên: “Nghĩ cái gì mà vui vẻ như vậy?”
Giản Úc: “!!”
Cậu lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn về phía Lục Chấp đang đi tới phòng khách.
Lục Chấp mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây đen, vai rộng chân dài, thân hình trác tuyệt, khí tràng quanh thân cường đại quá mức, hắn đi tới phòng khách, làm trong phòng bỗng dưng chật chội thêm không ít.
Giản Úc lắc lắc đầu: “Không nghĩ cái gì hết.”
Trước mặt Lục Chấp tất nhiên là không có khả năng nói tới tiền gì đó.
Lục Chấp ngồi xuống bên cạnh cậu, trong tay còn cầm một quyển sách thật dày, hắn nhướng mày nói: “Xác định không nghĩ cái gì sao? Bộ dáng vừa nãy của cậu, giống như trúng vé số vậy.”
Lúc này, Giản Úc cười híp mắt: “Anh nghĩ vậy cũng được, đúng là tương đương với trúng vé số.”
Sau đó cậu sợ Lục Chấp lại tiếp tục hỏi nữa, vội vàng mà dời đề tài, chỉ vào quyển sách trong tay của Lục Chấp: “Lục tiên sinh, cái này là cái gì vậy?”
Lục Chấp bắt chéo chân, đem quyển sách để ở đầu gối, sau đó mở ra trang thứ nhất: “Đây là một ít hạng mục có liên quan tới hôn lễ của chúng ta.”
Hạng mục liên quan tới hôn lễ?
Giản Úc hơi mở to mắt, không dám tin mà nhìn quyển sách kia: “Nhiều nội dung như vậy sao?”
Quyển sách kia rất dày, nhìn sơ qua, cũng gần bằng một quyển sách giáo trình.
Lục Chấp nghiêm mặt nói: “Hôn lễ không phải là việc nhỏ, những phương diện cần chuẩn bị rất nhiều. Hơn nữa, có nhiều phương án được đưa ra để lựa chọn, cho nên thoạt nhìn tương đối nhiều.
Giản Úc: “…..”
Cậu có chút lo lắng mà nói: “Đây, những thứ này không phải là yêu cầu tôi phải học chứ?”
Nếu để cậu phải học một quyển sách về các công việc trong hôn lễ, cũng quá làm khó đầu óc cá mặn của cậu rồi đó.
Cậu chỉ nghĩ nằm thôi, thời điểm không cần thiết, cậu không muốn tiêu phí quá nhiều chất xám.
Cũng may Lục Chấp nói: “Không phải, chỉ có một bộ phận nhỏ nội dung cần cậu phải tham khảo cùng tôi, còn những việc khác, để tôi chuẩn bị là được rồi.”
Giản Úc thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực của mình: “Vậy là tốt rồi.”
Nhưng mà rất nhanh, cậu lại nghĩ tới một việc, có chút nghi hoặc khó hiểu mà hỏi Lục Chấp: “Lục tiên sinh, sao những việc này anh lại phải xử lý vậy?”
Lục Chấp nâng mắt lên, thanh âm trầm thấp dễ nghe: “Làm sao vậy?”
Giản Úc nói đúng sự thật: “Lần đính hôn trước, không phải do Trần trợ lý xử lý những việc này sao?”
Lần đính hôn trước, toàn bộ hành trình cậu cùng Lục Chấp đều không có tham dự vào quá trình chuẩn bị các hạng mục của buổi lễ, tất cả đều do Trần Hoài xử lý, bọn họ chỉ cần hiểu biết một số bước quan trọng là được.
Nói như vậy, một người tự mình dụng tâm mà chuẩn bị hôn lễ, khẳng định sẽ rất để ý đến buổi lễ này. Nhưng mà cậu cùng Lục Chấp chỉ là kết hôn hợp đồng mà thôi, căn bản không cần thiết phải để ý tới.
Ai biết Giản Úc vừa hỏi, phòng khách lập tức an tĩnh.
Giản Úc chớp chớp mắt, nhìn Lục Chấp đột nhiên không nói lời nào, có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ cậu nói sai cái gì rồi sao?
Nhưng câu hỏi vừa rồi của cậu hình như cũng không phải đề tài gì mẫn cảm mà?
Sau một lúc lâu, đôi mắt đen nhánh của Lục Chấp dao động một chút, sau đó dời đi tầm mắt, không nhìn Giản Úc ở đối diện nữa, hắn giải thích: “Trong khoảng thời gian này Trần trợ lý rất bận.”
Giản Úc chớp chớp mắt, mê mang nói: “Hả?”
Một trợ lý vậy mà còn bận hơn cả tổng tài như Lục Chấp luôn sao?
Lục Chấp như không thấy được nghi hoặc của Giản Úc, tiếp tục nói: “Hơn nữa, hôn lễ lần này cùng với lễ đính hôn lần trước không giống nhau, sẽ có rất nhiều khách quý, tôi muốn đích thân kiểm tra một lần các hạng mục lưu trình trong buổi lễ mới được.”
Lời này của hắn nói trầm ổn hữu lực, nhưng mang đến cho người ta cảm giác có chút ý tứ mạnh mẽ thuyết phục, cũng không biết mà muốn thuyết phục Giản Úc, hay là muốn thuyết phục chính mình.
Giản Úc nghe vậy, cái hiểu cái không mà “À” một tiếng.
Nghĩ đến cũng phải, Lục Chấp thân là tổng tài tập đoàn Lục thị, hôn lễ của hắn khẳng định được rất nhiều người theo dõi.
Nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm hắn như vậy, vạn nhất có chỗ nào xảy ra sai lầm, chẳng phải sẽ rất nghiêm trọng hay sao?
Cho nên, Lục Chấp muốn đích thân giám sát lưu trình của buổi lễ cũng là điều dễ hiểu.
Giản Úc nghĩ đến đây, quyết định tích cực mà phối hợp: “Lục tiên sinh, vậy tôi cần phải làm cái gì thế?”
Cậu cũng không thể lấy tiền của người ta mà không làm việc cho người ta được.
Lúc này Lục Chấp mới thu hồi suy nghĩ, bắt đầu mở quyển sách ra: “Đầu tiên, cậu cần chọn một địa điểm, sau đó chúng ta ở chỗ đó tổ chức hôn lễ.”
Giản Úc nghe thấy lời này, hơi ngây ngẩn.
Thì ra là căn cứ vào yêu thích của cậu, để lựa chọn địa điểm hôn lễ linh tinh sao?
Cậu còn tưởng lưu trình hôn lễ của hào môn phức tạp như thế nào, cho nên Lục Chấp cố ý để cậu phải nhớ kỹ một tí quy củ, như kính rượu, xưng hô, hay chân nào nên bước vào cửa trước tiên linh tinh.
Lục Chấp thấy Giản Úc ngơ ngác, đôi mắt có tia nghi hoặc: “Hửm?”
Giản Úc hồi thần: “Không có gì, tôi bắt đầu chọn đây.”
Giản Úc nhích qua bên cạnh, ngồi lại gần Lục Chấp hơn, sau đó bắt đầu nhìn vào quyển sách trên đầu gối của Lục Chấp.
Quả nhiên, nội dung đầu tiên trong quyển sách chính là địa điểm lựa chọn làm hôn lễ.
Cũng không biết vị thư ký nào đã làm quyển sách này, nội dung các mục đều rất đầy đủ.
Ví dụ như chỉ nơi tổ chức hôn lễ này thôi, đã có rất nhiều nơi khác nhau, chẳng hạn như trên hôn lễ trên bãi cỏ, hôn lễ ở nhà thờ, hôn lễ trên bờ biển v v.
Sau đó mỗi địa điểm dều có bản đồ, phía dưới còn có một đoạn văn bản mình họa, phân tích đầy đủ ưu và nhược điểm của việc tổ chức hôn lễ ở các địa điểm đó.
Giản Úc lật qua mấy trang nữa, quả thật vô cùng bội phục.
Lục Chấp đầu tiên là nhìn thoáng qua cái xoáy tóc trên đỉnh đầu ngoan ngoãn của Giản Úc, sau đó mới đem ánh mắt chuyển lên mặt của cậu: “Làm sao vậy?”
Giản Úc nói đúng sự thật: “Đây là sách do chị gái thư ký nào làm vậy, không chỉ tuyệt đẹp, hơn nữa còn rất thực dụng, cái này có thể trở thành sách chuyên dùng cho các buổi hôn lễ luôn.”
Lục Chấp nhếch môi: “Cậu cảm thấy cái này không tệ sao?”
Giản Úc gật đầu: “Vâng.”
Lục Chấp gật đầu: “Đã biết.”
Xem ra đã đến thời điểm nên phát thêm tiền thưởng cho tổ thư ký rồi.
Tuy rằng Giản Úc cảm thán quyển sách làm rất đẹp, nhưng cậu cũng không tiêu phí quá nhiều tế bào não để chọn nơi tổ chức hôn lễ.
Dù sao cậu và Lục Chấp cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng, chú ý nhiều như vậy làm gì, tùy tiện chọn một địa điểm thuận mắt là được.
Giản Úc nghĩ nghĩ, chỉ vào một tờ trong đó: “Chọn khu nghĩ dưỡng bên bờ biển này đi.”
Chủ yếu là cậu rất thích biển, vừa vặn có thể thừa dịp hôn lễ lần này, sau đó đi bờ biển chơi vui vẻ một chút.
Bờ biển có bờ cát, có vỏ sò, cây dừa….. ngẫm lại liền cảm thấy không tồi.
Lục Chấp thấy đôi mắt Giản Úc lóe lên ánh sáng vụn, một bộ dáng vô cùng khao khát đối với hôn lễ, không khỏi cũng cười theo: “Được, vậy thì chọn bờ biển.”
Hắn lấy ra cây bút ngày thường hay dùng để ký tên, ở bên dưới hình ảnh của khu nghĩ dưỡng bên bờ biển kia, đánh một cái dấu.
Sau đó, Lục Chấp lật mấy trang, đến hạng mục thứ hai, cũng chính là lễ phục trong hôn lễ.
Trong quyển sách có hai mươi mấy loại lễ phục bất đồng.
Đây là do tổ thư ký liên hệ trực tiếp với cửa hàng trang phục, thiết kế ra một số mẫu trước.
Giản Úc nhìn những bộ lễ phục kia, nhất thời có chút hoa cả mắt.
Lễ phục nam giới vốn rất đơn giản, đều cùng một hình thức với tây trang, khác biệt cũng chỉ là thay đổi màu sắc một chút, hoặc là thay đổi một số chi tiết nhỏ mà thôi.
Nhìn lại thì, tất cả đều có chút tương tự nhau.
Giản Úc nhìn những bộ đồ này liền có chút mệt mỏi.
Nhưng lại nghĩ đến tốt xấu gì đây đều là thành quả lao động của các vị thư ký kia, vì thế cậu xoa xoa đôi mắt, tiếp tục lật xem.
Cậu không muốn hao phí quá nhiều tinh lực ở phương diện này, nên xem hết tất cả các lễ phục sau đó chọn một cái thuận mắt nhất, cái này thì cậu vẫn làm được.
Cuối cùng, Giản Úc lựa chọn ba bộ lễ phục, có hai bộ màu đen, một bộ màu xám, bên trong đều là sơ mi trắng.
Đương nhiên, dù sao cũng là lễ phục dùng để kết hôn, phải có không khí vui mừng một chút, bởi vậy thiết kế nhỏ vẫn là không ít, như ở ngực hoặc tay áo đều có thêu một ít hoa văn màu đỏ v v.
Cậu ngước mắt nhìn về phía Lục Chấp: “Lục tiên sinh, anh cảm thấy ba bộ này thế nào?”
Thanh âm Lục Chấp trầm thấp dễ nghe: “Cậu thích là được rồi.”
Khóe miệng hắn mang theo ý cười, ánh nắng bên ngoài xuyên qua một tầng rèm cửa chiếu vào trong đôi mắt hắn, đôi mắt thường ngày đen kịt nay lại mơ hồ có chút ánh sáng ấm áp dịu dàng.
Dịu dàng?
Giản Úc bị chính suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, nhanh chóng vứt bỏ cái suy nghĩ này.
Nhưng mà, vì sao mỗi cái Lục Chấp đều là dựa vào sở thích của cậu chứ?
Chẳng lẽ Lục Chấp cũng cảm thấy hôn nhân của bọn họ chỉ là một cái hiệp nghị mà thôi, không đáng để hao phí tình cảm tâm tư vào bất cứ chuyện gì, cho nên dứt khoát cứ dựa theo sở thích của cậu? Hay là vẫn còn có nguyên nhân nào khác sao?
Giản Úc nhất thời không nghĩ rõ được.
Chủ yếu là, cậu quá lười, không muốn cân nhắc những vấn đề này.
Từ lúc xuyên thư tới đây, trừ khi là việc chính cậu tương đối để bụng, như là làm những món bánh ngọt, hoặc là trồng cây gì đó, cậu sẽ bỏ ra chút tâm tư, còn những sự tình khác, nếu có thể tránh được thì đều tránh.
Chỉ còn khoảng một năm lẻ năm tháng sinh mệnh nữa thôi, câu phải dùng phương thức ăn no chờ chết để vượt qua mỗi phút mỗi giây mới được.
Nghĩ đến đây, Giản Úc rất nhanh đã ném những nghi hoặc vừa nãy ra sau đầu.
Chọn xong lễ phục, sau đó đến hạng mục thứ ba, là danh sách khách mời.
Giản Úc nhìn đến cái này, nghĩ nghĩ nói: “Bên tôi không có khách mời.”
Ba mẹ Giản là cậu sẽ không suy xét, hai người kia bây giờ cậu cũng không biết đã đi tới cái góc xó xỉnh nào rồi.
Giản Úc không bị bọn họ quấy rầy, cậu còn đang mừng rỡ tự tại đây, mới sẽ không chủ động đi mời bọn họ đâu.
Còn Hà Lạc, cũng không biết hắn có thể tham gia hôn lễ được hay không, dù có muốn đi, cũng chỉ có một mình hắn, tùy tiện là có thể an bài rồi.
Lục Chấp nghe đến đó, lại có chút khó hiểu: “Không có khách mời?”
Một người sống trên thế giới này, cho dù có nguyện ý hay không, đều sẽ có một ít mối quan hệ cần lui tới.
Giống như Giản Úc, hẳn là cũng phải có thân thích, bạn bè, bạn học gì đó chứ, sao lại không mời một người nào cả?
Ngày thường Giản Úc tính tình cũng mềm, rất được người khác thích, từ khi cậu đến biệt thự, những người làm đó đều rất thích cậu, từ điểm này là có thể nhìn ra được.
Bởi vậy, một người mà Giản Úc cũng không mời, hành vi này có chút kỳ quái.
Giản Úc nhìn biểu tình nghi hoặc của Lục Chấp, cũng không biết nên giải thích như thế nào cho rõ.
Cậu là người xuyên thư tới, vốn dĩ không cùng người của thế giới này lui tới quá nhiều, những mối quan hệ ngay từ đầu cũng đều là của nguyên chủ.
Mà tính cách của nguyên chủ lại âm trầm, vốn không phải là người hay thổ lộ tình cảm.
Mặc dù Giản Úc tới thân thể này, lấy tính cách của cậu có thể đi kết giao với một ít bạn bè, nhưng mà cậu lại không nghĩ sẽ làm như vậy.
Cậu là người sống không lâu, hà tất phải đi quen biết nhiều bạn bè làm gì.
Nếu không đến lúc cậu mắc bệnh nan y, thì sẽ càng có nhiều người thương tâm khổ sở cho cậu thôi.
Giản Úc không muốn thấy hình ảnh người khác vì cậu mà khó chịu.
Cho nên, chờ đến khi cậu bị bệnh nan y, cậu sẽ không quấy rầy bất cứ người nào mà cậu quen biết, cậu sẽ lén lút trốn đi, chậm rãi đợi cho sinh mệnh của mình trôi qua.
Trước mắt, Lục Chấp lại lần nữa xác nhận: “Thật sự không mời khách sao? Giống như bạn bè đại học của cậu đâu?”
Giản Úc lắc lắc đầu: “Không cần.”
Thật ra cậu cũng có vài người bạn học quan hệ không tồi, ngày thường còn hẹn nhau chơi game gì đó, nhưng mà cậu không muốn càng ngày càng lún sâu thêm.
Lục Chấp xác nhận cậu không tính mời ai cả, tuy rằng trong lòng khó hiểu, nhưng cũng tôn trọng ý muốn của cậu: “Được, vậy trước cứ bỏ qua hạng mục này đi.”
Nói xong, hắn lại bắt đầu mở qua phần khác trong quyển sách, tới hạng mục tiếp theo.
Giản Úc tổng cộng tiêu phí hai giờ trong chuyện chuẩn bị hôn lễ này.
Nói chuẩn bị cũng không chính xác, rốt cuộc cậu cũng chỉ là từ danh sách chọn ra nội dụng mà cậu thích là được, hoàn toàn không cần tốn một chút tinh lực nào.
Cuối cùng, Lục Chấp khép sách lại.
Giản Úc hỏi: “Xong rồi sao?”
Lục Chấp gật đầu một cái: “Đến lúc đó lại định chế thêm một đôi nhẫn cưới là được.”
Giản Úc gật gật đầu.
Việc định chế nhẫn cưới này cậu cũng biết, lần trước bọn họ đi mua nhẫn, Lục Chấp có nói qua một lần việc này rồi.
Lúc này, thanh âm Lục Chấp trầm thấp lại lần nữa vang lên: “Còn một việc nữa là, trước lúc kết hôn, chúng ta phải đi tới nơi khác một chuyến.”
Giản Úc có chút mê mang mà nhìn Lục Chấp: “Đi nơi khác làm cái gì?”
Lục Chấp nhàn nhạt mà trả lời: “Cậu còn nhớ thầy của Lâm Bác Vũ không? Người cho cậu thuốc bổ đó.”
Giản Úc có chút không hiểu gật đầu: Nhớ rõ, làm sao vậy?”
Không thể không nói, nhắc tới thuốc bổ, trong miệng của cậu liền bắt đầu thấy đắng.
Lục Chấp giải thích: “Trước đó ông ấy có chuẩn bị tới Vân Kinh, nhưng mà sau đó lại có việc phải trì hoãn, không tới được. Tôi chuẩn bị mang cậu đi qua chỗ ông ấy một chuyến, sau đó để ông ấy kiểm tra cho cậu một lần.”
Đối với tình trạng thân thể của Giản Úc, Lục Chấp vẫn luôn không thấy yên tâm.
Tuy rằng Giản Úc luôn thích cười, mi mắt luôn cong, làm người ta hay xem nhẹ đi sự thật rằng cậu luôn thường xuyên sinh bệnh, nhưng mà Lục Chấp chưa từng bỏ qua điểm này, hắn vẫn luôn có ý niệm muốn dưỡng cho thân thể của Giản Úc càng ngày càng tốt hơn
Giản Úc nghe Lục Chấp còn muốn dẫn cậu đi nơi khác làm kiểm tra, tức khắc mở to đôi mắt: “Không phải đã uống thuốc bổ rồi sao?”
Đôi mắt đen sâu của Lục Chấp nghiêm túc nhìn cậu: “Thầy thuốc kia còn chưa có từng gặp qua cậu, chỉ là lấy một chút thuốc bổ bình thường tới thôi. Cho nên, phải đi gặp ông ấy một lần, để cho ông ấy bắt mạch cho cậu, mới có thể đúng bệnh mà bốc thuốc được.”
Giản Úc vội vàng nói: “Lục tiên sinh, thật sự không cần đâu. Hà tất phải chạy xa như vậy chỉ để kiểm tra chứ? Ngày thường tôi vẫn đến bệnh viện kiểm tra thân thể mà?”
Lục Chấp một chút cũng không dao động: “Ở bệnh viện là thông qua các thiết bị kiểm tra thân thể, thầy của Lâm Bác Vũ là một vị lão trung y, phương thức kiểm tra của ông ấy không giống. Cậu đến đó thông qua các loại phương thức khác nhau để kiểm tra, mới có thể xác định chính xác hơn được.”
Giản Úc vẫn là cự tuyệt: “Thật sự không cần phiền toái như vậy đâu, thân thể của tôi, tôi tự mình biết được.”
Bệnh nan y của nguyên chủ, đó là thiết lập trong quyển tiểu thuyết nguyên tác này, sở dĩ nói nó là thiết lập, vì nó là sự việc khẳng định không thể thay đổi được.
Hà tất phải làm những việc vô ích như vậy làm gì?
Một mặt, bản thân Giản Úc lười động, chạy đến nơi khác kiểm tra bệnh, khẳng định phải hao phí tinh lực.
Mặt khác, Giản Úc biết Lục Chấp là một người đặc biệt tốt, nguyện ý vì đối tượng kết hôn mà để tâm như vậy, không chỉ mỗi ngày chiếu cố thân thể của cậu nhiều hơn, còn muốn dẫn cậu đi nơi khác để làm kiểm tra. Đúng là bởi vì như thế, Giản Úc càng không muốn hắn nỗ lực như vậy, trắng trợn lãng phí thời gian quý giá của hắn.
Lục Chấp thấy Giản Úc vẫn luôn cự tuyệt, nhíu mày một chút.
Trước đó rất sớm hắn đã phát hiện ra, Giản Úc đối với thân thể của mình cũng không quá quan tâm, luôn bày ra một bộ dáng sống cho qua ngày, thân thể như thế nào cũng không quá quan trọng, dù sao cứ vui vẻ là được.
Đây là một việc vô cùng đặc biệt không tốt.
Giản Úc không có cảm xúc chán đời, cũng không có gặp phải chuyện gì trọng đại mà làm tinh thần suy sụp, vì sao sẽ đối với thân thể của mình có khỏe mạnh hay không lại không quan tâm chút nào?
Bản thân cậu ốm yếu như vậy, không chú ý một chút, liền sẽ lâm vào nguy hiểm, người như vậy, hẳn là càng thêm chú trọng đến tình hình sức khỏe của bản thân mới phải chứ?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Lục Chấp thâm thúy mà nhìn chằm chằm Giản Úc, trầm giọng nói: “Giản Úc, có phải cậu có chuyện gì gạt tôi hay không?”
Đôi mắt của hắn rất đen, rất sâu, giống như một chiếc gương vô tận, lại như một vực sâu không đáy.
Lúc nhìn chằm chằm vào một người, mang theo cảm giác áp bách cực đại, giống như giây tiếp theo người bị hắn nhìn chằm chằm kia không có chỗ nào che giấu được mà bị lòi bí mật ra.
Giản Úc giật mình, thiếu chút nữa đã đứng lên.
Tình huống gì đây?
Đột nhiên Lục Chấp lại nói với cậu lời này, còn dùng ánh mắt như vậy mà nhìn cậu là sao?
Trong nháy mắt, Giản Úc còn tưởng bí mật cậu là người xuyên thư đã bị bại lộ.
Nhưng mà rất nhanh, cậu cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Từ từ, không thể hoảng, Lục Chấp mặc dù thông minh, năng lực phân tích cũng rất mạnh, thì cũng không thể đoán được cậu là người xuyên thư tới.
Giản Úc rất nhanh đã bình tĩnh lại, ý thức được chính mình vừa mới bị đôi mắt của Lục Chấp nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa đã tự làm rối loạn trận tuyến.
Cậu miễn cưỡng cười một chút: “Còn không phải chỉ là không muốn đi nơi khác xem bệnh với anh thôi sao? Này thì còn có thể là chuyện gạt người gì chứ?”
Lục Chấp vẫn tìm tòi nghiên cứu mà nhìn cậu: “Thật sao?”
Giản Úc dùng đôi mắt trong sáng mà nhìn hắn, vô cùng chân thành nói: “Thật mà, tôi chỉ là tương đối lười mà thôi.”
Ánh mắt Lục Chấp rất sâu.
Tất nhiên là hắn không có dễ dàng tin tưởng lý do thoái thác của Giản Úc, nhưng rốt cuộc vì nguyên nhân gì, hắn nhất thời không lý giải được.
Chẳng qua cuối cùng, chuyện đi nơi khác làm kiểm tra vẫn là quyết định rồi.
Giản Úc an ủi chính mình, được rồi, coi như là ra ngoài du lịch một chuyến đi.
Xuyên thư cũng được mấy tháng rồi, cậu vẫn luôn ở Vân Kinh, còn chưa có đến nơi khác xem qua, lần này coi như là một cơ hội.
Những ngày kế tiếp, Giản Úc cùng Lục Chấp đều cùng bận rộn.
Giản ÚC vội tham gia kỳ thi cuối kỳ.
Tuy rằng cậu đối với thành tích cũng không có để ý nhiều, nhưng vạn nhất bị rớt môn, Lục Chấp bắt cậu thi lại thì làm sao bây giờ? Vậy đến lúc đó, toàn bộ kỳ nghỉ, cậu đừng mong mà được nghỉ yên ổn.
Vì thế, cậu chỉ có thể mỗi ngày mang cặp sách, khổ hề hề mà thường xuyên đi tới thư viện.
Lục Chấp bên này, thì lại vội vàng chuyện công tác.
Kế tiếp có hai việc lớn, một là mang theo Giản Úc đi làm kiểm tra, hai là hôn lễ.
Cho nên, hắn cần phải đem những chuyện gấp quan trọng của tập đoàn đều tăng ca xử lý cho tốt trước tiên, sau đó mới có thể lấy ra thời gian nghỉ.
Lục Chấp bắt đầu làm việc nghiêm túc, người khác đều cảm thấy sợ hãi lên.
Hiệu suất của hắn cực kỳ kinh người, hơn nữa mỗi ngày đều phải tăng ca đến rạng sáng.
Những lãnh đạo các phòng ban khác đều phải theo hắn cùng nhau thức đêm tăng ca, nhưng mà bọn họ lại không có tinh lực cùng với thân thể tốt như Lục Chấp, một đám người đều có chút chống đỡ không được nữa.
Lúc này, Trần Hoài lại mang đến cho bọn họ một tin tức tốt: “Lục tổng nói, mọi người vất vả trong thời gian này, đến lúc đó sẽ phát cho mỗi vị một bao lì xì. Trừ cái này ra, còn sẽ có kỳ nghỉ phép xem như khen thưởng.”
Những lãnh đạo đó nháy mắt lại sinh long hoạt hổ, sôi nổi tỏ vẻ chính mình còn có thể làm thêm 300 năm nữa.
Trường học.
Giản Úc rốt cuộc cũng thi xong thêm được một môn.
Cậu như được giải thoát vậy, mang cặp sách, chậm rì rì mà ra khỏi khuôn viên trường.
Chỉ còn lại hai môn nữa thôi, hơn nữa là hai môn có thể mở sách, giảm bớt áp lực ôn tập rất nhiều.
Giản Úc gần đây đều luôn vội vàng ôn tập, đã lâu không được thả lỏng.
Vì thế cậu quyết định, chiều nay không về biệt thự nữa, mà đi tìm một chỗ để ăn ngon.
Ra khỏi cửa bắc của trường học, đối diện chính là một quảng trường lớn, xung quanh có rất nhiều cửa hàng mỹ thực.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng đều bị tầng mây ngăn chặn, có chút gió nhẹ thổi qua, vừa không nóng cũng không lạnh.
Giản Úc tâm tình vui vẻ, mỹ tư tư mà đi qua quảng trường.
Đi được vài bước, cậu liền thấy đứng cách đó không xa có một bé gái đang khóc thút thít.
Bé gái đại khái mới bốn năm tuổi, cột tóc hai bên, cả khuôn mặt núng nính thịt, thoạt nhìn rất đáng yêu, chỉ là lúc này, bé khóc đến run rẩy, thoạt nhìn rất đau lòng.
Giản Úc thấy một màn này, nhìn bốn phía, tất cả mọi người đi tới đi lui, cũng không có ai giống như ba mẹ của cô bé này cả.
Cậu đứng tại chỗ chờ mười phút, đều không thấy người nhà của cô bé đâu.
Mà đứa bé kia, khóc đến mức thiếu oxy sắp ngất rồi.
Giản Úc nhấp môi một chút, nhanh chân bước qua, sau đó ở trước mắt bé gái ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Em gái này, vì sao lại đứng đây một mình mà khóc vậy?”
Bé gái nước mắt lưng tròng mà nhìn cậu một cái, thút tha thút thít mà nói: “Mẹ, mẹ của em không, không thấy nữa.”
Nói xong, lại khóc càng lớn hơn nữa.
Giản Úc vội vàng lấy trong túi ra một tờ khăn giấy, cho bé lau nước mắt, dịu dàng mà trấn an: “Được rồi, đừng khóc, anh có thể giúp em gọi điện thoại cho mẹ. Em còn nhớ số điện thoại của mẹ em không?”
Bé gái lắc đầu, trong mắt hàm chưa nước mắt: “Quên, đã quên rồi.”
Giản Úc lại lần nữa xoa xoa nước mắt cho bé: “Không sao, vậy anh trai cùng em ngồi đây chờ mẹ em có được không?”
Bé gái gật gật đầu: “Cảm ơn anh trai.”
Giản Úc đứng dậy, sờ đầu của bé: ” Thật sự rất ngoan nha.”
Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi đậu ở ven đường, bên trong ngồi vài người.
Lục Nghiên Tuyết nhìn người con trai bên cạnh, nói: “Tiểu Diệc, anh xem, đó chính là Giản Úc, mặc một cái áo trắng ngắn tay, đứng kế bên một đứa bé gái đó.”
Quý Diệc gỡ kính râm xuống, nhìn người bên kia quảng trường, trong thanh âm hỗn loạn tựa hồ có chút không cam lòng cùng ủy khuất: “Thì ra đây chính là người mà Lục Chấp đã lựa chọn sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Úc: Nghe nói anh có bạch nguyệt quang.
Lục Chấp: Không, anh không có.
Giản Úc không hiểu tại sao Lục Chấp lại đối tốt với cậu như vậy.
Cậu cân nhắc một chút, cuối cùng chỉ có thể quy kết rằng Lục Chấp là một người rất tốt, cho dù thỉnh thoảng có “khi dễ” cậu, nhưng tóm lại, vẫn là chiếu cố cậu nhiều hơn.
Trừ cái này ra, cậu không thể nghĩ ra được còn lý do nào khác cả, cũng lười phải phí tâm tư suy nghĩ.
Giản Úc đi một chuyến đến toilet.
Nhưng, chờ lúc cậu rửa tay xong ra ngoài, lại có cảm giác hình như rất nhiều người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Những người đó không biết cố ý hay vô tình, tuy rằng thanh âm đều đang đè thấp, nhưng nội dung nói chuyện với nhau lại cứ đủ để truyền vào lỗ tai của cậu.
” Các người có nghe nói không? Giản Úc này vốn chỉ là một thế thân mà thôi.”
” Không thể nào, lần trước tôi còn đi tham gia hôn lễ của cậu ta cùng với Lục tổng đây, hai người thoạt nhìn không phải rất là ân ái sao?”
” Hôn nhân hào môn mà, có cái nào mà trong sạch đâu? Sau lưng không phải đều che giấu một ít sự việc dơ bẩn sao?”
” Tôi thật ra có chút quan tâm, Giản Úc là thế thân của ai vậy? Chẳng lẽ trong lòng Lục tổng còn thích một người khác sao?”
” Tôi nghe mọi người nói, người Lục tổng thật sự thích, thật ra là tiểu thiếu gia Quý Diệc của tập đoàn Quý thị.”
” Tập đoàn Quý thị? Sao nghe lạ quá vậy, hình như tôi chưa nghe qua bao giờ?”
” Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Lục tổng thích Quý Diệc, đến lúc đó hắn cao hứng, tùy tiện cho Quý thị một vài hạng mục, Quý thị không phải phát đạt liền sao?”
” Vậy Giản Úc có biết chuyện này không? Tôi cảm thấy bộ dáng của cậu ta hình như không biết đâu.”
” Nói không chừng người ta biết rõ đó, nhưng chính là không muốn buông vị trí này mà thôi, đây chính là vị trí phu nhân tổng tài tập đoàn Lục thị cơ mà, ai có thể bỏ được chứ? Dù cho cậu ta chỉ là thế thân, cũng phải nắm chặt lấy Lục tổng mới được.”
Giản Úc nghe những nghị luận như vậy, cũng không có chút ngạc nhiên nào.
Xem ra Quý Diệc đúng thật là hận không thể cho cả thế giới đều biết cậu là thế thân nhỉ.
Đáng tiếc, nội tâm Giản Úc lại không có nửa điểm dao động.
Cậu thuận tay cầm một miếng lê từ trên bàn ăn nhẹ bên cạnh, sau đó chuẩn bị trở lại vị trí cũ.
Nhưng mà, cậu vừa mới xoay người, bước chân lại dừng tại chỗ, hơi hơi mở to mắt.
Nam chính cùng bạch nguyệt quang rốt cuộc cũng gặp lại rồi, đây là muốn tro tàn lại cháy sao?
Chỉ thấy cách đó không xa.
Lục Chấp vẫn ngồi nguyên tại vị trí cũ, nhưng lại nhiều thêm một Quý Diệc đang đứng ở trước mặt hắn.
Hai người một đứng một ngồi, đối diện nhau.
Giản Úc chậm rì rì mà cắn miếng lê trong tay, nước lê ngọt ngào lập tức lan tràn khắp khoang miệng.
Cậu vừa không chút để ý mà nhìn bên kia, vừa tự hỏi vấn đề.
Lần trước cậu có hỏi qua Lục Chấp rằng hắn có thể đừng trước tiên đuổi cậu đi được không, lúc ấy Lục Chấp đã đáp ứng rồi.
Nhưng mà, giờ khắc này, Giản Úc lại có chút không xác định việc này có còn được tính hay không.
Kia chính là bạch nguyệt quang đó, tồn tại của bạch nguyệt quang nháy mắt có thể hạ gục hết thảy mọi thứ.
Tình yêu của bá tổng cùng bạch nguyệt quang khẳng định cảm động trời đất, triền miên lâm li, bất luận chuyện gì cũng không thể ngăn cản được bước chân của bọn họ tiến đến yêu đương.
Nghĩ đến đây, Giản Úc có hơi không vui.
Vậy năm ngàn vạn của cậu phải làm sao bây giờ?
Không phải thật sự cậu sẽ không lấy được năm ngàn vạn đó chứ?
Bên này.
Lục Chấp vốn đang trả lời một tin nhắn, nhưng trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen.
Hắn nâng đôi mắt đen nhánh của mình lên nhìn về phía đối phương: “Có việc?”
Thanh âm của hắn vẫn trước sau lạnh như băng, cũng không bởi vì người trước mặt mà hòa hoãn đi nửa điểm.
Quý Diệc đứng trước mặt Lục Chấp, kỳ thật là đã cố lấy đủ dũng khí mới dám đi tới.
Khí tràng của Lục Chấp quá mức cường đại, đôi mắt như kết đầy băng sương, khẽ khàng nhìn người một cái, cũng có thể đông lạnh người ta từ đầu tới chân.
Nhưng giờ khắc này Quý Diệc không thể không đứng ở chỗ này.
Trong tính toán của hắn, cùng Lục Chấp gặp mặt hẳn là phải từ từ mưu tính.
Rốt cuộc hắn cũng có chính cao ngạo và tự tôn của hắn, sẽ không dễ dàng làm ra hành vi hèn mọn gì đó, nhưng sinh ý của Quý gia đột nhiên xuất hiện vấn đề, cần hắn phải nghĩ biện pháp cứu vớt.
Hắn vốn dĩ là con riêng của Quý gia, địa vị rất xấu hổ. Mấy năm nay người Quý gia có chút thay đổi sắc mặt, đối tốt với hắn hơn một tí, chẳng qua cũng chỉ ỷ vào quan hệ của hắn cùng Lục Chấp, cho nên mới có ưu đãi như vậy.
Quý Diệc cũng thấy bản thân rất may mắn khi gặp được Lục Chấp.
Hắn biết Lục Chấp để ý hắn, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, mà lựa chọn làm như không biết hắn, mỗi lần đều là bỏ qua hắn.
Hắn phỏng đoán, có lẽ lúc đó hắn không nói tiếng nào mà đi ra nước ngoài, bởi vậy mới khiến trong lòng Lục Chấp có khoảng cách.
Nhưng hiện tại, hắn có thể giải thích hết thảy rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Quý Diệc chậm rãi mở miệng: “Lục Chấp, em……”
Lục Chấp nhìn cái người đứng trước mặt mình vẻ mặt cứ lắp bắp, theo bản năng mà nhíu chặt mày.
Vừa vặn lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng động lớn.
” Xin lỗi tiên sinh, tôi không chú ý ngài đứng ở chỗ này.”
Lục Chấp nhìn qua, sau đó liền thấy một người phục vụ bưng khay không cẩn thận đụng vào người Giản Úc.
Giản Úc xua tay, ý bảo không có gì.
Lục Chấp thấy thế, lập tức đứng lên, liền phải đi qua đó.
Lúc này, Quý Diệc một phát bắt được cánh tay của hắn, vẻ mặt không dám tin mà nói: “Lục Chấp, anh cứ như vậy không muốn nghe em nói chuyện sao?”
Tâm tư lúc này của Lục Chấp đều đang ở trên người Giản Úc đằng kia, lập tức đem tay áo từ trong tay Quý Diệc rút ra: ” Tôi có việc.”
Nói xong, hắn liền sải bước đi về phía Giản Úc.
Lưu lại Quý Diệc đứng tại chỗ, sắc mặt lập tức trắng bệch, hoàn toàn không thể tiếp thu được.
Vì sao? Vì sao rõ ràng hắn đã đứng trước mặt Lục Chấp rồi, vậy mà Lục Chấp vẫn muốn đi tìm cái tên thế thân kia chứ?
Lục Chấp không phải thích hắn sao?
Cho tới bây giờ, Quý Diệc vẫn có thể nhớ rõ cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hắn và Lục Chấp.
Hắn nhớ đó là một ngày tuyết rơi.
Hắn tham gia một tụ hội thương nghiệp, vốn dĩ loại tụ hội như thế này, ngay cả tư cách tham gia hắn cũng không có được, bởi vì lúc đó hắn chính là một đứa con riêng không được yêu thích mà thôi.
Hắn đi một chuyến đến đó, cũng chỉ là nghĩ muốn thử thời vận, nhìn xem có thể gặp được kỳ ngộ nào hay không.
Sau đó, kỳ ngộ thật sự tới rồi.
Khi hắn đi vào trong đại sảnh yến hội, bởi vì dưới chân quá trơn trượt, thiếu chút nữa đã ngã từ trên cầu thang xuống.
Bậc thang có tận ba mươi mấy bậc, nếu thật sự ngã xuống, cho dù không chết, khẳng định cũng sẽ bị thương nặng.
Lúc ấy hắn nhất thời bị dọa ngốc, cả người đều cứng đờ tại chỗ, mắt thấy sẽ phải té xuống rồi, bên cạnh có một đôi tay thon dài đỡ hắn một phen.
Chờ khi Quý Diệc đã đứng vững lại rồi, người kia đã một lần nữa cất bước đi về phía trước.
Cho đến thật lâu về sau, Quý Diệc vẫn còn khắc sâu ký ức về cảnh tượng đó.
Người kia có một đôi mắt lạnh giá, một bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ, thân hình cao lớn ưu việt, áo khoác đen xẹt qua làm cho người ta thật lâu cũng không thể quên được.
Quý Diệc vừa gặp đã thương.
Nhưng mà sau khi hắn thành công trà trộn vào trong yến hội, cũng không còn nhìn thấy được người đó nữa, chắc là người đó đã được nhận tiếp đãi đặc biệt, nên đi tới một khu vực bí mật hơn để nói chuyện làm ăn.
Quý Diệc mất mát mà rời đi yến hội.
Nhưng mà, qua vài ngày, Quý Diệc biết được tin tức, tổng tài tập đoàn Lục thị đích thân ghé đến tập đoàn của bọn họ, tham quan quy trình sản xuất xe năng lượng mới do tập đoàn của bọn họ tự nghiên cứu và phát triển.
Mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, vừa cung kính vừa hoảng loạn mà nghênh đón Lục Chấp.
Có người Quý gia suy đoán, Lục Chấp nhìn trúng triển vọng phát triểu xe năng lượng mới của tập đoàn bọn họ, cho nên muốn đầu tư, dù sao tập đoàn bọn họ cũng chỉ có một hạng mục này mới có tương lai phát triển lên.
Nhưng mà Quý Diệc lại không nghĩ như vậy.
Hắn nhìn khuôn mặt của Lục Chấp, nhớ tới ngày đó chính là người này đã kéo hắn một phen, nhất thời vui mừng khôn xiết.
Lục Chấp nhất định là vì hắn mà đến!
Lục Chấp hẳn là trong cơn hoảng loạn kia đã nhớ kỹ hắn, nếu không, người cao không thể với tới như Lục Chấp sao có thể nhìn trúng hạng mục của một tập đoàn nhỏ bé như bọn họ được chứ?
Nghĩ thông suốt điểm này, Quý Diệc mừng rỡ như điên.
Một mặt, hắn cao hứng vì tâm ý của mình được đáp lại, mặt khác, hắn biết mình chỉ cần leo lên được Lục Chấp, vậy sẽ có rất nhiều sự tình đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Vì thế tiếp theo, hắn bắt tay vào việc lan truyền mối quan hệ của hắn cùng Lục Chấp ra ngoài.
Đương nhiên, trong quá trình tuyên truyền, thêm mắm dặm muối là chuyện không thể thiếu được, dù có là một câu chuyện tình yêu tốt đẹp, cũng cần phải có nội dung kỹ càng không phải sao?
Trong câu chuyện của hắn, hắn trở thành người mà Lục Chấp yêu nhưng không thể có được.
Từ đó về sau, địa vị ở Quý gia của hắn nháy mắt thay đổi chóng mặt, hắn thành tiểu thiếu gia được mọi người coi như bảo bối.
Đồng thời, hắn cũng thu hoạch được một người bạn tốt là Lục Nghiên Tuyết.
……..
Các loại chỗ tốt không thể đếm hết được ùn ùn kéo tới, Quý Diệc rất nhanh đã lạc và trong mộng đẹp như vậy, không hề muốn tỉnh lại.
Một lần lại một lần bịa đặt hết lời nói dối này đến lời nói dối khác, chỉ cần là chuyện có thể liên quan tới Lục Chấp, hắn đều sẽ dựa theo phương thức có lợi cho mình, thay đổi một phen rồi mới nói ra.
Về lâu dài, hắn không chỉ lừa dối người khác, mà còn lừa dối cả chính mình.
Ví dụ như chuyện Lục Chấp thật sự thích hắn, nhưng sau đó vẫn giấu ở trong lòng, không dám tùy tiện quấy rầy hắn.
Bên này.
Giản Úc lấy một tờ giấy sạch sẽ, lau lau ống tay áo của chính mình.
Người phục vụ vừa rồi bưng một khay điểm tâm, không cẩn thận đụng vào người cậu, sau đó ống tay áo bị dính một chút bơ.
Nhưng mà vấn đề không lớn, lau một chút liền sạch sẽ.
Lúc này, một bàn tay có khớp xương rõ ràng lấy giấy ăn từ trong tay cậu, thay cậu lau tay áo, đồng thời, một thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên: “Có bị đụng đau hay không?”
Giản Úc ngước mắt lên, thấy Lục Chấp đột nhiên xuất hiện, cậu có chút kinh ngạc mà chớp chớp mắt.
Người này không phải đang ở bên cạnh bạch nguyệt quang sao? Sao lại qua bên này rồi?
Lục Chấp phát hiện ra nghi hoặc của Giản Úc, nhíu mày: “Làm sao vậy? Rất đau sao?”
Giản Úc vội vàng lắc lắc đầu: “Không đau, chỉ bị cái khay đụng một chút mà thôi.”
Chẳng qua cậu hơi tò mò, sao Lục Chấp lại không ở cùng bạch nguyệt quang nói thêm vài câu nữa?
Trường hợp cửu biệt trùng phùng như vậy, không phải nên là oanh oanh liệt liệt, triền triền miên miên, hận không thể lôi kéo đối phương lưu luyến tâm sự sao?
Lục Chấp thay Giản Úc lau khô ống tay áo bị dính bơ bên trên, đang muốn nói chuyện, liền bắt gặp bộ dáng như đang suy tư gì đó của cậu, thỉnh thoảng còn nhíu mày, như gặp phải chuyện gì không thể nghĩ ra được vậy.
Lục Chấp đem khăn giấy ném vào thùng rác, sau đó nhìn chằm chằm Giản Úc: “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Giản Úc thật sự rất là tò mò, cho nên cậu có hơi chút nhịn không được, cậu lặng lẽ hỏi: “Sao nhanh như vậy mà anh đã tới đây rồi?”
Lục Chấp nghi hoặc: “Có ý gì?”
Giản Úc làm một bộ như chỉ đang tùy ý hỏi thăm thôi, nói: “Vừa nãy tôi từ trong toilet đi ra, nhìn thấy anh đang nói chuyện với một người nào đó, tôi còn cho rằng hai người đang bàn chuyện làm ăn đâu, không nghĩ nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?”
Nói xong, cậu im lặng mà quan sát biểu tình của Lục Chấp, muốn nhìn ra được cái gì.
Kết quả, Lục Chấp chỉ là nhàn nhạt mà nói một câu: “Không phải nói chuyện làm ăn.”
Giản Úc đang chờ câu tiếp theo.
Không nghĩ tới Lục Chấp chỉ nói như vậy liền không nói nữa, biểu tình thì một chút cũng không dao động, căn bản không giống như một người nhìn thấy bạch nguyệt quang đã nhiều năm không gặp.
Giản Úc có chút ngốc.
Đây là kiểu phát triển gì vậy, không đúng nha.
Chẳng lẽ đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào rồi?
Vì thế cậu lại lần nữa dò hỏi: “Không nói chuyện làm ăn, vậy hai người nói cái gì vậy? Tôi thấy người kia nói chuyện với anh hình như cảm xúc còn rất kích động á.”
Với bộ dáng vừa rồi của Quý Diệc, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra có vấn đề, ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Chấp vừa ai oán lại triền miên, cứ như có một bụng tâm sư muốn nói hết ra với Lục Chấp vậy.
Lục Chấp mặc kệ biểu tình của người kia là cái dạng gì, nhưng mà hắn lại có hứng thú mà nhìn Giản Úc: “Sao cậu lại quan sát cẩn thận như vậy?”
Giản Úc: “!!”
Ngữ khí này của Lục Chấp, sao cứ giống như cậu là vì muốn bắt gian, cho nên mới quan sát cẩn thận vậy chứ?
Cậu thử thăm dò giải thích nói: “Biểu tình của người kia rất rõ ràng á, căn bản không cần phải cẩn thận quan sát vẫn có thể nhìn thấy được mà? Đặc biệt là ánh mắt của hắn……”
” Ngay cả ánh mắt của người ta mà cậu cũng chú ý tới?” Lục Chấp cười như không cười mà cắt ngang lời của cậu.
Giản Úc: “…..”
Sớm biết như vậy cậu không nên tò mò, lòng hiếu kỳ quả nhiên có thể hại chết mèo.
Cậu vắt hết óc mà nói: “Dù sao tôi cũng không có nhìn kỹ, chính là trùng hợp thấy được thôi, trùng hợp hiểu không?”
Lục Chấp nhìn cậu đang cố gắng giải thích, nhưng lại giải thích không được, hắn nhếch môi: “Được, chúng ta không nói tới người khác nữa. Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đi.”
Giản Úc nghe vậy, đành phải dừng giải thích, dù sao cậu có nói nửa ngày, hình như Lục Chấp cũng không tin.
Chẳng qua, Lục Chấp vậy mà gọi bạch nguyệt quang là “người khác”?
Đó là bạch nguyệt quang mà hắn tâm tâm niệm niệm á, cái cách gọi này có phải hơi qua loa quá mức hay không?
Nhưng mà chuyện này cũng không có quan hệ gì với Giản Úc, cậu cùng lười phải suy xét này đó.
Ở hội trường buổi đấu giá.
Giản Úc và Lục Chấp tùy ý tìm một vị trí ở giữa ngồi xuống.
Buổi đấu giá này là của một vị lão giả muốn cống hiến cho xã hội tự tổ chức. Cho nên cũng không có chính thức, khách mời đều rất thả lỏng.
Sau khi ngồi vào vị trí, Giản Úc tò mò mà nhìn lên đài, chờ xem món đồ đầu tiên được bày ra là cái gì.
Lúc này, Lục Chấp ở bên cạnh cậu nói: “Nếu nhìn trúng vật nào, cứ trực tiếp trả giá mua về.”
Giản Úc có chút kinh ngạc mà chớp mắt: “Tôi có thể trả giá sao?”
Lục Chấp cười khẽ: “Nếu không mang cậu theo làm gì? Cậu thích cái gì, cứ trực tiếp trả giá là được, đến lúc đó tôi phụ trách trả tiền.”
Giản Úc nghe được lời này, cười nói: “Cảm ơn Lục tiên sinh.”
Vậy thì cậu sẽ không khách khí.
Cậu đối với những cái này cũng không có gánh nặng tâm lý gì, dù sao cậu có giành được một món đồ quý báu nào đó, thì cũng chỉ đặt nó ở trong biệt thự mà thôi, sau khi hiệp nghị kết thúc, cậu cũng sẽ không mang nó theo.
Lúc này, Quý Diệc đang ngồi ở phía sau lưng Giản Úc bọn họ.
Vẻ mặt của hắn không cam lòng mà nhìn bóng lưng của Giản Úc, trong lòng vừa khổ sở, vừa khó hiểu.
Hắn không rõ vì sao Lục Chấp không thèm liếc nhìn hắn một cái, vì sao lại không đến ngồi bên cạnh hắn, mà vẫn luôn bồi bên cạnh tên thế thân kia, cùng với tên đó vừa nói vừa cười.
Rất nhanh, buổi đấu giá bắt đầu.
Những món đồ phía trước, Giản Úc cũng chưa cảm thấy hứng thú.
Nhưng Lục Chấp lại đấu giá được một đôi khuy áo bằng đá Hắc Diệu.
Đến vật phẩm thứ bảy, Giản Úc ngồi ngay ngắn lại, đôi mắt sáng lên.
Trên đài là một đôi ly thủy tinh, tạo hình rất đáng yêu, giống với cái ly bụng bự làm bằng sứ trắng trong nhà cậu, hai cái ly này cũng là tròn vo.
Nhưng mà, Giản Úc vừa nghe giá khởi điểm, lập tức liền không còn hứng thú nữa.
Lúc này, Lục Chấp nhìn cậu một cái nói: “Thích liền mua.”
Giản Úc nhấp miệng: “Nhưng mà giá khởi điểm đã mười vạn rồi.”
Cái ly kia không phải thật sự được chế tạo bằng thủy tinh đấy chứ?
Lục Chấp nhàn nhạt nói: “Ở loại trường hợp như thế này, giá trị đồ vật xác định sẽ cao hơn một chút.”
Giản Úc suy nghĩ, cũng thấy có chút đạo lý.
Dù sao đây là cũng là hội đấu giá, hơn nữa tiền bán đấu giá còn để đi làm từ thiện.
Suy nghĩ cẩn thận, Giản Úc mới cầm tấm bảng trong tay giơ cao lên.
Người chủ trì trên đài lập tức kích động nói: “Vị tiên sinh kia nguyện ý ra giá mười vạn, còn ai muốn trả giá cho đôi ly thủy tinh này không?”
Quý Diệc vốn dĩ không có hứng thú với hai cái ly kia, nhưng phát hiện Giản Úc là người giơ bảng, hắn lập tức giơ theo: “Hai mươi vạn!”
Từ lúc hắn đến yến hội này, cũng đã âm thầm lan truyền trong tối ngoài sáng chuyện Giản Úc là thế thân.
Một khi đã như vậy, tự nhiên hắn càng phải chói mắt hơn so với tên thế thân này, cho dù chỉ là hai cái ly vô dụng, hắn cũng muốn từ trong tay Giản Úc đoạt lấy.
Giản Úc nghe thấy thanh âm phía sau, cậu cũng không có quay đầu lại nhìn, mà ngược lại liếc qua Lục Chấp bên cạnh một cái.
Lục Chấp nhận thấy tầm mắt của cậu, quay đầu qua: “Làm sao vậy?”
Giản Úc lắc đầu: “Không có gì.”
Thật sự là kỳ quái, ngay cả cậu còn nghe ra được thanh âm của Quý Diệc, vì sao Lục Chấp lại làm như không quen biết cậu ta chứ, vậy mà không hề phản ứng một tí nào?
Giản Úc không nghĩ ra, dứt khoát lười không nghĩ đến chuyện này nữa.
Dù sao tình huống của Lục Chấp với Quý Diệc rốt cuộc là như thế nào, cũng không có quan hệ gì với cậu không phải sao?
Vì thế, Giản Úc tiếp tục giơ bảng: “30 vạn.”
Ngay sau đó Quý Diệc cũng giơ bảng: 40 vạn.”
Cứ như vậy qua lại mấy lần, tất cả mọi người ở đây cũng phát giác ra có chút bất thường.
Đặc biệt là những người bị Quý Diệc “phổ cập khoa học” qua, thần sắc đều là đang xem diễn.
” Tiểu thiếu gia Quý gia là đang cùng thế thân tranh nhau sao?”
” Trường hợp này thật là kích thích nha, không uổng công hôm nay tôi tới đây một chuyến!”
” Sao tôi lại cảm thấy Giản Úc không giống thế thân nhỉ? Nếu thật sự là thế thân, vậy sao Lục tổng vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu ta không đi, ngược lại còn không thèm liếc nhìn Quý Diệc một cái đâu?”
” Lỡ như là Lục tổng người ta yêu nhưng không dám nói thì sao?”
” Dù sao tôi đứng về phe Quý Diệc, cậu ta vốn là người trong giới của chúng ta, còn Giản Úc kia con chó con mèo nào từ đâu đột nhiên xuất hiện, nếu không phải cậu ta cùng Lục tổng kết hôn, tôi còn chưa nghe qua cái tên này bao giờ đâu!”
” Ê này, nếu theo như cách nói của cô, Quý Diệc kia không phải cũng là con riêng sao? Cậu ta so với Giản Úc thì cao quý hơn bao nhiêu chứ!”
” Tiểu Nhã, cô có ý gì? Chẳng lẽ cô đứng về phe Giản Úc?”
” Cũng không phải là về phe cậu ta, tôi chỉ nói việc nào ra việc đó thôi.”
” Tôi mặc kệ, dù sao Giản Úc cũng là kẻ thứ ba phá hư tình cảm của người khác, tôi hận nhất là loại người như vậy! Hy vọng Quý Diệc có thể hung hăng mà đánh mặt của cậu ta, cho cậu ta từ nay về sau đều không dám ngóc đầu lên nữa!”
Quý Diệc mơ hồ nghe được nghị luận xung quanh, biết bản thân đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức, hắn nhịn không được mà nở một nụ cười khinh miệt.
Giản Úc hiện tại dù có bá chiếm lấy Lục Chấp thì như thế nào? Ai là người có thể cười đến cuối cùng, thì mới là người chiến thắng.
Theo giá của hai chiếc ly càng ngày càng tăng cao, người chủ trì ở trên đài cũng hưng phấn đến độ muốn nhảy dựng lên.
Giá đã đạt tới mức 80 vạn.
Giản Úc cũng thấy rõ một chuyện, Quý Diệc này là đang cố ý đối nghịch với cậu.
Vốn dĩ cậu cũng không muốn để ý tới Quý Diệc, cũng không muốn quản chuyện của hắn và Lục Chấp rốt cuộc là tính huống gì.
Nhưng giờ phút này, cậu buông xuống tấm bảng trong tay, sau đó vòng lấy cánh tay của Lục Chấp, thanh âm mềm mại mà nói: “Chồng ơi, người ta muốn hai cái ly kia cơ.”
Lời này vừa ra, toàn trường nháy mắt an tĩnh ngay lập tức.
Một đám người lập tức lên tinh thần, gắt gao mà nhìn phản ứng của Lục Chấp.
Hiện tại rốt cuộc có thể biết được, Lục Chấp rốt cuộc là đứng về phía Giản Úc bên này hay vẫn là Quý Diệc bên kia.
Trái tim Quý Diệc trong nháy mắt vọt lên tới cổ họng, hắn gắt gao mà siết chặt tấm bảng trong tay, nhất thời hô hấp đều ngừng lại.
Bên này.
Lục Chấp rũ mắt mà nhìn cánh tay Giản Úc đang ôm lấy tay hắn, có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày.
Hắn không rõ lắm vì sao đột nhiên Giản Úc lại làm nũng, cũng hoàn toàn không biết người mới cùng cậu tranh giành là ai.
Về nhà hắn sẽ yêu cầu Trần Hoài điều tra chuyện này một chút.
Nhưng vấn đề trước mắt cần phải giải quyết.
Vì thế, trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lục Chấp cầm tấm bảng trong tay giơ lên, trầm thấp mà mở miệng: “300 vạn.”
Nháy mắt, toàn trường ồ lên, sôi nổi đè thấp giọng mà nghị luận.
” Ông trời ơi, người có thể ra 300 vạn mua hai cái ly, cũng chỉ có thể là Lục tổng tài đại khí thô mà thôi!”
” Không phải, vừa nãy ai nói Giản Úc chỉ là thế thân mà thôi? Nếu thật sự là thế thân, Lục tổng có thể sủng cậu ta như vậy được chắc? Vợ chỉ làm nũng một cái đã ném ra 300 vạn?”
” Tôi cũng muốn làm thế thân như vậy, xin hỏi nên ứng tuyển ở đâu?”
” Người truyền ra tin Giản Úc là thế thân hình như chính là Quý Diệc phải không? Ấy, các cô xem, hình như hắn muốn rời khỏi đây?”
Bên này.
Khuôn mặt Quý Diệc đỏ bừng, từ chỗ ngồi đứng dậy, tấm bảng trong tay cũng rơi xuống đất.
Người chủ trì thấy thế, vội vàng nói: “Quý thiếu gia, 300 vạn cậu có theo không?”
Hắn vừa nói ra lời này, ánh mắt của toàn trường đều tụ lại trên người của Quý Diệc hắn.
Quý Diệc nháy mắt vừa xấu hổ vừa tức giận không nói nên lời, trên mặt một mảnh nóng rát, có chút trốn tránh ánh mắt người khác: “Không, không theo.”
100 vạn chính là giới hạn của hắn rồi, nếu hắn lấy ra 300 vạn để mua hai cái ly, về nhà tuyệt đối sẽ bị người Quý gia đánh chết.
Nhưng mấu chốt chính là, Lục Chấp lại không hề che giấu hành vi che chở cho Giản Úc một chút nào, đã hoàn toàn đánh mặt của hắn.
Hắn không hiểu được tại sao Lục Chấp lại làm như vậy, chẳng lẽ Giản Úc mê hoặc hắn đến nổi thị phi bất phân rồi sao?”
Quý Diệc cuối cùng cũng từ trong ánh mắt chế nhạo hoặc tò mò của mọi người, mà chật vật rời đi.
Giản Úc nhìn thoáng qua Quý Diệc rời đi, nhàn nhạt mà thu hồi ánh mắt.
Cậu không muốn cùng Quý Diệc tranh chấp cái gì, nhưng nếu đối phương cứ nhảy nhót tới trước mặt cậu, vậy cậu cũng sẽ không mềm lòng.
Lúc này, Lục Chấp như suy tư mà nhìn Giản Úc một cái: “Cậu quen biết người kia sao?”
Giản Úc nhìn Lục Chấp, thành thật nói: “Có quen.”
Đó không phải là bạch nguyệt quang của anh sao.
Lục Chấp tiếp tục nói: “Cậu cùng hắn đã xảy ra chuyện gì à?”
Tuy rằng hắn không quen biết người kia, nhưng cũng phát hiện được người kia một lòng muốn ganh đua cao thấp với Giản Úc.
Giản Úc có chút nghi hoặc mà nhìn Lục Chấp.
Người này sao cứ làm bộ không quen biết bạch nguyệt quang vậy?
Chẳng lẽ đây là đang thử mình sao?
Thật kỳ quái nha.
Nhưng mà cậu cũng hiểu rõ, đây là một quyển tiểu thuyết thế thân ngược thân ngược tâm, cậu chính là vị thế thân bị ngược kia, mà bá tổng cùng bạch nguyệt quang lại có được tình yêu.
Nghĩ tới đây, Giản Úc nói sang chuyện khác: “Hiện tại đi lấy hai cái ly kia sao?”
Cậu cũng không để ý bạch nguyệt quang hay hắc nguyệt quang gì cả, cho nên cũng sẽ không dây dưa ở vấn đề này quá nhiều.
Nếu không, chẳng lẽ cậu còn phải đối với Lục Chấp oán giận, trách cứ hắn, nói bởi vì hắn mà mình bị bạch nguyệt quang của hắn nhắm vào sao?
Cậu cùng Lục Chấp chỉ là quan hệ hợp đồng thôi, không cần thiết phải như vậy.
Huống hồ, lúc trước cậu cũng đã biết Lục Chấp có bạch nguyệt quang sau đó vẫn tự nguyện đồng ý ký hiệp nghị này, còn dọn vào biệt thự sống, cậu không thể đến giữa chừng rồi còn rối rắm lại vấn đề này nữa.
Lục Chấp nhìn ra được Giản Úc đang nói sang chuyện khác, nên cũng không có hỏi thêm gì.
Dù sao, hắn cũng sẽ phái người điều tra rõ chuyện này.