Về đến khách sạn, Thẩm Kiều liền lăn dài ra nằm ở chiếc ghế sô fa. Dương Triết nhìn cô như vậy thì đi vài phòng tắm bê một chậu nước ấm ra nâng bàn chân cô lên đặt vào.
– Ngâm một chút cho thoải mái nhé.
Cô nhìn cái dáng vẻ ung dung, ân cần của anh mà đầy mê hoặc.
Dương Triết nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp đôi chân của cô.
– Hôm nay đi nhiều chắc chân em mỏi lắm đúng không?
– Triết….Thẩm kiều gọi anh bằng một chất giọng ngọt ngào vốn có của phụ nữ.
Anh vừa ngẩng đầu lên nhìn cô đã cúi xuống hôn anh, Dương Triết cũng không thể bỏ qua cơ hội nhanh chóng giữ chặt cô lại để trao một nụ hôn sâu ngọt ngào.
Không gian xung quanh như dừng lại nhường chỗ cho nụ hôn dịu dàng họ dành cho nhau.
Mọi thứ diễn ra tự nhiên, lôi cuốn đến lỗi anh bế cô đặt trên giường lúc nào không hay. Dương Triết dùng ánh mắt đầy nhu tình dành cho cô.
– Kiều, anh yêu em.
– Em cũng yêu anh.
Từng trận kích tình kéo đến không hề báo trước, mọi thứ đều diễn ra tự nhiên một cách nguyên thuỷ, nó ngọt ngào khiến con người ta đắm chìm không muốn thoát ra thứ dục vọng dâng trào mãnh liệt đó.
Đôi bàn tay đan vào nhau, từng cú thúc của anh mạnh mẽ như sóng biển dạt dào kèm chút đau đớn pha chút khoái cảm khiến cô khó có thể chống cự. Đến khi cô thút thít van xin, anh mới giải toả bản thân,mang mọi thứ ngọt ngài tinh tuý nhất của mình dành đến cho cô.
– Chúng ta sinh con nhé, Dương Triết gục người xuống thủ thỉ bên tai cô. Thẩm kiều không nói gì mệt mỏi gật nhẹ đầu rồi rúc vào lòng anh tìm một chỗ thoải mái nhất.
Lúc này cô mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ, mắt cũng lờ mờ không thể mở nổi.
– Em yêu anh rồi, nếu dám lừa dối em,lúc đó em nhất định moi tim gan của anh vứt đi khiến anh không thể yêu ai được nữa. Trong mơ màng giọng cảnh cáo của cô đều rất nhẹ.
– Em ác độc thật đó, nhưng anh cũng chỉ yêu mình em thôi. Sẽ không bao giờ có người thứ hai.
*******
Đến nửa đêm, chiếc bụng đói meo đã kéo cô từ giấc ngủ tỉnh dậy. Vừa mắt nhắm mắt mở đã nhìn thấy anh đang ngồi dựa lưng bên cạnh, ánh mắt chăm chăm vào máy tính xử lí công việc.
Thẩm kiều bị say mê anh rồi, mọi hành động của anh đều khiến cô quyến luyến mãi không quên.
– Anh làm phiền giấc ngủ của em à. Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô rồi khẽ khàng đặt nột nụ hôn lên trán.
– Không có, em đói.
Dương Triết với tay lấy cốc sữa đặt trên tủ cạnh giường: “ Nào uống sữa nhé rồi ăn bánh, anh có chuẩn bị sẵn cho em rồi”.
Thẩm kiều được anh quan tâm chăm sóc lòng cảm động mà ôm chặt lấy eo anh.
– Triết…..
– Anh đây….. mỗi lần nghe được chữ Triết phát ra từ miệng nhỏ của cô. Cảm giác đó khiến tim anh như được rót mật ngọt, mệt mỏi khó chịu đến đâu cũng sẽ hoà hoãn đón nhận cô.
– Em luôn thắc mắc anh yêu em từ bao giờ, tại sao lại yêu em vậy.
– Thật sự muốn nghe sao?
Thẩm Kiều nhanh chóng gật đầu, anh liền kéo cô đến để cô nằm gối lên chân mình.
– Nếu anh nói anh đã yêu em từ 3 năm trước em có tin không?
Ánh mắt cô đầy nghi hoặc nhìn anh, nhìn biểu cảm này anh bật cười như đoán trước được kết quả.
– Đó chính là ngày em ở lại bệnh viện chăm sóc anh.
– Chỉ có vậy đã yêu em rồi, anh thật dễ dãi. Thẩm kiều vừa nghịch bàn tay anh vừa nói.
– Em ở lại đó suốt một đêm chăm sóc một người sếp, đối với anh chỉ điều đó thôi là đủ. Mẹ anh suốt ngày ốm yếu mệt mỏi cần bố chăm sóc, bố anh thì cũng luôn muốn anh phải tự lập trong mọi hoàn cảnh. Chính vì vậy anh luôn một mình, cho đến ngày hôm đó, tỉnh lại ở bệnh viện nhìn thấy em nằm ngủ bên cạnh anh cả đêm. Tình cảm của anh cứ thế mà lớn dần.
– Vậy chẳng phải anh lừa em, thế mà ai đó còn nói tôi không muốn kết hôn em cũng vậy hay là chúng ta thử. Tất cả đều là xảo quyệt. Cô đưa ngón tay anh lên miệng cắn một cái.
Dương Triết nhanh chóng rụt tay lại nhưng vẫn không kịp.
– Còn em, nói cho anh biết em yêu anh từ khi nào?.