Lâm Lạc đến bây giờ mới kịp nhìn kĩ gương mặt của chủ tịch. Hắn thực sự đúng là một tên yêu nghiệt đi, mặc dù đã từng thấy ảnh hắn trên báo đài, các phương tiện truyền thông nhưng thật sự tiếp xúc ở khoảng cách gần thì không tờ báo nào có thể chụp ảnh được đẹp thế này. Ba mươi hai tuổi, hắn nắm trong tay Lục thị, một tay gầy dựng lên nhiều bộ phận, rải rộng địa bàn phân bố, biến tập đoàn thành tập đoàn đa quốc gia. Người đàn ông như thế này, ai mà chẳng ao ước.
“Chủ tịch, báo cáo của giám đốc An đã mang đến, mời ngài xem qua.”
“Được rồi, cô mang phần văn kiện này chỉnh sửa theo trong đó rồi đưa cho Vương Quân xử lý.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Lục Cảnh Ngôn ung dung nhấp từng ngụm cà phê, mắt hắn đánh lên cô thư ký mới nhận việc hôm nay đang chăm chú nghe hắn phân công công việc. Cô gái này cũng thuộc hàng mỹ nữ, nhưng đàn bà càng đẹp càng có độc, có dám chắc hay không cô ta sẽ không quyến rũ hắn như những người trước.
“Vương Quân, anh xem giúp tôi chỗ này?”
“Chỗ nào?”
“Ừm, là văn kiện của chủ tịch gửi anh xử lý, còn nữa, lịch hoạt động của chủ tịch anh gửi mail cho tôi.”
“Được.”
Lâm Lạc hầu như cắm đầu vào công việc, hết xử lý văn kiện lại còn phải pha cà phê, thật sự nể Vương Quân đã từng một mình đảm đương.
Bữa trưa, Vương Quân cùng cô đi ăn cơm, cả hai mới thoải mái trò chuyện hơn một chút. Vương Quân là một chàng trai 28 tuổi, làm việc ở Lục thị được 4 năm, độc thân vui tính.
“Thật sự nể anh đấy, bấy nhiêu công việc, anh đảm đương nổi cũng hay thật.”
“Còn chưa đâu, lúc nào có dự án lớn là phải tăng ca đến khuya. Chủ tịch là một người cuồng công việc, thân là những người hỗ trợ, anh cũng phải nỗ lực.”
“Chủ tịch không thân thiện mấy, em thấy áp lực.”
“Là em chưa quen thôi, với lại ngài ấy cũng ít tiếp xúc với phụ nữ nên thế.”
“Có khi nào…”
“Em nhỏ tiếng thôi, đây không phải chuyện đùa đâu, ngài ấy mà biết là em bị phong sát đấy.”
Thời gian đầu đi làm, Lâm Lạc nhanh chóng thân thiết với Vương Quân, Lục Cảnh Ngôn cũng không gây khó dễ gì nhiều cho cô. Cứ thế cô thuận lợi trở thành nhân viên chính thức. Và vì là nhân viên chính thức, chức vụ cao lại làm ở Lục thị, cô thường phải tăng ca. Chu Nhược Ninh thương xót cô bạn thân càng ngày càng gầy đi nên bồi bổ vài bận.
“Vương Quân, hôm nay anh có tăng ca không?”
“Anh còn chưa xong đống sổ sách này.”
“Thật là, em cảm thấy mình sẽ bị già đi mất.”
“Thôi nào, cố gắng lên, em uống gì không? Anh đi mua nhé, nghỉ một lát đi.”
Vương Quân rời đi, điện thoại từ phòng chủ tịch cũng vang, Lâm Lạc vội vàng vào phòng.
“Chủ tịch gọi gì tôi?”
“Lịch trình tối nay của tôi là gì?”
“Một buổi tiệc rượu của Ôn thị.”
“Sắp xếp đi, tôi sẽ tham gia.”
Chợt Lục Cảnh Ngôn nhíu mày ôm lấy bụng, chết tiệt, hắn lại đau dạ dày.
“Chủ tịch, ngài bị làm sao?”
“Không sao, cô cứ chuẩn bị đi.”
“Nhưng…”
Lâm Lạc vừa nhìn là biết Lục Cảnh Ngôn đau dạ dày, cô vốn từng bị nên trong túi luôn có thuốc, cô vội vã chạy đến bàn của mình, tìm thuốc rồi đưa đến chỗ chủ tịch.
“Cô?”
“Đây là thuốc đau dạ dày, ngài cứ uống đi, lịch trình tối nay tôi sẽ huỷ cho ngài và sẽ có lời nói giúp cho bên Ôn thị.”
“Cô dám cãi tôi?”
“Là vì lý do sức khoẻ của ngài, tôi không dám làm ngơ.”
“Tốt. Cô dám, tôi sẽ cho cô nghỉ việc.”
“Anh chịu uống thuốc, tôi nghỉ việc cũng được.”
“Được, cô bị sa thải.”
Ngay lúc này Vương Quân trở về chứng kiến một màn đôi co của Lâm Lạc và Lục Cảnh Ngôn, anh vội vàng níu tay Lâm Lạc kéo cô ra phía sau mình. Lục Cảnh Thiên uống thuốc rồi đánh mắt nhìn về phía cô.
“Cô về thu dọn đồ đạc đi, còn trợ lý Vương báo ban thư ký chọn thư ký mới.”
“Chủ tịch, hà tất phải làm vậy, cô ấy chỉ là muốn tốt.”
“Có ai muốn tốt cho tôi lại dám cãi lời tôi hay không?”
“Chủ tịch, nếu ngài đuổi việc cô ấy, chi bằng đuổi cả tôi.”
Lâm Lạc không tin vào những gì Vương Quân nói, cô chỉ gạt tay anh ra.
“Vương Quân, anh điên rồi sao?”
“Em không sai? Đuổi em thì đuổi cả anh.”
Lục Cảnh Ngôn nhìn một màn trước mắt, trong lòng dâng lên chút trào phúng.
“Cậu hà tất làm thế?”
“Nhưng cô ấy không sai. Cô ấy chỉ là đang lo cho sức khoẻ của ngài.”
Lục Cảnh Ngôn im lặng nhìn Lâm Lạc và Vương Quân, cơn đau dạ dày cũng khỏi, tâm trạng hắn cũng nhẹ hơn.
“Hai người về làm việc đi, làm cho xong mới được nghỉ.”
“Vậy cô ấy?”
“Tôi nóng giận, không đuổi.”
Lâm Lạc nhìn theo bóng lưng Lục Cảnh Ngôn, tịch dương rải trên vai hắn bỗng làm hắn mang chút cô đơn khó nắm bắt. Cô im lặng cùng Vương Quân rời khỏi đó.
“Anh bị điên sao còn nói giúp em? Lỡ anh ta đuổi cả em và anh thì sao?”
“Anh biết chủ tịch sẽ không làm thế.”
“Ai mà biết được.”
“Em cũng thật bướng, còn dám hủy lịch trình.”
“Là em lo xa thôi, anh xem nếu đang tham gia tiệc mà chủ tịch lại lên cơn đau, không phải càng khổ hơn à?”
“Sau này nên dịu dàng khuyên anh ấy, đừng như hôm nay.”
“Em biết rồi.”
Vương Quân thở dài một cái rồi tiếp tục làm việc, Lâm Lạc lại bâng quơ suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Ở phòng chủ tịch, qua tấm kính một chiều, Lục Cảnh Ngôn tay vẫn cầm lọ thuốc đau dạ dày đứng nhìn Lâm Lạc đang chuyên chú xử lý công việc. Lần đầu có người dám cãi hắn, lại là một thư ký, nhưng cô ấy lại vì sức khoẻ của hắn, đã bao lâu rồi hắn không nhận được sự quan tâm này?