Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 37:



***

Kết thúc ngày nghỉ, công việc của phòng thư ký lại lu bù lên. Nhưng Hàn Hướng Nhu phát hiện cùng nhau du lịch thật sự có thể gia tăng tình hữu nghị, hiện tại mọi người trong phòng thư ký vừa thấy cô liền vui vẻ ra mặt, không phải nhét miếng chocolate vào miệng cô thì cũng để hộp bánh kem mới ra lò trên bàn cho cô, sắp cưng chiều cô đến lên trời rồi.

Những ngày tốt đẹp thảnh thơi qua được nửa tháng, tổng giám đốc đại nhân đã nghỉ phép trở lại, vừa đến công ty đã sắp xếp một đống công tác, lập tức toàn bộ thư ký vội đến mức chân hướng lên trời, Hàn Hướng Nhu vừa mới béo lên một chút thịt thì chỉ trong chớp mắt đã gầy đi.

9 giờ tối, Hàn Hướng Nhu để tài liệu đã đóng dấu xong lên bàn rồi lười nhác vươn vai: “Cuối cùng cũng làm xong rồi, các chị có muốn đi ăn khuya không?”

Khương Manh Manh tháo kính mắt xuống rồi nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt vào trong mắt: “Chị có biết một tiệm đồ nướng không tồi, nếu không chúng ta ăn thịt xiên nướng nha?”

Hàn Hướng Nhu nhìn về phía mấy người cùng tăng ca: “Vậy các chị có đi hay không?”

Vài người nghe thấy thế đều ngẩng đầu lên: “Vậy thì đi thôi, dù sao nhiều việc như vậy cũng không phải một buổi tối là có thể làm xong.”

Tiệm thịt nướng Khương Manh Manh nói ở trong một hẻm nhỏ, mọi người để xe ở bãi đỗ xe bên ngoài rồi đi vào. Vào giờ này theo lý mà nói thì người ở bên ngoài ăn bữa khuya không ít, nhưng cũng không biết có phải do tiệm thịt nướng ở nơi quá hẻo lánh hay không mà toàn bộ trong tiệm chỉ có hai bàn có khách.

Mấy người Hàn Hướng Nhu không thích mùi khói nên các cô lựa chọn một bàn ở bên ngoài, rất nhanh thịt xiên tám phần nướng chín được đưa ra, chỉ cần dùng lò nướng trên bàn nướng lại hai phút là được.

“Trước kia em rất ít ăn mấy thứ này.” Vương Nhạc Nhạc vừa quay thịt nướng trên giá vừa kể: “Nhưng lần trước ở trên đảo Hải Thần đói bụng mấy ngày được Nhu Nhu làm giá nướng BBQ cho chúng ta, lúc ấy em cảm thấy đồ chơi này cũng thơm thật.”

Tống Vũ vội vàng vỗ cô một cái: “Ban ngày nói cũng thôi đi, đêm khuya đừng bàn đến cái này.”

“Không có việc gì, có Nhu Nhu ở mà.” Vương Nhạc Nhạc đưa xiên thịt dê đã nướng xong cho Hàn Hướng Nhu: “Có Nhu Nhu ở, quỷ cũng không dám tới có đúng hay không?”

Hàn Hướng Nhu chột dạ cười, không dám lên tiếng.

Hiện giờ tuy đã tới mùa thu nhưng nhiệt độ ở thành phố Lâm Hải cũng không lạnh, mấy người vừa cảm nhận làn gió thổi vừa trò chuyện về công việc, cảm thấy cực kỳ thả lỏng. Rất nhanh đồ ăn mọi người gọi đã vơi đi bảy tám phần, Hàn Hướng Nhu cảm thấy chưa đã thèm bèn đứng dậy vào tiệm chuẩn bị lại gọi thêm một ít mực nướng. Đang vào lúc này thì có một cô bé mười ba mười bốn tuổi không biết từ nơi nào đi tới, cô bé đứng bên cạnh mấy người, đôi mắt thì ngơ ngác nhìn chằm chằm thịt nướng trên giá.

Khương Manh Manh vừa ngẩng đầu, thình lình bị cô bé làm hoảng sợ, lấy lại tinh thần thì phát hiện đó là cô bé mới nhẹ nhàng thở ra: “Đây là con cái nhà ai vậy?”

Cô bé đứng bên cạnh Tống Vũ, Tống Vũ đứng lên xê dịch ghế rồi giữ tay cô bé lại: “Em gái, có phải đói bụng hay không? Em có muốn cùng nhau ngồi xuống ăn một chút gì hay không?”

Cuối cùng ánh mắt của cô bé cũng dời khỏi thịt nướng mà nhìn xuống, nhìn Tống Vũ cười hơi ngượng ngùng: “Cảm ơn chị, nhưng mẹ em không cho em ăn đồ ăn của người khác ạ.”

Tống Vũ bị tiếng gọi chị làm cả người sảng khoái rồi hỏi với vẻ mặt dịu dàng: “Em gái, sao muộn như vậy mà một mình em lại đi ra ngoài thế? Người lớn trong nhà em đâu?”

Cô bé lộ ra biểu cảm mờ mịt: “Em không biết ạ.”

Tất cả mọi người ngẩn ra, Khương Manh Mạnh vội vàng hỏi một câu: “Vậy tên của em là gì? Học trường nào?”

Cô bé lắc lắc đầu: “Em không nhớ rõ.”

Mấy người chăm chăm nhìn nhau, Tống Vũ vội vàng lôi điện thoại ra: “Đây là con cái nhà ai bị lạc rồi, em gọi điện thoại báo cảnh sát thôi.”

Nhấn ‘1’ lần thứ hai còn chưa xong thì bỗng nhiên Vương Nhạc Nhạc duỗi tay ra đè lên di động của Tống Vũ.

“Làm sao vậy?” Tống Vũ không rõ nguyên nhân quay đầu hỏi.

Đôi môi của Vương Nhạc Nhạc hơi run run, cô nói nhỏ: “Em nhìn xem dưới lòng bàn chân của con bé không có bóng, hơn nữa chân của con bé……” Cô nuốt nuốt nước bọt, không nói xong.

Tống Vũ từ từ quay đầu rồi dùng khóe mắt nhanh chóng nhìn lướt qua chân của cô bé, chỉ thấy loáng thoáng cẳng chân của cô bé hơi trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy lờ mờ bức tường ở đằng sau.

Tống Vũ xoay đầu lại một cách cứng đờ, ngay cả lời nói cũng không dám nói, mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Hàn Hướng Nhu đang gọi món ăn trong tiệm.

Sau khi Hàn Hướng Nhu chọn xong đồ ăn mình muốn ăn rồi đi ra khỏi cửa tiệm, vừa muốn nói chuyện thì nhìn thấy mấy người nhìn mình sắp khóc tới nơi, lập tức không hiểu ra sao: “Đây là làm sao vậy?”

Tống Vũ vươn ngón tay ra chỉ vào cô bé bên cạnh rồi lắp bắp hỏi: “Nhu Nhu, em xem đây là?”

Hàn Hướng Nhu đi tới rồi liếc nhìn đánh giá cô bé từ trên xuống dưới: “Ôi, đây là con cái nhà ai sao chạy lung tung ra ngoài nha.”

“Con cái?” Khương Manh Mạnh nghe được ý trong lời nói bèn hỏi ngay: “Chẳng lẽ không phải là cái kia……” Cô há miệng thở dốc mở khẩu hình: “Quỷ?”

“À, không trách được mấy chị lại sợ hãi thế.” Hàn Hướng Nhu cười cười: “Cô bé không phải quỷ.”

Tống Vũ nghe vậy cả người đều nằm liệt trên ghế: “Làm chị sợ muốn chết, Nhu Nhu à, vậy sao chân của con bé lại trong suốt như vậy nha?”

“Bởi vì cô bé là sinh hồn!” Hàn Hướng Nhu nói vô cùng tự nhiên: “Theo lý thuyết thì các chị không nhìn thấy cô bé, cũng không biết trên người cô bé mang theo thứ gì mới có thể như vậy.”

Vẻ mặt của Tống Vũ hỏng mất: Đã nói đêm khuya không được nhắc đến chuyện ma quỷ mà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.