Thời Gian Của Chúng Ta

Chương 12



Trên con đường nhỏ dẫn vào khu dân cư trong đêm khuya đã vắng lặng như tờ, phía trên chung cư cao tầng chỉ còn lại vài hộ gia đình bật đèn.

Mệt mỏi thở dài ngồi xuống hàng ghế đá ở công viên nhỏ phía trước chung cư, Từ Hi mệt mỏi ngẩng đầu nhìn sao trời.

Cái gì gọi là minh tinh? Là ngôi sao sáng… Vậy mình hiện tại thế nào? Hmm… Chưa kịp toả sáng đã sắp lụi tàn.

Kỳ thực không có Tạ Giang nâng đỡ y không cách nào có được danh vọng nhanh như vậy, nhưng nếu hắn không xuất hiện có lẽ y sớm không bị loại cảm giác khó chịu này dày vò.

Bọn họ kỳ thực không có ai yêu ai chỉ là loại xúc cảm đáng hận này nên gọi là gì mới phải. Bờ môi khô khốc, hơi thở ra còn có làn khói trắng, mắt cũng khô đến nỗi vừa khẽ nhắm lại liền cay xè.

Không muốn nghĩ nữa, Từ Hi đứng dậy muốn đi vào nhà, chẳng ngờ tới phía sau có bóng đen ập đến dùng khăn tay có tẩm mê dược áp lên mũi y, vô vọng giãy giụa, kết quả vẫn là thoát không khỏi.

————————————-

Nam nhân ngồi vắt chân chữ ngũ trên sofa cách chiếc giường kingsize chừng vài bước, tiêu sái lau chùi con dao cắt trái cây làm bằng vàng trắng nguyên khối, đưa lên quan sát một chút đôi môi cũng nhếch lên, tiến tới bên giường ngồi xuống.

Từ Hi ý thức dần thanh tỉnh, cảm giác lạnh lẽo của vật gì đó chạm vào da thịt làm y một trận rùng mình.

Dây trói bị một nhát dao khẽ đưa qua lập tức đứt đoạn, y sợ hãi thở dốc, toàn thân chẳng hiểu vì sao không thể động, muốn đưa cánh tay lên gỡ bịt mắt ra cũng không được. Dải băng đen che mắt vẫn chưa được giải khai y khổ sở chau mày.

“Là ai?”

Đối phương không lên tiếng, chỉ khinh thường hừ nhẹ, tiếp tunc động tác, dùng vật sắc nhọn kia từng chút một cắt rách y phục trên người Từ Hi.

Không vội hoảng loạn, y suy nghĩ tìm cách mở bịt mắt ra. Dằn vặt một hồi cũng có thể lên tiếng “Là ai vậy? Tôi thật sự muốn biết ngài là ai, ưm … Tôi cũng không có ý cự tuyệt đâu…”

“Hanh! Quả nhiên mặt dày tao hoá!” Người kia cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

Đưa tay giật phắt dải che mắt ra, hắn ném đi con dao sắc bén sang một bên, từ từ tiến về phía y, khoé miệng có một nụ cừoi mang đầy ác ý “Cậu không có ý cự tuyệt sao!”

Từ Hi cứng họng, sợ hãi nhắm chặt mắt lại, cằm bị Tạ Giang trừng mắt bắt y mở mắt ra nhìn hắn.

“Tôi đã cảnh báo chưa nhỉ?”

“Tôi lại không có làm gì anh!”

Lần đầu tiên y nhìn thấy phẫn nộ trong mắt hắn bộc lộ rõ ràng như vậy, cũng là lần đầu tiên nhận lấy cái tát mạnh như vậy từ hắn, gần như là dùng tận lực rồi.

Nhất thời chịu không được khẽ rên lên một tiếng, ban nãy bất ngờ tránh không kịp răng cắn trúng lữoi khiến máu tưoi liên tục trào ra.

Tạ Giang hung bạo cúi đầu bóp chặt khớp hàm, làm cho y mở miệng tiếp nhận nụ hôn không có nửa điểm tình ý từ hắn, cảm nhận được hương vị của máu tưoi hắn đắc ý nhếch môi, càng tiến sâu hơn.

Trong lúc Từ Hi đang đắm chìm trong cảm giác quá đỗi quen thuộc ấy, cảnh giác bị tước sạch, hắn một tay lật y nằm sấp lại tay còn lại sát nhập hậu đạo.

Y đau đớn nhăn mặt, khí lực không đủ để cự tuyệt chỉ có thể kêu lên “Đừng! Tôi sai rồi! Mau … Dừng lại!”

Tạ Giang điên cuồng cười lớn đem lời y nói bỏ ngoài tai, đôi tay lại gia tăng thêm một ngón trù sáp.

Đại não một mảng trống không, hành động không được, nói cũng chẳng thành câu nữa, miệng há ra thở dốc, lời muốn nói cũng bị hắn từng chút một nuốt vào.

Nói rằng không có cảm giác là giả, Từ Hi có thể cảm nhận được tính khí đã sớm căng cứng đến khóc chịu ở giữ hai chân, bị đôi tay thuần thục của ngừoi kia xoa nắn kết quả rất nhanh liền phóng thích.

“Khẩu thị tâm phi, cũng đâu phải lần đầu tiên cậu ở dứoi thân tôi làm loại chuyện này, giả vờ thuần khiết như vậy cho ai xem?”

Hắn đánh mạnh vài cái làm cho cánh mông trắng nõn mềm mại như lụa của y cũng dần ửng đỏ, bất ngờ dùng cự vật to lớn tiến vào trong khiến cho mảng ý thức vốn đã mơ hồ nay mất sạch, cuồng loạn bấu lấy drap trải giường, Từ Hi đau đớn cắn chặt răng.

Trong lúc giao triền, bên tai y nghe thấy tiếng thở dốc nhè nhẹ của Tạ Giang, tim đột nhiên đập nhanh cực độ, khoái cảm cũng nhanh hơn tiến tới xâm chiếm toàn cơ thể y.

“Ân… Tạ Giang! Anh… Anh…” Từ Hi dùng đôi mắt đã ngập nước gò má phiến hồng hướng hắn khẽ gọi.

Tạ Giang tuyệt không để ý giữ lấy hông của y luật động càng nhanh hơn, tại lúc sắp đạt đến cao trào hắn gầm lên một tiếng, đồng thời liên tục gọi tên Tạ Lăng làm cho Từ Hi đông cứng toàn thân dở khóc dở cười.

Tại thời khắc đó tim của y như muốn vỡ ra vậy, tại sao lại đau đến thế? Năm đó chứng kiến ông nội bị xe lớn đâm trúng khập khiễng toàn thân đầy máu quay về nhà cũng là loại đau xé tâm can như vậy nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.

Đau quá, y chịu không nổi nữa. Gục đầu xuống giường ngất đi, cho đến lúc tỉnh lại ngừoi đã đi mất, lúc này y mới phát hiện căn phòng đêm qua chính là phòng khách sạn.

Từ lúc nào y lại ti tiện đến thế, so với một thằng *** có điểm nào khác biệt y cũng không biết nữa.

Chỉ là… Làm *** còn có tiền thù lao, còn y bị hắn tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn như vậy đổi lại được cái gì?

“Đừng nói với tôi ngừoi có bao nhiêu khổ sở, hãy im lặng nhìn vào vết thương tôi đã vì ngừoi mà nhận lấy…”

———–

Nha nha nha nha nha nha H kìa –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.