Thời Đại Tăm Tối

Chương 42: Quyết định nguy hiểm



Khi nghe được tin phi thuyền Tiên Phong sắp đổ bộ, tất cả mọi người trong tàu con thoi ai cũng vừa mừng vừa lo. Mừng vì đã tìm được Tiên Phong sống sót, điều này không phải là sự ích kỷ, chẳng qua chỉ là bản năng của loài người, tìm được đường sống trong cõi chết ai mà không vui vẻ. Còn lo là vì loại quái vật khủng bố trên tinh cầu, một khi phi thuyền Tiên Phong đổ bộ thì sẽ có bao nhiêu binh lính và dân thường vô tội phải chết vì chúng đây? Trong đó còn có rất nhiều thân nhân của bọn họ nữa!

Ưng đấm mạnh lên vách tàu, giận dữ nói:

“Phải tìm tàu con thoi đang tiếp cận ngay! Sử dụng thiết bị liên lạc trên đó để cảnh báo phi thuyền Tiên Phong, bảo họ tuyệt đối không được đổ bộ!”

Người xung quanh đều trầm mặc, chỉ có Thái Bạch lên tiếng:

“Ưng, bình tĩnh lại một chút. Giờ đang là ban đêm, mà hành tinh này cũng không có mặt trăng bay xung quanh cho nên bên ngoài không hề có bất kỳ ánh trăng hay nguồn sáng nào khác, ngoài đó giờ đã chìm trong bóng tối có giơ tay cũng không thấy được năm ngón, lúc chúng ta đổ bộ không hề đem theo thiết bị chiếu sáng nào vì lúc đó là ban ngày, cứ tưởng rằng chỉ đổ bộ lên đây hai, ba tiếng rồi trở về chứ nào ngờ lại bị vây tới hai mươi mấy tiếng. Có đi ra ngoài chúng ta cũng khó mà tìm kiếm được gì trong bóng đêm, huống chi…”

“Lũ quái vật ngoài kia…”

Đúng lúc này Hắc Thiết yếu ớt nói:

“Bên ngoài đầy rẫy lũ quái vật ngoài hành tinh, những người trên phi thuyền Tiên Phong vẫn chưa biết sự đáng sợ của chúng…”

Ưng vội chạy tới bên cạnh Hắc Thiết, chăm chú nhìn hắn hồi lâu rồi mới nói:

“Động tác lúc trước của anh vô cùng hoàn mỹ, có phải anh cũng…”

Hắc Thiết nhếch miệng cười, nói:

“Đó là một trạng thái rất kì lạ, không phải lúc trước anh cũng đã tiến vào trạng thái đó sao? Trong trạng thái đó tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng loại quái vật này không hề có tư duy như nhân loại chúng ta mà chỉ có một ý nghĩ….Ăn, không, có lẽ là uống, bọn chúng vô cùng khát, chỉ cần một giọt nước thôi thì bọn chúng vẫn sẵn sàng liều mạng để dành được. Ưng, không nên đi, bởi vì lúc này tâm trí của anh đang rối loạn vì lo lắng…”

Ưng nghe xong những lời ấy, hắn đứng lên tát mạnh vào mặt mình một cái thật to, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi mới nói:

“Hắc Thiết, tôi cũng tiến vào một trạng thái kì lạ giống như anh vậy, nhưng mà tôi không thể cảm giác được ý thức của bọn quái vật kia như anh, lúc ấy tôi có thể thấy mọi thứ chung quanh cực kỳ rõ ràng, cứ như tất cả đều hiện rõ trong trí óc, chỉ cần bóp cò là có thể bắn trúng….Rất khó để dùng ngôn ngữ miêu tả cụ thể nhưng mà cảm giác chính là như thế…”
— QUẢNG CÁO —

Nói tới đây Ưng nhìn mấy nhà khoa học rồi tiếp tục:

“Các vị, tôi sẽ miêu tả một chút hình dạng của quái vật ngoài kia, các vị hãy suy nghĩ xem nó làm thế nào để định vị được vị trí của nhân loại chúng ta.”

Tiếp theo Ưng liền miêu tả toàn bộ đặc điểm của loại quái vật mà hắn quan sát được, mấy nhà khoa học đều tập trung lắng nghe. Trong đó có một nhà sinh vật học sau khi nghe xong thì nhíu mày trầm tư, hồi lâu sau mới nói:

“Theo như lời ngài nói thì bên ngoài loại quái vật kia không hề có bất kỳ cơ quan cảm giác như mắt, mũi, tai…Như vậy về cơ bản ta có thể xác nhận trong cơ thể loại quái vật này được trang bị một dụng cụ có chức năng dò xét. Hơn nữa nó lại vô cùng nhạy cảm, có thể dễ dàng cảm nhận được chấn động từ những nơi xa, giống như con dơi có khả năng cảm nhận sóng âm để phân biệt phương hướng , nhưng ở trường hợp này thì nó có khả năng cảm nhận chấn động của mặt đất.”

Hắc Thiết nằm ở bên cạnh cũng nói:

“Còn có nước nữa…Tôi cảm giác được, bọn chúng đối với nước có dục vọng rất mãnh liệt, so với tính mạng của bọn chúng còn lớn hơn.”

Nhà sinh vật học kia lắc đầu nói:

“Đó chỉ là cảm giác, không hề có căn cứ khoa học, chúng ta phải có chứng cứ xác thực….”

Nhưng không ngờ một nhà khoa học kế bên lại lên tiếng:

“Không, có lẽ chúng ta có chứng cứ…”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nhà khoa học này, đó là người đặc biệt nhất trong số tám nhà khoa học được phái tới đây, là người đã xác nhận nguyên nhân bị sa mạc hóa của tinh cầu này. Hắn cũng là người đưa ra giả thiết lý giải vì sao hành tinh này bị phong hóa như vậy trong lần hội nghị lần trước.

Hắn nghiêm túc nói:

“Chúng ta vốn vẫn thấy kì quái, vì nguyên gì mà toàn bộ hành tinh này lại chỉ có sa mạc mà không có ao hồ, sông núi… Nếu do phong hóa thì thời gian tuyệt đối không đủ, trước mắt kết quả thăm dò tầng khí quyển đã xác nhận trong không khí không tồn tại axit. Nói cách khác nguyên nhân không phải là do phong hóa, cũng không phải do trong không khí có axit, chắc chắn phải có nguyên nhân khác tạo thành địa hình bị sa mạc hóa của tinh cầu. Việc này tạm thời khoan bàn đến, bầu khí quyển của hành tinh này cực kỳ khô ráo, thậm chí một phân tử nước cũng không tồn tại trong không khí, nhưng chúng ta lại phát hiện được sinh vật trên hành tinh này…”

Hắn nhìn nhà sinh vật học kia nói:
— QUẢNG CÁO —

“Anh nên biết, chỉ cần là sinh vật thì nhất định phải có nước mới có thể sinh tồn, ví dụ như loài người chúng ta. Nhưng cũng có những loài không cần nước vẫn có thể tồn tại ví dụ như sinh vật vô cơ, mà loại quái vật này rõ ràng rất cần nước, hơn nữa sau khi hút được nước thì có thể nhanh chóng sinh sản và lớn mạnh, bọn chúng rất… rất cần nước. Căn cứ theo quan điểm của sinh vật học thì các loài sinh vật sẽ tiến hóa theo hướng từ từ thích nghi với môi trường sống, quái vật này đã cần nước như vậy thì dĩ nhiên nó sẽ từ từ tiến hóa theo hướng phát triển cơ quan tìm kiếm nước. Nếu phân tích theo hướng này thì có thể suy ra bọn chúng nhất định phải có một cơ quan dò tìm nước, so với lý thuyết bọn chúng có cơ quan cảm nhận chấn động thì tôi tin vào khả năng bọn chúng có cơ quan tìm kiếm nước hơn, nước ở đây có thể là các phân tử nước bay ra khi chúng ta nói chuyện, hô hấp…bọn chúng có thể cảm nhận hơi nước trong không khí.”

Nhà sinh vật học kia nghe mà ngơ ngác một hồi lâu, sau đó gật đầu đồng ý:

“Đúng, anh nói rất chính xác, nhưng tôi vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, đó là bọn chúng cũng có khả năng cảm giác được chấn động…”

Ưng nghe hai nhà khoa học tranh luận,nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:

“Nếu chúng ta đội nón bảo hộ lên, dùng bình dưỡng khí chứa trong bộ đồ này thì có thể hít thở trong vòng bao lâu?”

Mọi người xung quanh đều ngẩn người, nhưng rất nhanh đã có người thử nghiệm mặc đầy đủ quần áo và nón bảo hộ. Kết quả cũng tạm được, tuy có hơi khó chịu nhưng có thể duy trì trong mười lăm phút.

Thái Bạch lắc đầu, không đồng ý nói:

“Không thể tính toán như vậy được, tốc độ hít thở của một người ngồi im bất động khác xa với tốc độ hô hấp của một người chạy bộ, hơn nữa lượng dưỡng khí tiêu hao cũng khác nên không thể tính như vậy được. Ưng, tôi hiểu ý của anh. Nếu đội nón bảo hộ mà đi lại trong sa mạc thì lượng oxi trong bộ đồ chỉ có thể duy trì trong khoảng năm phút, đó là cực hạn rồi. Sau đó bắt buộc phải cởi nón ra để lấy thêm dưỡng khí, nếu không rất có thể dẫn tới hiện tượng ngất xỉu do thiếu dưỡng khí.”

“Chỉ năm phút đồng hồ thôi à?” Ưng đi tới đi lui trong tàu con thoi, rồi bỗng nhiên nhìn Thiệu Huy.

Thiệu Huy thấy thế giật mình sợ hãi, vội kêu lên:

“Ê, đừng bắt tôi làm thí nghiệm nha! Tôi sao có thể so với các người được, trước đây tôi chưa từng trải qua đợt huấn luyện quân sự nào đâu.”

Ưng lắc đầu nói:

“Tôi không bắt cậu làm thí nghiệm gì đâu…Thiệu Huy, nói cho tôi biết. Vì sao lúc trước khi Trần Bình bước ra ngoài mấy bước cậu lại hét lớn cẩn thận… đừng sợ, tôi không làm gì cậu đâu… lúc cậu kêu lên thì con quái vật đó vẫn còn tiềm phục trong cát, cậu không hề thấy nó mới đúng.”
— QUẢNG CÁO —

Thiệu Huy do dự một hồi rồi gật đầu trả lời:

“Rất kỳ quái, nói ra sợ các người không tin, nhưng khi Trần Bình vừa bước ra mấy bước thì tôi bỗng cảm thấy xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, rất khó nói rõ cảm giác yên tĩnh này, dường như như toàn bộ âm thanh đều biến mất, rồi một dự cảm đột nhiên hiện lên trong đầu , tôi thậm chí có thể cảm nhận được cảnh tượng Trần Bình tử vong trước một hai giây. Thực sự khó mà miêu tả được, dù có nói ra thì chưa chắc mọi người đã tin.”

Ưng thở phào nhẹ nhõm, hắn nghiêm túc nói:

“Tôi tin cậu, mặc dù trạng thái kì lạ mà tôi, cậu và Hắc Thiết tiến vào không giống nhau. Nhưng rất rõ ràng, nhờ nó mà chúng ta có được năng lực hơn hẳn người bình thường, Hắc Thiết thì có thể cảm nhận được sát khí, hơn nữa có thể tránh né được nguy hiểm, tôi thì có thể quan sát rõ ràng mọi việc xung quanh, còn cậu thì…. có thể gọi đó là dự cảm(thấy trước tương lai), như vậy chúng ta có thể bắt đầu hành động rồi.”

“Các vị, xin lắng nghe những lời tôi nói rồi sau đó hãy quyết định có nên đi theo tôi tìm kiếm tàu con thoi kia hay không.”

“Đầu tiên chúng ta sẽ đội nón bảo hộ rời khỏi tàu con thoi này, đồng thời mang theo đồng hồ để tiện cho việc bổ sung dưỡng khí năm phút một lần. Trên đường đi, Thiệu Huy cậu phải luôn luôn cảnh giác, dùng khả năng dự cảm của cậu để cảm ứng có quái vật nào ở gần không. Nếu có thì không được chần chờ, chỉ cần có cảm giác thì lập tức hét to phương hướng xuất hiện của nó…Ách,cậu có chơi game CS Go hoặc trò chơi nào tương tự không? Trò chơi đó phân các phương hướng theo 12 múi giờ, chỉ cần cậu hét lên hướng mấy giờ thì tôi sẽ lập tức tiến vào trạng thái thần bí kia, tiêu diệt quái vật đang lại gần chúng ta ngay!

“Các vị, tôi biết, hành động lần này rất nguy hiểm, thậm chí có thể bị mất mạng…Nhưng hãy tin tôi, ba mươi hai người chúng ta, không, hiện giờ chỉ còn ba mươi mốt người. Tính mạng chúng ta cũng rất quí giá, nhưng trên phi thuyền Tiên Phong có tới mười hai vạn người! Chúng ta là loài người, chúng ta còn người thân và bạn bè trên phi thuyền, dù có chết cũng không thể để cho bọn họ gặp nguy hiểm được.”

“Mọi người cứ suy nghĩ đi, nửa giờ sau trời sẽ sáng, khi trời sáng mọi người phải quyết định là có tham gia hành động của tôi hay không…”

Ưng nói xong rồi đi thẳng tới bên cạnh vách khoang ngồi xuống, nhắm mắt lại như đã ngủ, hành động vô cùng dứt khoát, dường như không hề lo lắng một chút nào cả.

Nhưng những binh lính còn lại thì có rất nhiều ưu tư lo lắng, tâm trạng ai cũng rối bời. Thiệu Huy mấy lần muốn mở miệng nói gì đó nhưng rốt cuộc lại không thốt ra được lời nào…Trong lòng hắn quá sợ hãi, hắn sợ…sợ một khi mình từ chối thì sẽ bị Ưng giết chết ngay lập tức. Dự cảm của hắn biết Ưng thật sự sẽ làm thế.

Cuối cùng thì trời cũng sáng, tổng cộng có mười hai binh lính quyết định tham gia hành động lần này, bởi vì tất cả bọn họ đều có người nhà trên phi thuyền Tiên Phong…không phải con cái thì cũng là vợ, thậm chí còn có cha mẹ…

Thái Bạch cũng quyết định tham gia, dù sao hiện giờ Hắc Thiết cũng không cần hắn chăm sóc nữa. Không có thuốc men cùng dụng cụ y tế thì bác sĩ như hắn ở lại nơi này cũng vô dụng, còn tám nhà khoa học kia thì bị Ưng buộc phải lưu lại, vô luận như thế nào, họ đều là những người mà Ưng phải đặc biệt bảo vệ, mọi người ai cũng có thể chết nhưng mấy nhà khoa học này thì không thể, ít nhất… ít nhất họ phải sống đến giây phút cuối cùng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.