Thời Đại Tăm Tối

Chương 41: Ác liệt



Đây là loại quái vật gì vậy?

Nhìn cứ như quái vật trong những cơn ác mộng xuất hiện giữa đời thường!

Thân thể mỏng dính như tờ giấy, không có mắt và miệng, bên ngoài cơ thể nó cũng không hề có tứ chi, bao quanh thân thể là vô số xúc tu cứng như sắt thép. Quần áo du hành vũ trụ dày cộm trước xúc tu của nó cứ mong manh như giấy, chỉ đâm một cái là đã bị thủng.

Kinh khủng hơn nữa là mấy chục con quái vật nhỏ, tốc độ di chuyển của bọn chúng nhanh hơn, chỉ lớn cỡ bàn tay nên rất khó bắn trúng. Tốc độ di chuyển của chúng nhanh đến mức mắt thường khó mà thấy được, dưới làn đạn dày đặc của mọi người chỉ có hơn mười con bị bắn chết, vẫn còn bảy tám con không trúng đạn lao thẳng về phía Hắc Thiết và các binh lính khác.

Lúc này Hắc Thiết đã tiến vào một trạng thái vô cùng kì lạ. Bốn phía xung quanh vô cùng yên tĩnh, thậm chí tiếng đạn bắn cũng không nghe thấy… Hắn có thể cảm nhận được từng tiếng tim đập của bản thân, ngoài ra hắn còn cảm nhận được cảm giác đói khát điên cuồng của lũ quái vật kia…

Đúng vậy, đúng là đói đến điên cuồng, mà lại thấy được trước mặt có một đống lớn đồ ăn ngon, trần trụi, không hề che giấu, không hề có tạp niệm gì khác ngoài cảm giác – đói!

Cảm giác kỳ lạ đó lan tỏa khắp người Hắc Thiết, theo bản năng hắn vứt khẩu súng bán tự động trong tay, rút khẩu súng lục bên hông ra sử dụng, dưới khoảng cách gần như vậy thì sự ổn định và độ chính xác của súng lục cao hơn súng máy rất nhiều.

Tốc độ của đám quái vật nhỏ quá nhanh, có thể dùng từ nhanh như đạn bắn để hình dung. Trên sa mạc toàn cát và cát này chỉ có một số người có thần kinh thị giác vượt trội mới có thể miễn cưỡng thấy được bóng dáng của chúng, nhưng thấy được và bắn trúng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, khi bảy tám con quái vật nhỏ vượt qua lưới đạn thì khoảng cách giữa chúng và mọi người chỉ còn có mấy mét, gần như chỉ trong nháy mắt là sẽ tới. Tới lúc này khẩu súng bán tự động bị Hắc Thiết vứt bỏ cũng vừa chạm đất.

“Đoàng, đoàng, đoàng!”

Trong nháy mắt đó, Hắc Thiết liên tục bóp cò ba lần, ba con quái vật đã bị bắn nát. Sau đó Hắc Thiết khom người xuống lấy đà rồi nhảy lên, khi hắn vừa nhảy lên thì một con quái vật khác đã vừa vặn lao tới ngay phía dưới chân, tiếp đó hắn rơi mạnh xuống dậm nát bấy con quái vật đó.

Con quái vật nhỏ này dù sao cũng mới ra đời, lớp giáp xác bên ngoài không quá cứng rắn, chỉ có xúc tu của chúng là vừa mới sinh ra đã cứng như thép, vóc người Hắc Thiết vốn cao lớn, cộng thêm sức nặng của bộ đồ du hành, chỉ cần đạp xuống cũng đủ khiến con quái vật kia tan xương nát thịt.

So với Hắc Thiết, tình cảnh của bốn binh lính kia vô cùng bi thảm, vũ khí của họ không thể bắn trúng mấy con quái vật chỉ nhỏ như lòng bàn tay. Chỉ nghe liên tiếp mấy tiếng bịch bịch mấy con quái vật này đã bám vào bộ đồ du hành vũ trụ của họ rồi bắt đầu đâm xúc tu vào dưới tiếng kêu gào thảm thiết của nạn nhân. Cơ thể của họ nhanh chóng khô héo với tốc độ kinh khủng, còn lũ quái vật bám trên người họ thì bắt đầu lớn lên, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi chúng đã lớn như một cái bồn rửa mặt, hơn nữa tốc độ lớn vẫn còn tiếp tục không ngừng.

Ưng phản ứng rất nhanh, hắn rống lớn:
— QUẢNG CÁO —

“Mau lui lại, mọi người lập tức rút lui vào trong tàu con thoi! Hắc Thiết! Anh cũng mau lui về, nhanh…!” Vừa nói hắn vừa bắn liên tục về hướng mấy con quái vật để yểm trợ.

Nhưng ở ngoài xa, chuyện kinh khủng hơn vẫn còn đang phát sinh, chỉ thấy thân thể khổng lồ của con quái vật mẹ lại bắt đầu run rẩy, mấy chục con quái vật nhỏ lại xuất hiện. Hai binh lính lúc trước bị quái vật tấn công đã hoàn toàn biến thành hai cái xác khô, mấy con quái vật sau khi hút khô cơ thể hai người họ thì diện tích cơ thể chúng đã lên đến một mét vuông, độ dày vẫn mỏng như thế nhưng chiều dài và chiều rộng của nó đã lên đến một hai mét. Chúng rời khỏi hai cái thây khô rồi bắt đầu lao về phía mọi người.

Cả bọn vừa bắn vừa lui về phía tàu con thoi, ở bên kia Hắc Thiết vừa hạ xuống đất đã lập tức lui về phía sau. Nhưng hắn vừa lui được hai, ba bước thì đã kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, mọi người chỉ thấy bàn chân trái vừa dùng để dậm nát con quái vật đang bốc khói mù mịt, cứ như đã dính phải một loại axit cực mạnh, khi hắn vừa ngã xuống thì chân trái của hắn đã bị ăn mòn, từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn tan biến.

Lúc này hai con quái vật kia đã gần tới nơi, Ưng và Thái Bạch đứng gần đó vô cùng lo lắng, hai người đang định chạy tới cứu Hắc Thiết thì Ưng đột nhiên đứng lại. Hắn cảm thấy xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, hết thảy mọi chuyện xảy ra xung quanh đều hiện rõ trong mắt hắn, thậm chí đến những đường vân trên cơ thể màu nâu của con quái vật mẹ ở đằng xa cũng thấy rõ, bốn phía xung quanh cứ như trong một bộ phim quay chậm. Thái Bạch thì đang hối hả chạy trên cát, ở đằng sau mọi người đang chen chúc rút lui vào trong tàu, Hắc Thiết đang đau đớn giãy giụa, cố gắng dùng tay lết về vị trí tàu con thoi. Đám quái vật ở đằng xa thì ngoe nguẩy những xúc tu trong cát để di chuyển, tốc độ nhanh kinh người.

Tất cả hiện lên trong đầu vô cùng rõ ràng, hắn vô thức dừng lại, khẩu súng bán tự động trong tay rơi xuống đất, vươn tay ra phía sau lôi khẩu súng bắn tỉa ra. Hắn bóp cò mà không cần giương súng lên chỉnh sửa ống nhắm…hướng về phía trước bắn một phát, rồi lại một phát nữa, tốc độ bắn của súng bắn tỉa trên tay hắn tương đương với tốc độ bắn của súng lục. Đến khi tiếng súng dừng lại, Thái Bạch cũng đã đến bên cạnh Hắc Thiết, cõng Hắc Thiết lên lưng rồi dốc sức chạy về phía tàu con thoi.

Lúc này mấy binh lính đang chen chúc ở ngoài cửa khoang và Thiệu Huy đang đứng run rẩy, ai cũng trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì mấy phát súng vừa rồi của Ưng vô cùng chính xác, mỗi viên đều bắn trúng ngay điểm yếu của lũ quái vật nhỏ kia, bắn chúng văng ngược ra sau, lăn vài vòng trên cát rồi không còn cử động gì nữa.

Ưng đến lúc này mới choàng tỉnh, sững sờ nhìn hai tay của mình, nhưng hắn sực nhớ lại rồi vội vàng chạy tới bên Thái Bạch giúp đỡ Hắc Thiết, ba người cấp tốc di chuyển về phía tàu con thoi. Chờ đến khi cả ba tiến vào bên trong, cửa khoang mới được đóng lại, ai cũng hít thở từng ngụm lớn vì một loạt hành động nhanh vừa rồi.

Tìm được đường sống trong cõi chết, không, chết có lẽ vẫn chưa thấm vào đâu, những gì những người lính đã chết kia trải qua còn kinh khủng hơn nhiều, trong mười giây ngắn ngủi mà thân thể đã bị hút hết nước, biến thành một cái xác khô…nhất định họ đã trải qua cảm giác vô cùng thống khổ mà không người nào dám trải nghiệm.

“…Bọn chúng… là sinh vật ngoài hành tinh hả?” Cả người Thiệu Huy kịch liệt run rẩy, thì thào hỏi với giọng cà lăm.

Không ai trả lời hắn, bởi ai cũng hoảng sợ, đặc biệt là những binh lính lúc trước ở gần loại quái vật đó. Thậm chí cả Ưng và Thái Bạch cũng còn đang bàng hoàng, nhưng thời gian im lặng này không kéo dài lâu bởi tiếng rên rỉ của Hắc Thiết đã đánh thức cả bọn, Thái Bạch vội vàng hét lớn:

“Mọi người, mau giúp ta đem Hắc Thiết vào trong, cởi bộ đồ du hành vũ trụ của hắn ra, nhanh lên!”
— QUẢNG CÁO —

Những người còn lại vội vàng đứng dậy, khiêng Hắc Thiết vào sâu bên trong rồi vội vàng giúp hắn cởi bộ đồ du hành vũ trụ. Vừa cởi ra cả bọn mới hoảng sợ phát hiện, chân trái Hắc Thiết thì từ đùi trở xuống đã không còn thứ gì cả, ngay cả xương, mạch máu, gân cốt cũng không… chân hắn vẫn đang bị ăn mòn với một tốc độ chóng mặt, thanh âm xèo xèo vang lên không ngừng.

Khuôn mặt Thái Bạch xanh mét, không nói lời nào, từ trong túi dụng cụ y tế mang theo từ phi thuyền Tiên Phong lấy ra một con dao phẫu thuật, hắn vội vã nói:

“Hắc Thiết, người anh em tốt của tôi, anh ráng chịu một chút! Mẹ kiếp, tôi biết anh có thể chịu được mà, tuyệt đối không được ngất xỉu, anh đã mất máu quá nhiều, lại còn đang bị mất nước nữa nên nhất định không được ngất xỉu, hãy cố tỉnh táo…!”

Lúc này khuôn mặt của Hắc Thiết đã tái nhợt, hắn thều thào nói:

“Cậu cứ làm đi… yên tâm, mạng tôi còn cứng lắm… không chết sớm vậy đâu… Tên của tôi là Hắc Thiết… so với đá còn cứng hơn nhiều.”

Thái Bạch nhìn Ưng ra hiệu, Ưng hiểu ý bèn lại gần, dùng bao tay phi hành vũ trụ nhét vào miệng Hắc Thiết. Tiếp theo Thái Bạch mới bắt đầu giải phẫu, cắt bỏ từng miếng thịt bị ăn mòn, kể cả gân hay mạch máu cũng thế. Cho đến lúc trên chân Hắc Thiết không còn tiếng xèo xèo và không còn chỗ thịt nào bị ăn mòn nữa mới thôi, sau đó Thái Bạch mới moi một túi bột màu trắng từ trong túi cứu thương, rắc lên vết thương rồi mới băng bó lại. Hoàn thành xong mọi việc Thái Bạch thở dài nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Hắc Thiết.

Hắc Thiết đã chịu đựng được, dưới tình huống vội vàng, đến cả thuốc gây mê cũng chưa kịp tiêm nhưng hắn lại ngoan cường chịu được. Giờ đây trông hắn đã vô cùng mệt mỏi, đến một cử động nhỏ cũng không thể làm được.

Trong mấy nhà khoa học đang run rẩy đứng kế bên bỗng có một người đi tới, y cẩn thận nhìn những mẩu thịt vụn trên sàn, trên sàn tàu cạnh đó chi chít những lỗ nhỏ – kết quả từ việc axit rơi xuống. Phải biết rằng, chỉ là axit tàn dư mà đã có độ ăn mòn như thế, vậy axit trong cơ thể lũ quái vật đó thì còn mạnh đến mức nào nữa…

“Axit cực mạnh, không ngờ trong cơ thể sinh vật ngoài hành tinh lại có axit mạnh như vậy…”

Nhà khoa học đó sau khi quan sát thì thở dài, sau đó nhìn Ưng nói:

“Sau khi trở lại phi thuyền Tiên Phong, tốt nhất hãy kiểm tra máu của anh ta. Đây là sinh vật ngoài hành tinh, hơn nữa loại axit này lại vô cùng mạnh, chẳng may nó còn chứa độc tính thì…”

Ưng thở dài nói: “Không còn cách nào khác, nếu có thể trở về phi thuyền Tiên Phong, chúng ta cũng sẽ không bị mắc kẹt ở chỗ này…”
— QUẢNG CÁO —

Những người còn lại đều lặng im không nói gì, trong lòng ai cũng tuyệt vọng, lúc trước tình hình mặc dù có khó khăn nhưng bên ngoài không có thứ quái vật kinh khủng kia, nhưng hiện giờ thì…

Ưng nhìn Thiệu Huy, chán nản nói:

“Tàu con thoi đã hết năng lượng, thiết bị liên lạc siêu cấp cũng không thể sử dụng được, nhất định phải ngăn bọn họ đổ bộ, mọi người, chúng ta có chết cũng chỉ là mất đi ba mươi hai mạng người, nhưng trên phi thuyền Tiên Phong lại có tới một trăm hai mươi nghìn, trên đó còn có thân nhân, bạn bè của chúng ta nữa, chúng ta nhất định phải…”

Đúng lúc này thì bỗng nhiên một loạt tiếng tút tút tút vang lên từ bàn điều khiển khiến cho ai cũng giật mình, Ưng lập tức hỏi Thiệu Huy:

“Đó là tín hiệu liên lạc từ Phi thuyền Tiên Phong hả? Mau trả lời tôi!” Hắn vừa nói vừa phóng tới bàn điều khiển.

Thiệu Huy dường như vừa mừng vừa sợ, nói:

“Không, đó là…đó là tín hiệu báo có một tàu con thoi đang bay về phía chúng ta. Năng lượng trên tàu chúng ta đã cạn sạch nên thiết bị liên lạc căn bản không thể nào sử dụng được.”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều ngây ra nhìn Thiệu Huy, còn Thái Bạch thì lẩm bẩm:

“Có tàu con thoi bay về hướng chúng ta, nếu chiếu theo kế hoạch cứu viện lúc trước thì, nói cách khác, chỉ cần chứng minh hệ thống phản trọng lực mất tác dụng là do điện trở thì phi thuyền Tiên Phong…”

“Phi thuyền Tiên Phong đã sắp đổ bộ xuống hành tinh này rồi? ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.