Cậu nhóc lưu lại không mấy ngạc nhiên khi thấy họ không có ý định ăn uống. Dường như việc những vị khách mệt mỏi vì đi lại và không ăn những bữa ăn do chủ nhà chuẩn bị là chuyện bình thường. Cậu nhóc nói với bảy người rằng họ có thể nghỉ ngơi ở đây sau khi ăn xong, còn bóng gió nói họ phải tự “phục vụ” tiếp rồi, Tạ phủ hiện đang có rất nhiều khách, vì vậy họ nên tạm chấp nhận vậy.
“Một phòng cho khách nam và một phòng cho khách nữ,” cậu nhóc nói: “Trường kỷ và chăn đệm đã chuẩn bị xong cả. Đừng đi lang thang vào ban đêm! Chắc hẳn trên đường đến đây mọi người cũng được nghe kể rồi. Thành “Bành” chúng tôi dạo này không yên ổn, có nháo quỷ, nhiều thiếu nam thiếu nữ đi chơi đêm đều bị quỷ bắt. Đến nay vẫn là tình trạng “sống không thấy người chết không thấy xác, có người lớn tuổi hơn gặp phải lệ quỷ thế là bị dọa chết khiếp.”
Đường Nghiên Tâm chăm chú lắng nghe, đợi cậu nhóc nói xong bèn lôi kéo tay áo Lộ Tầm Nhất nói: “Chúng ta đi dạo xung quanh xem thử.”
Cậu nhóc: “Ngài không nghe thấy ta vừa mới nói gì sao?”
Đường Nghiên Tâm: “Đại đa số người không muốn gặp quỷ, nhưng có người lại mong muốn cả đời này của mình luôn được thấy quỷ mỗi ngày.”
Cậu nhóc: “……”
Trước khi rời đi, Đường Nghiên Tâm nhón mũi chân nhìn vào căn phòng bị khóa từ khung cửa sổ. Vừa nãy Tiêu Hữu Phàm nói trên giường có người, nhưng khi cô nhìn lại chỉ thấy chăn giường được trải ngay ngắn, hoàn toàn không có dấu hiệu có ai từng nằm ngủ trên đó.
Cậu nhóc: “Mau dừng lại!”
Đường Nghiên Tâm quay đầu lại nhìn nhóc ta.
Cậu nhóc kêu lên sợ hãi: “Căn phòng này không sạch sẽ.”
Người đàn ông đầu trọc lập tức nhân cơ hội hỏi: “Không sạch sẽ còn để cho chúng tôi ở à? Đây là đạo đãi khách của các người đó hả?”
Cậu nhóc vội vàng xin lỗi: “Căn phòng này cũng không phải cho ngài ở, cửa phòng khóa chặt không cho ai vào… Căn phòng này vốn là của một nha hoàn hầu hạ nhị tiểu thư trong phủ chúng tôi. Nói cho ngài biết, nhị tiểu thư là người hiền lành. Nha hoàn này không biết nghĩ quẩn gì tự nhiên nhảy giết tự sát. Lão gia cảm thấy không may mắn nên khóa nó lại rồi.”
E rằng không chỉ có chuyện lão gia cảm thấy xui xẻo mà trong phòng này nhất định đã xảy ra chuyện kỳ quái gì đó. Nếu không, cậu nhóc này sẽ chẳng hề căng thẳng như vậy, chỉ nhìn vào cửa sổ thôi cũng khiến nó sợ hãi đến mức này.
Xem ra phủ đệ này có bí mật.
Lưu Mậu đứng lên nói: “Tôi đi cùng mọi người nhé?.”
Đường Nghiên Tâm lập tức la lối khóc lóc: “Em không muốn, em không muốn, em không muốn có người khác đi chung đâu.”
Tiêu Hữu Phàm lộ ra vẻ mặt áy náy làm bộ làm tịch mà nói: “Thật xin lỗi! Đứa nhỏ nhà tôi tính tình kỳ cục, anh trai tôi lại bao che con bé nên tôi không thể làm gì được cả. Cũng thật kỳ lạ, không biết sao con bé lại không thích anh.”
Lưu Mạo lúng túng:”Không sao, không sao! Trẻ con có đủ loại suy nghĩ quái đản, người lớn không hiểu cũng là chuyện bình thường. Có lẽ là bởi vì ngoại hình của tôi không hợp với mắt nhìn của trẻ con…” Anh ta đành phải ngồi xuống lại.
Ba người Đường Nghiên Tâm rời khỏi căn phòng gỗ, đi sau vào Tạ phủ.
“Cậu đã dùng sức mạnh thiên phú cho anh ta à?”
“Đúng vậy, nhìn anh ta có vẻ rất quái lạ” Tiêu Hữu Phàm gật đầu: “Có lẽ ngày mai sẽ có kết quả phân tích.”
Đường Nghiên Tâm vốn muốn nói hãy tránh xa anh ta ra khi không có tôi bên cạnh, nhưng ngẫm lại cũng không có tác dụng lắm bởi nếu anh ta muốn theo dõi Tiêu Hữu Phàm thì trốn cũng vô dụng.
Trên đường đều gặp phải người hầu của Tạ phủ, mỗi người đều có vẻ mặt rất buồn. Trông không giống nhà có hỷ sự mà là tang sự! Càng đi sâu vào bên trong lại càng yên tĩnh, ngoại trừ thi thoảng có tiếng côn trùng đêm phát ra thì hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào.
“Này có phải là nội viện, nơi sinh hoạt của phụ nữ cổ đại không?”
Tiêu Hữu Phàm chà xát tay, hơi hưng phấn nói: “Mau nhìn tòa nhà nhỏ được thắp sáng bằng đèn lồ ng kìa, có người đang đứng ở cửa!.”
Có hai nha hoàn đang canh giữ ở cửa, bọn họ trèo tường đi vào. Đi đến căn phòng duy nhất sáng đèn liền nghe thấy giọng nói của thiếu nữ.
Một giọng nói: “Bá phụ để muội thay tỷ gả cho Vi công tử…lại để tỷ xuất giá với vị hôn phu Phan Tẫn sau vài ngày nữa. Lúc muội nghe bá phụ nói đã vô cùng sợ hãi.”
Một giọng khác lại nói: “Muội nên nghe lời phụ thân, ngài ấy sẽ không hại muội.”
Lộ Tầm Nhất đi tới dưới cửa sổ, lặng lẽ đẩy nó lên.
Có hai cô gái ngồi trên giường, một cô gái mặc áo xanh, xinh xắn, dịu dàng và đoan trang; cô gái còn lại mặc áo đỏ tươi, rực rỡ và quyến rũ.
Cô gái áo xanh nói: “Tỷ tỷ, có phải tỷ thấy Phan Tẫn mặt phấn môi đỏ, lại điển trai nhưng không bằng Vi công tử mặt mũi như dạ xoa cho nên tỷ bằng lòng lấy hắn, ngược lại đẩy muội vào hố lửa phải không?.”
Cô gái áo đỏ nhướng mày nói: “Còn bởi vì trong nhà Phan Tẫn phú quý, mà nhà Vi công tử chỉ có bốn bức tường. Ai biểu muội kêu phụ thân một tiếng bá phụ, là nhị tiểu thư trong phủ thì hôn sự này phải làm theo lời phụ thân thôi. Chuyện mai mối cũng phải nghĩ đến ruột thịt, ai bảo tỷ là nữ nhi ruột của phụ thân cơ chứ. Nếu được quyền chọn, tất nhiên tỷ sẽ chọn người tốt nhất.”
Cô gái áo xanh: “Vậy muội phải làm sao bây giờ?”
Cô gái áo đỏ: “Tỷ đã xem thử rồi, nhân phẩm của Vi công tử không tồi! Anh Nương, muội sẽ được chuẩn bị nhiều của hồi môn, đảm bảo sau này muội sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
Hóa ra đây là hai vị tiểu thư trong phủ, người áo đỏ là đại tiểu thư tên là Quỳnh Nương. Nhị tiểu thư không phải là nữ nhi của Tạ lão gia, có lẽ là cháu gái của lão, tên là Anh Nương. Năm ngày sau là ngày đại tiểu thư xuất giá gả cho Vi công tử, nhưng Vi công tử vừa nghèo lại xấu nên đại tiểu thư chướng mắt hắn, tính cho nhị tiểu thư gả thay.
Hiện tại hai chị em này đang xé rách da mặt với nhau.
Lộ Tầm Nhất: “Đường Đường, hai người đó là người hay là vong linh?”
Đường Nghiên Tâm lắc đầu: “Khó mà nói được… Tôi cảm thấy có lẽ họ là người.”
Sự chú ý của Tiêu Hữu Phàm không ở cốt truyện mà là ở gương mặt của đại tiểu thư.
“Tạ tiểu thư thật xinh đẹp.”
Đường Nghiên Tâm: “Anh nói người nào?.”
“Tất nhiên là đại tiểu thư rồi, người giống con gái nhà lành như nhị tiểu thư không phải là người anh có thể nhúng chàm”
Tiêu Hữu Phàm sáng mắt: “Đại tiểu thư lại tương phản, rõ ràng là đã từng trải rồi, là tay già đời trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt!.”
Ngay lập tức Tiêu Hữu Phàm bị Lộ Tầm Nhất vỗ trán: “Cậu lại nói bậy bạ gì với Đường Đường đấy?”
Đường Nghiên Tâm: “Anh phải mắng anh ta vì dám thèm nhỏ dãi thiếu nữ trong khu vực vong linh. Còn chưa biết người ta là người hay vong linh mà dám sinh ra tâm tư ấy, thật là không biết sống chết!.”
Tiêu Hữu Phàm vội vàng nói: “Đâu phải em không nhận ra đâu! Tạ đại tiểu thư tuyệt đối không phải con gái nhà lành, chắc chắn đã có tình…”
Lộ Tầm Nhất bịt tai Đường Nghiên Tâm lại.
Ba người dạo quanh Tạ phủ lúc nửa đêm cũng chẳng thu hoạch được thêm manh mối nào cả.
Có lẽ do người cổ đại ngủ sớm nên trong phòng không có nhiều đèn. Ngoại trừ cửa chính, cửa phụ và cửa nhỏ ở hậu viện thì cũng dễ dàng đoán được cổng ra sẽ không hề đặt ở nơi thấy được. Đối với tất cả các trường hợp không trực tiếp chỉ cổng ra khỏi khu vực thì độ khó sẽ tăng lên một level.
Lúc trở về căn nhà gỗ thì bàn bát tiên đã được cất đi.
Cánh cửa bên trái mở ra, cô gái quấn băng đang đứng ở ngưỡng cửa. Trong số bảy người, chỉ có hai người là nữ. Các khách du lịch dường như đã quyết định làm theo lời của cậu nhóc dẫn đường, nam ngủ một phòng, nữ ngủ một phòng.
“Có muốn vào không?”
Cô gái quấn băng hỏi Đường Nghiên Tâm, đây là lần đầu tiên cô ta nói chuyện. Giọng nói khàn khàn, có lẽ cổ họng cô ta bị vấn đề gì đó.
Đường Nghiên Tâm gật dầu, vào phòng chung với cô ta.
Căn phòng khá rộng rãi, cô gái quấn băng ngủ trên trường kỷ, nhường giường trong buồng cho bạn nhỏ Đường Nghiên Tâm. Nói chung, ngủ bên trong thì an toàn hơn. Đường Nghiên Tâm có thể nghe thấy được cô gái quấn băng không hề ngủ. Cô ta quay mặt vào tường, đưa lưng lại với Đường Nghiên Tâm, và dĩ nhiên tư thế đó chính là đang ngầm cự tuyệt giao lưu với cô. Đường Nghiên Tâm là vong linh, chỉ con người mở miệng bắt chuyện với cô chứ tuyệt đối sẽ không có chuyện nửa đêm buồn quá nên cô chủ động bắt chuyện với con người!. Cô liền ngồi ở trên giường ăn đồ ăn vặt, phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
Cô gái quấn băng nằm im tại chỗ không cử động.
“Cốc cốc cốc”
Bên ngoài có ánh sáng và có tiếng gõ cửa, tuy nhiên không phải gõ cửa phòng họ mà là gõ cửa phòng đối diện. Đường Nghiên Tâm sáng mắt, nhảy xuống giường chạy chân không ra cửa hóng hớt.
“Cô làm gì đấy?”
Cô gái quấn băng giữ chặt lấy tay cô.
Đường Nghiên Tâm: “Bên ngoài có người ở gõ cửa.”
Cô gái quấn băng: “……”
Tôi biết bên ngoài đó có người đang gõ cửa mà nhìn cô như thế này không lẽ muốn ra mở cửa cho người ta à? Còn nữa, cô xác định được bên ngoài là người hay sao?.
Bên phòng khách nam: “Ai đấy?”
“Lão gia phân phó rằng mỗi ngày tiểu thư phải ăn một chén tổ yến, Cúc Hương vào đây ạ.”
Là giọng nói của một cô gái trẻ!.
“Muộn như vậy còn đưa tổ yến? Ở đây không có tiểu thư gì hết, chúng tôi cũng không ăn!.”
Là giọng tên đầu trọc.
Ngay lập tức cửa phòng bị đẩy ra, Đường Nghiên Tâm ngạc nhiên nhìn then cửa, rõ ràng sau khi mình vào nhà thì cô gái quấn băng đã cài then cửa vào rồi. Với tính cẩn thận của Lộ Tầm Nhất, lý nào bên đó lại không cài then cửa lại? Nếu vậy sao nha hoàn kia lại dễ dàng đẩy cửa vào?.
Nha hoàn: “Tiểu thư, là Thạch Tú Nương ở bên trong sao?…… A!”
Một tiếng hét chói tai vang lên, sau đó lại chìm vào im lặng.
Phải một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng Lộ Tầm Nhất: “Cô ta đi rồi!”
… Đây là lời hồi đáp dành cho Đường Nghiên Tâm.
Tuy nhiên, Đường Nghiên Tâm cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của nha hoàn mà chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh kia.
Sáng hôm sau, hai cậu nhóc hôm qua lại khiên bàn bát tiên lại đây.
Du khách đầu trọc nói: “Đêm hôm qua có một nha hoàn bưng chén tổ yến tới gõ cửa phòng chúng tôi……”
Cậu nhóc kinh ngạc đến mức làm rơi cốc: “Trông người kia ra sao? Gương mặt người kia có điểm gì đặc biệt không?”
Lưu Mậu: “Lúc đó có ánh đèn lồ ng rọi vào, hình như tôi thấy trên má trái cô ta có một vết bớt đỏ to bằng hạt đậu phộng.”
Khuôn mặt cậu nhóc tái xanh.
“Đó…đó…đó là Cúc Hương……”
Cậu nhóc lắp bắp nói: “Là người đã từng sống trong căn phòng đó rồi…rồi nhảy giếng tự sát, cô ta là người có vết bớt đỏ trên mặt. Các người gặp quỷ rồi!.”
Sau đó cậu nhóc phát hiện vẻ mặt của những vị khách này không hề thay đổi tí nào, hoàn toàn bình tĩnh lạ thường!.
Cậu nhóc:???
Chỉ có Lộ Tầm Nhất giải thích: “Chúng tôi đi nhiều, cũng gặp phải những thứ kì lạ rồi nên cũng to gan hơn!.”
=……=
【Bạn nhỏ thức đêm ăn vặt thật đáng yêu nha!】
【Chiếc váy hồng làm cho Đường Nghiên Tâm thêm phần đáng yêu nè……】
……
【Dưới góc nhìn của hai con cá mặn chỉ thấy một nha hoàn đẩy cửa vào, đặt chén tổ yến xuống rồi xoay người rời đi!. 】
【 Trọng điểm không phải là cách cô ta đi đường bằng gót chân, không hề phát ra âm thanh nào, còn nữa…chỉ đi hai bước chân đã biến mất rồi hả?】
【Tôi tò mò trong chén sứ kia có gì không?】
【Tiêu Hàm Hàm có mở ra xem: Bên trong hoàn toàn trống không, không có gì hết! 】
Lời giải thích như vậy không biết cậu nhóc có tin hay không, nhưng khi đối mặt với mấy người bọn họ thì cậu ta cũng cung kính hơn nhiều. Có lẽ là nhát gan nên thấy người gan dạ rất lợi hại, có người tâm phúc ở đây cũng không còn run nữa. Cậu nhóc châm trà cho mọi người, chấp tay thi lễ với Tiêu Hữu Phàm sau đó xanh mặt rời đi.
Đường Nghiên Tâm biết Tiêu Hữu Phàm đã làm gì.
Kết quả phân tích số liệu đã có, trên người cậu ta sẽ xuất hiện dấu hiệu đặc thù nên mới tìm cớ ra ngoài. Lưu Mậu nhiệt tình mời Tiêu Hữu Phàm ngồi kế bên mình nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.
Tiêu Hữu Phàm: “Đường Đường, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Chủ đề cuộc trò chuyện đã thay đổi hoàn toàn – điều đó có nghĩa số liệu phân tích của Lưu Mậu chắc chắn có gì đó khiến cậu ta ngạc nhiên, thậm chí khiến cậu ta không thể chấp nhận được. Cho nên trong lúc nhất thời cậu ta không thể bày ra vẻ mặt tươi cười với Lưu Mậu, cũng không thể làm gì được.
Đường Nghiên Tâm gật gật đầu, liếc mắt nhìn Lưu Mậu một vái và nói một cách độc đoán: “Anh ơi, anh không được phép chơi với những người bạn mới của mình, anh chỉ được phép chơi với em.”
Da đầu Tiêu Hữu Phàm tê dại khi nghe hai từ “anh ơi” này, cậu ta lập tức thanh tỉnh: “Đều nghe theo em.”
Cậu ta cười xin lỗi Lưu Mậu.
Những nghi ngờ của Lưu Mậu bị đập tan, anh ta cũng đáp lại bằng nụ cười gượng gạo.
Cứ như thể một đôi tình nhân bị cô em chồng chia rẽ, bầu không khí vô cớ trở nên kỳ lạ.
Sau khi rời khỏi nhà gỗ, Đường Nghiên Tâm phàn nàn: “Anh ta sẽ không thích đàn ông đâu phải không? Quá dẹo, nói chuyện với anh mà cứ như đang làm nũng với người yêu ấy.”
Lộ Tầm Nhất không biết từ khi nào mà Đường Nghiên Tâm lại rõ cách cư xử giữa người yêu với nhau.
Tiêu Hữu Phàm rùng mình: “Không sao cả! Mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ thích anh đi chăng nữa thì chỉ cần diện mạo chỉnh tề xíu, anh cũng đều sẽ không phản cảm. Nhưng thứ anh ta thích không phải là anh mà là da của anh!.”
Đường Nghiên Tâm đặc biệt cảm thấy hứng thú: “Da? Mau đưa số liệu phân tích cho tôi xem!.”
Lưu Mậu: con người
【Dữ liệu cơ bản】 Chiều cao: 175cm
Cân nặng: 66kg
Sức mạnh: F
Nhanh nhẹn: F
Trí thông minh: A
【Năng lực đặc thù】
Người nghìn mặt ( cấp 2): Có thể lột da người khác một cách hoàn hảo ( do hạn chế cấp bậc, nếu số lần sử dụng quá nhiều sẽ làm cho lớp da mất đi hoạt tính; sau khi lột da ra, nếu để quá lâu cũng sẽ bị thối rữa). Khi sử dụng da người khác đồng thời cũng có thể sở hữu một phần khả năng của người khác.
Trái tim thủy tinh: Anh chàng này có vấn đề về tinh thần, tính cách không ổn định và đặc biệt dễ nổi cáu bởi những chuyện vặt vãnh. Không phân biệt được bạn với thù, thậm chí khi trở nên điên loạn thì tự sát là chuyện bình thường.
“Chà~”
Đường Nghiên Tâm: “Về phần anh, số liệu phân tích đều không có chỉ ra cụ thể hắn có vấn đề tâm lý. ‘’Trái tim thủy tinh’’ cũng được giải thích như một khả năng đặc biệt. Có vẻ như vấn đề tâm lý của anh ta thực sự nghiêm trọng.”
“Đừng tưởng rằng anh không nghe thấy em đang mượn cơ hội này DISS anh!”
Tiêu Hữu Phàm kháng nghị: “Vấn đề tâm lý của anh là vấn đề cá nhân, sẽ không gây hại cho người khác. Anh ta thì khác, rõ ràng anh là một quả bom hẹn giờ. Anh nghĩ tốt nhất là nên tránh xa anh ta ra!”
Lộ Tầm Nhất ở bên cạnh cười, trong lòng lại nghĩ: Tiêu Hữu Phàm chắc chắn không để ý, trước đây cậu ta cảm thấy xấu hổ khi nói đến từ “vấn đề tâm lý”, nhưng bây giờ cậu ra có thể lấy nỗi sợ hãi của mình ra đùa giỡn.
“Nếu tránh anh ta rất có thể sẽ khiêu khích anh ta”, Lộ Tầm Nhất nói: “Các chỉ số của Lưu Mậu đã vượt qua cực hạn của con người, nó gần bằng với Đường Đường. Nếu anh ta thật sự tấn công thì e là cậu không thể chống trả được. Hoặc là chúng ta diệt trừ anh ta trước, hoặc là phải đề cao cảnh giác……”
Tiêu Hữu Phàm nói một cách hợp lý: “Em lựa chọn đề cao cảnh giác. Vẫn còn chưa tìm hiểu rõ ràng tình huống trong lĩnh vực, nếu lựa chọn tấn công du khách thì quá mạo hiểm.”
Còn một biện pháp.Nhưng Đường Nghiên Tâm không nói ra
Lộ Tầm Nhất: “Đường Đường, sao em lại phát hiện anh ta có chỗ nào đó không đúng?”
Đường Nghiên Tâm: “Bởi vì trên mặt anh ta có rất nhiều mùi con người trộn lẫn với nhau”
Lời vừa nói ra đã làm cho hai người đồng đội nổi hết cả da gà.
Quá chú ý đến Lưu Mậu nêu khi đi xa khỏi ngôi nhà gỗ họ mới nhận ra những tấm lụa đỏ hay những chữ hỷ đỏ được treo trong Tạ phủ đều đã biến mất. Hai gã sai vặt quét sân ở kia đang nói thầm với nhau rằng hai vị cô gia tới cửa rồi, hiện đang ở sảnh ngoài.
Đây có thể là một sự kiện xảy ra trong khu vực, cũng chính là cốt truyện chủ tuyến liên quan đến boss khu vực. Ba người lẻn vào sảnh ngoài, trốn sau bức bình phong. Nơi này có hai bức bình phong lớn đặt ở bên trái và bên phải, họ trốn một bên, bên còn lại có tiếng cười của các cô gái. Nghe như tiếng nha hoàn đang trêu đùa hai vị tiểu thư vì dám lén lút trốn ở chỗ này trộm ngắm cô gia.
Ba người đều không nói chuyện.
Lúc này có hai chàng trai một trước một sau đi vào trong phòng, đúng như lời ban đêm hai vị tiểu thư đã trò chuyện với nhau: Một vị mặt trắng môi đỏ, tướng mạo tuấn tú; một vị môi hơi mấp máy, đó là hai người: Phan Tẫn giàu sang và Vi công tử bần cùng.
Phan Tẫn rất nịnh hót, hai ba câu liền dỗ cho mặt mày Tạ lão gia hớn hở, cộng thêm lễ vật đưa thêm khiến cho lão ta rất hài lòng.
Vi công tử không giàu sang lại thêm ăn nói vụng về.
Bọn nha hoàn trốn sau bức bình phong đối diện cũng đang thảo luận về Phan Tẫn, ai cũng đều thích hắn.
Ngay cả đại tiểu thư đã đính hôn với Vi công tử kia cũng bàn luận với muội muội: “Phan công tử sinh ra khá tuấn tú! Muội muội, muội gả qua đó sẽ hưởng vinh hoa phú quý, lại còn có thêm lang quân tuấn tú làm bạn bên cạnh! Đã tuyệt càng thêm tuyệt!”
Sau đó liền nghe thấy Tạ lão gia giữ hai chàng rể lại.
Sau khi rời khỏi sảnh chính, Đường Nghiên Tâm lên tiếng đầu tiên: “Thời gian không thích hợp. Tối hôm qua là còn có mấy ngày nữa sẽ thành thân, hôm nay lại là ngày đầu tiên con rể lần tới cửa.”
Lộ Tầm Nhất: “Xem giọng điệu ngày hôm qua của hai chị em có thể thấy họ rất thân thiết với Phan Tẫn và Vi công tử, không có khả năng nào chưa gặp mặt nhau đã nói ra những lời đó.”
Tiêu Hữu Phàm một nha hoàn đi ngang qua: “Mấy ngày nữa thì đại tiểu thư nhà cô và cô gia thành thân?”
Nha đầu này bị dọa hết hồn, suýt nữa làm nghiêng chung đồ trong tay, ngẩng đầu nói: “Khách nhân hồ đồ rồi, hôn kỳ đại tiểu thư còn chưa định.”
Cả ba người đều thấy má trái cô ta có vết bớt đỏ to bằng hạt đậu phộng trên má trái.
Lộ Tầm Nhất thử thăm dò hỏi: “Cúc Hương?”
Nha hoàn: “Khách nhân biết nô tỳ?”
“Biết, biết, ngưỡng mộ đã lâu”, Tiêu Hữu Phàm dõi mắt theo chung sứ cô ta đang bưng: “Cô đang bưng tổ yến cho tiểu thư cô à?”
Cúc Hương gật đầu.
……Khi Đại tiểu thư chuẩn bị thành thân, Cúc Hương đã chết.
Có vẻ như tuyến thời gian đã bị đảo lộn, Cúc Hương đến nội viện, đại tiểu thư vốn đang ở sảnh chính chưa hề rời đi nay đang ở trong phòng.
Sân viện hai chị em ở cạnh nhau, chỉ cách nhau một bức tường, giữa bức tường có một ô cửa nhỏ.
Cúc Hương gõ cửa.
“Lão gia phân phó, tiểu thư mỗi ngày đều phải ăn một chén tổ yến. Cúc Hương vào đây ạ!”
Có lẽ chung sứ hơi nặng nên Cúc Hương không đợi mệnh lệnh, liền trực tiếp đi vào.
“Tiểu thư, Thạch Tú Nương ở bên trong sao?”
Hai đôi giày thêu được đặt cạnh nhau, một màu hồng phấn và một màu hồng cánh sen. Nhìn vào kích cỡ của đôi giày, rõ ràng không phải của một người.
Đi thêm vài bước vào bên trong, có thể nhìn thấy những chiếc áo ngoài bị vứt trước giường, hai cô gái xõa tóc đang ôm nhau… Nhưng ba người họ có thể thấy rõ ràng, người ôm lấy đại tiểu thư rõ ràng là một người đàn ông, mặc dù anh ta giả nữ, tô son điểm phấn, không có hầu kết còn bó chân nhưng… Cả nha hoàn và ba người đang nhìn trộm bên ngoài đều bị sốc.
Lộ Tầm Nhất che đôi mắt Đường Nghiên Tâm lại.
Cúc Hương hét lên một tiếng: “A……”
Sau khi bình tĩnh lại xíu, Cúc Hương thậm chí không hề nói gì! Cô ta đặt chung sứ xuống muốn chạy đi, nhưng người đàn ông kia ôm lấy eo cô ta từ phía sau, bịt miệng cô ta lại. Một lúc sau Cúc Hương bị trói và bị bịt kín miệng lại.
Người đàn ông kia mặc quần áo lại, ngồi trước bàn trang điểm lơ đãng tô son điểm phấn lại:
“Sự tình bại lộ, chúng ta nên làm thế nào cho phải?”
Đại tiểu thư: “…… Ngươi bỏ ta lại, mọi chuyện sẽ kết thúc thôi.”
Người đàn ông cười khổ: “Nếu ta đã có thể mạo hiểm giả nữ tới gặp nàng sao lại có thể bỏ mặc nàng một mình cơ chứ. Bảo bối, cho dù ta không lo lắng cho an nguy của nàng nhưng anh sẽ không bao giờ buông tha cho nàng đâu.”
Đại tiểu thư đá hắn một cái, xuống giường tới ăn hết chung tổ yến.
Lúc này hắn ta không chút hoang mang sửa sang lại quần áo của mình: “Vậy chỉ có một biện pháp.”
Từ đầu tới cuối cũng không liếc nhìn Cúc Hương một cái.
Người đàn ông đã giả dạng xong xuôi, dung mạo như mỹ nữ, hắn hạ giọng nói chuyện, cũng không khác giọng phụ nữ là bao.
“Chúng ta đi mau, muội muội nàng nhất định đang chờ trong phòng đấy…… Đã đến giờ học thêu thùa rồi, nàng ta là người cẩn thận nhất, nếu không đi rất có thể sẽ khiến nàng ta nghi ngờ.”
Hai người giấu nha đầu ở dưới giường, cùng nhau ra khỏi phòng.
Đường Nghiên Tâm: “Ái chà ~”
Thì ra Cúc Hương không phải tự sát, mà là do hắn giết. Bởi vì không rõ tuyến thời gian ở Tạ phủ như thế nào nên để ngừa vạn nhất, Tiêu Hữu Phàm ở lại canh chừng Cúc Hương, nhìn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Hai người Đường Nghiên Tâm đi dạo xung quanh xem có những sự kiện gì khác sẽ xảy ra ở Tạ phủ trong dòng thời gian rối loạn này.
Đi đến một đình hóng gió, Lộ Tầm Nhất dừng lại.
“Đình Mẫu Đơn……”
Lời nhắc nhở của Dương trạch [Vua của các loài hoa] đương nhiên là hoa mẫu đơn, nhưng trong phủ không hề trồng một bông hoa mẫu đơn nào cả.
Đêm qua, bọn họ cũng đã đi ngang qua đường này, tuy nhiên đình này có bảng hiệu là “Đình Liên Hoa.”
Tuyến thời gian thay đổi, toàn bộ cảnh vật trong Tạ phủ hẳn sẽ có biến hóa.
Đường Nghiên Tâm đi đến đình hóng gió, chiếc bàn đá trong đình còn đang bày trận cờ vây chơi dở, trong hồ có mấy con cá cẩm lý bơi qua bơi lại.
Bởi vì Cúc Hương té giếng chết nên hiện tại Tạ phủ chỉ có một cái giếng. Đêm qua lại có hai cái, có lẽ sau khi Cúc Hương té giếng chết, Tạ lão gia cảm thấy không may mắn, nên cho đào cái giếng khác.
Đang lúc chạng vạng, khi hai người đi tới giếng thì thấy một cô gái mặc áo choàng đen cùng đi với Cúc Hương đến cạnh giếng, bỏi vì xung quanh không có chỗ núp lên cả hai đứng rất xa, không nghe rõ bên kia nói gì.
Tiêu Hữu Phàm hội hợp với bọn họ, cười khổ nói: “Canh nửa ngày cũng chẳng thấy ai. Vừa nhắm mặt lại thì có một người phụ nữ mặc áo choàng đen mở cửa vào, cởi trói cho Cúc Hương rồi chạy ra ngoài mất. Uổng phí công canh nửa ngày trời. !”
Cậu ta đang nói thì tình hình bên cạnh giếng đã thay đổi.
Người phụ nữ mặc áo choàng đen đẩy mạnh Cúc Hương xuống giếng.
Tiêu Hữu Phàm xoa xoa đôi mắt: “Người áo đen đâu? Không thấy!”
“Ta ở đây nè……”
Giọng nói truyền đến từ sau lưng họ! Đường Nghiên Tâm xoay người, bình tĩnh nhìn cô ta.
Người phụ nữ kia cũng kéo mũ áo choàng xuống.
…… Hóa ra là nhị tiểu thư!
“Các ngươi thấy rồi à”
Cô ta vừa lên tiếng thì cô gái dịu dàng đoan trang lịch sự trong nháy mắt trở nên quỷ dị lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào ba người, nửa khuôn mặt lập tức nổi đầy vết lở loét, hai cánh tay không da không thịt, chỉ còn xương cốt vươn ra trước.
“Nếu đã thấy rồi thì sẽ chết nha……”
=……=
【Tra nam cá mặn số 1: Mặc kệ là nam hay là nữ, chỉ cần lớn lên xinh đẹp, tôi đều có thể! 】
【Lại là mosaic!】
【Thời gian trong khu vực có vấn đề, loạn hết cả lên.】
【Ái chà】
【Ái chà~】
【Ái chà…… Đại tiểu thư thật biết chơi!】
【Tạ đại tiểu thư, mị lực vô hạn.】
【Nhị tiểu thư lại xuất hiện, rốt cuộc thì khu vực này làm sao thế? Quy tắc khác hẳn với những khu vực khác! Thật là rối mà!】
【Không ai lo lắng đến sự an toàn của chủ phát sóng nhỏ nhắn xinh xắn à? 】
【Lầu trên mới tới đấy à?】
——oOo——