Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 12: Khu nội trú khoa tim mạch 07



Chương 12: Khu nội trú khoa tim mạch 07

~ Phương thức suy luận của Việt Tinh Văn ~

Sáu giờ chiều, các sinh viên ăn xong bữa tối, nối gót nhau đến phòng bệnh của Việt Tinh Văn, nộp cho cậu “bài tập” đã được giao từ trước.

Việt Tinh Văn cẩn thận đọc hết một lượt báo cáo của mọi người, sắp xếp lại những việc năm bệnh nhân kia đã trải qua trước khi chết.

Giường số năm, nữ 55 tuổi, tính tình cởi mở. Con trai, con dâu đều làm giáo viên, chiều hôm qua họ có tới thăm nom bà, vốn đã quyết định hôm nay sẽ làm thủ tục xuất viện, sức khỏe của bà lão hồi phục rất tốt. Sáng nay khi người nhà đến bệnh viện, nghe chuyện bà lão bất ngờ qua đời, không chịu chấp nhận hiện thực, khóc ầm lên trong phòng bệnh, còn cãi nhau với các bác sĩ rất lâu.

Việt Tinh Văn chuyển tài liệu sang cho Lưu Chiếu Thanh, người sau chau mày nói: “Bà cụ này chết oan quá, vốn là hôm nay đã được xuất viện rồi, tối qua lại nhồi máu cơ tim cấp, bảo sao người nhà không chấp nhận nổi.”

Việt Tinh Văn tiếp lời: “Người nhà của cụ 80 tuổi lại rất bình tĩnh, vốn ông ấy đã bệnh nặng lắm rồi, vào viện sáu lần, hẳn người nhà đều đã chuẩn bị tâm lý, chẳng mấy đã chấp nhận sự thật ông lão qua đời, đã nhận xác đi rồi.”

Lưu Chiếu Thanh hỏi: “Bà cụ 60 tuổi kia, ban đầu xếp lịch phẫu thuật vào ba ngày sau, tiếc là chưa kịp phẫu thuật đã qua đời rồi. Người nhà bà ấy nói sao?”

Việt Tinh Văn nói: “Người nhà của bà ấy ở xa, không kịp đến nhận xác. Còn còn cụ 70, 77 tuổi đều đã phẫu thuật xong. Hẳn người nhà còn đau buồn hơn, cứ nghĩ là phẫu thuật thành công rồi, kết quả phẫu thuật xong lại đột tử.”

Lưu Chiếu Thanh thở dài: “Haiz, đột phát bệnh, chết lúc nửa đêm là chuyện bình thường trong bệnh viện, lúc anh thực tập cũng gặp mấy lần rồi. Nhưng nếu thật sự có người âm thầm giở trò giống như em nói, đó lại là chuyện khác.”

Việt Tinh Văn gật đầu: “Vậy nên, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra manh mối.”

Bảy rưỡi tối, đa số y bác sĩ đều đã tan làm, các sinh viên bắt đầu giả bệnh theo dặn dò của Việt Tinh Văn.

Đầu tiên là Lưu Tiêu Tiêu giường số 4 ấn chuông cấp cứu, khi y tá đến giường cô, cô bèn vừa lăn lộn trên giường vừa hô hào: “Tôi đau bụng quá, có khi nào ăn phải đồ thiu không, đau quá…” Vầng trán của cô gái mảnh khảnh toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch nằm ôm bụng. Y tá thót cả tim, vội vàng đi tìm bác sĩ trực ban.

Bác sĩ vừa tới phòng của Lưu Tiêu Tiêu, cậu trai khoa Hóa cũng bắt đầu giả bệnh, cậu ta vốn đã có vẻ bệnh tật rồi, nằm bên mép giường run lẩy bẩy, tay ấn chặt lên vùng tim. Trâu Vũ Hàng cùng phòng với cậu ta thì mặt mày căng thẳng xông vào phòng làm việc: “Bác sĩ ơi, bác sĩ, bạn cùng phòng em tái phát bệnh tim rồi, mau qua xem đi!”

Bác sĩ nọ vừa ăn tối xong đã bị gọi đi.

Sau đó nữa, Tần Lộ cũng phối hợp diễn kịch, giả bộ bị đau đầu, gọi bác sĩ trực ban cuối cùng đi.

Bệnh nhân trong khu nội trú lần lượt phát bệnh, ba bác sĩ đều bị kéo đi, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh vẫn luôn đi dạo gần phòng làm việc của bác sĩ, thấy bác sĩ đã bị gọi đi hết, Việt Tinh Văn tức tốc ra hiệu với Kha Thiếu Bân đang đứng đằng xa.

Kha Thiếu Bân hiểu ý, lẻn vào phòng làm việc dưới sự che chở của Việt Tinh Văn, mở máy tính của bác sĩ ra bắt đầu phá mật mã. Lưu Chiếu Thanh và Việt Tinh Văn canh chừng ở hai góc quẹo trái, phải của hành lang, đề phòng bác sĩ hay y tá đi qua.

Kha Thiếu Bân ngồi trước máy tính, hai tay thon dài gõ thoăn thoắt trên bàn phím, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Từng hàng code phức tạp xuất hiện trên màn hình, lát sau, Kha Thiếu Bân thành công xâm nhập vào hệ thống, cậu giơ tay phải lên, để laptop của mình sang bên cạnh máy tính để bàn, bắt đầu truyền dữ liệu trên sóng vô tuyến.

Cửa sổ thông báo [Đang truyền dữ liệu…] hiện lên trên màn hình.

Ngay khi dữ liệu truyền đến 80%, tiếng bước chân chợt vang lên ở hành lang bên phải. Lưu Chiếu Thanh thấy một y tá đang đẩy xe tiêm đi tới, anh ta vội vã qua đó chặn đối phương lại, cười nói: “Chào chị y tá, cho tôi hỏi chút, tối nay tôi có cần tiêm nữa không? Tôi là Lưu Chiếu Thanh nằm giường 16.”

Y tá nhìn tên anh ta trên vòng y tế, bèn giở danh sách trên xe tiêm ra, nói: “Tối nay cậu không cần tiêm nữa, về nghỉ ngơi đi. Phương án điều trị cụ thể thì sáng mai lúc kiểm tra phòng cậu hỏi lại bác sĩ chủ trị.”

Nghe tiếng nói chuyện vọng tới từ hành lang, Kha Thiếu Bân căng thẳng đến đổ mồ hôi tay.

Cuối cùng đã truyền xong 100% dữ liệu, Kha Thiếu Bân lập tức thoát khỏi hệ thống, giơ tay phải lên, thu laptop về lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng chuồn khỏi phòng làm việc, xoay người rời đi cùng Việt Tinh Văn.

Lưu Chiếu Thanh thấy hai người họ đi tới, mới cười với y tá, nghiêng người nhường đường: “Cảm ơn người đẹp.”

Ba người đi dọc theo hành lang về phòng bệnh, khi đi qua quầy y tá, phát hiện chiếc thùng rác khổng lồ dán nhãn “rác thải y tế” ở phía cuối lối đi cạnh quầy. Việt Tinh Văn nhìn sang Lưu Chiếu Thanh, chỉ chiếc thùng rác: “Đàn anh, có cần qua đó bới thử không? Nếu những gì em suy luận là đúng, chứng cứ mà hung thủ chưa kịp xử lý có thể đang nằm trong thùng rác.”

Lưu Chiếu Thanh gật đầu: “Ừ, đi thôi.”

Ba người rón rén tới bên cạnh quầy y tá.

Nhờ các bạn học khác diễn xuất hết mình giữ chân y tá bác sĩ, xung quanh không một bóng người, Kha Thiếu Bân đứng canh ngay trước lối vào, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh nhón hai đôi găng tay y tế ở quầy y tá, bắt đầu bới tung thùng rác lên tìm kiếm manh mối.

Những thứ như băng gạc, kim tiêm không có giá trị tham khảo, quan trọng là những bình thuốc.

Việt Tinh Văn bới ra tất cả ống thuốc và túi đựng dịch truyền bên trong, Lưu Chiếu Thanh ở bên cạnh đối chiếu cẩn thận: “Nước muối sinh lý, glucose, thuốc hạ huyết áp, thuốc truyền… có cả adrenalin, hẳn là dùng lúc cấp cứu cho bệnh nhân…” Anh ta lướt qua một lượt những ống thuốc được bới ra, sau đó lắc đầu: “Đều là thuốc thường gặp, không có gì khác lạ.”

Mặc dù phí cả buổi trời, nhưng Việt Tinh Văn không hề uể oải, cậu khẽ nói: “Chỗ này không có dấu vết gì, chứng tỏ hung thủ không đổi thuốc ở quầy y tá, khả năng hung thủ là y tá tương đối thấp, có thể thu nhỏ phạm vi điều tra lại.”

Ba người quay về phòng bệnh ngồi xuống, một lát sau có vài bạn học gõ cửa đi vào.

Việt Tinh Văn điềm đạm nói: “Mọi người vất vả rồi, tìm chỗ ngồi đi, chúng ta họp bàn thảo luận một chút.”

Trâu Vũ Hàng chọc cậu: “Cảm giác như họp lớp vậy, Tinh Văn là lớp trưởng tạm thời của chúng ta à?”

Việt Tinh Văn cười với anh ta, rồi nhìn sang Kha Thiếu Bân: “Mở tài liệu ra đi, cùng xem kết luận của các bác sĩ.”

Kha Thiếu Bân giơ tay phải, biểu tượng máy tính trong bàn tay biến thành một chiếc laptop siêu mỏng, các bạn học khác đều ngưỡng mộ phần thưởng của khoa máy tính — Vừa có máy tính xách tay, vừa có robot thông minh, khoa máy tính đúng là nứt đố đổ vách!

Kha Thiếu Bân mở tệp tài liệu về bệnh nhân trong laptop, xoay màn hình cho Việt Tinh Văn xem, nhanh chóng lướt chuột qua những ghi chép quá trình mắc bệnh cậu đã xem hôm qua, trực tiếp mở mục “thảo luận ca bệnh tử vong” mới xuất hiện, sau đó gọi Lưu Chiếu Thanh: “Đàn anh chuyên nghiệp hơn, anh cũng qua xem đi.”

Lưu Chiếu Thanh dịch cái ghế sang ngồi cạnh cậu, nhìn màn hình nói: “Đây là phân tích nguyên nhân tử vong mà các y bác sĩ ghi chép lại sau cuộc họp hồi chiều. Nguyên nhân tử vong của năm người kia, được viết là do nhồi máu cơ tim cấp tính. Trong báo cáo ghi rõ thời gian chết, quá trình cấp cứu, nhìn vào ghi chép về quá trình cấp cứu, quả thật các bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi, tiếc là không thể cứu được.”

Việt Tinh Văn xé một tờ giấy trắng từ cuốn từ điển, vừa chỉnh lý thông tin vừa nói —

“Bệnh nhân giường 15 qua đời lúc 1 giờ 10 phút rạng sáng; giường 24 là 1 giờ 20 phút rạng sáng; giường 5 qua đời lúc 3 giờ 30 phút rạng sáng; giường 50 chết lúc 3 giờ 40 phút sáng; giường 33 là đúng 5 giờ sáng.” Cậu ngẩng đầu lên nhìn mọi người: “Có phát hiện quy luật không?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Trâu Vũ Hàng giơ tay xung phong, “Có phải thời gian chết có vấn đề không?”

Kha Thiếu Bân phân tích: “Mấy giường bệnh này nghe thì lộn xộn, nhưng sau khi Việt Tinh Văn sắp xếp lại theo thời gian tử vong, có vẻ cái chết của các bệnh nhân được chia thành ba giai đoạn, 1 giờ 10 phút, 1 giờ 20 phút có hai người chết, hai người khác qua đời lúc 3 giờ 30, 3 giờ 40 phút; và người còn lại mất lúc 5 giờ?”

Những bạn học khác chợt bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó lại có vẻ mờ mịt: “Thì có vấn đề gì hở?”

Việt Tinh Văn cầm bút vẽ một vòng tròn trên giấy, “Thời gian gây án của hung thủ, cùng với lộ trình di chuyển.”

Nghe thấy hai chữ “hung thủ”, mấy sinh viên cùng đơ cả người, Trâu Vũ Hàng tái mặt, môi vô thức run rẩy: “Hung, hung thủ? Ý của em là, năm bệnh nhân này bị người khác gϊếŧ hại sao?”

“Đúng thế. Câu hỏi phụ yêu cầu chúng ta tìm ra nguyên nhân chết thật sự của các bệnh nhân, nếu như cái chết của họ không có yếu tố con người trong đó, vậy thì đáp án của câu này sẽ là “nhồi máu cơ tim cấp tính”.” Việt Tinh Văn dừng lại, ngước mắt nhìn mọi người, “Các cậu cảm thấy, câu hỏi phụ 30 điểm sẽ đơn giản, tặng điểm trực tiếp vậy sao?”

Bệnh nhân tim mạch chết do nhồi máu cơ tim cấp tính, là điều mọi người đều dễ dàng nghĩ ra. Phân tích nguyên nhân tử vong của các bác sĩ cũng viết như vậy, chắc chắn đây không phải đáp án đúng.

“Cá nhân tôi cho rằng, cái chết của năm bệnh nhân này do cùng một hung thủ gây ra.” Việt Tinh Văn xoay đầu nhìn Lưu Chiếu Thanh, “Đàn anh, có loại thuốc gì có thể khiến người mắc bệnh tim mạch nhồi máu cơ tim cấp tính không?”

“Các loại thuốc làm co mạch máu.” Lưu Chiếu Thanh lại nắm tay lại đại biểu cho trái tim, tay phải mô tả trên đó, giải thích: “Các cậu có thể hiểu thế này, người mắc bệnh mạch vành thì các mạch máu trên bề mặt tim rất hẹp, chặn kín lưu thông máu. Thông thường bác sĩ sẽ dùng thuốc khiến mạch máu giãn ra, mềm đi để khai thông đường sông. Nhưng nếu như làm ngược lại, dùng thuốc co mạch máu cho họ,” hai ngón tay của anh ta bỗng kẹp lại: “Mạch máu vốn đã hẹp, lại co lại vì thuốc, không phải sẽ tắc hẳn luôn sao?”

Giải thích cộng thêm miêu tả của đàn anh Lưu, đơn giản dễ hiểu. Mạch máu của bệnh nhân vốn đã hẹp, lại cho dùng thuốc co mạch máu rất dễ gây tắc mạch máu, khiến họ chết vì nhồi máu cơ tim cấp tính mà không ai hay biết.

— Điều họ phải làm là tìm ra người này, đây mới là đáp án câu hỏi phụ.

Kha Thiếu Bân đưa ra một suy đoán khác: “Có những chất độc có thể nhanh chóng cướp mạng của họ phải không? Ví dụ như, có người bỏ thuốc độc vào trong thuốc của họ, vừa tiêm vào, có thể khiến cả năm người mất mạng?”

Việt Tinh Văn gật đầu, “Quả thật không thể loại bỏ khả năng bị hạ độc.”

Cù Vi Vi tái mặt, cắn môi hỏi: “Nhưng ai lại làm vậy chứ? Và lý do vì sao lại làm vậy? Năm bệnh nhân này có thù hận gì ghê gớm với hắn sao?”

Trâu Vũ Hàng đoán: “Nhìn vào tài liệu mà chúng ta tổng hợp được, năm bệnh nhân này hoàn toàn không quen biết nhau, tỷ lệ họ chuốc thù với cùng một hung thủ rất nhỏ ha? Có khi nào trong bệnh viện có bác sĩ biếи ŧɦái nào đó đang thí nghiệm với cơ thể người không? “Thoát khỏi phòng thí nghiệm” lần trước, đám khỉ cũng biến dị do thuốc của phòng thí nghiệm có vấn đề mà.”

Việt Tinh Văn cũng từng nghĩ tới trường hợp này, cậu suy nghĩ một lát, đặt nghi vấn: “Trong bài thi phòng thí nghiệm, là nghiên cứu viên thí nghiệm thuốc kháng virus trên động vật. Nếu trong khu nội trú cũng có người thí nghiệm thuốc kiểu mới, hẳn là đàn anh Lưu có thể phát hiện ra sự khác thường trong bệnh án chứ?”

Cậu nhìn sang Lưu Chiếu Thanh, người sau vội vàng mở ghi chép điều trị của các bệnh nhân trong máy tính ra, chỉ vào các loại thuốc trên đó, nói: “Tối qua tôi đã đọc phương án điều trị rồi, không có vấn đề gì. Bác sĩ đều kê cho bệnh nhân những loại thuốc kiềm chế bệnh mạch vành thường gặp, vừa rồi chúng tôi cũng đã bới thùng rác, không phát hiện loại thuốc khả nghi nào, hẳn là không phải do bác sĩ thí nghiệm.”

Kha Thiếu Bân nói: “Phân tích tới lui, tôi vẫn thấy suy luận của Tinh Văn hợp lý nhất — Có một kẻ thủ ác đang ẩn nấp trong khu nội trú để gây án. Hắn lén lút đổi thuốc, hoặc bỏ độc vào trong thuốc, liên tục gϊếŧ chết năm bệnh nhân.”

Sắc mặt của các sinh viên đều khó coi.

Bài thi lần này, thật sự là ngày suy luận tìm hung thủ, đêm chơi chạy trốn kinh dị sao?

Mọi người đồng loạt nhìn sang Việt Tinh Văn, Trâu Vũ Hàng nói: “Tinh Văn, cậu có manh mối gì về hung thủ không?”

Việt Tinh Văn hắng giọng tổng kết: “Rất nhiều hung thủ, nạn nhân trong các vụ gϊếŧ người liên hoàn đều có đặc trưng giống nhau, ví dụ như đều là phụ nữ tóc dài, đều là thanh niên trai tráng… Thông thường những đặc trưng đó có liên quan trực tiếp tới hận thù của hung thủ với tuýp người đó. Vụ án này của chúng ta, năm người chết tuổi tác khác nhau, thân phận, tính cách khác nhau, nhưng điểm chung là đều mắc bệnh tim mạch. Hẳn là hung thủ có bất mãn gì đó với người mắc bệnh tim mạch. Hắn chuyên gϊếŧ bệnh nhân tim mạch, nên chúng ta cũng phải cẩn thận.”

Trâu Vũ Hàng nóng nảy: “Chuyên gϊếŧ bệnh nhân tim mạch? Thế không phải khó suy luận lắm hay sao?”

Việt Tinh Văn bình tĩnh nói: “Cũng không phải rất khó. Bởi vì hung thủ của vụ án này ngay bên cạnh chúng ta, có phạm vi điều tra cố định, chúng ta có thể dùng phương pháp loại trừ, điều tra từng người một.”

Lưu Chiếu Thanh nhanh chóng phản ứng lại: “Đúng thế! Bệnh nhân chết vào đêm qua, thời gian tử vong bao gồm rạng sáng lúc một giờ, ba giờ, năm giờ, ban đêm khu nội trú khóa cửa, người ngoài không vào được, chứng tỏ đêm qua hung thủ ở trong khu nội trú cả đêm!”

Việt Tinh Văn gật đầu: “Những người đêm qua ở lại khu nội trú, ngoại trừ mười chúng ta cùng với năm người đã bị gϊếŧ, tất cả bác sĩ, y tá đều là nghi phạm. Mọi người nhìn tấm hình tôi vừa vẽ đã.”

Cậu bày tờ giấy vừa ngồi vẽ cả buổi ra trước mặt mọi người.

Mọi người ngạc nhiên phát hiện, cậu vẽ lên giấy một đường tròn kỳ lạ.

Việt Tinh Văn nói: “Thời gian tử vong của năm bệnh nhân lần lượt là 1 giờ 10, 1 giờ 20; 3 giờ 30, 3 giờ 40; 5 giờ, chia thành ba giai đoạn, thứ tự gϊếŧ người của hung thủ là từ giường 15, giường 24, sau đó tới giường 5, gường 50, và cuối cùng là giường 33. Đây là lộ tuyến di chuyển đêm qua của hung thủ.”

Cậu dùng bút vẽ ba mũi tên lên trang giấy, lần lượt đại diện cho quỹ đạo di chuyển của hung thủ trong ba khoảng thời gian, sau đó nói: “Phân tích theo quỹ đạo trên hình cùng suy luận về mặt tâm lý học tội phạm, khi hung thủ gây án sẽ chọn người ở gần với mình trước, để tiện ra tay, sau khi thành công, mới chọn những giường bệnh ở xa. Vậy thì, rất có thể hung thủ ở…”

Cậu vẽ ba quỹ đạo di chuyển thành một giao điểm, khoanh vùng hai phòng bệnh thuộc vùng giao nhau đó: “Ở đây”.

Các bạn học ngẩn tò te ngước nhìn Việt Tinh Văn.

Một chốc sau, Lưu Chiếu Thanh mới bật ngón cái: “Thám tử Việt, dữ dội đấy!”

Trâu Vũ Hàng phục sát đất: “Bro, không phải cậu khoa Văn hả? Sao còn biết phân tích quỹ đạo di chuyển luôn vậy?”

Việt Tinh Văn cười giải thích: “Tôi có bạn thân học khoa Toán, phương pháp phân tích quỹ đạo là học từ cậu ấy đó. Nếu như cậu ấy tham gia bài thi này, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra mối quan hệ giữa thời gian tử vong, lộ tuyến di chuyển và vị trí của hung thủ thôi.”

Everyone: “…”

Bám đuôi lớp trưởng như Việt Tinh Văn đây, có phải mọi người cứ sẵn sàng chiến thắng, nằm chờ ăn điểm là được không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.