Vòng lại đường cũ, đi qua chùa Hoa Dương, chiếc xe lao xuống một con dốc cạnh đình làng.
4 người họ đi dọc theo con đường đất đá, dừng lại trước một cánh cửa màu trắng rộng lớn.
Trong sân có ô tô?
Huỳnh Chí Minh “à” một tiếng, lẩm bẩm:
– “Chắc là thằng út mới mua xe, thảo nào năm nay không cần ông đây đến đón.”
Đoàn Thu Mị xuống xe, chạy ra mở cổng giúp ông.
2013-2019.
Nguyễn Bảo Uyên ngẩng đầu, thấy được một ngôi nhà cao hai tầng, ước chừng 300 mét, có hai mảnh vườn. Một mảnh nằm đối diện thềm nhà, trồng bưởi, rau củ quả, một mảnh nằm bên phải cửa ra vào, ngay sát cổng dùng để trồng hoa, có mái xanh rợp che phủ. Sân nhà để được 3 cái ô tô song đã có một con xe trắng nằm sâu bên trong.
Cậu bước xuống thềm lát gạch đỏ, ngoảnh đầu quan sát chung quanh. Trên tầng 2 vẫn còn một sân nữa.
Nó đã có từ trước năm 2013, lấy một thời điểm làm gốc, đến năm 2019 thì xây lại.
Kể cả Huỳnh Nam Phong giờ đã là nhánh phụ, ở trong một ngôi nhà thế này cũng tính là giàu phải không?
Sân nhà được thiết kế theo hình chữ L, với đường vào là đuôi chữ, sâu bên trong còn một gian bếp thông với sân sau. Tuy không rộng bằng sân trước và sân tầng 2 song đó là một nơi thích hợp để nuôi gà.
Huỳnh Nam Phong để ý tới động tác quan sát chung quanh của cậu, nghiêng đầu hỏi:
– “Có chuyện gì sao?”
– “Rộng thật.” Nguyễn Bảo Uyên cảm khái, mặc dù không bằng một nửa phủ phó tướng.
– “Hầu hết các căn nhà ở đây đều vậy. Không như Hà Nội, ơi quê đất rộng mà người thì ít, chỉ khác ở chỗ gia đình tôi là gia đình duy nhất có tới 3 cái sân liền.”
Huỳnh Chí Minh cũng xuống xe, thấy được một thân ảnh quen thuộc bỗng hồ hởi gọi to:
– “Làm gì dậy sớm thế?”
– “Anh Minh!” Người kia vui vẻ đáp lại: “Không phải anh còn dậy từ 4 giờ sáng đi đón hai mẹ con sao? Em dậy vớt bánh chưng.”
Người trước mặt là một người phụ nữ ước chừng 42-43 tuổi, mái tóc ánh vàng, đeo một cặp kính gọng đen ôm lấy khuôn mặt, khoé mắt cong cong, khi cười toát lên vẻ thật thà chất phác.
– “Đã xong rồi à?”
– “Vâng ạ. Luộc từ tối qua mà anh.”
– “Nhà mới mua xe hả?”
– “Đúng ạ.” Người phụ nữ mỉm cười: “Năm nay làm ăn phát đạt, mua xe cho thuận tiện đi lại.”
Hoá ra người này là con dâu trong nhà, vợ của người con út, cũng là mẹ của Huỳnh Thanh Tâm. Nhà 4 người bọn họ cũng ở Hà Nội, nhưng không giống hắn, sống tại một khu chung cư cách khá xa trung tâm. Gia đình Huỳnh Thanh Tâm sống ngay xung quanh hồ Gươm, cả Việt Nam lấy Hà Nội là thủ đô, Hà Nội lấy hồ Gươm là trung tâm.
– “Con chào dì.”
– “Chào con…”
Hồ Minh Châu ngẩn người, vừa mở miệng đã phát hiện một thân ảnh cao chừng 1m80 đứng sau lưng hắn. Làn da trắng như tuyết, toàn thân vận áo ngũ thân, đôi mắt đen láy đẹp như một khóm hoa dại giữa cánh đồng hoang vu.
Đã thế còn rất cao.
Hồ Minh Châu chỉ cao chừng 1m58, đứng cạnh hai người họ thật sự giống bánh mì kẹp thịt, có điều bà tự nhủ, miếng thịt này già rồi.
Chồng bà là Huỳnh Thuận Chính chỉ cao có 1m60, thấp nhất trong nhà, hai đứa con mang gen bố, được Huỳnh Thanh Tâm cao hơn bố mình 2cm còn Huỳnh Thanh Liên thấp lè tè, người tròn ung ủng như quả bóng bowling.
– “Đây là bạn con.” Huỳnh Nam Phong chỉ tay: “Nguyễn Bảo Uyên, bạn ấy mới chuyển vào lớp 3 tháng trước.”
– “Chào cháu.” Hồ Minh Châu mỉm cười vươn tay: “Cô là Hồ Minh Châu.”
– “Cháu chào cô ạ.” Nguyễn Bảo Uyên nhẹ giọng gật đầu, bắt tay người phụ nữ.
Đứng gần quả thật có hơi choáng váng một chút.
Không chỉ ngoại hình mà ngay cả giọng nói của người kia cũng mang một sức hút kinh khủng,
Huỳnh Chí Minh đỗ xe xong xuôi, quay sang hỏi:
– “Năm nay làm mấy cái?”
– “Vẫn như năm ngoái ạ.”
Huỳnh Chí Minh nhíu mày: “Làm nhiều thế làm gì, bánh chưng ăn tới mùng 3 là ngấy lắm rồi.”
– “Bà nói để thằng Phong với chồng em mang về Hà Nội, cũng chia cho các anh em trong nhà nữa.”
– “Bố ai mà ăn hết được.” Huỳnh Chí Minh bĩu môi, cởi giầy đi vào nhà.
– “À mà.” Ông ngoảnh đầu: “Tối nay có đi xem bắn pháo hoa không bác dẫn hai đứa đi.”
Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đầu nhìn hắn. Tối nay cũng có pháo hoa?
– “Cậu đi không?” Huỳnh Nam Phong hỏi cậu.
– “Thôi ạ, cháu ăn Tết dương không thôi.”
Đám người Nguyễn Trạch Hồng của 1000 năm trước mà nghe được câu này sẽ nghĩ cậu bị điên.
– “Tối nay có pháo hoa?” Nguyễn Bảo Uyên hỏi.
– “Chỉ ở một số nơi thôi. Hà Nội không bắn pháp hoa đêm giao thừa âm lịch, tuy có tổ chức các buổi hoà nhạc, hát hò đến tận 0 giờ sáng, táo quân cũng được chiếu vào đêm 30 âm. Ngược lại quê tôi chỉ đón giao thừa âm, mà quy mô tổ chức bắn pháo hoa cũng không được như ở đây. Nếu sang Vũ Di thì còn có nhưng ở đây, xung quanh chỉ là các hộ gia đình tự mua pháo hoa về tổ chức, không được như ở thành phố.”
– “Tất cả mọi người đều sống ở đây sao?”
– “Cũng không hẳn.” Huỳnh Nam Phong đảo mắt chung quanh: “Chú hai và chú ba của tôi sống ở Vũ Di. Ban đầu bác cả cũng sống tại đó, sau khi ông nội tôi mất, bà yếu đi hẳn, bác cùng vợ chuyển tới sống cùng bà. Hơn thế, con gái bác vừa kết hôn với một anh trong thôn, cũng thuận tiện gặp con gái, chị ấy cũng thường xuyên sang thăm. Hai mẹ con tôi và chú út, cũng là chồng của người phụ nữ ban nãy cậu gặp chuyển lên Hà Nội.”
Nguyễn Bảo Uyên “à” một tiếng, hỏi hắn:
– “Tại sao gia đình cậu không ở lại?”
– “Cũng giống như chú út.” Huỳnh Nam Phong nhẹ giọng: “Mẹ tôi muốn tôi có cuộc sống tiện nghi, cơ sở vật chất tốt hơn, về Hà Nội có điều kiện thuận lợi. Chú út tôi và vợ chú có bằng cấp cao nhất cả thôn, là người có học thức, muốn con mình cũng vậy nên chuyển đi. Còn mẹ tôi là vì gốc rễ của bà gắn liền với Hà Nội, bà không muốn rời xa quê hương.”
– “Ồ, hai người họ làm nghề gì?”
– “Chú tôi là giảng viên trong học viện quân đội, cô cũng là giảng viên, vừa là cán bộ trong viện dinh dưỡng quốc gia. Hai người họ đều có bằng tiến sĩ, vả lại cô muốn lên phó giáo sư, vậy nên mọi người mới tỏ ra kính trọng hai người họ đến vậy.”
Phải biết là, tiến sĩ học từ 7-8 năm liền, ngay cả Huỳnh Nam Phong cũng phải tâm phục khẩu phục.
– “Năm nay mẹ cháu có lên không?” Hồ Minh Châu hỏi hắn.
– “Có ạ, mẹ con vừa…”
Huỳnh Nam Phong ngoảnh đầu sang bên cạnh, thấy Đoàn mama đã biến mất hút.
– “Chắc mẹ con tới thăm bà ngoại rồi.”
Vốn gốc rễ mẹ hắn là ở Hà Nội, tới thời cụ thì đột ngột chuyển về Vĩnh Phúc. Bà hắn kết hôn với một người đàn ông trong thôn, ông ngoại hắn đã mất từ trước khi hắn chào đời. Sau này, bà có 3 đứa con, mẹ hắn là chị cả, còn có 2 người dì thấy phiên nhau chăm lo cho bà mẹ già.
Khổ nỗi, bên ngoại hắn không được như bên nội.
Nhà họ Đoàn rất nghèo, còn là nhánh của nhánh, năm hắn lên 6, bà đã triệt để không nhìn thấy đường, càng về sau tay chân yếu ớt, cuối cùng tàn tật, hai tai cũng nghe không rõ, miệng móm gần hết răng, đến nói cũng không nói được, đi vệ sinh cũng cần người giúp đỡ.
Chuyện bà hắn quanh năm bệnh tật, không phải hắn chưa từng kể với Nguyễn Bảo Uyên.
– “Cậu không sang thăm bà sao?”
– “Không. Mẹ tôi nói hạn chế số người đến thăm. Bà tôi cũng có tuổi rồi, chẳng biết sống được bao lâu nữa, chỉ thỉnh thoảng tôi mới tới chơi.”
Thực ra còn một lí do nữa, trước đây cụ bà có dấu hiệu tâm thần, thường xuyên hò hét lung tung, dễ kích động, quay trước quay sau đã lao ra đường. Bà ngoại hắn cũng có dấu hiệu tựa tựa vậy, thỉnh thoảng la hét om sòm, lúc trước bọn họ còn nghe hiểu, bây giờ bà nói cũng chẳng xong, chỉ biết ú ớ, thi thoảng kích động vẫn thường xuyên gào rú trong nhà.
Vì một lí do nào đó, ban đầu Đoàn Thu Mị muốn ở lại chăm sóc mẹ, bà nhất quyết không chịu. Cuối cùng đành phải để lại hai người em lo cho mẹ còn mình lên Hà Nội học đại học.
Nghe đồn bà phát điên từ sau cái chết của chồng mình, cũng có thể là bẩm sinh đã vậy. Đoàn Thu Mị lo cho hắn nên không muốn hắn ở lại nhà ngoại, cũng may nhà nội hắn ngay gần đó, đi bộ chừng 15 phút là tới.
Nguyễn Bảo Uyên cởi giày, tiến vào trong nhà.
Đối diện thẳng với cửa ra vào là bàn thờ to vật, phía dưới còn một chiếc bệ mà hầu hết nhà nào cũng có, làm bằng gỗ, chia phòng khách ra làm đôi.
Tầng 1 gồm 7 phòng, nhà vệ sinh là một gian riêng nằm bên ngoài, gần vườn hoa. Bên trái nó là bộ bàn ghế xưa cũ mà đám con cháu về quê ngày nào cũng kêu trời kêu đất mỗi lần phải dùng bàn chải đánh răng mới cọ được hết đống hoa văn cầu kì, như rồng bay phượng múa trên đó.
Nhà hắn có tới 8 cái ghế như thế lận.
Bên phải bàn thờ là giường ngủ và ti vi. Nhắc tới thôn quê chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ đến những cánh đồng lúa vàng ruộm, người nông dân đổ mồ hôi ra sức cày cấy, khắp xóm làng nhập trong tiếng cười trẻ em. Nguyễn Bảo Uyên vừa bước vào.
Ồ, ti vi màn hình cong.
Trên giường có tầm 4-5 đứa trẻ ước chừng 14-15 tuổi, bé nhất chỗ đó là một thằng nhóc lùn lùn, mập ú, hai má phúng phính. Tuy mỗi đứa một khác, có đứa cao đứa thấp nhưng chúng đều mang một đặc điểm chung chính là tất cả đều đang dán mặt vào điện thoại.
Phía dưới trải chiếu trúc, có mấy đứa con nít cỡ 3-4 tuổi, đứa lớn nhất là 6 tuổi, chăm chú nhìn màn hình ti vi đang phát một đoạn nhạc vui nhộn với những chú gấu bông đầy màu sắc.
Wifi ở đây căng thật, chạy còn nhanh hơn lúc cậu ở nhà Huỳnh Nam Phong.
Thấy hai người bước vào, bọn nó ngẩng mặt lên cũng không thèm ngẩng chứ nói gì đến chào, chỉ duy nhất có một đứa con gái cỡ 14 tuổi ngẩng đầu, thấy Huỳnh Nam Phong bước vào vui vẻ chạy ra chào hắn.
Người này là Huỳnh Thanh Tâm, đứa bé mập mạp nọ là Huỳnh Thanh Liên.