Thổ Sen

Chương 24



14 ngày trước kì thi cuối kì.

Huỳnh Nam Phong ép cậu thức tới 11 rưỡi tối ngồi học lại. Thân là một kẻ bỏ qua chương trình phổ thông 11 năm, hắn cũng không mong đợi gì nhiều ở người nọ, nhưng dạy thì vẫn phải dạy, cũng đồng nghĩa với tự mình ôn tập.

Đáng nhẽ ra bọn họ có một tháng để luyện đề, giờ đây số đề trong một tháng được dồn hết lại trong hai tuần, hai tuần chỉ luyện đề, luyện đề và luyện đề.

Cái khó nhất đối với Nguyễn Bảo Uyên chính là Tiếng Anh. Chữ quốc ngữ còn chưa xong, bắt cậu học thêm một ngôn ngữ hoàn toàn mới là điều bất khả thi.

Thấy khuôn mặt trắng nõn kia xuất hiện quầng thâm, hắn có thể không xót sao?

Xót đến đau dạ dày luôn rồi!

Theo lịch hắn sẽ thi Sinh học đầu tiên và kết thúc là Toán học vào 31/12. Ba môn chính sẽ đánh số báo danh chia phòng thi.

Cũng may tuần này Hoàng Văn Thái có kì thi Tiếng Anh online trùng với thời gian hắn dạy nên đã xin nghỉ, hắn cũng có nhiều thời gian bồi bổ người nọ nhiều hơn.

13 ngày trước kì thi cuối kì.

– “Lớp trưởng lên phát đề luyện cho cả lớp.” Cô giáo đảo mắt một hồi, cáu kỉnh nói: “Các anh chị lớp 11 rồi chứ có phải bọn trẻ ranh nữa đâu? Khoảng 2-3 ngày nữa sẽ có bài kiểm tra 15 phút 3 môn chính, chuẩn bị tinh thần đi.”

Huỳnh Nam Phong ngán ngẩm nhìn xấp giấy trên tay.

Tính nhẩm sương sương là mỗi người 20 tờ!

Sáng luyện đề, trưa luyện đề, tối luyện đề, ăn cũng luyện đề, đi vệ sinh cũng luyện đề, đêm ngủ mơ thấy mình đang luyện đề!

Riêng Trần Mạnh Hưng được ưu ái cộng điểm, đặc biệt là môn Tiếng Anh vì lọt vào đội tuyển cấp thành phố khiến không biết bao nhiêu người ghen tị. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu giỏi giang gì đâu.

Điểm tổng kết Tiếng Anh auto 10.0, các môn khác cộng từ 1-2 điểm, với tình trạng 3 điểm toán như cơm bữa cộng thêm 2 là 5, vừa bằng trung bình, cậu cũng không có tương lai.

Trước khi thi, hắn đã đề nghị cả lớp viết ra nhưng môn mình kém để giúp đỡ lẫn nhau, chép tất cả vào một tờ giấy rồi phân công nhóm.

Cao Phúc Minh: kém tất cả các môn trừ môn thể dục.

Huỳnh Nam Phong: “…”

Ai cũng viết thế này thì phân công kiểu khỉ gì bây giờ?!

12 ngày trước kì thi cuối kì.

– “Chỗ này chuyển nhầm cấu trúc câu rồi.”

Nguyễn Bảo Uyên tựa hồ không bất ngờ lắm, nói:

– “Ồ, giảng lại xem nào.”

Huỳnh Nam Phong thở dài thườn thườn, kiên nhẫn giảng lại từ đầu.

Hắn đã ngồi trên bàn từ 7 rưỡi tối tới bây giờ là 11 giờ. Phải biết rằng, trong 20 tờ đề kia đều đã ra hạn trên mỗi đầu đề, mỗi lần thiếu trừ 1 điểm, quá 3 lần nghỉ thi.

Người ta đường đường chính chính cũng sống gần mình tới 3 tháng, bỏ mặc mà tự lo thân mình thì không phải hắn. Huỳnh Nam Phong một tay luyện Vật Lí, một tay pha cà phê, miệng vẫn giảng Tiếng Anh cho cậu.

Hắn hì hục cả buổi, tận đến khi Nguyễn Bảo Uyên ngủ quên trên bàn học, Huỳnh Nam Phong mới bế cậu về phòng. Hắn mở điện thoại.

Cmn giờ vẫn online Facebook được!

12 ngày trước kì thi cuối kì.

[Phúc Minh Cao: Tao bỏ cuộc.]

[Mê trai đầu thai không hết: Tao bỏ cuộc.]

[Anne Dương: Tao cũng bỏ quộc.]

[Minh Hiền Vũ: +4]

[Lê Thu Trà: +5]

[Nguyễn Trường Nhất: Tôi có nên +6 vào cho đẹp số không?]

[Nam Phong Huỳnh: …]

[Nam Phong Huỳnh: Cậu dám sao?]

[Nguyễn Trường Nhất: Không…]

[Nam Phong Huỳnh: Ít ra còn Chu Đường Lâm, Trần Mạnh Hưng, Bùi Việt Anh có nghị lực, mấy người tỉnh táo lại đi!]

[Phúc Minh Cao: Cái này không nằm trong phần trải nghiệm mà anh nói!] đằng sau còn thêm ba cái icon mặt khóc.

[Mê trai đầu thai không hết: Không phải bả có nghị lực đâu, bả chạy ra công viên hóng gió rồi, ngoài công viên không có mạng nên không nhắn được.]

[Nam Phong Huỳnh: Không phải Chu Đường Lâm được phân công kèm Mạnh Hưng sao?]

Đỗ Thuỳ Linh cười trừ, lẳng lặng không đáp. Ước chừng 5 phút sau, cả nhóm chat bỗng bùng nổ.

[Đường Đường Lâm: Cái đuỳn đuỵt! Anh vào xem em trai anh dùng máy tính tính 2×4 này! Cái @&₫&₫&₫&₫&!?!)&&!]

[Trần Mạnh Hưng: Gốc toán của em giống cây đa của chú Cuội, đã sớm trên cung trăng từ lâu.]

[Đường Đường Lâm: Thằng nào ngu si dám tưới nước bẩn vào gốc của em bà, ra đây bà chặt thành từng khúc!]

[Trần Mạnh Hưng:…]

[Trần Mạnh Hưng: Thôi được rồi, là em tự tưới.]

[Nam Phong Huỳnh: Xin cách học Tiếng Anh hiệu quả.]

Trần Mạnh Hưng ngạc nhiên: [Anh mà cũng cần học thêm Tiếng Anh?]

[Nam Phong Huỳnh: Cho bạn nhỏ nhà tôi.]

Ok, là cho bạn nhỏ, tất nhiên ai cũng hiểu bạn nhỏ ở đây là ai.

11 ngày trước kì thi cuối kì.

Trần Mạnh Hưng gửi cho họ một đường link giảng Tiếng Anh online, hắn tất nhiên để “bạn nhỏ” học trước.

– “Có hiểu hơn chút nào không?

Nguyễn Bảo Uyên bình thản đáp:

– “Cũng kha khá.”

– “Tốt lắm.” Huỳnh Nam Phong đứng cạnh cậu nghiêm giọng: “Tiếp tục học Toán, Lí, Hoá, Sinh, Tin, Sử, Địa,.. cho tôi.”

– “Tch”

– “Cậu vừa “tch” cái gì đấy?” Huỳnh Nam Phong chau mày.

– “Không có gì, tôi học tiếp.”

10 ngày trước kì thi cuối kì.

– “Có chia đề chẵn lẻ không cô?”

– “Tất nhiên là có, lớp mấy rồi còn hỏi mấy cái này?”

– “Vãi chưởng…”

Cô giáo gằn giọng: “Ai vừa nói cái gì đấy?” Bạn học sinh kia lập tức im bặt.

– “Thời gian kiểm tra có thể kéo dài từ 15-30 phút, chia hai đề tính từ ngoài cửa vào. Ai không chú thích lên đề trừ 2 điểm, không biết đầy đủ thông tin, mỗi thông tin thiếu trừ 2 điểm, không viết số đề vào giấy kiểm tra trừ 2 điểm, nhìn bài chia đôi, quá giờ vẫn còn viết đánh dấu bài, không viết tên vứt bài luôn.”

– “Nhiều vậy?”

– “Viết xấu trừ điểm, không đọc được không chấm bài. Mỗi câu phải cách nhau một dòng, không cách, rối mắt trừ 2 điểm. Gạch xoá trừ 2 điểm, sử dụng bút xoá, bút khác màu mực chia đôi điểm, nghe rõ chưa?”

Huỳnh Nam Phong thì thầm bên tai cậu: “Nghe rõ chưa…?”

Nguyễn Bảo Uyên gật đầu.

– “Đã hiểu.”

Ai biết cậu ta hiểu được bao nhiêu cơ chứ?

Đỗ Thuỳ Linh ngồi trên chuyển đề xuống, đặt nó lên bàn cậu.

15 phút, bắt đầu.

9 ngày trước kì thi cuối kì.

– “Muốn đi chùa cầu nguyện không?”

Nguyễn Bảo Uyên đột ngột hỏi hắn.

– “Ý cậu là sao?”

– “Tôi nghe nói, trước khi thi, mọi người đều đi chùa thắp hương khấn cho thi cử thuận lợi, đạt nhiều điểm cao.”

– “Cũng đúng.” Huỳnh Nam Phong xua tay: “Hầu hết mọi người thường đi chùa hay Quốc Tử Giám trước khi thi cấp 3 hay thi đại học, trước đây tôi cũng từng đi.”

Nguyễn Bảo Uyên “Ồ” một tiếng.

– “Nhưng mà.” Hắn thấp giọng: “Thay vì hoàn toàn tin tưởng vào tâm linh, mất 30 phút để tới ngôi chùa gần nhất, chờ tới 1 tiếng để chen vào bên trong thì hãy dành 1 tiếng rưỡi đó để học, học và học, hiểu chưa?”

– “Sao cậu có thể sống cuộc sống như vậy nhỉ?” Nguyễn Bảo Uyên nhẹ giọng.

– “Tôi thích học.”

– “?”

– “Hơn nữa tôi đã hứa với thầy giáo Lý và mẹ mình, tôi sẽ không bỏ cậu.”

Nguyễn Bảo Uyên cười cười, lẳng lặng quan sát hắn.

Không ai bắt cậu phải kiêu ngạo, cứ nói hết ra đi, tôi cũng thích cậu.

Huỳnh Nam Phong nhướng mày: “Nhìn cái gì?”

– “Không có gì, chỉ đột nhiên cảm thấy.” Nguyễn Bảo Uyên mỉm cười: “Hôm nay cậu rất đẹp trai.”

– “Cảm ơn, tôi cũng thấy mình rất đẹp trai.”

Huỳnh Nam Phong tưởng cậu đùa, hừ lạnh đáp lại.

8 ngày trước kì thi cuối kì.

Sắc trời chuyển đen khi mới 5 giờ chiều, trong lòng ai cũng biết, đông đã chính thức ùa về.

Hai bên đường, cành cây khẳng khiu xụi lơ một góc trời, dưới chân nó, đội thanh niên tình nguyện đang lúi húi dọn đống lá đã úa tàn, khô quắt từ lâu, nhặt từng chiếc một, gom lại thành túi rồi bỏ vào thùng rác.

Mỗi nhịp chúng ta thở, khí nóng giao thoa với luồng khí lạnh lẽo của thời tiết, tạo thành những làn khói nóng hổi phả ra không khí, nhanh nhẹn hoà vào quang cảnh nhạt màu của mùa đông rét mướt.

Huỳnh Nam Phong choàng khăn quàng quanh cổ cậu, như một bà mẹ bắt con mình mặc cho đủ ấm.

– “Mặc 4 cái áo rồi chưa đủ sao?”

– “Đội mũ len vào.”

Nguyễn Bảo Uyên lặng thinh không đáp, để mặc hắn mặc quần áo giúp mình.

Đột nhiên cậu cảm thấy, mấy lời lảm nhảm hắn nhai đi nhai lại hằng ngày cũng không quá tệ.

– “Trời lạnh không được uống nước trong tủ.”

– “Ra ngoài phải mặc ấm vào kẻo sốt, không thi được.”

– “Đắp thêm chăn bông ngay lập tức.”

– “Đeo khăn vào, đừng để bị viêm họng, ông đây không rảnh chăm cậu.”

– “Ồ, tôi cũng đâu rảnh” Nguyễn Bảo Uyên chầm chậm đáp lại, đáy mắt loé lên ý cười. Hắn biết cậu đang đá đểu lần hắn lảm nhảm trong lúc mê sảng vì đi dưới trời mưa.

– “Đợi thi xong tôi chăm cậu.”

7 ngày trước kì thi cuối kì.

– “Có danh sách số báo danh và phòng thi treo ở dưới sân trường, bản điện tử cũng được gửi đến từng lớp một.”

Cao Phúc Minh hồ hởi cầm trên tay một tờ giấy chi chít chữ:

– “Tao chép hết danh sách cho cả lớp rồi, khen tao đi!”

– “Có gửi hết trên nhóm lớp rồi, rảnh hả mày?”

Cao Phúc Minh: “…”

Cao Phúc Minh: “Tiên sư bố bọn bây sao không nói sớm?”

– “Tao nói mày có nghe chắc?”

Cuối cùng cũng chỉ có Đào Trang Anh chạy ra ăn ủi hắn. Đỗ Thuỳ Linh nhạy bén để ý, ngạc nhiên:

– “Hai người mặc áo đôi?”

Bởi ban sáng, Đào Trang Anh mặc áo khoác đồng phục trùm bên ngoài nên cô chưa kịp để ý, tận tới khi hai người họ đứng cạnh nhau, cô mới thoáng sửng sốt.

– “Ừ đúng vậy.” Đào Trang Anh mỉm cười.

– “Mày thế mà đã chia tay Đặng Mỹ Anh rồi?”

– “Đúng.”

Chu Đường Lâm ngạc nhiên: “Làm sao mà chia tay, mới được gần 3 tháng.”

– “Em cũng chẳng biết.” Cao Phúc Minh nhún vai, dửng dưng đáp: “Nó tự nhiên mấy ngày hôm nay không lên đây nữa, em nhắn tin cũng chẳng thèm trả lời, còn chặn em luôn, mãi hôm nọ gặp nhau trên đường mới bảo muốn chia tay.”

– “Và mày đồng ý ngay lập tức?”

– “Chứ còn gì nữa, em níu kéo nó làm quái gì?”

Cứ cảm thấy có gì đó quái quái, tiếc là không nghĩ ra nổi chỗ kì lạ ở đây là gì.

– “Chị dâu có ủng hộ tui không?”

Đào Trang Anh cúi đầu, chớp chớp mắt, hương lavender ngay tức thì tỏa ra trong không khí, ve vãn quanh vành tai Chu Đường Lâm.

– “Tất nhiên, hai đứa mày trông xứng đôi lắm.”

Đào Trang Anh đỏ mặt nở nụ cười, ôm tay Cao Phúc Minh rời khỏi bàn cậu, trở về chỗ.

Nhưng cái gì kì lạ mới được?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.