– “Đẹp vãi chưởng!”
– “Bạn này được mới tới chứ không phải học sinh trong trường đúng không?!”
– “Đó là học sinh trường mình đấy.”
Chàng trai đứng cạnh cô hừ lạnh, điệu bộ khinh khỉnh.
– “Cậu quen cậu ta sao?”
– “Có biết một chút, hôm trước còn vừa vì nó mà hẹn một đứa con gái ra cổng trường đánh nhau”
Hắn bĩu môi, ánh mắt không dời sân khấu.
Da trắng thật.
Cả khán đài xôn xao, đáng nhẽ ra đã phải kết thúc phân cảnh này, cả đoàn kịch bỗng đứng hình.
Ánh đèn rực rỡ như ánh dương, chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn nà, rọi lên mái tóc đen nhánh, phủ xuống tay áo người nọ. Nguyễn Bảo Uyên chưa kịp phản ứng lại, cả thân thể bỗng bị người khác vòng tay ôm lấy.
– “Lần sau phải cận thận chút, nếu lúc đó tôi đi mất rồi thì cậu biết làm sao?”
Huỳnh Nam Phong theo bản năng nhẹ nhàng nhắc nhở cậu, thuận tay trùm chiếc mũ lên đầu người nọ, cả khán đài lặng ngắt như tờ.
Con mẹ nó, muốn phát cơm chó thì về nhà mà phát, bà đây ăn đủ no rồi!
Nguyễn Bảo Uyên trầm giọng đáp lại hắn:
– “Cảm ơn.”
Cảm ơn cl nhà chúng mày! Mấy người không định diễn tiếp à?!
Chu bệ hạ thiếu chút nữa bùng nổ tới nơi, may thay, Nguyễn Bảo Uyên vẫn nhớ rõ vai trò của bản thân, cất giọng phá tan bầu không khí:
– “Xin ngài chớ lo, tuy không thể hoá giải lời nguyền nhưng ta có thể làm giảm nó. Công chúa sẽ không chết mà chỉ ngủ một trăm năm. Một trăm năm sau, một chàng hoàng tử sẽ tới đây, ban cho nàng tình yêu đích thực, đánh thức cả vương quốc xấu số.”
Ngay sau đó, đèn sân khấu vụt tắt.
– “Hú hồn chim én!”
Bùi Việt Anh lau mồ hôi, khẽ liếc hai người họ.
– “Cũng không ảnh hưởng nhiều.”
– “Cái gì mà không ảnh hưởng nhiều? Suýt nữa tao quên béng luôn phân cảnh tiếp theo là gì.”
Dương Vân An lờ hắn đi, hỏi:
– “Phân cảnh tiếp theo là của Đào Trang Anh, đã chuẩn bị xong hết chưa?”
– “Đã xong.” Đào Trang Anh nhanh nhẹn đáp, đèn sân khấu một lần nữa chiếu rọi.
Nhà vua muốn tránh lời nguyên nên đã ra lệnh tiêu hủy toàn bộ kim khâu, kim tiêm, kim loại, giun kim, tóm lại cái gì có chữ kim đều tiêu hủy hết!
Một tên quan thần hoảng hốt:
– “Bệ hạ! Nghề thủ công may vá chiếm tổng sản lượng lên tới 30% ngành công nghiệp cả nước!”
Chu bệ hạ hất cằm: “Kệ nó.”
Quả đúng như lời các vị pháp sư, công chúa lớn lên tài sắc vẹn toàn, đức hạnh, thuỳ mị, nết na, thông minh, dịu dàng, không ai là không quý mến nàng.
Đào Trang Anh vận bộ đồ dành cho công chúa thời xưa, đôi môi đỏ thắm nở một nụ cười xinh đẹp, mái tóc cố định bằng trâm cài mạ vàng, búi lại sau đầu.
Vào ngày sinh nhật nàng năm 15 tuổi, vua và hoàng hậu đi vắng. Nàng đi lang thang khắp cung điện, sau cùng nhìn thấy một chiếc cầu thang. Công chúa bước từng bước trên bậc thang xoáy ốc chật hẹp, dừng chân trước một cánh cửa gỗ mục nát.
Đào công chúa vươn tay mở cửa, thấy một người phụ nữ già nua đang ngồi xỏ kim.
Kéo sợi trên đỉnh tháp đã phi logic rồi cái này còn thần kinh gấp bội!
Đào Trang Anh cúi người, ngây thơ hỏi:
– “Bà ơi, bà đang làm gì vậy?”
– “Bà đang xâu kim cháu à.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng đáp lại.
– “Kim? Kim là gì vậy bà?”
– “Hỏi Wikipedia.”
Đào công chúa: “???”
– “Ý ta là, con có muốn sờ thử không?”
Nàng Aurora thấy thứ đó sáng như pha lê, mũi kim nhọn hoắt. Nàng tò mò đụng ngón tay lên mũi kim, ngay lập tức, công chúa lăn ra bất tỉnh, cả vương quốc chìm trong giấc ngủ một trăm năm.
Cuối cùng, họ vẫn không tránh khỏi số phận bi đát, là mệnh trời đã định mà bọn họ buộc phải trải qua. Cả vương quốc chìm trong sự tĩnh mịch hoang vu, khóm hoa hồng lâu ngày không có người cắt tỉa thuận thế phát triển, bao trùm lấy cũng điện nguy nga, cùng nó suy tàn theo năm tháng.
Đèn sân khấu một lần nữa vụt tắt.
Giọng đọc trầm ấm của Lê Thu Trà vang lên: “Đúng như lời pháp sư số 12 nói, 100 năm sau, có một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú, võ nghệ đầy mình đi ngang qua. Thấy cả toà lâu đài chìm trong biển hoa hồng, chàng cất giọng hỏi người nông dân đứng gần đó.”
– “Ở đây có chuyện gì vậy?”
Bùi Việt Anh kiêm vai bà tiên số 1 kiêm vai người nông dân đang cắt tỉa bụi cây, tức Vũ Minh Hiền nói:
– “Trước đây ở vương quốc này có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp, không may dính lời nguyền ngủ 100 năm. Tương truyền rằng chỉ có nụ hôn từ tình yêu đích thực mới có thể đánh thức người con gái đó tỉnh dậy.”
Cao hoàng tử “Ồ” một tiếng, cười lớn:
– “Đó chắc chắn là ta rồi.”
Bác nông dân + Bụi cây: Không, đó chắc chắn không phải mi.
– “Vậy xin ngài cẩn thận, thượng lộ bình an, tôi chờ tin tốt từ ngài.”
Cao Phúc Minh nhanh nhẹn trèo lên ngựa, căng dây cương tiến về phía lâu đài.
Trên đường đi, chàng hoàng tử gặp không biết bao khó khăn hiểm trở, càng gần về phía cửa lâu đài, dây gai càng chi chít. Chàng không quản khó khăn vùng kiếm, một nhát chém đứt chúng. Cao Phúc Minh vươn tay mở cửa lâu đài, tiến vào trong.
Đèn điện tắt ngúm, khi nó bật trở lại, khung cảnh trước cửa lâu đài đã được thay bằng phòng ngủ hoàng gia. Hai bên giường, một hầu gái và một kị sĩ đứng hai bên như muốn canh giữ cho người bên trong, có điều, tuy đứng sừng sững tại đó những đôi mắt cả hai người đều nhắm tịt, hơi thở đều đều.
Nhưng thứ làm hắn chú ý không phải hai người nọ mà là thân ảnh thấp thoáng sau tấm rèm. Cao Phúc Minh vươn tay vén mạng lên, ngẩn ngơ.
Nàng công chúa nằm trên giường, như một khóm hoa tươi nở rộ giữa không gian vắng lặng. Chàng nhìn không dời mắt, khẽ lại gần, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Cả khán đài đồng thanh “Ồ” lên một cái.
Qua lớp rèm mỏng manh, hai thân ảnh kề sát, quấn quýt lấy nhau, hận không thể cho cả thế giới biết họ yêu nhau đến nhường nào.
Nguyễn Bảo Uyên đứng từ cánh gà dõi theo toàn bộ câu chuyện bày tỏ: Chuyện nhảm vãi.
Làm gì có chuyện vừa gặp nhau đã yêu nhau nồng thắm, vừa nghe qua câu chuyện nọ đã không ngại gian lao mà tới cứu? Chưa kể bà công chúa kia đã 115 tuổi.
Nguyễn Bảo Uyên trầm ngâm.
Mà không phải chính cậu cũng đã 1017 tuổi rồi hay sao?
Đào Trang Anh mở đôi mắt to tròn ra nhìn hắn, trái tim bỗng lỡ một nhịp. Cô còn chưa kịp phản ứng, Cao Phúc Minh đã theo kịch bản bế thốc nàng lên, ôm ra khỏi lâu đài.
– “Công chúa tỉnh rồi!”
– “Thưa bệ hạ, người được chọn đã xuất hiện!”
– “Chúng ta được cứu rồi!”
– “Mau đi xem mặt vị đại nhân nọ là ai!”
Cả vương quốc bừng tỉnh. Trần Mạnh Hưng vừa mở mắt đã thấy hắn ôm người kia, vui vẻ chạy ra ngoài, đáy mắt khẽ sầm xuống.
Tiếng nhạc bỗng nổi lên rầm rộ, một nhóm người chạy lên sân khấu đẩy chiếc giường đã gắn bánh xe dưới chân từ trước đi, không tắt đèn mà trực tiếp thay đổi cảnh ngay trên sân khấu. Xung quanh thoáng chốc trở về cảnh bữa tiệc năm công chúa ra đời, chỉ khác ở chỗ, nàng công chúa năm xưa còn nằm trong nôi giờ đây đã trở thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, tay trong tay với một chàng hoàng tử tuấn tú.
Nhà vua mừng lắm, cho mở tiệc linh đình, đặc biệt mời 12 bà tiên tới, cả vương quốc như được sống lại thêm lần nữa.
Từ đó, công chúa và hoàng tử sống với nhau hạnh phúc chọn đời. Hết truyện.
Lê Thu Trà mỉm cười bước lên sân khấu, toàn bộ các nhân vật khác đều có mặt, 13 bà tiên, đức vua, hoàng hậu, công chúa, hoàng tử, bụi cây, hầu gái, kị sĩ,… cùng đứng lên, đồng loạt gập người xuống chào khán giả.
– “Cảm ơn các bạn đã tới xem buổi biểu diễn văn nghệ của chúng tôi ngày hôm nay.” Lê Thu Trà nở nụ cười: “Vở kịch này là công sức của tập thể lớp 11A11 trong suốt 2 tháng qua, hôm nay được đứng trên sân khấu là niềm vinh hạnh của chúng tôi.”
Nguyễn Bảo Uyên đứng trên sân khấu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc kì lạ.
Họ đều biết, họ đã làm rất tốt.
– “Đông đã về rồi, khi ra ngoài mọi người nên mặc đủ quần áo ấm, đứng ở sảnh khoảng 5 phút trước khi ra ngoài để tránh bị sốc nhiệt. Năm mới sắp đến, chúc mọi người cũng như tôi một năm cũ đầy kỉ niệm, ngẩng cao đầu đón chào một tuổi mới, những kỉ niệm mới!”
Lê Thu Trà vỗ tay, cả khán đài thoáng cái đồng loạt làm theo cô, ngay cả cậu trai với điệu bộ khinh khủng lúc nãy cũng vươn tay, vỗ nhẹ mấy cái, thản nhiên nhìn về phía sân khấu.
– “Khoan đã, tôi có thể gặp bạn nam đóng pháp sư số 12 đó không?”
– “Tôi cũng muốn gặp!”
– “Người đầu da trắng tới vậy!”
– “Rất tiếc.” Chu Đường Lâm nở nụ cười “thân thiện”: “Đại ca không cho nhìn.”
Nói rồi cả bọn trốn lẹm sau cánh gà.
Bùi Việt Anh suốt hai tiếng liền giữ thần sắc nghiêm nghị phát đơ bỗng sực tỉnh, lẩm bẩm: “Chúng ta làm được rồi…”
– “Chúng ta làm được rồi!”
– “Đúng vậy.” Huỳnh Nam Phong hiếm khi mỉm cười ôn hoà: “Chúng ta làm được rồi.”
– “Làm được rồi không phải nên được thưởng gì hay sao?” Cao Phúc Minh cười hì hì nhìn hắn.
Lê Thu Trà: “Còn nhớ khẩu hiệu của chúng ta là gì không?”
– “Nhớ.”
– “Vậy thì hô to khẩu hiệu của chúng ta nào!”
– “Thi học kì là thi học kì!”
– “Chính xác!” Lê Thu Trà gào lên: “Trong khi bọn ranh lớp bên cạnh có cả tháng để ôn luyện thì chúng ta chỉ còn hai tuần! Không nghe nhầm đâu, là hai tuần đấy! Hai tuần trước khi bắt đầu thi! Hai tuần trước khi điểm số hoặc là giữ nguyên, hoặc là tụt dốc không phanh! Liên hoan để sau!”
– “Giờ chúng ta phải làm gì?” Cao Phúc Minh thất thanh.
Vũ Minh Hiền: “Cút về nhà và học đi. Giải tán!”
– “Giải tán!”
———————————————————————
*Ngoài lề*
– “Đó là học sinh trường mình đấy.”
Chàng trai đứng cạnh cô hừ lạnh, điệu bộ khinh khỉnh.
– “Cậu quen cậu ta sao?”
– “Có biết một chút, hôm trước còn vừa vì nó mà hẹn một đứa con gái ra cổng trường đánh nhau”
(Chính là bạn siêu nhân Gao hôm nọ đấy:))