San Francisco, Mĩ
“Từ hôm nay cô sẽ ở đây.” Đông Ân bước xuống xe, ngay sau hắn là Ý Viên. Cô nhìn bao quát toàn bộ ngôi biệt thự trước mắt, này…không phải quá đơn giản rồi chứ?
Một ông trùm hắc đạo mà giản dị đến mức này sao?
Chậc, hiếm thấy!
Quả thật ngôi biệt thự không có tráng lệ như cô nghĩ, nó không lớn bằng biệt thự Giang gia, cũng không hoa lệ bằng biệt thự Nguyên gia. Nó thậm chí chỉ so sánh ngang bằng với biệt thự Cẩm Túc của cô ở bang Massachusetts.
Đương nhiên, cái nên có của một toà biệt thự đều có hết, vườn hoa, hồ bơi,v.v…Nhưng ý cô ở đây là về mặt diện tích cùng phong cách của nó. Lấy tâm điểm chủ yếu là đơn giản mà đẹp.
“Tôi lại không biết anh là một người kì lạ như thế?”
“Ý cô là sao?” Hắn nghi hoặc quay đầu lại hỏi.
“Thì chính là giản dị đó!” Cô trừng mắt nói hắn, ngươi còn không hiểu?!
Hắn ám muội “À..” một tiếng, cười như không cười nhìn cô “Nếu cô nhìn thấy biệt thự chính nhà tôi thì cô sẽ phải thu hồi lại lời nói vừa nãy.”
Ý Viên:”…”
Cũng phải, mấy tên này dù có bao nhiêu chỗ ở cũng là chuyện bình thường.
Cô không hó hé gì nữa, im lặng đi theo sau hắn ta. Sau khi sắp xếp chỗ ở ổn thoả, cả hai cùng ngồi trong phòng ăn ăn bữa tối.
Nói thật, hắn cùng cô rất hợp nhau, cô thích đơn giản, thích yên tĩnh, hắn cũng vậy. Ở đây không có quá nhiều người hầu, cùng lắm cũng chỉ có đầu bếp và mấy người làm mà thôi.
“Ăn uống thoải mái đi, ngày mai của cô cũng chưa chắc được như bây giờ đâu.” Thấy người đối diện đang chìm đắm trong sơn hào hải vị, Đông Ân rất khách khí nói một câu khiến người nghe suýt nghẹn họng mà chết.
“…Ê! Anh nói thế là sao chứ? Chẳng phải chỉ làm máy phát hiện bom thôi sao?” Ý Viên ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, miệng đầy thức ăn khiến hai má cô phình ra, mồm chỉ có thể mở bé ú ớ.
Đông Ân hạ mắt, tay cầm dĩa thọc thọc miếng bít tết, miệng nâng lên thành một đường cong “Không chỉ là máy phát hiện bom…” Rồi lại nâng cằm “Mà còn là máy phá bom.”
“Hả? Phá?” Cô nuốt ực đống thức ăn xuống dạ dày, nhíu mày hỏi.
“Rồi cô sẽ biết thôi. Ăn đi, mắt cô sắp rớt rồi kìa.” Hắn nâng một ly rượu, nhấp nháp.
“Mắt rớt cũng chả liên quan gì đến anh!”
“Sao lại không? Thế thì làm sao cô phát hiện và phá bom được đây?”
“…” Cô thề là cô chưa bao giờ cảm thấy bị yếu thế như lúc này.
Sau đó Ý Viên cũng biết được, tên lão đại họ Đông này có ba thuộc hạ thân tín: Thiệu Sâm, Vũ Sâm và Bá Sâm. Ba người này đối với Boss cũng có thân thiết đôi chút, tính ra cũng đạt đến mức độ có thể chọc nhau vài câu. Luận về tài năng: Thiệu Sâm là kỳ tài trong giới tài chính, anh ta có khả năng biến một công ti sắp phá sản thành một tập đoàn tầm cỡ quốc tế; Vũ Sâm là đệ nhất trong giới sát thủ, có thể đào tạo ra một “đội quân” mạnh mẽ tinh nhuệ trong thời gian ngắn, không chỉ thế anh ta còn là một tay súng cừ khôi, không có gì anh ta nhắm không trúng, trừ khi giới hạn nhắm bắn không cho phép; Bá Sâm là một thiên tài trong giới nghiên cứu, anh ta có khả năng chế tạo ra những vũ khí tấn công tối tân đặc biệt, ngay cả việc chế tạo vũ khí hạt nhân cũng do một vai anh ta gánh vác. Luận về tính cách, ai nấy cũng đều không nóng không lạnh, nói dễ nghe là cởi mở đi. Tất nhiên, ba người này đối với Đông Ân là một lòng trung thành, trung thành một cách tuyệt đối.
Thấy Ý Viên đang vắt chéo chân đung đưa nhìn họ, đám người Thiệu Sâm liếc nhau một cái, mồ hôi hột trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống…
Lão đại lại cư nhiên dụng cô ta? Một người phụ nữ?!
Họ quả thật không dám tin. Lão đại nhà họ trước giờ không gần nữ nhân, thậm chí đối với đám đàn bà đó chỉ có chán ghét. Vậy mà trước mắt họ…là gì đây?!
Một cô gái ăn mặc không có chút gì gọi là thục nữ, từ trên xuống dưới bộ dáng giống như du côn đầu đường xó chợ vậy: áo thun rộng ngắn tay có hình đầu lâu chính giữa, quần jean tới gối bị rách nham nhở, cổ còn đeo một cái vòng bạc, tóc tuỳ ý buộc cao. Nếu không có gương mặt đẹp níu lại thì không biết cô ta thành ra cái dạng gì. So ra thì lúc ở tiệc đại thọ Nguyên Gia hay ở trường đua Romancia còn hơn gấp mấy lần.
Vụ đua xe lần trước, tài năng của cô cả ba người họ đều nhìn thấy. Rõ ràng cô lúc đó chưa dốc hết sức lực, cùng lắm cũng chỉ dùng có chút mưu để đoạt phần thắng. Nhưng danh tiếng của cô là từ đâu mà có chứ! Lão đại sai Vũ Sâm đi điều tra Ý Viên, phát hiện về những tài lẻ khác của cô cũng đủ khiến hắn kinh ngạc rồi. Cũng vì vậy cho nên, tuyệt đối không thể coi thường cô ta!
Đông Ân ngồi ở ghế chủ vị, tay đan vào nhau, hắn nhìn bốn người đối diện rồi cất tiếng:”Nói đi!”
Thiệu Sâm nghe thế thì lập tức hắng giọng, đáp:”Ngày mai chúng ta sẽ tới lãnh thổ Irac để dự lễ cầu siêu thống soái Kabuno Pochee, không biết lão đại muốn chuẩn bị phần lễ gì?”
Đông Ân lúc này trở nên thâm trầm khó đoán, khoé miệng hắn hơi câu lên:”Lễ à? Cứ chuẩn bị theo ý cậu đi. Miễn là không quá tầm thường là được.”
Thiệu Sâm gật đầu lấy một cái. Bá Sâm ngồi cạnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:”Lễ cầu siêu lần này cũng góp mặt phần lớn thế lực ngầm không chỉ ở Trung Đông mà còn số đông những ông trùm ở các châu lục khác. Về việc phòng vệ bên ngoài cũng được kiểm soát nghiêm ngặt. Xem ra cũng không cần quá đề phòng. Chúng ta mới lãnh việc quản lí ở Trung Đông, xét theo danh tiếng của lão đại chắc họ cũng không dám đả động gì đến ta đâu.”
Đông Ân hơi híp mắt, tay gõ nhịp lên nệm ghế, đây là thói quen của hắn cho thấy hắn đang suy tính một việc gì đó. Hắn quay đầu nhìn ai đó đang dửng dưng ăn táo hoàn toàn không để tâm những gì xung quanh, không nói nhưng đáy mắt đầy ý cười.
Cảm nhận được sự nóng bỏng đó, Ý Viên liếc hắn một cái, mồm còn nhồm nhoàm ăn, cũng vờ như mắt điếc tai ngơ.
Ông đây trước giờ đối với ba cái việc hắc bang này hoàn toàn “I don’t care”. Đừng nhìn ông như thế!
Cô cắn một miếng táo:”Nhìn gì? Mắt sắp rớt rồi kìa.”
Đông Ân:”…” Cô giỏi lắm! Dám vực lại hắn!?
Đám người Thiệu Sâm:”…” Đây là kỳ tích sao? Dám nói lão đại thế theo lí thường đã bị xử trảm không biết bao nhiêu lần rồi.
Cô ta rốt cuộc đã cho lão đại ăn phải bả gì?!
Mồ hôi
Hắc tuyến
Rất phối hợp mà xuất hiện cùng một lúc.