Ý Viên nhìn Đông Ân như muốn thủ tiêu hắn, hắn biết quá nhiều! Cô còn không biết hắn có thể đọc được suy nghĩ người khác không nữa?!
Cứ như hắn luôn luôn theo dõi nhất cử nhất động của cô vậy.
“Ok, vậy cô có đồng ý điều kiện của tôi hay không?” Hắn vuốt ve nhẫn kim cương ở ngón tay cái, giọng thản nhiên.
Tuy thế, uy áp của hắn vẫn không giảm.
Cô cố gắng đè nén ức chế, tay nắm chặt thành quyền “Thời gian?”
Hắn nâng cằm nhìn cô, cười tà mị “Hai năm”
“Lúc nào tôi cũng phải ở bên cạnh anh?”
“Phải.”
“Tôi không đồng ý!”
“Điều kiện…có thể tăng giá. Quyền làm chủ Iricen*”
“…”
“Đồng ý!” Thôi nào, điều kiện hời như thế không nhận chính là đầu óc có vấn đề a!
Nhưng rất nhiều năm sau, người nào đó hối hận, thà làm người đầu óc có vấn đề vẫn hơn.
Nhưng đó là chuyện của tương lai.
Còn bây giờ…
Nhân vật chính còn đang hí hửng nghĩ thầm trong lòng…
Cũng không phải thiệt nha!
Chẳng phải chỉ làm “máy phát hiện bom” thôi sao.
Đông Ân nghe cô chấp nhận, cao hứng nở nụ cười…
Rắc có chút gạo mà đã sa bẫy rồi!
Kể ra cũng chả tốn công.
Nếu như Ý Viên lúc này có thể đọc được suy nghĩ của hắn thì không biết có lật trời hay không?
Đông Ân uống hết ly rượu rồi đứng lên lấy một tờ kẹp trong tài liệu trên bàn làm việc, đưa cho cô.
Cô thuận tay nhận lấy, tiện hỏi:
-Gì đây?
“Hợp đồng.”
Cô nhíu mày nhìn nhìn tờ hợp đồng, sau lại hài lòng gật đầu một cái, lấy bút ký.
Cuộc chơi lúc này mới chính thức bắt đầu!
*: một đảo nhỏ ở Trung Đông, nơi nổi tiếng với bãi tắm đẹp nhất nhì thế giới (mình bịa ra ý :))
____________________
“Cái gì?! Thêm một năm rưỡi nữa á!” Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng kinh hô với âm lượng lever max.
Cũng may Ý Viên đã sớm rút ra được bài học xương máu: không nên để loa nghe quá gần tai, bằng không….
“Ba à, hai năm đối với ba cũng có khó gì đâu. Cùng lắm lúc Tiểu Mạt ngủ thì hai người có thể mà” Cô hơi mím môi cố nhịn cười, đáp.
“Có thể cái đầu con!” Ông Giang ở bên kia không nhịn được mà gầm lên.
Xú nha đầu! Không dưng lại bỏ cái cục nợ này ở đây, thật muốn ông tức chết mà! Làm ơn đi, thời gian riêng tư của hai ông bà cũng bị thằng nhóc này phá hư. Lúc hai người đang ân ái mặn nồng thì nó lại nhảy vào nhặng hết cả lên. Không chỉ thế, tối nào nó cũng bám lấy bà xã, hại ông phải ngủ ở phòng khách. Chỉ có mấy tuần mà ông như bị nó bức điên, hận không thể một cước đá văng nó ra khỏi biệt thự. Cảm giác như khoảng thời gian khi hai anh em Ngải Mễ và Mạc Thiên còn một hai tuổi, lúc đó ông cũng y như bây giờ, ác mộng! Quả là ác mộng!
“Ba à, con biết ba là người rộng lượng, chút khổ tâm này với ba cũng chỉ là muỗi chích thôi đúng không?” Cô vẫn thản nhiên đáp, bả vai run run.
“Con…!…” “Chuyện nên nói con cũng nói rồi. Con còn có việc, bye!” Không đợi ông Giang nói hết câu, Ý Viên đã nhanh trí cụp máy.
Đùa sao! Còn tiếp tục nghe nữa thì tốn tiền điện thoại mất! ( Viên Viên: Nhỏ nhen đến thế là cùng =_=”)