Ngực trái nàng truyền đến cơn đau ngày càng dữ dội hơn, nàng ôm lấy ngực mình, mặt mày nhăn nhó lại, từ trong cổ họng phun ra một chất nhờn pha trộn với máu nâu đặc quánh lại trên mặt đất. Khuôn mặt nàng trắng bệch không còn hạt máu động lại, toàn khung cảnh trước mặt nàng đều điên cuồng xoay chuyển khiến cho người con gái ấy không chịu được, như đang muốn ngất đi một cách thầm lặng nhưng lại chẳng được.
Hình phạt vẫn còn đang chờ đợi nàng.
Căn bệnh đã ăn sâu vào trong hồng cầu máu của nàng rồi, e rằng sau khi hình phạt này kết thúc nàng có đủ mệnh lớn để sống sót qua cơn tra tấn này không? Trong phân tâm Bạch Ngọc Cẩm day dứt vô cùng.
Cũng may Lý công công rộng lượng đã không đưa nàng vào đại lao mà hành xử, âm thầm đưa nàng trở về lãnh cung lạnh lẽo.
Đêm đó, Bạch Ngọc Cẩm đang chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên nàng cảm nhận được bóng người lướt qua ngoài cửa, nàng ngay lập tức mở mắt ra nhìn.
Bên cạnh nàng chỉ là ngọn nến đang thắp sáng, phía ngoài không một bóng người.
Bạch Ngọc Cẩm từ từ nhắm mắt lại, chưa được bao lâu nàng cảm nhận được có ai đó đang ở gần mình, hơi thở nóng rực phà vào da thịt.
Nàng giật mình mở mắt, đập vào đồng tử là thân ảnh của nam nhân khác, chỉ nhìn qua thôi đã khiến cho nàng khiếp sợ.
“Ngươi…”
Bạch Ngọc Cẩm chưa kịp nói thành tiếng, đã bị nam nhân trước mặt nhét một viên thuốc vào miệng, ép nàng phải nuốt xuống.
“Khụ… ngươi cho ta uống cái gì…”
Nam nhân nở nụ cười thâm hiểm, nhìn nàng với ánh mắt chất chứa bao tia dục vọng.
“Thần Tiên Tán!”
Bạch Ngọc Cẩm trừng lớn mắt, định gồng mình dậy nhưng lại bị nam nhân khống chế lại, hai tay bị mảnh vải trái chặt cố định trên đỉnh đầu.
Không ngờ tên thanh mai trúc mã lại giở trò đồi bại với nàng, còn cho nàng uống thứ xuân dược chết tiệt kia. Nàng thân là hoàng hậu, mặc dù bị thất sủng không được hoàng đế đãi ngộ tốt như dàn phi tần trong hậu cung, nàng vẫn quyết giữ gìn tấm thân thuần khiết như đoá bạch liên hoa cho nam nhân mình yêu.
Bạch Ngọc Cẩm vùng vẫy, tìm cách thoát khỏi sự giam cầm của nam nhân trước mặt.
“Không… không được ngươi… buông ta ra…”
“Tiểu Cẩm, tại sao năm đó nàng lại bỏ ta để đi theo hắn? Tại sao nàng dám làm trái ý lời thề?”
Hốc mắt của nam nhân hằn lên vài tia máu đỏ, nhìn nàng chằm chằm vào đôi mắt của Bạch Ngọc Cẩm, hô hấp thô nặng phà vào da thịt của nàng.
Bạch Ngọc Cẩm nghiêng mặt né tránh ánh mắt đáng sợ kia, tay chân không ngừng quẫy đạp trốn thoát nhưng căn bản sức nữ nhi đâu thể đấu lại sực lực nam nhân cường tráng này.
“Hướng Chiêu… ta… ta thật sự không thích ngươi…”
“Tên cẩu hoàng đế kia cũng không thích nàng, tại sao nàng nguyện gả cho hắn?”
Không để cho Bạch Ngọc Cẩm lên tiếng giải thích, nam nhân vươn tay ra lột sạch xiêm y khỏi người nàng đồng thời tách đôi chân của nàng sang hai bên, cả cơ thể cao to của hắn ngang nhiên xen vào, đem chân nàng gác lên thắt lưng cách một lớp vải.
“Không được… Hướng Chiêu… ta xin ngươi… van xin ngươi hãy tha cho ta…”
“Nếu như không có cách tìm thuộc giải để trị độc, vậy thì ngoan ngoãn để cho ta thoả mãi bằng cơ thể của nàng…”
Bạch Ngọc Cẩm bị nam nhân khống chế trên giường, dược hiệu khiến thân thể nàng mềm yếu vô lực, không có sức lực để đối kháng lại. Nàng giờ đây hệt như con cá nhỏ bị khống chế trên thớt gỗ, mặc cho người ta tuỳ ý giết mổ.
“Ngoan… ta muốn nàng…”
Vừa nói, Hướng Chiêu cúi xuống chiếm trọn cánh môi non mềm đang không ngừng mấp máy kia nhưng lại bị Bạch Ngọc Cẩm né tránh. Hắn không hề tức dậy, chỉ cười khẩy một cái, sau đó dịch môi xuống phía dưới, hôn lên cần cổ trắng ngần của nàng.
Hơi ấm phà vào da thịt khiến toàn thân Bạch Ngọc Cẩm co rúm lại, một mùi hương nam tính trên người hắn truyền đến khoang mũi khiến nàng cảm thấy ghê tởm, ngửi vào dạ dày sôi trào chỉ muốn ói ra mật xanh.
“Hướng Chiêu… ta hận người… có chết ta cũng không để ngươi đoạt được mục đích…”
Nàng dùng hết sức lực bình sinh có trong người, tay lần mò tìm tới chỗ con dao đặt dưới gối. Siết chặt lấy cán dao trong lòng bàn tay, Bạch Ngọc Cẩm hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền lại mà dùng sức đâm thật mạnh vào cổ của nam nhân.
Hắn ta không kịp phản ứng né tránh, nhận một đòn dao vào chí mạng, máu từ miệng vết thương tung toé bắt lên khuôn mặt nhợt nhạt vì kinh hãi của nàng.
Hướng Chiêu căn bản không còn sức lực để mà không chế nàng, ngay lập tức toàn thân đổ rạp đè lên cơ thể Bạch Ngọc Cẩm.
“Nặng quá…”
Bạch Ngọc Cẩm đẩy hắn ra khỏi người mình, dùng miệng cởi miếng vải khỏi cổ tay. Nàng chỉnh lại y phục trên người, định chạy ra ngoài nhưng cổ tay bất thình lình bị thức gì đó nắm chặt lại.
”Tiểu Cẩm… ta yêu nàng… dù có chết trong lòng ra vẫn hướng về nàng… Nếu có kiếp sau… ta nhất định… nhất định sẽ làm phu quân của nàng… Tiểu Cẩm, ta thật sự rất yêu nàng…”
Nàng giật mình đưa mắt nhìn xuống. Không biết lấy đâu ra sức lực, Hướng Chiêu yếu ướt vươn tay ra tóm lấy cổ tay của nàng, không cho nàng có cơ hội trốn thoát.
Có chết, hắn cũng không buông tha cho nàng. Dù có chết dưới tay của nữ nhân mình yêu, hắn cũng cam lòng chịu, nhưng rời xa nàng hắn không thể làm được.
Bạch Ngọc Cẩm vừa căng thẳng vừa sợ hãi, nhẫn nhịn cơn khó chịu trong người mà ra sức vùng vẫy khỏi chiếc kìm ngoạm đầy nguy hiểm kia.
Trong lúc giãy giụa, Bạch Ngọc Cẩm vô tình va phải ngọn nến đang cháy. Lửa tiếp xúc với xiêm y của nàng bốc cháy dữ dội chỉ trong giây lát.
Nàng cậy tay nam nhân ra khỏi cổ tay mình, nhưng hắn dứt khoát không chịu buông ra.
”Hướng Chiêu, tại sao lại là ta? Rõ ràng có bao nhiêu mỹ nhân muốn trở thành thê thiếp Hương gia… vậy mà ngươi vì ta mà… có chết ta cũng không cam lòng yêu ngươi… mãi mãi không bao giờ động lòng… Trong tim ta chỉ có Mộ Dung Hiên…”
Chất độc cùng với kịch dược phát tác khiến cho Bạch Ngọc Cẩm không còn sức lực, tầm nhìn trước mắt mờ dần, không còn sức lực ngã ngã xuống đất.
Lửa bén ngày một lớn, chẳng mấy chốc lãnh cung xảy ra trận hoả hoạn, hoàng hậu Bạch Ngọc Cẩm mất mạng dưới đám lửa, khi ấy nàng chỉ mới mười bảy tuổi.
…
Bầu không khí tràn ngập mùi khói thuốc cùng với mùi cay nồng của rượu, hai thứ này hoà quyện vào nhau tạo ra một mùi hương cực kỳ khó chịu.
Không gian nơi đây vô cùng ngột ngạt, tiếng nhạc lất át đi mọi thứ, ánh đèn chỉ đủ nhá nhem không soi rõ lối đi. Thi thoảng ánh đèn nhiều màu sáng chói có thể phản chiếu rõ ngóc ngách trong quán bar, sau cùng lại chìm vào bóng tối mờ ảo cùng với tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Một chiếc bàn cách quầy pha chế không xa, trên mặt bàn bầy lăn lóc chai rượu vang trống rỗng, ly cocktail đổ ngổn ngang.
Ánh đèn yếu ớt không thể soi rõ mọi vật, chỉ thấy trên chiếc ghế sofa, một bóng người cao to thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối. Nhìn rõ mới thấy, một gã đàn ông đầu hói bụng phệ, ánh mắt đầy háo sắc nhìn chằm chằm người thiếu nữ đang nằm bất động trên ghế, trên người cô gái mặc bộ đồ mỏng manh, bó sát người để lộ ra những phần thịt đầy đặn.
Gã ta vươn đầu lưỡi ra liếm bờ môi dưới đầy vẻ thèm khát, một tay chống bên eo cô gái, tay còn lại vươn ra mơn trớn lấy bụng đùi non mềm của cô.
“Ưm…”
Một cảm giác buồn man mác truyền đến, đánh thức người con gái tỉnh dậy.
Toàn thây truyền đến cơn đau nhức bủa vây lấy thần trí, đầu choáng váng hệt như bị búa bổ.
Người con gái khẽ cử động, xương cốt rã rời như không phải của mình. Cô đưa tay lên xoa bóp hai bên thái dưới, đôi mi đen tuyền khẽ chớp động, sau đó mở mắt ra nhìn cảnh vật phía trước.
Tầm mắt mông lung chẳng thể nhìn rõ, Bạch Ngọc Cẩm mang tâm trạng mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô nghĩ bản thân mình bị căn bệnh quái ác bộc phát đang hành hạ mọi tế bào trong cơ thể, cố nhẫn nhịn chịu đựng từng cơn đau như mũi giáo đâm ghim vào da thịt của mình, qua hai canh giờ, căn bệnh sẽ dịu xuống.
Bỗng nhiên Bạch Ngọc Cẩm sực nhận ra một điều, rằng cô đã bị thanh mai trúc mã giở trò đồi bại, chạy không thoát khỏi tay hắn cho nên đã bỏ mạng trong vụ hoả hoạn do chính mình gây ra.
Nhưng tại sao Bạch Ngọc Cẩm lại cảm nhận được mình vẫn đang còn sống, đã thế cơn đau nhức đang bủa vây lấy cơ thể của cô không giống như những lần cô quằn quại đối mặt với trận đau thập tử nhất sinh kia, mà một cảm giác đau vô cùng khác lạ. Như thể toàn thân cô bị một thứ gì đó áp lực đè nén lên, khiến cho Bạch Ngọc Cẩm không thể xê dịch người, chỉ biết vươn tay ra xoa nắn lấy vùng bị đau, khoang miệng có một vị đắng ngắt vô cùng.
Cảm nhận được hơi thở ấm nóng phà vào da mặt, mang theo một mùi hương nồng nặc khó chịu xộc thẳng vào khoang mũi, bên tai truyền đến những âm thanh ồn ào mà cô vẫn chưa từng nghe bao giờ.
Bạch Ngọc Cẩm giật mình, đôi mắt phượng mở lớn. Đập vào đồng tử cô là một diện mạo vô cùng kỳ quái của nam nhân, tướng mạo hung hãm, kiểu tóc lạ hoắc, mũi và môi gắn thứ gì đó màu trăng trắng, ánh mắt kỳ dị dán lên cơ thể của cô.