*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết vịt cay đúng như tên gọi, dùng tiết vịt làm nguyên liệu chủ đạo, tuy nhiên mỗi địa phương lại có cách làm khác nhau.
Giang Dĩ Trạch chọn cách làm tối giản nhất, tuy rằng mùi vị sẽ không chính tông nhưng vẫn ngon miệng, buổi trưa cậu không có quá nhiều thời gian, có thể cắt bỏ bước nào hay bước ấy.
Đầu tiên cắt miếng tiết vịt còn tươi thành khối nhỏ, tiếp theo là thái chân giò hun khói, lòng bò và sách bò* đem luộc tái thái sợi, sau đó chần toàn bộ qua nước sôi một lần nữa.
*sách bò: dạ dày bò có cấu tạo phức tạp bao gồm 4 túi: dạ cỏ, dạ tổ ong, dạ lá sách và dạ múi khế.
Và sách bò chính là một bộ phận, một túi trong dạ dày bò, thường được chế biến làm món ăn, ai hay ăn phá lấu hoặc bún lòng bò sẽ biết ngay cái này (ù á tra cái từ này muốn hói đầu!)
Bật bếp làm nóng nồi, đổ dầu láng đều mặt chảo, đợi dầu sôi liền thả hành gừng băm nhỏ vào phi cho thơm, tiếp theo cho giá đỗ xào trên lửa to, nêm mắm muối và một chút đường trắng.
Giá đỗ chín tới thì đổ ra bát lớn, dàn đều dưới đáy bát.
Lại thêm dầu vào nồi, cho một gói nước lẩu Trùng Khánh* đông lạnh vào đun cho đến khi gói lẩu tan ra hoàn toàn, tiếp tục thêm nước lọc sau đó vặn to lửa đợi sôi.
Hỗn hợp gia vị vừa sôi lập tức thả tiết vịt, chân giò hun khói, lòng bò, sách bò vào nấu cùng cho đến khi các nguyên liệu đều chín kỹ mới tắt bếp.
Nhanh chóng nhấc nồi tiết còn đang sôi dội vào bát giá xào lúc nãy.
Lúc này món tiết vịt cay vẫn chưa hoàn thiện.
Rửa nồi sơ qua, tiếp tục đun nóng dầu ăn đến khi bốc khói thì nhỏ lửa, thả hạt tiêu, ớt chỉ thiên rang khô vào dầu sôi cho đến khi mùi cay nồng sực lên thì đổ hỗn hợp dầu ớt cay vào bát tiết vịt.
Cuối cùng rắc vừng rang, rau thơm thái nhỏ, vài nhánh tỏi tươi lên trên.
Một bát tiết vịt cay đỏ rực đã sẵn sàng để thưởng thức, mùi thơm cay nồng, màu đỏ của dầu lấp loáng trên mặt nước.
Giang Dĩ Trạch tiếp tục làm gà xào cay, nguyên liệu của món ăn này đã được sơ chế sẵn từ trước.
Làm nóng dầu, cho thịt gà thái hạt lựu đã ướp trước đó vào nồi, đảo đều trên lửa nhỏ cho đến khi phần da gà bên ngoài hơi vàng và giòn thì vớt ra để ráo dầu, lặp lại bước này thêm vài lần.
Sau khi chiên trong dầu sôi vài lần, miếng thịt gà đã trở nên vàng ruộm thơm phức, dai dai giòn giòn, vớt ra giấy thấm dầu để nghỉ.
Đổ bớt dầu thừa đi chỉ để lại một lớp mỏng dưới đáy, bật bếp cho hành tỏi băm vào phi thơm, tiếp tục cho hạt tiêu, ớt khô vào đảo đều.
Mùi cay nồng của ớt bốc lên trong không khí kích thích vị giác, lúc này mới đổ phần thịt gà đã rán giòn vào, nêm thêm xì dầu và muối cho vừa miệng, đảo liên tục để gia vị ngấm đều.
Trước khi tắt bếp rắc thêm chút vừng trắng là món gà xào cay đã sẵn sàng múc ra đĩa để dùng.
Ớt khô trước tiên phải ngâm nước, sau khi rang khô vẫn giữ được màu đỏ thẫm nguyên bản, thịt gà nhuộm màu nâu đỏ của xì dầu và sốt ớt, còn có mấy hạt vừng trắng rắc bên trên khiến cho món ăn vô cùng đẹp mắt.
Phần da bên ngoài thịt gà đã rán đến giòn tan, thấm nước sốt ớt đỏ tươi, món ăn là một hỗn hợp nửa gà nửa ớt kích thích vị giác vô cùng.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Bát canh trứng rong biển chỉ cần 1 phút là xong, cơ bản không thể làm khó Giang Dĩ Trạch.
Rong biển rất nhanh chín, sau khi nước sôi liền thả rong biển xé sợi vào nồi, tiếp theo đánh đều trứng gà tươi, đổ từ từ vào nồi để lòng trứng kết thành những đường vân đẹp mắt, nêm thêm gia vị, cuối cùng rắc hành lá cắt nhỏ lên trên rồi tắt bếp.
Giang Dĩ Trạch bê bát canh rong biển trứng gà để lên bàn, Lâm Tiểu Lộ đã xới cơm chia đũa xong xuôi, đợi đầu bếp ngồi xuống là có thể bắt đầu ăn.
Trong phòng livestream, mọi người nhìn thấy bàn đồ ăn rực rỡ sắc đỏ liền gào rú:
– Má ơi nhìn mấy món ăn đỏ rực kìa, tôi thèm quá đi mất! Tín đồ cuồng cay như tôi chỉ cần nhìn bàn đồ ăn này thôi cũng có thể ăn được 2 bát cơm trắng dưa muối.
– Tiết vịt cay ực ực…!chắc chắn là cay cấp độ 10! Nhìn màu sắc kìa, chẹp chẹp, cách màn hình tôi cũng ngửi được mùi cay thơm nức.
– Hôm nay chủ phòng nấu toàn món khoái khẩu của tôi! Tôi sở trường mấy thứ cay nóng này, hai món này mà ăn cùng cơm thì nhức nách.
– Giang Giang cố lên, hôm nay nấu một bàn nhìn ngon mắt quá, bụng réo ọt ọt này.
– Huhuhu, sao lại có người không biết ăn cay cơ chứ? Nhìn qua màn hình mà nước miếng của tôi đã chảy đầy bàn phím rồi!
$$$ Đằng Không Đả Khoản tặng cho Giang Dĩ Trạch một mỹ nữ váy xanh $$$
$$$ Xuýt Xoa Xì Xụp tặng cho Giang Dĩ Trạch viên kẹo ngọt ngào x 7 $$$
…!
“Mọi người nói đúng rồi, hai món này rất hợp ăn với cơm, vị cay nồng còn có mùi thơm của ớt, mời cả nhà dùng bữa nhé!”
Giang Dĩ Trạch gắp một miếng thịt gà giòn tan ngập sốt ớt lên, đưa đến trước máy quay cười xấu xa.
– A…!a…!a…!Tôi khóc ra đây mất thôi, chủ phòng này ác quá đi, mau đem ra chỗ khác, bỏ ra xa đi, tôi không thèm, không thèm một chút nào luôn! (Giang Giang đút cho tôi đi, a há mồm này, ước gì có thể xuyên qua màn hình huhuhu)…!
– A~ Trạch bảo cho xin miếng nào.
– Đừng ai nói gì nữa, tôi xin phép đại diện cho những người có mặt ở đây, há miệng dí sát màn hình rồi đây này, các người đừng tranh giành với tôi nữa.
– Đệt mợ, lầu trên ác vừa thôi.
– Vừa ăn xong cơm trưa hiện tại lại phải đặt thêm thức ăn ngoài, quả là tra tấn nhau!
…!
edit bihyuner.
beta jinhua259
Tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của người xem, Giang Dĩ Trạch cười khẽ thu hồi đũa, bỏ miếng thịt gà vào miệng.
Thịt gà được rán qua vài lượt dầu khiến cho phần da bên ngoài giòn tan, lúc nhai phát ra âm thanh rồm rộp hấp dẫn vô cùng.
Mùi xì dầu đậm đà kết hợp với vị cay nồng đặc trưng của ớt khô đột kích toàn bộ khoang miệng.
Bởi vì quá cay cho nên ăn xong một miếng phải lùa một đũa cơm tẻ nóng hổi để làm dịu vị giác.
Tiết vịt cay đương nhiên cũng không thể bỏ qua, từng miếng tiết ngập trong lớp váng dầu cay đỏ rực, nhìn đã thấy xé lưỡi.
Giang Dĩ Trạch dùng đũa gắp trúng một miếng sách bò, sau khi vớt lên vẫn còn đẫm dầu cay, từng giọt nhỏ xuống tí tách.
Giang Dĩ Trạch cẩn thận bê bát cơm lên hứng phía dưới miếng sách bò, không để dây nước sốt ra mặt bàn, trực tiếp đặt miếng sách bò lên bát cơm, dầu cay trong nháy mắt thấm đẫm bề mặt chén cơm.
Miếng sách bò được thái sợi vừa miệng, ăn kèm một miếng cơm trắng, vừa thơm vừa mềm, chút cay cay nồng nồng lan tỏa đầu lưỡi.
Đặc sắc nhất vẫn là hương vị tươi ngon của tiết canh vịt.
Từng khối tiết vịt mềm như đậu phụ, trơn trượt nhẵn nhụi, ăn một miếng rồi là muốn ăn thêm miếng thứ hai.
Đặng Dĩnh Giai hôm nay không đi ăn ngoài mà nhờ Cao Thừa Bỉnh mua cơm từ nhà hàng về.
Cô và họ Cao ngồi chung một bàn cùng nhau dùng bữa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Sau đó cô đột nhiên nhớ ra Giang Dĩ Trạch đã đưa số phòng livestream cho mình từ buổi sáng, nhân tiện rảnh rỗi có thể vào xem một chút.
Đặng Dĩnh Giai đăng nhập đúng thời điểm Giang Dĩ Trạch bắt đầu mukbang, xem một lúc, ảnh hậu bỗng cảm thấy hộp cơm cao cấp trước mặt có chút nhạt nhẽo.
“Hóa ra Tiểu Đường không lừa chị, cậu nhóc Tiểu Giang này nấu nướng thật cừ khôi, livestream ẩm thực kiểu này hiệu quả rất tuyệt vời.”
Cao Thừa Bỉnh đã ăn xong phần cơm của mình, vừa định đứng lên thu dọn thì nghe thấy lời của ảnh hậu.
“Chị Giai, chị đang xem gì vậy?”
Đặng Dĩnh Giai: “Xem livestream phòng của Tiểu Giang này.
Không ngờ cậu nhóc phát trực tiếp mỹ thực lại hấp dẫn đến thế, hôm nay cậu ấy làm tiết vịt cay và gà xào cay, nhìn đã thấy ngon rồi…!Tiểu Cao này, tối nay mấy chị em mình đi nhà hàng tiếp nhé, gọi 2 món này cho đỡ thèm.”
Thấy Đặng Dĩnh Giai cũng phản bội đồng minh chạy sang chiến tuyến của Giang Dĩ Trạch, Cao Thừa Bỉnh sắc mặt khó coi nghĩ thầm, Giang Dĩ Trạch thực sự nấu nướng có tay nghề vậy sao? Nhớ tới đêm qua, vì muốn xác minh có phải Đường Cảnh Đồng đang ở cùng với Giang Dĩ Trạch hay không, anh ta đã phải căng mắt xem livestream của Giang Dĩ Trạch, tập trung đến nỗi bụng réo òng ọc.
Cao Thừa Bỉnh không thể không thừa nhận, vị Giang thiếu gia này phát trực tiếp mỹ thực đúng là rất hấp dẫn.
“Tối nay đi nhé? Gọi cả Tiểu Đường đi, bệnh dạ dày của nó chắc là đỡ hơn rồi ha, ăn cay được đúng không?” Đặng Dĩnh Giai tiếp tục hỏi.
Cao Thừa Bỉnh lắc đầu: “Không đi được rồi, tối nay em có việc bận, xin lỗi chị Giai.”
“Ừ, vậy hôm nào lại đi nhé…!Mà chị cũng không thể xem chùa thế này được, người ta tặng cho Tiểu Giang bao nhiêu phần thưởng này!!! Cậu xem giúp chị chỗ đổi tiền thành ngôi sao ở đâu với.”
…!
Giang Dĩ Trạch hôm nay ăn rất ngon miệng, hai món ăn cay nóng ăn cùng cơm ngon đến nuốt lưỡi, không cẩn thận liền bị đầy bụng.
Lúc này Giang Dĩ Trạch đành phải buông bát đũa:
“Haha, hôm nay ăn khỏe quá, ba bát cơm một bát canh!”
Cậu còn nâng tay vỗ vỗ cái bụng hơi phồng lên của mình, cười nói với khán giả trong phòng.
– Tôi xem đến nghiện rồi, nhìn chủ phòng ăn cơm khiến cho người ta cũng đói bụng theo.
– Nước miếng đầy bàn phím, may là shipper vừa mang đồ ăn order đến.
– Không nhiều đâu không nhiều đâu, tôi thấy chủ phòng còn có thể ăn thêm mười bát nữa ấy chứ! (đùa thôi…)
– Giang Giang nhà chúng mình ăn thế nào cũng không béo, dáng người rất cân đối, thật sự làm người ta hâm mộ mà.
$$$ Đặng Dĩnh Giai tặng Giang Dĩ Trạch một quả pháo hoa rực rỡ $$$
$$$ Thượng Thiện Nhược Thủy tặng Giang Dĩ Trạch một quả pháo hoa rực rỡ $$$
– ??? Đặng Dĩnh Giai??? Nick thật hay nick ảo vậy, có phải Đặng Dĩnh Giai thật không?
– ??? Sợ hãi các thứ??? Hai vị đại gia đồng thời ăn ý như vậy?
– Đệt, nick thật đó, tôi vừa kiểm tra xong.
Tuy rằng Đặng Dĩnh Giai chỉ phát livestream trên nền tảng này 1 2 lần gì đó nhưng nick của cô ấy đã có dấu tick xanh rồi.
– Ngay cả Đặng Dĩnh Giai cũng vào đây tặng vật phẩm cho Giang Dĩ Trạch…!Có khi cái vị Thượng Thiện kia là Đường Cảnh Đồng cũng nên!
– Lầu trên phê cần à?
– Đường Cảnh Đồng? Đường ảnh đế tặng vật phẩm cả vạn tệ cho Giang Dĩ Trạch?? Anh ấy không bị điên đâu!!!
– Đúng là ngáo đá!
…!
Đường-Cảnh-không-bị-điên-Đồng vừa tặng quả pháo 1 vạn tệ cho Giang Dĩ Trạch, nhìn bình luận bay loạn màn hình liền trầm tư.
Anh quả thực không ngờ, Đặng Dĩnh Giai còn chạy vào tận đây xem Giang Dĩ Trạch livestream, hai người bọn họ còn trùng hợp tặng quà cho cậu ấy cùng một lúc.
May mà ảnh đề dùng nick ảo không ai biết rõ thân phận.
“Hahaha, cảm ơn đại lão Thượng Thiện nha, còn có quà tặng của chị Giai nữa, đúng là hào phóng ghê!”
Giang Dĩ Trạch vẫn duy trì thói quen cảm ơn từng tài khoản tặng quà cho cậu.
Cậu cũng không ngờ vừa mới buổi sáng đưa số phòng cho Đặng Dĩnh Giai, vậy mà đến buổi trưa chị ấy đã vào xem rồi.
Đặng Dĩnh Giai tặng pháo hoa sau đó còn comment một câu, mọi người trong phòng thi nhau chụp màn hình.
– Tiểu Giang, nấu nướng đỉnh đấy, đúng là zai đảm nha!
Tất cả mọi người đều biết tin ảnh hậu mới nhập tổ ngày hôm qua, hơn nữa đây là lần đầu cô hợp tác với Giang thiếu gia, không ngờ hai người lại thân thiết nhanh đến vậy.
Buổi sáng follow weibo của nhau, buổi trưa vào phòng livestream tặng quà vạn tệ,…!Rất nhanh tin đồn bát quái đã nổ ra.
Thấy có người thậm chí còn đưa ra suy đoán bọn họ nhất kiến chung tình, Đường Cảnh Đồng đang chăm chú đọc comment bỗng nhíu chặt hai hàng lông mày..
Trạch bảo bưng hai đĩa salad ra rồi, mọi người tối nay ăn uống “heo thì” chút nhé
ლ(‘ڡ’ლ)
– —
“Ừm.”
Âm thanh của Đường Cảnh Đồng truyền đến giữa tiếng nước chảy ào ào. Sau đó tiếng nước ngưng bặt, cửa phòng tắm hé ra một khe hở vừa đủ.
Hơi nước nóng lượn lờ thoát ra ngoài, Đường Cảnh Đồng nghiêng người lộ ra nửa thân trên rắn rỏi, đường nét cơ thể như ẩn như hiện giữa làn hơi nước, vạn phần quyến rũ.
Giang Dĩ Trạch nhìn không chớp mắt.
Đường Cảnh Đồng đã gội đầu, mái tóc đen ngắn ngủn còn ướt nhẹp mềm mại rũ xuống trước trán, nước nhỏ giọt xuôi xuống khiến cho gương mặt tuấn mỹ của anh thêm phần ướt át gợi cảm. Thấy Giang Dĩ Trạch cứ nhìn mình chằm chặp mãi mà không đưa đồ vào, Đường Cảnh Đồng hơi nhíu mày chủ động vươn một cánh tay ra ngoài.
“Cảm ơn.”
Đường Cảnh Đồng nói.
Giang Dĩ Trạch hoàn hồn, nhanh chóng đặt đồ vào tay ảnh đế, sau đó đỏ bừng mặt nhìn ai đó đóng cửa phòng tắm lại.
Chậc chậc chậc, cái vị thẳng nam này, đúng là không biết cách tự bảo vệ mình!
Đường Cảnh Đồng là trai thẳng, đương nhiên không ngại để lộ nửa thân trên trước mặt người khác. Thế nhưng Giang Dĩ Trạch thì lại là gay, nhìn da thịt trần trụi của Đường Cảnh Đồng đương nhiên là mặt sẽ đỏ tim sẽ đập nhanh.
Tiểu thiếu gia nâng tay sờ lên má, phát hiện mặt mình đã nóng bừng. Cậu ngã nằm xuống giường, chôn đầu xuống gối, nhất thời không thể bình phục tâm tình.
Vòi nước được mở một lần nữa sau đó lại tắt đi, âm thanh loạt xoạt vang lên, cuối cùng, cửa phòng tắm bật mở, có tiếng bước chân tiến về phía giường ngủ.
Đường Cảnh Đồng có chút dở khóc dở cười nhìn con rùa rụt cổ Giang Dĩ Trạch trên giường, lại cúi đầu nhìn hình ảnh con cún gặm xương in trên ngực áo, không ngờ tiểu thiếu gia lại cố tình chọn cho mình loại trang phục này.
Từ màu sắc cho đến kiểu dáng đều là style của thanh niên mới lớn, nếu không phải cái áo cũ đã bị anh ghét bỏ ném vào thùng rác thì ảnh đế tuyệt đối không bao giờ mặc lên người thứ đồ này.
edit bihyuner. beta jinhua259
Đường Cảnh Đồng chậm rãi đến gần, phát hiện Giang Dĩ Trạch vẫn đang vùi mặt vào gối đầu, còn tưởng cậu đang khó xử vì gây ra chuyện phiền toái cho mình. Ảnh đế hơi mím môi, vươn ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt tủ đầu giường:
“Ngồi dậy đi, úp mặt lâu như vậy sẽ bị khó thở đấy.”
Giang Dĩ Trạch nghe thấy giọng ảnh đế mới chậm rãi thở dài, lồm cồm bò dậy sau đó nhìn về phía Đường Cảnh Đồng. Hai gò má cậu vẫn hơi ửng hồng, thấy Đường Cảnh Đồng mặc chiếc áo lệch sóng hoàn toàn so với phong cách thường ngày, tiểu thiếu gia lại khó nhịn cười.
Đường Cảnh Đồng không hiểu sao mình lại dung túng Giang Dĩ Trạch như thế.
Nếu là người khác gây phiền phức sau đó lại tìm cho anh bộ quần áo như thế này, đừng hòng ảnh đế chịu cho sắc mặt dễ nhìn. Nhưng đối phương lại là Giang Dĩ Trạch, Đường Cảnh Đồng không thể nổi giận với cậu. Thật giống như Lục Lục vừa nãy, tuy rằng bị nó tiểu lên người rất bực bội nhưng anh vẫn nhịn xuống, bởi vì không cần chấp nhất một con cún làm gì.
Kỳ thật cũng là một loại dung túng. Chỉ là, Giang Dĩ Trạch không phải cún con, sao mình vẫn dung túng cậu ấy?
Hay là vì cậu ấy nấu ăn rất hợp khẩu vị của mình?
Đường Cảnh Đồng suy nghĩ một hồi chỉ có thể đưa ra một lý do như vậy.
“Đừng cười nữa, máy sấy nhà cậu cất ở đâu, tôi không tìm thấy?” Đường Cảnh Đồng nghiêm mặt hỏi.
Giang Dĩ Trạch nghe ngữ khí của anh cũng không dám cười cợt thêm, nhìn lướt qua mái tóc đen vẫn ướt sũng nước của ảnh đế, cái khăn tắm vắt trên vai dường như không thể lau khô hoàn toàn.
“Bình thường vẫn cất trong phòng tắm nhưng hôm qua tôi mang ra ngoài sấy sau đó để trong ngăn kéo, để tôi tìm cho anh.”
Giang Dĩ Trạch nhảy xuống từ trên giường.
Cậu rất nhanh tìm ra máy sấy, cắm điện cẩn thận sau đó lại thuận miệng hỏi một câu: “Tiền bối, có cần tôi giúp anh sấy khô không?”
Đường Cảnh Đồng dừng lại động tác lau đầu, ngẩng lên nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị. Anh trầm mặc trong chốc lát, sau đó cánh môi mỏng lạnh lùng nhả chữ:
“Không cần.”
“Vậy anh tự sấy đi, tôi chỉ thuận tiện hỏi vậy thôi.”
Giang Dĩ Trạch thả máy sấy lên tủ đầu giường.
“Tôi xuống xem Lục Lục thế nào đã, chắc phải tắm cho nó luôn. Tôi còn mua hẳn một cái bồn tắm cho nó để dưới tầng 1, đẹp cực kỳ, khẳng định nó sẽ rất thích.”
“Ừ.”
Đường Cảnh Đồng sấy khô tóc mới xuống lầu, thấy Giang Dĩ Trạch vẫn chưa mang Lục Lục đi tắm mà lại ngồi lẩm bẩm gì đó trước lồng sắt, hình như tiểu thiếu gia đang tâm sự với chó.
Anh chậm rãi bước tới gần mới nghe rõ lời nói của cậu:
“Lục Lục, vừa rồi mày rất hư nhé, đọc truyện trên truyenfull, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp!”
“Tiền bối nói thế nào cũng là chủ của mày đấy, dám tiểu lên người anh ấy hả? Nhớ đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor…”
“May mà anh ấy không giận, nếu không từ giờ về sau anh ấy sẽ không thèm đến thăm mày nữa đâu! Chương 40 thì qua nhà beta nhé.”
Đường Cảnh Đồng: “…”
Sao anh không phát hiện ra, cậu nhóc này còn có tật xấu thích độc thoại nhỉ?
Anh nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, Giang Dĩ Trạch lúc này mới giật mình đứng lên.
Mái tóc đen ngắn đã được sấy khô vào nếp, một thân sạch sẽ thơm tho, lông mi dày cong, đôi mắt đen thâm thúy, ngũ quan tinh xảo hài hòa, đúng là soái ca!
Chỉ là vị soái ca này ăn mặc hơi lạc quẻ so với vẻ đẹp nam tính của mình, phía trên là áo hoodie hồng, phía dưới là quần bò rách, chân đi dép chuột hamster. Giang Dĩ Trạch cảm thấy ảnh đế đáng yêu quá mức rồi.
Cậu không để ý chó nhỏ nữa, ánh mắt dán lên người Đường Cảnh Đồng hỏi: “Đúng rồi tiền bối, tôi vừa làm salad hoa quả trong bếp, anh có muốn ăn không?”
Tiểu thiếu gia rất chăm chỉ bổ sung vitamin, sau mỗi bữa chính đều ăn hoa quả tráng miệng. Tối nay bỗng dưng lại thèm salad hoa quả cho nên cậu bèn xắn tay áo dầm một bát thật to.
Salad hoa quả à…
Đường Cảnh Đồng cảm thấy thời điểm này tốt nhất không nên nạp calo, nhưng nghe thấy Giang Dĩ Trạch nhắc đến salad hoa quả lại có chút thèm, bụng hơi cồn cào.
“Ăn.”
Giang Dĩ Trạch bê hai đĩa hoa quả dầm ra bàn, cậu chỉ múc hai đĩa nhỏ, lượng hoa quả cũng không nhiều lắm, tương đương một phần ăn nhẹ trước giờ đi ngủ mà thôi. Hai người ngồi bên bàn ăn dùng nĩa xiên hoa quả, chẳng qua lúc này không có máy quay phía trước.
“Tiền bối, anh với chị Giai từng hợp tác rất nhiều lần rồi nhỉ?”
“Ừm.”
Đột nhiên nói đến đề tài này, khóe mắt Đường Cảnh Đồng giật giật, liếc sang Giang Dĩ Trạch một cách cổ quái, sau đó gật gật đầu.
“Lúc đóng chung phim chắc hai người rất thân thiết ha? Quan hệ hình như rất đặc biệt?”
Giang Dĩ Trạch lộ ra biểu tình hứng thú, tiếp tục bát quái.
Đường Cảnh Đồng lúc này mới nhận ra ý tứ bên trong, anh hơi mím môi, lạnh giọng đáp:
“Quan hệ bạn bè mà thôi, không có gì để hóng hớt đâu.”
“Ò.”
Giang Dĩ Trạch nghe thấy câu trả lời như ý, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nhu thuận gật đầu sau đó tiếp tục ăn hoa quả.
Đường Cảnh Đồng vừa cắn một miếng dứa, miếng dứa chua chua ngọt ngọt kết hợp với vị béo ngậy của sốt mayonnaise quả thực khiến người ta ứa nước bọt.
Giang Dĩ Trạch không hỏi gì nữa, Đường Cảnh Đồng lại bỗng cảm thấy có chút buồn bực.
Anh nuốt xong miếng dứa mới lên tiếng: “Cậu có vẻ quan tâm đến chị Giai, có chuyện gì à?”
Dứt lời, trong lòng ảnh đế dâng lên một loại cảm giác kỳ quái. Tiểu thiếu gia dường như rất hứng thú với Đặng Dĩnh Giai, điều này khiến cho anh hơi khó chịu trong lòng.
Giang Dĩ Trạch vừa xiên một miếng thanh long đưa lên miệng chợt nghe Đường ảnh đế hỏi ngược lại mình. Cậu quan tâm Đặng Dĩnh Giai làm gì, cái mà cậu quan tâm là Đường Cảnh Đồng có thích ảnh hậu hay không kìa, nhưng mà lời này còn lâu cậu mới dám nói.
“Không có đâu, hồi bé tôi hay xem phim chị ấy đóng, cảm thấy diễn xuất của chị Giai rất đỉnh ấy mà.” Giang Dĩ Trạch lắc đầu nói.
Lời của cậu cũng hợp tình hợp lý, tuy Đặng Dĩnh Giai chỉ lớn hơn cậu 3 tuổi, nhưng từ năm 10 tuổi cô đã gia nhập showbiz cho nên Giang Dĩ Trạch từng xem qua tác phẩm của cô là điều rất bình thường.
Đường Cảnh Đồng không khỏi nhíu mày: “Cậu tốt nhất đừng có ảo tưởng gì với chị Giai.”
“Sao vậy, anh thích chị ấy à?”
Giang Dĩ Trạch cũng không nhịn được mà nhíu mày hỏi. Mặc dù cậu nhớ rõ tình tiết truyện, nam chủ Đường Cảnh Đồng sẽ kết hôn với một nhân vật nữ, nhưng cuốn tiểu thuyết này cậu đã đọc cách đây khá lâu, không thể nhớ nổi tên nhân vật nữ kia nữa. Cho nên cậu không xác định được Đặng Dĩnh Giai liệu có phải là nữ chính sẽ kết hôn với Đường Cảnh Đồng hay không. Điều duy nhất cậu còn nhớ rõ chính là tuyến tình cảm trong truyện rất mờ nhạt, nữ chính mãi gần cuối truyện mới xuất hiện, thậm chí đất diễn cũng không có bao nhiêu.
“Tôi đã nói tôi và chị Giai chỉ là bạn bè bình thường.”
Đường Cảnh Đồng thản nhiên giải thích.
“Sở dĩ tôi khuyên cậu như vậy là bởi vì chị ấy đã có gia đình rồi. Hơn nữa tôi và chồng chị ấy cũng có quen biết, tôi không muốn cậu làm ra việc sai trái gì.”
edit bihyuner. beta jinhua259
Đường Cảnh Đồng dứt lời, khóe môi tiểu thiếu gia đột nhiên xuất hiện ý cười. Vừa rồi cảm xúc của ảnh đế có chút kích động, ngữ khí cũng không hòa nhã như ngày thường, nhưng anh sẵn lòng giải thích nhiều như vậy khiến cho tâm tình tiểu thiếu gia có chút vui vẻ. Cậu ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh Đồng, đối phương vẫn đang từ tốn ăn hoa quả, đĩa salad chỉ còn lại vài miếng cuối cùng.
“Tiền bối, anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ coi chị Giai là tấm gương đi trước mà thôi, có rất nhiều điều đáng để học hỏi…”
Giang Dĩ Trạch nói xong thì tạm dừng một chút, thấy Đường Cảnh Đồng vẫn cúi đầu ăn mà không đáp lại.
Bỗng nhiên cậu lấy hết dũng khí, liếm môi nói tiếp: “Hơn nữa, tôi không ngại chia sẻ một bí mật của bản thân, tôi vốn không có hứng thú với phụ nữ”
“Keng…”
Chiếc nĩa trong tay Đường Cảnh Đồng đột nhiên rơi xuống, nĩa kim loại va chạm với đĩa sứ phát ra tiếng động chói tai, nhất là trong bầu không khí im ắng như hiện tại.
Giang Dĩ Trạch chớp chớp cặp mắt vô tội, nhìn người trước mặt có chút khẩn trương nhặt cái nĩa lên. Cậu khẽ mỉm cười, lòng hơi chua chát.
Phản ứng của trai thẳng đúng là có chút kịch liệt, nhưng nằm trong dự liệu của mình.
Đường Cảnh Đồng cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì anh vừa tuột tay đánh rơi nĩa. Cũng bởi vì lời bộc bạch vừa rồi của Giang Dĩ Trạch.