Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 35: Tiểu Thiếu Gia Không Nhịn Được Cười



– Tuy chỉ nhìn thấy một bàn tay nhưng tôi có thể khẳng định rằng người bạn này của chủ phòng cực kỳ cực kỳ đẹp trai nha, người nào tay nấy mà.

– Đói quá, thằng con tôi cũng thèm ăn canh cá.

– Woah! Nhìn bàn tay kia kìa, ngón tay thonnnnn dàiiiii, mlem, đẹp quá đi mất, hahaha…!Đương nhiên tay của chủ phòng cũng rất đẹp, hôm nay đúng là ngày của team tay khống mà!
– Nhưng bàn tay kia nhìn quen mắt ghê, tôi cứ cảm thấy mình đã gặp nó ở đâu đó! Còn có giọng nói của người kia nữa, nghe rất giống Đường Cảnh Đồng ấy?!?
– Lầu trên là fan Đường Cảnh Đồng hay là anti vào kick war vậy? Mấy cô thực sự cho rằng Đường ảnh đế nhà các cô và Giang Giang nhà chúng tôi có thể ngồi chung một mâm sao? Đùa cợt cũng phải có chừng mực nha!
– Khó chịu thật sự! Vì sao trong phòng livestream của Giang Giang cứ có người nhắc tên Đường Cảnh Đồng vậy, làm ơn ngừng KY, rất ức chế!
– Bọn KY cút đi!
edit bihyuner beta jinhua259
…!
Giang Dĩ Trạch nhìn thoáng qua phần bình luận, im lặng không nói gì.

May mà Đường Cảnh Đồng không lộ mặt, để đảm bảo anh không bại lộ thân phận, cậu quyết định không nói chuyện cùng ảnh đế nữa, chỉ chuyên tâm trả lời fan và từ tốn ăn cơm.

Đường Cảnh Đồng quan sát bát canh cá chuối trước mặt, màu nước đậm đặc trắng đục, mùi thơm của cá chuối tỏa ra.

Anh dùng thìa múc một ngụm nhỏ, rất ngon, hương vị trôi theo cổ họng làm dịu cảm giác ngấy mỡ của 2 món thịt, bên khóe môi còn lưu lại độ ấm của canh.

Lúc này điện thoại của ảnh đế đặt trên mặt bàn đột nhiên phát sáng, là tin nhắn Cao Thừa Bỉnh gửi tới.

Nội dung tin nhắn khiến cho Đường Cảnh Đồng hơi nhíu mày.

Cao Thừa Bỉnh: [Anh và Giang Dĩ Trạch đang ở cùng nhau à?]
Cao Thừa Bỉnh đầu bên kia có chút sốt ruột nhìn chằm chằm màn hình đang phát livestream của Giang Dĩ Trạch.

Hôm nay anh ta rảnh rỗi lượn vào app trực tiếp, tình cờ phát hiện Giang Dĩ Trạch mở phòng, hơn nữa số lượng người theo dõi rất khủng, cảm thấy hơi quái lạ nên anh ta bèn nhấn vào xem thử.

Cao Thừa Bỉnh vào phòng đúng lúc Giang Dĩ Trạch đang sắp xếp mâm cơm chuẩn bị dùng bữa, chợt nghe thấy một tiếng gọi “tiền bối”.

Anh ta không biết có bao nhiêu người được Giang Dĩ Trạch gọi bằng danh xưng này, nhưng nghệ sỹ nhà anh ta là một trong số đó.

Trong lòng anh ta có chút nghi hoặc, trùng hợp lại nghe được tiếng đáp lời của vị “tiền bối” kia, Cao Thừa Bỉnh lúc này hoàn toàn đứng hình.

Giọng nói kia rất quen thuộc, rất giống giọng của Đường Cảnh Đồng, quản lý Cao tưởng mình nghe lầm vẫn cố gắng kiên trì xem tiếp.

Anh ta tập trung xem đến nỗi bụng réo ọt ọt, bỗng nhìn thấy bàn tay quen thuộc ló vào ống kính, một lần nữa giọng nói quen thuộc kia vang lên.

Cho dù giọng nói có giống nghệ sỹ nhà mình thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể đó chỉ là trùng hợp nhưng đến nỗi bàn tay cũng giống y hệt như vậy thì không thể nào.

Quá trùng hợp rồi! Cao Thừa Bỉnh dường như đã ngầm xác nhận đây chính là Đường Cảnh Đồng, anh ta là bạn bè kiêm quản lý lâu năm của ảnh đế, đương nhiên không thể nhìn nhầm!
Khác với fan hâm mộ mỗi ngày chỉ thể ngắm idol qua màn hình, Cao Thừa Bỉnh hầu như ngày nào cũng tiếp xúc với Đường Cảnh Đồng cho nên hết thảy đều rất quen thuộc.

Thật ra Đường Cảnh Đồng không ngại bị Cao Thừa Bỉnh phát hiện, anh chỉ hơi ngạc nhiên vì sao quản lý nhà mình lại nắm rõ thông tin như thế, chẳng lẽ anh ta cũng đang xem livestream?
Mặt không biểu cảm, ảnh đế nhắn trả lời 1 chữ duy nhất, sau đó bỏ máy xuống tiếp tục ăn cơm.

Đường Cảnh Đồng: [Ừ.]
Nhận được câu trả lời cụt lủn này, Cao Thừa Bỉnh tức giận không thôi.

Anh ta là bạn thân nhất của Đường Cảnh Đồng, vậy mà lại không hề biết bạn mình và cái tên phú nhị đại kia lại có quan hệ tốt đến vậy, thậm chí còn rủ nhau về nhà ăn cơm.

Họ Cao tức tối gõ phím, tiếp tục gửi tin nhắn thứ hai.

[Cảnh Đồng, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện]
Đường Cảnh Đồng liếc màn hình, tiếp tục mặt không biến sắc nhắn lại một tin.

Lần này ảnh đế dứt khoát bật chế độ “Không làm phiền” sau đó lật úp điện thoại trên mặt bàn, trời đánh tránh miếng ăn, bực mình rồi nha!
[Ừ, mai rồi nói.]
Hai người thong thả dùng xong bữa, Giang Dĩ Trạch thoát app chuẩn bị đứng dậy thu dọn nhưng Đường Cảnh Đồng đã nhanh tay hơn, hai người phân công nhau dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ.

Bấy giờ Giang Dĩ Trạch mới có thời gian chơi với em cún, trước khi ăn cơm Đường Cảnh Đồng cũng không nhốt nó vào lồng cho nên nhóc con tự do chạy khắp nhà, hiện giờ nó đang quanh quẩn bên tủ giày, nếu không phải cửa lớn đã đóng chặt có lẽ nó đã chạy ra sân.

Giang Dĩ Trạch ngồi xổm cách đó không xa, lấy tay vỗ vỗ mặt đất.

Tiếng động phát ra thu hút sự chú ý của chó nhỏ, nó cúi đầu xoay vòng vòng tìm kiếm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dĩ Trạch.

Tiểu thiếu gia vừa huýt sáo vừa vẫy tay gọi, cún con mừng rỡ chạy lon ton về phía chủ nhân.

Nó đi vòng quanh bàn tay đang xòe ra của Giang Dĩ Trạch hít ngửi một hồi, xác định đây là người quen mới yên tâm thè lưỡi liếm liếm đầu ngón tay cậu.

Có chút ngứa ngứa, có chút ẩm ướt, Giang Dĩ Trạch thò tay gãi cái đầu nhỏ xù lông của nó, khóe mắt rộ lên ý cười ấm áp.

Đáng yêu quá đi mất.

Cậu lại vươn tay bế chó nhỏ lên, bước về phía sofa nơi Đường Cảnh Đồng đang ngồi nghỉ ngơi.

Giang Dĩ Trạch ngồi xuống một bên, đặt cún con lên đùi nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng tinh của nó, cậu quay sang nói với Đường Cảnh Đồng: “Tiền bối, tôi muốn đặt cho nó một cái tên, anh nghĩ xem đặt tên gì cho hay?”
Đường Cảnh Đồng ngẩn người nhìn chằm chằm cún con trong lòng Giang Dĩ Trạch, chớp mắt bối rối.

“Chó của cậu, cậu tự đặt đi.” Ảnh đế rời mắt khỏi cún con, bình tĩnh nói.

“Không phải…”
Giang Dĩ Trạch đột nhiên thốt lên, một lần nữa khiến cho Đường Cảnh Đồng phải quay đầu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tiểu thiếu gia hơi cười cười, mở miệng nói: “Đây không phải chó của một mình tôi, anh cũng có một nửa quyền sở hữu mà.

Dù sao lúc nhặt được nó chúng ta đang đi cùng nhau, tôi chỉ thuận tiện mang về nhà nuôi mà thôi.

Cả tôi và tiền bối đều là chủ nhân của nó mới đúng!”
Ý cười trong mắt cậu càng thêm rõ ràng, Đường Cảnh Đồng cảm thấy lời này của cậu có ẩn ý gì đó sâu xa, trái tim đột nhiên đập mạnh hơn.

Anh nhíu nhíu mày, tránh né ánh mắt của Giang Dĩ Trạch.

“Gọi là Lục Lục đi.”
Trầm mặc trong chốc lát, Đường Cảnh Đồng đột nhiên mở miệng nói.

“Sao lại gọi tên này?”
Giang Dĩ Trạch có chút tò mò.

“Trước kia tôi gặp một con chó cũng tên là Lục Lục, nhìn khá giống với nhóc con này.”
Đường Cảnh Đồng nói xong lại rơi vào hồi tưởng, anh đang nhắc đến ký ức tuổi thơ, Lục Lục là con chó mà bác bảo vệ ở cô nhi viện nuôi, lúc nó còn nhỏ trông rất giống con cún bị bỏ rơi này, mọi người trong viện mồ côi đều rất yêu quý nó.

Giang Dĩ Trạch thấy đối phương thay đổi sắc mặt, cậu chỉ lờ mờ đoán ra trong lòng ảnh đế, Lục Lục nhất định là một kỷ niệm vô cùng có ý nghĩa.

“Được, vậy thì gọi nó là Lục Lục.

Lục Lục, Lục Lục, ây dà tôi cảm thấy cái tên này rất dễ nghe.

Tiền bối, cho anh ôm nó một lúc này, nó đang rất biết ơn anh vì đã đặt cho nó cái tên hay đấy.”
Cún nhỏ đã có tên, Giang Dĩ Trạch vui vẻ ôm nó đi quanh nhà một vòng, sau đó lại quay về bên cạnh Đường Cảnh Đồng đặt cún con vào lòng anh.

edit bihyuner beta jinhua259
Chó của chúng ta, cụm từ này khiến cho Đường Cảnh Đồng có chút khác lạ trong lòng, nhưng cảm giác này rất khó gọi tên, anh chỉ có thể xấu hổ cúi đầu ôm cún con vào lòng.

Đầu ngón tay vuốt ve lớp lông mềm trên đỉnh đầu bé con, cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng.

Ảnh đế là người vô cùng bận rộn, chưa bao giờ có ý định nuôi thú cưng, không ngờ ôm cún con trong lòng lại thoải mái đến vậy.

Nhưng giây tiếp theo, hai chữ “đáng yêu” trong lòng Đường ảnh đế biến mất không dấu vết.

Sắc mặt anh tối sầm, chậm rãi nhấc chó lên.

Một người một chó nhìn nhau, cún con ư ử hai tiếng trong cổ họng, Đường Cảnh Đồng lại hơi mềm lòng.

Anh trừng mắt nhìn cún con một lúc, cảm thấy không thể làm gì khác đành thả nó xuống đất.

Giang Dĩ Trạch để ý động tác của Đường Cảnh Đồng liền nhận ra có gì đó khác thường.

Áo sơ mi trên người ảnh đế đã thấm ướt một mảng, rõ ràng là bị Lục Lục tè lên người.

Lục Lục được thả xuống đất vội vã chạy về phía Giang Dĩ Trạch, có vẻ tủi thân cọ cọ ống quần một chủ nhân khác.

Cậu nhịn cười, cúi người xoa đầu nó, không biết nên giải thích sao cho Đường Cảnh Đồng hiểu.

Cậu không hề cố ý nhưng vừa rồi chính cậu là người nhét Lục Lục vào tay Đường Cảnh Đồng.

Mà cún con này không tè lên người cậu, nhất định phải tè lên Đường Cảnh Đồng cơ, thật sự khó xử mà!
Bị chó nhỏ tè lên người, Đường Cảnh Đồng có chút bực bội, tình huống lần đầu tiên xảy ra trong cuộc đời anh, hiện tại mùi khó chịu bắt đầu bốc lên.

Nếu không phải có người đứng cạnh, ảnh đế chắc chắn đã lột áo ném vào thùng rác.

Tâm tình không tốt, lại nhìn thấy Giang Dĩ Trạch bụm miệng nín cười, sắc mặt ảnh đế triệt để tối sầm lại.

Giang Dĩ Trạch thấy thế vội vàng bế cún con lên, làm bộ tức giận vỗ đầu nó: “Hừ, Lục Lục không ngoan, phạt nhốt vào lồng!”
Nói xong cậu quay đầu nhìn Đường Cảnh Đồng, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tiền bối, trong phòng ngủ của tôi có buồng tắm, anh xối sơ qua một chút đi, tôi có quần áo mới còn nguyên mác chưa mặc lần nào, size hơi nhỏ nhưng chắc là anh mặc được thôi, để tôi lấy cho anh.”
“Ừm.”
Đường Cảnh Đồng đứng dậy đi lên lầu, cũng không từ chối lời đề nghị của Giang Dĩ Trạch.

Tình huống hiện tại rất phiền phức, quần áo bị nước tiểu của chó làm bẩn, phía trước vạt áo một mảnh ẩm ướt, hơn nữa còn bốc mùi khó ngửi, toàn thân khó chịu, cần tắm rửa ngay lập tức.

Giang Dĩ Trạch ngẩng đầu nhìn ảnh đế biến mất trên cầu thang, giơ tay nhéo nhéo cái tai nhỏ của Lục Lục, nhất thời không biết nên mắng hay nên khen.

Bởi vì Đường Cảnh Đồng tức giận trông thật đáng yêu quá đi!
Cậu cười tủm tỉm, bế Lục Lục vào lồng sắt sau đó khóa chốt cẩn thận rồi đi rửa tay, đi tìm quần áo cho ảnh đế.

Giang Dĩ Trạch có rất nhiều đồ mới, từ đồ lót đến quần áo bên ngoài để đầy một chiếc tủ đứng.

Ánh mắt cậu quét qua những món đồ treo trên giá, cuối cùng chọn một chiếc hoodie có mũ rộng thùng thình.

Chiếc áo màu hồng nhạt vô cùng trẻ trung tươi tắn, phía trước còn có hình cartoon một chú chó đang gặm xương.

Bộ đồ này mặc lên người Đường Cảnh Đồng khẳng định sẽ đáng yêu hết nấc.

Giang Dĩ Trạch chỉ tưởng tượng thôi đã gian manh bật cười rồi.

Trong phòng tắm vẫn phát ra tiếng nước xối xả.

Giang Dĩ Trạch ôm quần áo và khăn tắm đến gần, mạnh dạn gõ cửa.

“Ai?”
*ủa chứ ảnh đế nghĩ là ai? Lục Lục?
Tuy rằng trong biệt thự không có người nào khác ngoài ảnh đế và Giang Dĩ Trạch nhưng Đường Cảnh Đồng vẫn hỏi một câu theo thói quen.

“Là tôi đây tiền bối.

Tôi mang khăn tắm và quần áo cho anh này.” Giang Dĩ Trạch lúc này có chút chột dạ, giọng nói hơi căng thẳng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 35: Tiểu thiếu gia nấu thịt Ngư Hương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Đường Cảnh Đồng đang ngồi trong xe, Cao Thừa Bỉnh cầm lái, Đặng Dĩnh Giai ngồi ở vị trí phó lái, ảnh hậu và quản lý Cao cười nói rôm rả.

Đường Cảnh Đồng không biết vì sao hai người ngồi trước lại có nhiều chủ đề để tán gẫu đến vậy. Bọn họ chủ yếu buôn dưa về những tin đồn showbiz, còn Đường Cảnh Đồng tuy là người trong giới nhưng tuyệt nhiên không hề quan tâm đến những chuyện bát quái ấy. Anh biết một lát nữa tới nhà hàng có thể sẽ không có thời gian xem Giang Dĩ Trạch phát trực tiếp.

Ảnh đế mấy hôm nay phải xem livestream mới có khẩu vị dùng cơm, lúc này trong lòng thấy hơi khó chịu. Anh quyết định ngồi phía sau tranh thủ xem một lúc, bởi vậy ngay khi Giang Dĩ Trạch vừa mở phòng, Đường Cảnh Đồng đã nhanh chóng gửi tặng vật phẩm cho cậu. Sau đó anh nghe thấy tiểu thiếu gia vừa thái thịt vừa bộc bạch, trên thế giới này ai mà không thích tiền cơ chứ, cậu còn chân thành gửi lời cảm ơn đến người dùng Thượng Thiện.

Đường Cảnh Đồng hơi mỉm cười, nét mặt thản nhiên. Tuy rằng Giang Dĩ Trạch thừa nhận khá thẳng thắn, cậu làm vậy chỉ đơn thuần vì tiền, nhưng cách nói của tiểu thiếu gia vẫn khiến cho Đường Cảnh Đồng có chút vui vẻ trong lòng.

Ngón tay vuốt vuốt bấm bấm, ảnh đế quyết định gửi tặng thêm một quả pháo hoa rực rỡ có giá 1 vạn tệ (~37 củ!).

Đường Cảnh Đồng hơi tò mò, vì sao Giang Dĩ Trạch lại thích tiền đến vậy, rõ ràng gia thế cậu ấy khủng bố như vậy, là kiểu nhà không có gì ngoài tiền.

Thật là kỳ quặc!

Thu nhập của Đường Cảnh Đồng rất khá, anh cũng có một khoản tiết kiệm khá lớn trong ngân hàng. Bao nhiêu năm theo nghiệp diễn, khối tài sản của ảnh đế đương nhiên không phải dạng vừa, hơn nữa anh không phải kiểu người thích hưởng thụ xa hoa, hàng tháng ngoài việc trích một khoản làm từ thiện và chi tiêu sinh hoạt thì không còn chi phí đáng kể gì. Bởi vậy dùng hàng vạn tệ tặng quà cho Giang Dĩ Trạch không phải là vấn đề gì quá to tát.

“Tiểu Đường, cậu đang xem cái gì đấy, mặt hớn hở thế kia?” Đặng Dĩnh Giai ngồi phía trước bỗng quay đầu dò hỏi.

“Không có gì, đang xem vài video thôi chị, hôm nay ăn nhà hàng nào vậy?” Đường Cảnh Đồng lắc đầu, nhanh tay tắt app livestream, cất di động.

“Gần đây có một nhà hàng chay ổn lắm, đồ ăn thanh đạm dễ tiêu. Đúng rồi, dạ dày cậu sao rồi, còn kén ăn nữa không?”

“Tốt hơn rồi.”

Đường Cảnh Đồng hơi giật mình, sau đó lập tức trả lời.

.

Hiện tại vấn đề ăn uống của ảnh đế đúng là đã chuyển biến tốt hơn, nhất là từ khi xem Giang Dĩ Trạch livestream, lượng thức ăn của anh tăng lên đáng kể.

Giang Dĩ Trạch vừa cảm ơn người dùng Thượng Thiện xong, ngẩng đầu lại thấy hiệu ứng rực rỡ tràn ngập màn hình, vị đại lão kia khá là hào phóng, thản nhiên tiếp tục gửi tặng cậu một quả pháo hoa… Tiểu thiếu gia sung sướng cười híp mắt.

“Hihihi, cảm ơn đại gia bao ~ dưỡng.”

Giang Dĩ Trạch vừa cười vừa nói.

– Lại ném thêm 1 vạn kìa, a a a, đại gia phương nào đây, tôi nhìn cũng thấy xót của!

– Xót cái gì, nếu cô nấu ăn giỏi được như chủ phòng thì sẽ có người tặng vật phẩm cho cô mà thôi.

– Công nhận, chủ phòng nấu nướng cừ khôi như vậy, đương nhiên xứng đáng với đống quà tặng này.

– A…a…a, chủ phòng à, nấu nhanh lên nấu nhanh lên, sắp muộn giờ quay phim buổi chiều rồi.

Giang Dĩ Trạch nhìn comment thúc giục của fan bay đầy màn hình, quyết định chuyên tâm hơn một chút, cậu bắt tay vào xử lý nguyên liệu.

Hôm nay cậu nhờ Lâm Tiểu Lộ mua một con cá trắm cỏ loại lớn, tất nhiên đã dặn dò chủ quán giúp mổ sẵn rồi. Giang Dĩ Trạch đánh vẩy, bóc mang bỏ ruột, sau đó đặt lên thớt, chặt thành khúc. Phần đầu cá cậu bổ làm đôi, thành thạo lóc xương phần thân sau đó đặt hai miếng lườn cá sang một bên, bộ xương và khúc đuôi thì chặt nhỏ để chung với đầu cá.

Hai phiến lườn cá còn tươi nguyên, dùng lưỡi dao sắc bén khéo léo cắt từng miếng cá để lớp da không bị bong ra, đặt cá đã cắt miếng vào tô lớn, ướp rượu gia vị, muối, bột mì, thêm một lòng đỏ trứng, trộn đều để một bên cho ngấm.

Động tác của Giang Dĩ Trạch khoan thai nhưng dứt khoát, cậu hơi cúi đầu đứng sau kệ bếp, chăm chú làm việc đâu ra đấy, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, ánh mặt trời lọt qua khung cửa sổ phủ lên gương mặt trắng nõn. Nét đẹp tinh xảo càng nhìn càng cảm thấy không muốn rời mắt.

– Nhìn cậu ấy nấu nướng đúng là cảnh đẹp ý vui, không hổ là minh tinh màn bạc, làn da kìa, ngũ quan kìa,… chẹp chẹp chẹp, khác hẳn mấy idol mạng tuyến 18.

– Giang Giang đẹp trai quá, đột nhiên nhớ tới câu nói “Đàn ông ngầu nhất khi họ tập trung làm việc”, nhìn tiểu thiếu gia nhà mình chăm chú nấu ăn mà xem.

– Trạch bảo cố lên.

– Tôi rất thích ăn cá, mỗi lần đi nhà hàng đều gọi cá, ực ực… ăn rất đưa cơm nha!

$$$ Đếm Cừu tặng Giang Dĩ Trạch một viên kẹo $$$

Lúc này tiểu thiếu gia đang bận rộn xào nấu, không có thời gian đọc bình luận.

Sơ chế nguyên liệu đã xong, chuyển sang giai đoạn nổi lửa. Đặt nồi lên bếp, làm nóng dầu, sau khi thấy một lớp khói mỏng bốc lên Giang Dĩ Trạch liền vặn nhỏ lửa, đổ hành gừng tỏi băm nhỏ vào nồi, đảo đều đến khi thơm lừng lên thì cho ớt thái nhỏ và hạt tiêu vào.

Xèo xèo…

edit bihyuner. beta jinhua259

Các loại gia vị bắt đầu dậy mùi, phát ra tiếng lách tách vui tai. Giang Dĩ Trạch vẫn tiếp tục đảo đều, đầu mũi hít hà một cỗ mùi hương cay cay tê tê, lúc này cậu mới đổ thêm nước, vặn to lửa. Tiếp theo cho hai khúc đầu cá, xương sống và đuôi cá bỏ vào nồi nước, đậy nắp đun lửa to cho đến khi nước dùng chuyển sang màu đục, bọt khí nổi lên báo hiệu sắp sôi. Giang Dĩ Trạch dùng muôi vớt bọt, nêm muối, hạt tiêu, rượu gia vị để khử mùi tanh của cá. Cuối cùng cậu nhẹ nhàng thả từng miếng cá đã được tẩm bột vào nồi.

Món ăn chưa hoàn thiện, vẫn còn một bước vô cùng quan trọng. Giang Dĩ Trạch lấy một cái nồi khác đổ dầu hạt cải vừa phải, bật bếp làm nóng.

Món cá vừa nấu xong cho ra bát lớn, bên trên rắc ớt bột, hạt tiêu, vừng trắng, tỏi giã nhỏ, sau đó rưới dầu hạt cải sôi sùng sục lên trên.

Tiếng xèo vang lên.

Dầu nóng kết hợp với tỏi giã và ớt bột làm dậy lên mùi hương cay nồng, món cá hầm lúc này mới ra lò.

Hương vị thơm ngon của cá kết hợp nước sốt tê tê cay cay khiến cho Lâm Tiểu Lộ đứng bên cạnh nuốt ực một cái.

chapter content

Thịt lợn Ngư Hương là món ăn kinh điển trong các nhà hàng nhưng rất dễ làm. Nguyên liệu đã được sơ chế hoàn hảo, hiện tại có thể trực tiếp chế biến. Phải chọn miếng thịt thăn lợn nhiều nạc, thái sợi, ướp gia vị đầy đủ sau đó đổ vào chảo dầu nóng, đảo đều tay trên lửa to cho đến khi miếng thịt chuyển màu trắng thì tắt bếp, gắp thịt ra bát.

Đừng lãng phí chỗ dầu thừa còn lại trong chảo. Tiếp tục bật bếp, phi thơm hành gừng tỏi băm nhỏ và ớt ngâm giấm, sau đó mới cho thêm các loại nguyên liệu đã thái sợi: măng chần nước sôi, cà rốt, mộc nhĩ.

Nhỏ lửa đảo đều cho hỗn hợp rau dưa ngấm gia vị, đổ thịt nạc đã xào sơ vào chảo, thêm nước tương vị cá*, đun liu riu đến khi nước sốt quánh lại. Món thịt lợn Ngư Hương đã hoàn thiện.

chapter content

Bình thường buổi trưa Giang Dĩ Trạch chỉ nấu hai món đơn giản bởi vì thời gian không nhiều, buổi chiều còn phải quay phim. Tuy số món ăn ít nhưng lượng thức ăn mỗi món cậu làm khá nhiều, sắc vị hương kết hợp hoàn hảo, vừa đủ cho cậu và trợ lý Lâm dùng.

Giang Dĩ Trạch bê bát cơm trắng thơm nức chuẩn bị mukbang, không quên trò chuyện với người xem trong phòng phát trực tiếp.

“Hôm nay ăn cá hầm và thịt lợn Ngư Hương, hahaha, làm mọi người thất vọng rồi, món thịt lợn Ngư Hương này của tôi không có cá bên trong đâu…”

– Không có cá thì thôi, ăn thịt lợn không cũng rất ngon mà, nhìn nước sốt của món thịt thật là hấp dẫn nha, trộn cùng cơm thì nhức nách!

– Cá hầm, thịt lợn Ngư Hương, hai món này toàn là món khoái khẩu của tôi, huhuhu… Nhìn đĩa thức ăn hấp dẫn quá, bát cá hầm kia còn có lớp dầu cay nổi phía trên kia… Thèm chết tôi rồi!

– Không nói nữa, tôi vừa đặt 2 món ăn giống chủ phòng rồi, nhưng 30 phút nữa shipper mới đến, hiu hiu hiu.

– Ôi tôi thì đang ăn cơm căng tin ở trường đây, không nuốt nổi, cứ phải vừa nhìn chủ phòng ăn vừa tưởng tượng.

$$$ Thiên Lam Thủy Lam tặng Giang Dĩ Trạch một mỹ nữ váy xanh $$$

Giang Dĩ Trạch gắp một miếng lườn cá, thịt cá ngấm gia vị đậm đà, cảm giác non mềm cay tê lan tỏa trong khoang miệng.

Lại chuyển sang đĩa thịt lợn Ngư Hương, nước rim bên dưới rất đậm, có vị ngọt ngọt chua chua của măng chần, thớ thịt mềm không bị dai, mộc nhĩ và cà rốt tươi giòn sần sật.

Tóm lại, hai món ăn đều rất vừa miệng và đưa cơm, Giang Dĩ Trạch cùng Lâm Tiểu Lộ như hai tuyển thủ tham gia cuộc thi “Dạ dày ai to hơn”, mỗi người đánh bay 3 bát cơm.

Cuối cùng tiểu thiếu gia sợ ảnh hưởng đến buổi quay chiều cho nên dừng cuộc chơi, dặn dò Lâm Tiểu Lộ thu dọn phòng ốc còn cậu thong thả quay lại phim trường.

Buổi chiều công tác thuận lợi hơn buổi sáng, tuy rằng Giang Dĩ Trạch chỉ là diễn viên nghiệp dư nhưng dưới sự chỉ bảo tận tình của ảnh đế và ảnh hậu, cậu phát huy rất xuất sắc, dẫn dắt cảm xúc linh hoạt. Chính cậu cũng không ngờ, diễn xuất của mình lại tiến bộ vượt bậc như vậy.

Trên đường xuống bãi đỗ lấy xe sau khi tan làm, Giang Dĩ Trạch nhận được một cuộc điện thoại, cậu do dự trong chốc lát sau đó lẳng lặng gửi cho Đường Cảnh Đồng một tin nhắn.

– —

Lời editor: Giải thích một chút về món thịt lợn Ngư Hương, về cách làm tôi cảm thấy nó kiểu lai giữa thịt rim nước mắm và thịt xào của Việt Nam mình (bởi vì cho thêm cà rốt mộc nhĩ măng thái sợi).

Ban đầu tôi cũng nghĩ Ngư Hương = vị của cá, nghĩa là phải có cá, nhưng hóa ra chỉ đơn giản là cho nước mắm vào rim đến khi cạn nước, trong raw tác giả dùng từ “nước tương có vị cá” – theo tôi hiểu thì là nước mắm, chẳng biết bên đấy họ có ăn nước mắm không nhưng thôi cứ dùng đúng từ mà tác giả chọn nhé. Có cô nương nào am hiểu về ẩm thực Trung Quốc hoan nghênh comment góp ý ლ(‘ڡ’ლ)

Ngoài ra sự tích về món ăn này đại khái là trong cái nhà giàu nọ có chị người hầu nấu ăn, hôm đấy chị ý nấu món cá, nhưng mà lỡ đổ nhiều nước tương quá nên còn thừa trong chảo, chị này nhanh trí cho thịt vào xào, sau đấy chủ nhà về ăn cơm thấy món này ăn lạ lạ mà khá ngon nên đặt tên là thịt lợn “có vị cá”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.