Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 25: Tiểu Thiếu Gia Có Chút Tức Giận



May là sau khi kết thúc phân cảnh này, đạo diễn Trương cho phép cả đoàn nghỉ ngơi một lúc.

Giang Dĩ Trạch thở dài nhẹ nhõm, cảnh quay vừa rồi hao phí rất nhiều tinh lực.

Diễn xong cậu bỗng cảm thấy áp lực trong lòng vơi đi rất nhiều, không còn căng thẳng khẩn trương nữa.

Giang Dĩ Trạch ngồi xuống ghế dựa, Lâm Tiểu Lộ đứng bên cạnh vẫn chưa hết phấn khích:
“Giang ca, vừa rồi anh ngầu quá, diễn cứ như không diễn vậy! Em nhìn không rời mắt luôn!”
Giang Dĩ Trạch còn chưa kịp hít thở đã bị Lâm Tiểu Lộ ríu rít kể lể bên tai, cảm thấy tên nhóc này nhất định là truyền nhân của Hoắc Dương, nói liên tục không biết mệt.

Cậu nhẹ nhàng xoa nắn mu bàn tay, khớp xương hơi đau nhức, phần da phía trên có chút sưng đỏ.

Nhất thời tiểu thiếu gia cảm thấy mình quá ngốc, diễn thôi mà cũng làm như thật, Giang Dĩ Trạch hối hận rồi.

Cậu ngắt lời Lâm Tiểu Lộ, nói: “Tiểu Lâm Tử, cậu không quan tâm đến nghệ sỹ nhà mình chút nào sao?”
Lâm Tiểu Lộ còn đang khoa chân múa tay vui sướng, nghe xong sửng sốt: “Sao thế ạ? Giang ca khát nước sao?”
Giang Dĩ Trạch thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Vào tủ lạnh lấy cho tôi ít đá, lấy cái khăn mặt bọc vào rồi mang ra đây.”
Lâm Tiểu Lộ lúc này mới thấy động tác xoa bóp bàn tay của Giang Dĩ Trạch, nhìn kỹ thấy khớp xương còn đang sưng đỏ, cậu ta lại càng kích động:
“Giang ca, anh quá chuyên nghiệp rồi, huhuhu, hy sinh vì nghệ thuật, không thương tiếc thân thể của chính mình luôn! Tay anh chắc là đau lắm, để em đi tìm đá chườm.”

Giang Dĩ Trạch ngẩng đầu nhìn tên nhóc ngốc lật đật chạy đi, quay đầu trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Đường Cảnh Đồng.

Ảnh đế dường như hơi tò mò nhìn sang, nhưng anh không hề lên tiếng.

Giang Dĩ Trạch bày ra vẻ mặt tươi cười xán lạn đáp lại Đường Cảnh Đồng.

Cậu giơ cánh tay còn lại lên, làm một động tác ăn mừng chiến thắng, trong ánh mắt là sự cảm kích mãnh liệt.

Đường Cảnh Đồng trong hơi giật mình, gương mặt tiểu thiếu gia rực rỡ như ánh mặt trời, thậm chí có chút chói mắt.

Anh quay đầu đi không dám nhìn lâu, Cao Thừa Bỉnh lúc này đang ở phía sau nói chuyện gì đó.

“Cái vị tiểu tổ tông kia tiến bộ đột xuất, hack game à?!? Hầy, không đúng, không lẽ cậu ta muốn cạnh tranh với anh?”
“Quá trẻ người non dạ rồi, mới vào nghề bao lâu mà đòi chiếm sóng? Anh đóng biết bao bộ phim rồi, hahaha, nằm mơ mới vượt qua được ảnh đế của chúng ta…”
…!
Nghe Cao Thừa Bỉnh cứ một mình lải nhải tự biên tự diễn như vậy, Đường Cảnh Đồng có chút bất đắc dĩ, anh cười khổ nói: “Thừa Bỉnh, anh có phải bị bệnh não bổ rồi không??? Giang Dĩ Trạch chỉ muốn diễn đạt hơn thôi mà.”
edit bihyuner.

beta jinhua259
“Không phải não bổ, tôi thực sự cảm thấy cậu ta là kẻ không từ thủ đoạn, hừ…!Không hiểu sao Hoắc Dương vẫn luôn đi theo cậu ta!”
Đường Cảnh Đồng hơi mím môi không lên tiếng, trước kia anh mới là người có mâu thuẫn với Giang Dĩ Trạch, hiện tại Cao Thừa Bỉnh lại tỏ ra ghét bỏ cậu ta hơn cả anh, không biết nguyên nhân là gì đây?
Các cảnh diễn về sau đều vô cùng thuận lợi, Giang Dĩ Trạch nắm chắc lý thuyết mà Đường Cảnh Đồng chỉ bảo, áp dụng vào thực hành, lịch quay ngày hôm nay kết thúc sớm hơn dự kiến.

Giang Dĩ Trạch cho phép Lâm Tiểu Lộ về trước, cậu tự đi lấy xe dưới tầng hầm.

Hôm nay bóng đèn đã được sửa, xe của cậu vẫn đỗ ở vị trí cũ.

Lúc đi ngang qua chỗ đỗ xe của Đường Cảnh Đồng, Giang Dĩ Trạch cố ý dừng bước nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Đường Cảnh Đồng vẫn chưa lấy xe, có lẽ anh vẫn đang ở bên phim trường.

Giang Dĩ Trạch muốn đàng hoàng cảm ơn Đường Cảnh Đồng một câu, xem ra hôm nay không có cơ hội rồi.

Cậu lái con xe thể thao màu đỏ của mình rời đi.

Hôm qua mua rất nhiều thực phẩm cho nên hôm nay không cần đi siêu thị, tiểu thiếu gia lái thẳng một đường về biệt thự.

Ngay khi xe vừa ra khỏi bãi đỗ, sắc trời đã hơi âm u, đến khi đi được nửa đường thì một trận mưa to trút xuống, bầu trời cũng tối đen.

Ngày mưa không khí hơi lạnh, Giang Dĩ Trạch đóng chặt cửa xe, lại cảm thấy có chút oi bức, cậu nâng tay tháo hai cúc áo trên cùng.

Tuy rằng đường này xe cộ qua lại thưa thớt thế nhưng đây là đường quốc lộ rộng rãi, về lý thuyết sẽ không bao giờ có chướng ngại vật, vậy mà bỗng dưng giữa đường lại xuất hiện một vật thể đen thùi lùi.

Huống chi còn là giữa đêm mưa gió như thế này, vật kia kích thước không hề nhỏ lại lù lù nằm chắn ngang đường, nếu có người sơ suất không kịp đạp phanh nhất định sẽ xảy ra tai nạn.

Nghĩ đến đây, Giang Dĩ Trạch liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, phát hiện đằng sau không có xe, cậu chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại bên cạnh chướng ngại vật kia.

Giang Dĩ Trạch mở cửa kính cúi người quan sát, phát hiện đó là một cái thùng các tông, xung quanh rác rưởi tung tóe, dường như không phải vật gì quan trọng.

Có lẽ là ai đó vứt rác bừa bãi, Giang Dĩ Trạch nhìn rõ xong cũng không lập tức rời đi bởi vì cậu biết cái thùng này đặt ở đây sẽ gây nguy hiểm cho người đi đường.

Nếu vừa rồi không phải cậu đang đi chậm, sau đó tinh mắt nhìn thấy chướng ngại vật từ xa, trong điều kiện trời mưa đường trơn như thế này, khi đang di chuyển tốc độ cao đột nhiên giật mình mà đạp phanh gấp nhất định sẽ xảy ra tai nạn.

Trong xe không có ô, Giang Dĩ Trạch nhìn bên ngoài mưa như trút nước có hơi do dự.

Sau đó cậu vẫn tháo dây an toàn, định xuống xe nhặt chiếc thùng đặt gọn vào lề đường để ngày mai công nhân vệ sinh thu dọn.

Do sợ ướt mưa nên Giang Dĩ Trạch vội vội vàng vàng trèo xuống, muốn làm nhanh cho xong.

Ngay khi chạm tay vào chiếc thùng, Giang Dĩ Trạch chợt thấy nó động đậy.

Tiểu thiếu gia bị dọa giật bắn mình, cánh tay vươn ra bỗng rụt nhanh về.

Trong thùng này có thứ gì đó còn sống, bên trong vừa nhúc nhích! Nếu là ban ngày thì không sao, nhưng hiện tại giữa đêm khuya tối mịt, trời lại mưa trắng xóa, trên đường không một bóng người, một hồi lâu mới có một hai chiếc xe chạy ngược lại.

Giang Dĩ Trạch nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay vuốt nước mưa trên mặt, hít sâu lấy dũng khí sau đó thử mở chiếc thùng ra.

Không ngoài dự đoán, bên trong thực sự có một sinh vật thoi thóp nhưng không phải thứ gì khủng bố mà chỉ là một chú cún màu trắng tinh.

Giang Dĩ Trạch không rõ nó thuộc giống chó gì vì cậu chưa bao giờ nuôi thú cưng.

Bộ lông trên người nó đã ướt đẫm, mắt nhắm nghiền, một chân bị thương còn đang chảy máu.

Nó nằm co ro trong góc thùng, run rẩy không thôi, như nhận ra có người vừa mở hộp, cún con bắt đầu rầm rì phát ra tiếng kêu trong cổ họng.

Giang Dĩ Trạch cảm thấy phẫn nộ! Chủ nhân của chú chó này ác độc quá, nếu không muốn nuôi có thể đem cho người khác mà, sao lại nhẫn tâm vứt ở giữa đường như thế này chứ, thật là vô nhân đạo! Nếu cậu không vô tình nhìn thấy sau đó xuống xe kiểm tra, cún con này có lẽ đã bị xe cán chết, chưa kể cái thùng bị vứt giữa đường gây nguy hiểm biết bao.

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại sau lưng Giang Dĩ Trạch, ánh đèn pha chói lóa rọi thẳng vào tiểu thiếu gia ướt sũng nước cùng chiếc hộp các tông trên mặt đường..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 25: Tiểu thiếu gia nấu cá om dưa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người đỗ xe cẩn thận sau đó mới đi về phía bên kia, nhận ra hai người đại diện chỉ đang đấu khẩu mà thôi, căn bản không hề có ý định động chân động tay.

Lúc này Cao Thừa Bỉnh đột nhiên nhìn thấy Đường Cảnh Đồng và Giang Dĩ Trạch cùng nhau xuất hiện, anh ta chẳng còn tâm tư tiếp tục cãi vã với tiểu ma vương trước mặt nữa.

Anh ta không hiểu, rõ ràng Hoắc Dương là người lái xe ẩu suýt đâm vào người khác, vậy mà lại tỏ thái độ cây ngay không sợ chết đứng, cứ như thể anh ta mới là người gây ra việc này vậy?

Cao Thừa Bỉnh: “Cảnh Đồng, anh đến rồi à.”

Đường Cảnh Đồng liếc mắt nhìn Hoắc Dương đang tức giận muốn xịt khói, lại quay đầu nhìn người đại diện nhà mình, cái tên Cao Thừa Bỉnh ngày thường luôn bình tĩnh ổn trọng này, vậy mà hễ gặp Hoắc Dương là mất khống chế.

Ảnh đế đã nghe qua chuyện trước kia của bọn họ, họ Cao và họ Hoắc vốn là bạn cùng lớp cấp ba, thế nhưng hiện tại lại vô cùng ngứa mắt nhau, đúng là chuyện lạ.

Đường Cảnh Đồng: “Hai người có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Chợt nhận ra mình đã lãng phí thời gian cho người không đâu, Cao Thừa Bỉnh đột nhiên bật cười lắc đầu, lôi kéo Đường Cảnh Đồng rời đi.

Nhìn hai người kia đi xa dần, Giang Dĩ Trạch tò mò huých khuỷu tay vào sườn Hoắc Dương đứng bên cạnh.

“Anh lại gây sự với người ta à?”

Hoắc Dương cởi áo vest vắt lên vai, chỉnh lại cà vạt, có chút bất mãn nói: “Chỉ là suýt tông xe vào anh ta, vậy mà lằng nhằng cãi cọ đến tận bây giờ.”

“Chỉ là?” Giang Dĩ Trạch nghe họ Hoắc giải thích như vậy, yên lặng thở dài một hơi, mình sai rõ ràng nhưng lại già mồm cãi láo.

“Vậy anh xin lỗi quản lý Cao chưa?”

“Không xin lỗi, người khác thì ok, còn cái tên họ Cao này ấy mà… Xin lỗi xong, anh ta sẽ cắn mãi không tha.”

“Vậy đáng đời anh thôi.”

Giang Dĩ Trạch khinh bỉ híp mắt, nhớ lại một chút về nhân vật Hoắc Dương trong nguyên tác, phát hiện hai người Cao Hoắc này không có mấy lúc xuất hiện cùng nhau.

“Hoắc Dương, anh không có thiện cảm với quản lý Cao sao?”

“Đương nhiên rồi, từ khi quen biết nhau, anh ta lúc nào cũng chống đối tôi. Chắc là anh ta cũng chẳng ưa gì tôi đâu, cho nên tôi việc gì phải thân thiện với anh ta.” Hoắc Dương nghiến răng hậm hực.

Giang Dĩ Trạch khẽ cười cười, không nói thêm gì, cùng Hoắc Dương tiến vào phim trường.

Được Đường Cảnh Đồng chỉ giáo từ hôm qua, Giang Dĩ Trạch rất nhanh liền nhập vai, trạng thái rất tốt cho nên không bị NG quá nhiều, những phân cảnh phức tạp chỉ cần quay tối đa 2 lần là qua.

Thế nhưng điều Trương Quyển cảm thấy kỳ lạ nhất là, hai người Đường Giang hợp tác ngày càng ăn ý, mỗi lần đối diễn ánh mắt bọn họ đều rất có hồn. Hơn nữa cảm xúc mỗi khi quay cảnh chung của bọn họ được đẩy lên cao hơn rất nhiều so với cảnh quay cá nhân, người nào không biết còn tưởng bọn họ đã từng hợp tác rất nhiều lần trước đây.

Giờ nghỉ trưa, người thì ăn cơm hộp, người thì đi ra ngoài tự ăn, mỗi Giang Dĩ Trạch là tự mình về phòng nghỉ nấu cơm trưa.

Giữa trưa Hoắc Dương cũng rời đi vì lại bận công việc, Giang Dĩ Trạch đã sớm giao nhiệm vụ cắm cơm cho Lâm Tiểu Lộ, đứa nhỏ này việc khác thì không biết nhưng đơn giản như cắm cơm thì vẫn có thể. Cậu ta chuẩn bị sẵn nguyên liệu cho Giang Dĩ Trạch, chờ nghệ sỹ nhà mình về phòng nấu cơm. Chỉ sau bữa cơm trưa hôm qua, Lâm Tiểu Lộ chính thức trở thành fan ăn uống của Giang Dĩ Trạch, đã ăn cơm tiểu thiếu gia nấu sẽ không thiết đi hàng quán nữa.

Giang Dĩ Trạch tiếp tục bật app phát trực tiếp sau đó bắt tay vào chế biến thức ăn. Trong phòng phát sóng của cậu đã có người nắm được lịch online của chủ phòng, cho nên ngay khi buổi livestream bắt đầu, đã có kha khá fan điểm danh.

– Giang Giang, đang là giờ nghỉ trưa bên đoàn phim hả, cậu vất vả rồi.

– Tôi muốn xem hôm nay chủ phòng làm món gì, vừa order một phần cơm trưa, đợi chủ phòng làm mukbang thì ăn cùng.

– Chủ phòng này chăm chỉ quá, ngày nào cũng phát sóng những 2 lần cơ đấy.

– U mê cái bộ dáng nấu cơm kia của Giang Giang quá, cảm thấy rất yên bình và tĩnh tâm.

$$$ Thiên Sơn Vạn Thủy Luôn Là Công đã tặng cho Giang Dĩ Trạch một viên kẹo $$$

edit bihyuner. beta jinhua259

Giang Dĩ Trạch trưa nay dự định nấu hai món, một món cá om dưa và một món salad ba màu. Cậu đã yêu cầu Lâm Tiểu Lộ mua sẵn một con cá chuối, đặc biệt dặn dò cậu ta bảo chủ quán làm sạch sẽ.

chapter content

Con cá chuối được đánh vảy mổ bụng lấy sạch nội tạng đi, trước khi om dưa cần sơ chế thêm một chút. Giang Dĩ Trạch rửa cá đặt lên thớt, dùng dao khéo léo cắt khúc, lọc bỏ xương sống, để phần đầu cá và đuôi cá riêng ra, phần lườn cá tươi ngon để qua một bên.

Để từng miếng lườn cá vào bát, ướp rượu gia vị, muối, trứng gà, rắc thêm một lớp bột mì sau đó trộn đều để nghỉ vài phút.

Cậu bật bếp làm nóng dầu trong nồi, cho hành gừng tỏi băm nhỏ vào đảo đều đến khi dậy mùi thì cho khúc đầu khúc đuôi vào rán sơ hai mặt, tiếp theo cho dưa chua vào nồi, để lửa lớn, đảo đều đến khi mùi dưa chua tỏa ra thì đổ nước ngập cá, nêm thêm chút gia vị, đậy nắp. Lúc này bát lườn cá đã ngấm gia vị, từng miếng đều được phủ bột trắng toát, đem luộc rồi vớt ra một cái bát to.

Tất nhiên vẫn chưa xong.

Cậu cho hỗn hợp ớt băm, tiêu, hạt mè vào nồi rang nhỏ lửa, tiếp tục xếp từng miếng lườn cá lên trên, đổ một lượng dầu hạt cải vừa đủ, đun một lát rồi đổ canh cá nấu dưa lên trên.

Nồi cá phát ra tiếng lách tách.

Mùi cay nồng thơm nức mũi lan tỏa, hơi nóng bốc lên phiêu đãng trong không khí.

Canh dưa chua lúc này đã sôi, Giang Dĩ Trạch dùng tốc độ tên lửa trộn một bát salad. Bởi vì nguyên liệu đã được chuẩn bị và sơ chế sẵn nên chỉ mất thêm vài phút để hoàn thành.

chapter content

Hai món ăn được dọn ra bàn, Lâm Tiểu Lộ đã xếp bát đũa, xới cơm, sau đó cung kính mời tiểu thiếu gia dùng bữa.

Hai người bắt đầu ăn cơm, app livestream vẫn đang mở, thiết bị được dựng trên một cái giá, điều chỉnh góc độ sao cho người xem có thể thưởng thức mukbang một cách trọn vẹn nhất.

– Canh cá nấu dưa, mlem mlem, nhìn ngon quá, thế này thì tôi có thể ăn được 5 bát cơm.

– Quá đỉnh, hai món này tuy rằng tôi không ngửi không nếm được nhưng chỉ cần nhìn màu sắc thôi cũng biết là rất ngon rồi.

– Huhuhu, tôi cũng muốn ăn! Thật hâm mộ cậu trợ lý kia mà.

– Hiện tại là giờ nghỉ trưa của đoàn phim, Đường Cảnh Đồng hình như cũng ở lại phim trường. Hay là chủ phòng mời ảnh đế tới ăn cùng đi, tôi rất hâm mộ anh ấy nha!

– Đệt! Lầu trên là fan Đường Cảnh Đồng à? Cô không biết thật hay giả vờ không biết vậy? Hai người bọn họ có quan hệ như thế nào chứ, haha… Đường Cảnh Đồng mà lại đồng ý ngồi ăn cơm với Giang Dĩ Trạch ấy hả…?

– Vô duyên quá, đây là phòng trực tiếp của Giang Dĩ Trạch, cô KY thần tượng của cô vào đây là ý gì?

– Chỉ là người qua đường thôi mà, sợ hãi các thứ…

Giang Dĩ Trạch gắp một miếng lườn cá lên, thịt cá chuối vốn trơn trượt, cậu đã phủ bột và trứng gà bên ngoài cho nên có chút vị béo ngậy. Dưa chua kích thích vị giác, nước canh hơi cay tê đầu lưỡi, nhấp một ngụm lập tức thấy sảng khoái.

Cậu bắt đầu chậm rãi dùng bữa, nhìn thoáng qua màn hình livestream thấy bình luận nổ như pháo, hình như bọn họ đang cãi nhau. Sau khi tua lên tìm hiểu rõ nguồn cơn sự việc, Giang Dĩ Trạch lộ ra một nụ cười cổ quái.

Trong lòng cậu có chút muốn cười, nhóm người này vốn cho rằng cậu và Đường Cảnh Đồng không bao giờ có thể ngồi chung một mâm, lại không ai ngờ tới cậu cùng anh đã dùng bữa với nhau tận hai lần. Giang Dĩ Trạch hơi lắc đầu, quyết định giấu chuyện này.

“Đường tiền bối ấy à, tôi thực lòng rất muốn mời anh ấy tới đây cùng ăn, thế nhưng dựa vào tính cách của anh ấy hẳn là không muốn xuất hiện trên livestream đâu, haha…” Giang Dĩ Trạch thoải mái nói.

Những lời này khiến cho toàn bộ người có mặt trong phòng livestream có chút bối rối.

– Không sao, có Giang Giang là đủ rồi, nhiều người kỳ cục lắm nhé, đây là phòng phát trực tiếp của Giang Giang nhà tôi, sao lại yêu cầu cho Đường Cảnh Đồng lên sóng chứ, nếu các cô thích xem idol của mình thì đi mà bảo anh ấy tự livestream đi, đừng có vào. Cảm ơn~!

– Haha, fan của Đường Cảnh Đồng bị oan rồi, vừa rồi chỉ là người qua đường không biết luật hoặc là cố tình kích war mà thôi, cô ta không phải người nhà chúng tôi nha! Cảm ơn, Đường Đường nhà chúng tôi cũng không có nhu cầu phát sóng trực tiếp làm gì, quay phim đã đủ vất vả rồi.

– Cái gì? Giang Dĩ Trạch lại gọi Đường Cảnh Đồng là tiền bối? Bọn họ đã thân thiết như vậy rồi sao?

– Ai dà, các cô cứ tự biên tự diễn cho rằng bọn họ có mâu thuẫn, tôi thì thấy ngược lại mới đúng! Nhìn thái độ Giang Dĩ Trạch không giống đang giả vờ đâu.

– Fan hai nhà có thể đừng cãi vã nữa được không? Tôi chỉ muốn yên tĩnh xem phát trực tiếp mukbang thôi mà…

– Đúng vậy, mời lên phường giải quyết, xin hãy tha cho chúng tôi, để chúng tôi thưởng thức mukbang đi mà…

Giang Dĩ Trạch cũng lười tranh luận tiếp, những chuyện đôi co giữa hai fandom cậu không muốn tham gia, tiếp tục chậm rãi dùng bữa.

Mà cách đó không xa, trong một phòng nghỉ khác, Đường Cảnh Đồng đang chăm chú xem livestream của tiểu thiếu gia, rốt cuộc cũng ăn hết suất cháo thịt bằm mà Cao Thừa Bỉnh mua tới.

Anh nhíu mày, nhìn cuộc đại chiến giữa các fan của hai nhà, lại nhớ tới lời giải thích của Giang Dĩ Trạch. Trong lòng ảnh đế thầm nghĩ, nếu Giang Dĩ Trạch thật sự mời anh tới ăn cơm anh cũng không ngại xuất hiện trong phòng phát trực tiếp của cậu đâu.

Nhưng Đường Cảnh Đồng biết, Giang Dĩ Trạch nói như vậy đại loại là lấy một lý do để thoái thác. Nghĩ đến đây, tâm tình anh có chút lo lắng, lập tức gửi cho tiểu thiếu gia mười mỹ nữ váy xanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.