Thiên Trường Chi Cửu

Chương 326: Sẽ không xa lắm



Sau khi đọc xong, Thẩm Thiên Trường nhắn cho Lục Chi Cửu: [Trưa nay định ăn gì?]

[Bảo Tần Phong mua thức ăn ở nhà hàng đối diện tới công ty.]

Thẩm Thiên Trường cảm thấy bó tay, ăn ở nhà hàng đó mãi không chán sao.

[Hôm nay vẫn phải tăng ca à?]

[Không tăng ca.]

Hôm nay là thứ sáu, Thẩm Thiên Trường nghĩ cũng không có việc gì, cô định về sớm nấu cơm.

[Vậy em cũng về sớm nấu cơm cho anh ăn nhé?]

[Ừm.]

Sau khi hẹn xong với Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường đặt điện thoại xuống, sao cô bỗng cảm thấy háo hức đến buổi chiều vậy nhỉ?

Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình trúng độc thật rồi, rõ ràng đã kết hôn rồi mà vì sao cô còn dễ kích động như vậy?

Vậy nên khi Trần Tử Nhiễm bước vào, cô lập tức nhìn thấy bộ dạng háo sắc này của Thẩm Thiên Trường, không cần nghĩ cũng biết là đang nhớ tới chồng đây mà. Trần Tử Nhiễm bĩu môi, dù sao bây giờ cô cũng có bạn trai rồi, còn lâu cô mới ăn bát “thức ăn cho chó” này.

Mãi đến giờ ăn trưa, khi Tống Ngưng Y tới gõ cửa gọi, bọn họ mới ra khỏi công ty.

Ở tầng ba của tòa cao ốc Thiên Diệp có một nhà hàng tự phục vụ kiểu Trung rất lớn, Tài chính Thiên Nhiên đặt trọn bữa sáng và bữa trưa của nhân viên ở đây, đi ăn cơm rất tiện.

Cả nhóm vào nhà hàng tầng ba, bên trong đã có không ít người, đại đa số đều là nhân viên của bộ phận hợp đồng giao ngay. Thấy bọn họ tới, ai ai cũng nhiệt tình chào hỏi với bọn họ.

Nhân viên của bộ phận tiêu thụ trên cơ bản toàn là nam, đại đa số còn đang độc thân, vậy nên khi đứng trước hai sếp xinh đẹp của công ty mình, bọn họ muốn không nhiệt tình cũng khó.

Thẩm Thiên Trường thản nhiên liếc nhìn khu vực ăn cơm, quả nhiên thấy Phương Dục đang ngồi ở một góc khuất.

Cậu ta lẳng lặng ăn cơm một mình, đeo cặp kính viền đen dày cộp, để đầu đinh đơn giản, điển hình cho kiểu con trai ngành kỹ thuật.

Thẩm Thiên Trường lấy cơm, cả nhóm tìm vị trí trống rồi ngồi xuống. Cô, Tống Ngưng Y, Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm vẫn ngồi chung một bàn như thường ngày.

Mới ăn được một nửa thì điện thoại của Trần Tử Nhiễm vang lên.

Cô nhìn màn hình, tới một chỗ khác nghe điện thoại.

Thẩm Thiên Trường lẳng lặng ăn cơm, khóe mắt liếc thấy Phương Dục đã ăn xong và đang bưng khay ăn rời khỏi chỗ ngồi.

Rốt cuộc còn bao lâu nữa thì sẽ đến ngày hai người chính thức làm quen đây?

Cô nghĩ là sẽ không quá lâu.

Nghe điện thoại xong là Trần Tử Nhiễm về lại chỗ ngồi, biểu cảm hơi mất tự nhiên.

Thỉnh thoảng chỉ có Ninh Trạch Tây và Thẩm Thiên Trường trò chuyện với nhau, còn Trần Tử Nhiễm thì không hề lên tiếng.

Bình thường đã quen với sự ầm ĩ của Trần Tử Nhiễm, hôm nay đột nhiên yên tĩnh như thế, Tống Ngưng Y cảm thấy không quen. Cô cứ cảm thấy tình bạn giữa Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường không giống với những cô gái bình thường, giữa hai người như bảo vệ nhau hơn, không ngờ cũng có lúc giận dỗi.

Ăn cơm xong, mọi người cùng đưa lại khay ăn rồi định đi chờ thang máy xuống.

Rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng không nhịn được nữa, lên tiếng gọi Thẩm Thiên Trường.

“Thiên Trường, cậu đợi một lát, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Thẩm Thiên Trường dừng bước.

Tống Ngưng Y và Ninh Trạch Tây hiểu ý lên tầng trước.

Trần Tử Nhiễm nhìn xung quanh, vẫn còn rất nhiều người.

“Hay chúng ta xuống quán cà phê dưới tầng đi?”

Cà phê ở tầng dưới của cao ốc Thiên Diệp khá được, kể từ lần trước Thẩm Thiên Trường mua cho Lục Chi Cửu, chỉ cần anh đưa cô đi làm là chắc chắn sẽ mua một cốc mang tới Lục Đạt.

Thẩm Thiên Trường uống cà phê, lẳng lặng chờ Trần Tử Nhiễm mở miệng.

“Ừ ừm, vừa rồi Bùi Tuấn Kiệt gọi điện cho tớ.”

Trần Tử Nhiễm rụt cổ, lén lút nhìn Thẩm Thiên Trường, thấy trên mặt cô không có biểu cảm gì mới nói tiếp.

“Ngày mai anh ấy sẽ về thành phố Noãn, muốn mời cậu ăn một bữa cơm trước khi về, không biết tối nay cậu có rảnh không?” WebTru yenOn linez. com

Nghĩ lại thông tin về Bùi Tuấn Kiệt, Thẩm Thiên Trường đồng ý ngay lập tức.

“Được.”

Trần Tử Nhiễm nhìn cô với vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Cô tưởng rằng Thẩm Thiên Trường sẽ từ chối, nhưng mai là Bùi Tuấn Kiệt về thành phố Noãn rồi, cô thật sự muốn tranh thủ giúp anh. Dù sao Thẩm Thiên Trường cũng là người bạn thân nhất của cô, cô không muốn mối quan hệ của hai người gay gắt ngay từ đầu.

Nào ngờ mới uống hai ngụm cà phê mà Thẩm Thiên Trường đã đồng ý rồi.

“Vậy hôm nay sau giờ làm anh ấy tới đón chúng ta, đến lúc đó đi chung nhé?”

“Được.”

Hai người chỉ uống nửa cốc cà phê rồi trở về công ty.

Thấy hai người về nhanh như thế, Tống Ngưng Y không khỏi cảm thấy bất ngờ. Cô tưởng sẽ rất lâu cơ, dù sao mâu thuẫn giữa con gái thường kéo dài rất lâu.

Vẻ mặt của Trần Tử Nhiễm không còn phiền muộn như sáng nay nữa, chắc là hai người làm hòa rồi.

Mãi đến giờ tan tầm, thấy Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm cùng ra khỏi công ty, rốt cuộc Tống Ngưng Y cũng hoàn toàn yên tâm.

Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm xuống tầng trệt của cao ốc Thiên Diệp.

Bùi Tuấn Kiệt đã chờ sẵn ở đó. Anh ta không lái xe phân khối lớn như lần trước mà là lái xe ô tô tới. Quần áo cũng thay đổi hẳn, áo sơ mi kẻ ca rô màu hồng nhạt phối hợp với quần bò nhạt màu, đi một đôi giày thể thao màu trắng.

Trông Bùi Tuấn Kiệt lúc này chẳng khác nào một thiếu niên ấm áp, ngay cả nụ cười cũng vơi đi nét bất cần đời.

Mặc dù Thẩm Thiên Trường không muốn thừa nhận, nhưng quả thực là hình tượng này của Bùi Tuấn Kiệt thuận mắt hơn nhiều.

Bùi Tuấn Kiệt phong độ mở cửa xe cho hai người.

Anh ta ngồi ghế trước, sau khi lái xe đi được một khoảng mới lên tiếng hỏi Thẩm Thiên Trường: “Cô Thẩm có kiêng ăn không?”

Thẩm Thiên Trường nhìn khung cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa xe: “Không.”

“Có nhà hàng nào mà cô đặc biệt thích ăn không?”

“Tôi ăn ở đâu cũng được, anh Bùi cứ quyết định đi.”

Nghe cuộc đối thoại tẻ nhạt giữa hai người, bờ môi Trần Tử Nhiễm mấp máy, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì.

Sau hai mươi phút trầm mặc, cuối cùng chiếc xe cũng lái vào tầng hầm của một nhà hàng.

Đỗ xe xong xuôi, Bùi Tuấn Kiệt dẫn Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường vào thang máy, lên tầng ba của nhà hàng.

Đây là một nhà hàng chuyên làm những món ăn Thượng Hải, mặc dù đang là giờ cơm tối nhưng không khí không quá ồn ào, cách trang trí cũng rất thanh lịch độc đáo.

Thực ra Thẩm Thiên Trường rất ít khi ăn thức ăn Thượng Hải, chủ yếu là bởi vì cô thích ăn cay, mà những món ăn Thượng Hải đa phần đều khá thanh đạm, chú trọng thể hiện hương vị của nguyên liệu nấu ăn.

“Gần đây Tiểu Nhiễm bị nhiệt miệng, vậy nên ăn nhạt một chút thì sẽ tốt hơn.”

Dường như phát hiện ra suy nghĩ của Thẩm Thiên Trường, Bùi Tuấn Kiệt bình tĩnh giải thích.

Nhưng Thẩm Thiên Trường nghe thấy câu này thì lại nghĩ khác, ngay cả chuyện Trần Tử Nhiễm bị nhiệt miệng mà anh ta cũng biết?

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm lập tức biết cô ấy đang nghĩ gì. Cô vội vàng che miệng lắc đầu phủ nhận, cô và Bùi Tuấn Kiệt đã tới giai đoạn đó đâu.

Nhân viên phục vụ đưa ba người vào phòng và cầm thực đơn tới, Thẩm Thiên Trường đang định gọi món thì điện thoại của cô bỗng vang lên, cô bèn cầm lên xem.

Trời ạ, cô lại quên mất lời hẹn với Lục Chi Cửu lúc trưa rồi!!

Thế là cô ra hiệu để hai người kia gọi món, còn mình thì đứng lên ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thiên Trường Chi Cửu

Chương 326: Ngay từ đầu cô đã không cho phép



Thẩm Thiên Trường đi ra ngoài nghe điện thoại.

“Em đang ở đâu?”

Lục Chi Cửu chỉ thản nhiên hỏi một câu mà Thẩm Thiên Trường lại hơi chột dạ.

“Hơ… Em không ở công ty, em đi ăn tối với Tiểu Nhiễm.”

“…”

Thấy anh không nói gì, Thẩm Thiên Trường vội vàng giải thích: “Ngày mai Bùi Tuấn Kiệt sẽ về thành phố Noãn, trước khi đi anh ta muốn mời em ăn cơm. Em cũng muốn nhân cơ hội ‘dằn mặt’ anh ta nên đã đi cùng bọn họ…”

“Em chắc đây là trọng điểm của em chứ?” Rõ ràng giọng nói của người đàn ông này lạnh lùng hơn nhiều rồi.

Thẩm Thiên Trường cuống hết cả lên, cô chủ động nhận lỗi một cách chân thành: “Em xin lỗi, em quên không nói trước với anh…”

Lục Chi Cửu lẳng lặng thở dài một hơi trong lòng, anh thật sự hết cách với cô gái này: “Gửi địa chỉ cho anh.”

Hứ?

“Đừng, anh đừng đến, em ăn xong là sẽ về ngay, được không?” Thẩm Thiên Trường không đồng ý.

Chủ yếu là khí thế của Lục Chi Cửu quá mạnh, cô lo rằng anh mà đến thì sẽ giống như hai vợ chồng bọn họ bắt nạt Bùi Tuấn Kiệt.

“Gửi địa chỉ cho anh.” Lục Chi Cửu lặp lại.

Thấy nói lý không được, Thẩm Thiên Trường chuyển sang làm nũng: “Chồng yêu à, em hứa là sẽ về sớm, được không? Anh đừng tới đây, sẽ làm người khác sợ đấy…”

“Em gọi anh là gì?”

“Chồng…”

“Thiếu một chữ.”

“Chồng yêu…”

Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường bất giác đỏ lên, nói thực ra hai người mới đăng ký kết hôn một tuần, cô thật sự chưa quen với cách xưng hô như thế này, lúc ở thành phố Nhĩ cô cũng mới gọi một lần mà thôi.

Chuyện gì bọn họ cũng làm rồi, cô cũng không hiểu vì sao mình còn thẹn thùng như thế.

“Gọi mười lần nữa thì anh có thể suy xét không tới.”

“Khụ… Khụ… Em về nhà rồi gọi được không?”

Dù sao nơi này cũng là chốn công cộng…

“Địa chỉ.”

“Chồng yêu chồng yêu chồng yêu chồng yêu…”

Nghe thấy tiếng cười của Lục Chi Cửu ở đầu bên kia, khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường vừa đỏ vừa đen: “Được chưa?”

“Ừm, em nói quá nhanh anh không nghe rõ, về nhà gọi lại.”

“…”

Đúng là… mặt dày.

Thôi vậy, chỉ cần anh không đến thì Thẩm Thiên Trường sẽ chịu nhượng bộ.

Cô trở về phòng ăn.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm nghi ngờ hỏi: “Cậu vừa đi… nghe cuộc điện thoại… phạm pháp nào đó à?”

Suýt chút nữa thì cô buột miệng nói ra bốn chữ điện thoại tình X…

Thẩm Thiên Trường không nói gì, chỉ quăng cho cô ấy ánh mắt ý bảo “muốn tớ chấp nhận Bùi Tuấn Kiệt thì ngoan ngoãn câm miệng lại cho tớ”. Trần Tử Nhiễm rụt cổ không dám nói thêm gì nữa.

Thức ăn nhanh chóng được mang lên.

Hương vị thức ăn Thượng Hải ở nhà hàng ngày khá ngon, mặc dù Thẩm Thiên Trường thích ăn đậm đà, nhưng cô vẫn ăn khá vui vẻ.

Bởi vì không hiểu biết về nhau nên thật ra bọn họ không nói chuyện quá nhiều, trên cơ bản chỉ nói chuyện học hành ở thành phố Noãn, đây cũng là một trong những đề tài chung ít ỏi mà ba người có thể tìm ra.

Thẩm Thiên Trường vừa ăn cơm vừa lẳng lặng quan sát Bùi Tuấn Kiệt. So với tối hôm qua lúc nhìn thấy anh ta, Thẩm Thiên Trường thừa nhận là cô đã có một cái nhìn khác, anh ta trông thì giống kiểu người chỉ biết lo cho bản thân, nhưng chăm sóc người khác lại rất chu đáo.

Trên bàn cơm, Trần Tử Nhiễm muốn ăn cái gì, muốn lấy cái gì, thậm chí là cả nhu cầu của Thẩm Thiên Trường, anh ta đều đáp ứng đầy đủ.

Còn lý do mà Thẩm Thiên Trường đồng ý đi ăn với anh ta thì chỉ đơn giản là vì đống thông tin về anh ta chiều nay đủ trong sạch. ngontinhhay.com

Gia đình đơn thân, sống chung với mẹ, không có bệnh án, mặc dù từng học lại nhưng lại có thành tích tốt ở đại học K, có khả năng tốt nghiệp bằng xuất sắc của khóa năm nay.

Chỉ có điều anh ta từng có ba người bạn gái, chia tay khá dứt khoát, hiện tại không còn liên lạc với họ nữa.

Nhưng Trần Tử Nhiễm cũng từng yêu đương không ít, Thẩm Thiên Trường cũng không thể có ý kiến về chuyện này được.

Mới ăn được một nửa thì Trần Tử Nhiễm đứng lên đi vệ sinh.

Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thiên Trường và Bùi Tuấn Kiệt.

Thẩm Thiên Trường cầm muôi khuấy bát canh, đôi mắt của cô cụp xuống: “Anh Bùi, anh cảm thấy Tiểu Nhiễm là người như thế nào?”

Bùi Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn về phía cô: “Cô ấy rất thẳng thắn, cũng rất đơn thuần.”

“Ừm.”

“Cô Thẩm, vốn dĩ chuyện tôi thích Tiểu Nhiễm và theo đuổi cô ấy chỉ là chuyện của hai người chúng tôi, nhưng bởi vì cô là người bạn thân nhất của cô ấy, cô ấy rất quan tâm tới cảm xúc của cô, vậy nên cho dù không thích tôi đến đâu thì mong cô cũng nể mặt cô ấy, đừng biểu hiện ra quá rõ ràng, như vậy thì cô ấy sẽ dễ chịu hơn.”

Nói rất có lý, nhưng lại khiến người khác cảm thấy không thích.

Thẩm Thiên Trường hơi nhíu mày, cô buông cái muôi xuống: “Tôi không cần anh dạy tôi nên làm thế nào, tối nay tôi đến đây cũng là quan tâm tới cảm xúc của Tiểu Nhiễm rồi.”

Bùi Tuấn Kiệt nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, cám ơn cô.”

Thẩm Thiên Trường nhướng mày, cần đến lượt anh ta nói cám ơn à?

“Nhưng tôi hy vọng Tiểu Nhiễm sẽ tiếp tục giữ được sự đơn thuần thẳng thắn của cậu ấy, cho dù cậu ấy yêu ai thì tôi cũng mong là anh Bùi có thể hiểu được điều này.”

Thế giới này phức tạp như thế, cứ để bọn họ đối mặt là được rồi, còn cậu ấy chỉ cần sống như một vầng thái dương, mãi mãi giữ được sự hồn nhiên và nhiệt tình là được.

Ngay từ đầu cô đã không cho phép bất cứ ai phá hỏng điểm này, vì nó cô sẽ cố gắng hết sức.

“Sao cô Thẩm biết cô ấy ở bên tôi sẽ không vui?”

Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta rồi mở miệng: “Tôi chỉ nhắc nhở anh thôi.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Bùi Tuấn Kiệt vừa dứt lời thì Trần Tử Nhiễm cũng đẩy cửa vào. Dường như đã loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người lúc ở cửa nên cô cười trêu chọc: “Có phải vừa rồi hai người đang nói xấu tớ không!”

Thẩm Thiên Trường nháy mắt với cô ấy: “Đúng thế, tớ đã kể bao nhiêu quá khứ đen của cậu ra rồi.”

Trần Tử Nhiễm kêu lên một tiếng, làm bộ muốn lao tới đánh cô: “Tớ biết ngay là cậu sẽ nhân cơ hội bôi bác tớ mà.”

Thẩm Thiên Trường chộp lấy tay cô ấy: “Trần Tử Nhiễm, giữ hình tượng!”

Trần Tử Nhiễm nhìn Bùi Tuấn Kiệt ở bên cạnh, quả nhiên anh ta đang nhịn cười.

Thẩm Thiên Trường ăn uống xong xuôi, thấy cũng không còn sớm nữa, cô chủ động nói lời tạm biệt. Chuyến bay của Bùi Tuấn Kiệt là sáng hôm sau, nên cho hai người họ một khoảng thời gian riêng bên nhau.

Còn chuyện có lo rằng hai người làm chuyện gì vượt quá giới hạn hay không thì Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không lo lắng, bởi vì cô biết Trần Tử Nhiễm sẽ không làm thế. Lúc ở Đại học S, Trần Tử Nhiễm đã từng yêu đương cuồng nhiệt hơn bây giờ nhiều, nhưng cô nàng này chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng.

Còn về Bùi Tuấn Kiệt, bắt đầu từ thời khắc anh ta tới tìm Trần Tử Nhiễm, hẳn là Trần Tử Mặc đã lặng lẽ theo dõi anh ta rồi, thực ra theo đuổi một cô gái có anh trai rắn mặt cũng khá áp lực đấy.

Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng ăn và đi về phía cửa nhà hàng. Cô đang định gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu thì lại nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau: “Thẩm Thiên Trường.”

Thẩm Thiên Trường quay đầu lại.

Là Thẩm Thiên Việt, đã khá lâu rồi hai người không gặp nhau.

Anh ta vẫn mặc bộ vest được cắt may cầu kỳ, đứng bên cạnh tấm bình phong ở lối vào nhà hàng.

Đợi anh ta bước tới gần, Thẩm Thiên Trường nhìn thấy một vết bẩn trên vạt áo vest của anh ta, tuy rằng không lớn, nhưng rất dễ phát hiện ra.

Lông mày cô hơi nhíu lại, người mắc chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng như Thẩm Thiên Việt mà cũng chịu để áo khoác của mình bị bẩn sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.