Thiên Tống

Chương 50: Phóng hỏa



“Theo như phỏng đoán của tiểu nhân, tên quỷ sứ mao đầu thấy nha môn đổ nát như vậy, kiểu gì cũng sẽ phải đến tìm lão gia mà thương lượng. Lão gia nghĩ xem hắn là một tên ngoại hương, người không biết mà địa cũng chẳng quen, cho nên muốn tìm người giúp hắn tu sửa nha môn cũng tìm chẳng được.Đợi đến lúc hắn vô kế khả thi, chúng ta lại cho hắn một lối thoát, sau đó bảo hắn ngoan ngoãn làm một tên quan nhàn hạ, mọi người nước sông không phạm nước giếng.”

Một tên đầu trâu mặt ngựa tên Lưu Tam, là trợ tá bên cạnh của Lưu Tứ Nữ, cả bụng hắn đầy những toán tính xấu xa.Sau khi cùng với Âu Dương vòng một vòng lớn đến ngọn đèn đầu tiên, hắn mới trở về phủ bẩm báo.

Lưu Tứ Nữ tuổi vừa bốn mươi, ngày thường tướng vẻ phúc hậu, vừa trêu ghẹo chú chim nhỏ ở trong lồng son, vừa nói:

“Trong kinh truyền tin đến, nói rằng tên tiểu tử này một chút thế lực chống lưng cũng không có. Nhưng nghe nói có người đang nhìn chằm nhằm vào nơi này, cho nên làm việc gì cũng nên cân nhắc, đừng chuyện bé xé ra to. Hãy mang đến cho người trong nha môn thêm một ít tiền công, để bọn chúng một lòng đi theo chúng ta.”

“Tiểu nhân tuân lệnh.”

“Không xong rồi lão gia.”

Một tên gia đinh vội vã chạy vào.

“Vả vào miệng hắn cho ta.”

Lưu Tứ Nữ không mặn không nhạt nói.

Lưu Tam lập tức cho tên gia đinh một cái bạt tai:

“Lão gia có chỗ nào không tốt?”

Gia đinh che miệng nói:

” Tiểu nhân sai rồi, là nha huyện có chuyện không may rồi?”

“Không may cái gì cơ?”

“Cháy rồi.”

“Cháy sao?”

Lưu Tứ Nữ cả kinh:

“Mau đến đó xem sao.”

Đến cửa nha huyện, thì cửa lớn đã bị đóng chặt, một ánh lửa cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy có một chút khỏi từ vị trí thư phòng thoát ra. Một đám lão bá tính bên ngoại nha môn đang không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ. Lưu Tứ Nữ ở xa xa liền hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Gia đinh đáp:

“Tiểu nhân đang đi trên phố, đột nhiên nghe có tiếng người hô mau đi lấy nước, liền quay đầu lại xem, thấu có khói rất lớn từ trong nha môn bay ra.Sau khi chạy tới gần còn thấy một ít ánh lửa, tiểu nhân vội vã chạy về bẩm báo lão gia.”

“Chiêu này thật hay.”

Lưu Tam nói:

“Lão gia, tiên tiểu tử này e là không dễ chơi chút nào.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Trên khắp huyện Dương Bình này, mọi người đều biết là do lão gia làm chủ, hắn đến đây đâu ai biết hắn là ai?Vậy thì hắn sẽ phóng một mồi lừa, chính là muốn báo cho mọi người biết Dương Bình đã có quan huyện rồi.”

Lưu Tứ Nữ khẽ cười:

“Thế này mà cũng gọi là không dễ chơi sao?Phải nói là tiểu tử quá nôn nóng thì có.Ở đây lâu rồi thì ai mà không biết hắn là quan huyện?Nhanh như vậy liền đã không nhẫn nại được muốn bố cáo cho mọi người biết.Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, hồi phủ.”

Ngày hôm sau Lưu Tứ Nữ đã hiểu là mình nghĩ sai rồi. Trước cửa nha môn đột nhiên có dán một thông báo: thư phòng gặp hỏa hoạn, danh sách của toàn bộ nha dịch trong bản huyện đều đã bị lửa thiêu rụi. Nội trong ba ngày, tất cả nha dịch có trong danh sách, các huyện úy, huyện thừa (chỉ kiến khang ngục thừa) phải đến nha môn lập danh sách mới.Nếu có kẻ nào không đến thì sẽ coi như là tự ý rời khỏi cương vị.

Hai kẻ thân là huyện úy, huyện thừa, thủ lĩnh của đám nha dịch đều vô cùng luống cuống. Rốt cuộc là nên hay không nên đến báo danh? Không đi báo danh thì sau này không còn chức phận gì nữa. Ở nhà Lưu gia đương nhiên là được ăn uống đầy đủ, nhưng nếu ngươi không có cái chức phận kia, thì người ta còn cho ngươi ăn ngon mặc đẹp nữa sao? Chưa kể người ta là Tri huyện, chỉ cần gửi công văn đến Sử bộ một cái, thì bản thân mình cũng sẽ không còn can hệ gì với triều đình nữa, sau này còn dám mặc y phục nha môn đi ra ngoài, thì chính là giả mạo quan sai. Một đám nha dịch vây quanh hai người bọn họ và hỏi:

“Làm thế nào bây giờ?Rốt cuộc là phải làm sao bây giờ?”

“Chúng ta đi hỏi Lưu lão gia.”

Lưu Tứ Nữ cũng đang rất đau đầu, lão không ngờ tên tiểu tử ấy lại bày ra ám chiêu này. Không thể trông chờ vào ba thằng con trai nữa rồi, chỉ có thể cùng Lưu Tam bàn bạc, sau đó liền quyết định: Đi!

“Tham kiến đại nhân.”

Một đám nha dịch cùng với huyện úy, huyện thừa cùng nhau xuất hiện tại công đường.

Âu Dương đang mặc quan phục, sau khi nhìn xung quanh liền hỏi:

“Cảm thấy soái hay không soái?”

“…..”

Sau một hồi trầm mặc, một tên nha dịch nghiến răng nghiến lợi nói:

“Soái.”

“Ôi chao, tên tiểu tử này thật tinh mắt.Ngươi tên là gì?”

“Trương Đại Ngưu.”

Nha dịch thật thà đáp.

“Âu Bình.”

“Có tiểu nhân.”

“Báo danh cho hắn, hắn chính là…. Ngươi muốn làm huyện úy hay là huyện thừa?”

Âu Dương ngồi xuống và hỏi.

Âu Bình không đợi Trương Đại Ngưu trả lời liền cầm sổ sách và đọc:

“Huyện úy bổng lộc mỗi tháng là năm quan tiền, huyện thừa bổng lộc mỗi tháng là sáu quan tiền.”

Oa! Tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc, vốn dĩ chỉ có tiền lương khoảng một quan tiền, thoắt một cái đã tăng lên gấp năm lần. Trương Đại Ngưu lập tức hô:

“Ty chức làm huyện úy.”

Có mình hiểu lấy, huyện thừa là quan văn.

“Ghi vào!”

Âu Dương cười khe khẽ rồi lại hỏi:

“Có phải bản quan vô cùng thân thiện không?”

“Vâng ạ!”

Gần như tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời.

“Cái này….”

Âu Dương lặng đi một lúc, các ngươi cũng hăng hái quá nhỉ?

Âu Bình ở bên cạnh nhắc nhở:

“Đại nhân, chỉ có thể có một huyện thừa.”

Âu Dương hỏi:

“Vậy phải làm thế nào?”

Âu Bình:

“Ngày mai lại bàn tiếp?”

Âu Dương đập kinh đường mộc* một cái và nói:

“Bãi đường, giờ Thìn ngày mai lại bàn tiếp chuyện này.”

*Kinh đường mộc: Miếng gỗ mà mấy quan hay dùng để gõ lên bàn.

Nói xong cũng không thèm để ý đến đám nha dịch, tự mình rời khỏi.

Âu Bình dặn dò:

“Những người không phải là nha môn đến báo danh, không phận sự thì không được ở lại trong nha môn, các vị cứ tự nhiên nhé.”

Nói xong cũng liền rời đi, để lại một đám người mắt to trừng mắt nhỏ.

Âu Dương đến một căn phòng nhỏ – căn phòng sạch sẽ duy nhất trong nha huyện, cởi quan phục và nói:

“Ta còn cho rằng ít nhiều cũng có khoảng một, hai người có thể dùng được.”

“Cư cho là trước kia có thể dùng được, nhưng vài năm qua đi, thì cũng sớm trở thành vô dụng rồi.”

Âu Bình hỏi:

“Thiếu gia, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Đợi lão Lưu gia chiêu quân chứ sao nữa.”

Âu Dương cười ha ha và nói:

“Đương nhiên chúng ta cũng không thể nhàn rỗi rồi.”

Ngày hôm sau đã đến cuối giờ Thìn nhưng không có một tên nha dịch nào đến nha môn cả.Âu Dương biết Lưu gia đã chuẩn bị để đấu với mình đến cùng rồi, hắn cũng chẳng vội vàng gì, cùng Âu Bình đi ra ngoài dạo mát.Cộng với việc lật xem vài cuốn điển tịch trong mấy ngày qua, Âu Dương cũng coi là đã hiểu toàn diện về huyện Dương Bình. Phải nói Triều Tống quả thật không phải dạng vừa, thế nào mà lại có tới gần 20% nhân khẩu là người của huyện thành, nhân khẩu của thủ phủ có 30 vạn thì người huyện thành đã chiếm hơn ba mươi người. Đương nhiên, đây không phải là Dương Bình.( Có thể là YY nào đó, nếu như không có ngoại tộc xâm lấn, thì Trung Quốc có lẽ đã bước vào xã hội tư bản sơm hơn cả nghìn năm.)

Âu Bình là một huyện thành có quy mô bậc trung, huyện thành có năm vạn nhân khẩu, dưới được phân thành tám xã, sáu mươi mốt thôn để tiện bề quản lí, nhân khẩu nông thôn là hai mươi vạn người.

Vào thời Huy Tông, nhân khẩu của Triều Tống có gần năm nghìn vạn người. Âu Bình có hai mươi lăm vạn người cũng không có gì là lạ. Mỗi xã, mỗi trấn đều sẽ có hương dịch, các chủ hộ, kỳ trưởng(người trên 60 tuổi), có linh sai dịch của thôn xã như lý tư chẳng hạn. Một cấp thôn bình thường chẳng có can thiệp gì, hoặc do tộc trưởng làm lí chính giống như đại bá của Âu Dương vậy, hoặc là vài vị trưởng lão có chút uy danh đảm nhiệm việc cân nhắc đưa ra quyết định chuyện nhỏ nhặt thường ngày. Bất kể là chủ hộ hay là kỳ trưởng thì bình thường đều không được tham gia vào quản lí công việc. Kể ra cũng có chuyện bọn họ không thể giải quyết được.

Âu Dương vừa xem huyện chí vừa cười nói:

“Xem ra làm một Tri huyện quả thật rất bận rộn a.”

“Đại nhân sao có thể nói như vậy.”

Một người thiếu phụ hơn ba mươi tuổi đem rượu và thức ăn đặt lên bàn, sau đó nói tiếp:

“Ta thấy mỗi ngày đại nhân đều đến tửu lâu của ta uống rượu, nào có thấy bận rộn gì đâu.”

“Trân nương, cùng ta cạn một chén.”

Âu Dương chào hỏi.Vị Trân nương này là bà chủ của tửu lầu Vương gia này, chồng của bà ấy họ Vương, Ân, là nói bậy.Sớm đã bị tiêu đời rồi. Bà ấy cùng với hai tiểu nhị và một người đầu bếp ra sức chèo chống cái tửu lầu làm ăn tốt cũng không tốt mà xấu cũng không xấu này.

“Trân nương ta không dám uống.”

Trân nương mỉm cười rồi liếc nhìn qua bên trái.

Âu Dương hiểu ý. Hắn sớm đã biết có đuôi bám theo mình, nhưng mà vẫn mở lời:

“Cảm tạ Trân nương.”

“Không cần phải khách sáo.Đại nhân đến một lần, bằng với hai bàn đầy khách của Trân nương.Trân nương cảm tạ đại nhân còn không kịp ấy chứ.”

Trân nương nói tiếp:

“Đại nhân cứ ngồi thong thả, ta đến nhà bếp xem còn món gì chưa được mang lên không?”

“Làm phiền Trân nương rồi.”

Âu Dương tiếp tục xem huyện chí:

Choáng váng, có tới sáu phường đánh bạc, sao ta lại chỉ mới thấy có năm phường thôi nhỉ.Không xong rồi, đều có truyền thống hành nghề đánh bạc hơn hai mươi năm.

“Thiếu gia, người định…”

“Nói bậy, bản thiếu gia ngươi là kẻ cướp chuyên đi cướp đoạt khắp nơi sao?”

Âu Dương nghiêm mặt nói:

“Không cần phải tranh lợi với dân, ta muốn làm một quan thanh liêm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.