Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 21



Một tuần sau, bà Kyra Arnaud trở về lại thung lũng Loire. Chính Rosie đã thấy bà, thấy một cách hoàn toàn tình cờ. Nàng lái xe ra làng để làm vài công việc lặt vặt cho Collie vào lúc sáng sớm hôm thứ sáu, khi về lại Montfleurie bỗng thấy bà Kyra đứng trên hành lang nhà bà.

Mặc dù ngôi trang viên nhỏ xây gạch xám nằm thụt vào xa đường, nhưng nó lại được xây trên một cái dốc, cho nên đi ngoài đường người ta có thể thấy ngôi nhà xuyên qua đám cây chạy bao quanh nó. Ngoài ra, bà Kyra lại có mái tóc đỏ, mái tóc rực lửa chảy xuống vai, nhìn vào không thể nào lầm lẫn được. Người phụ nữ đứng trên hành lang chính là bà Kyra, Rosie nghĩ mình không thể nào nhận sai bà ta được. Mái tóc giúp nàng quả quyết như thế.

Nàng lái xe chạy thẳng không dừng lại, nàng không muốn ghé lại nhà bà Kyra khi không báo trước, và khi vừa đến tòa lâu đài, nàng liền chạy lên lầu tìm Collie ngay.

Collie đang ngồi làm việc nơi bàn gần lò sưởi, ghi những tấm các buộc vào quà Giáng sinh, trên người mặc chiếc áo len tay dài màu đen, quần bình thường màu xám và chiếc áo gió màu đen. Khi cửa bật mở, cô ta ngước mắt nhìn, mắt sáng lên khi thấy Rosie.

– Chị đi nhanh quá! Chị đã tìm mua được keo và băng vải chưa? – Collie hỏi.

Rosie gật đầu :

– Tôi lại còn tìm thấy cái khác nữa, hay nói cho đúng hơn là tìm thấy người khác nữa.

Collie ngạc nhiên, hỏi:

– Ai thế?

– Bà Kyra Arnaud. Bà ấy về rồi.

– Chị gặp bà ấy ở trong làng à?

– Không, không phải. Khi tôi lái xe về, tôi thấy bà ấy ở trên hành lang nhà bà.

– Chị có chắc không? Bà ấy mới thuê một người quản gia, và bà quản gia có một đứa con gái ở cùng bà ta.

– Ồ, chính là bà Kyra mà, Rosie đáp nhanh vừa cởi cái áo khoác nặng trịch ra rồi đứng xây lưng vào lò sưởi – Không cách gì lầm được. Nhờ mái tóc đỏ rực lửa của bà ấy. – Rosie nhìn Collie, nàng cười toe toét – Dĩ nhiên là trừ phi bà quản gia và cô con gái cũng có mái tóc rực lửa như thế.

– Không, hai người ấy không có, Collie đáp. – Đúng là Kyra rồi đấy. Tôi phân vân không biết bố đã biết bà ấy về chưa?

Rosie nhún vai, rồi lắc đầu.

– Tôi chắc là chưa. Nếu hai người bất hòa nhau khi bà ấy đi, thì làm sao bây giờ lại thân thiện được.

– Có thể hai người nói chuyện với nhau trên điện thoại, Collie đáp. – Làm sao chúng ta biết được. Rõ ràng là bố không đả động gì chuyện đó với chúng ta, và tôi không dám nhắc đến tên bà từ ngày thứ sáu tuần trước.

– Tôi cũng không… hai người đang giận nhau thật. Tôi không ngạc nhiên khi thấy Guy rút lui vào hôm thứ bảy. Lần này thì anh ta đã nhúng chân vào cuộc thật.

– Nhúng cả hai chân, phải nói thế mới đúng. – Collie thở dài não ruột. – Tôi vẫn chưa hoàn hồn, thật vậy mà chắc chị cũng thế. Tôi chỉ ngạc nhiên là bố quá bình tĩnh. – Cô bỗng mỉm cười với Rosie và nói thêm: – Nhưng bố vẫn giữ bình tĩnh mỗi khi có chị ở đây. Riêng về ông anh của tôi, phải nói anh ta là người ngốc nhất trần gian. Cứ mỗi khi nhớ lại những gì anh ta nói là tôi lại rùng mình.

– Tôi biết. Mà này, Collie thân mến này, chúng ta hãy đi thăm bà Kyra, nói chuyện với bà, xem thử ta có cách gì giảng hòa bố với bà ấy. Tìm cách cho hai người hòa thuận lại với nhau.

– Tôi không tin… – Collie dừng lại, ngần ngừ một lát. – Sợ bà ấy sẽ nổi giận khi ta xen vào, chị biết bà ấy rất dễ tự ái. Tính khí thất thường. Hơn nữa, nếu chúng ta xen vào chuyện này chắc bố sẽ giận lắm.

– Hồi tháng tám khi tôi còn ở đây, cô có nói với tôi rằng cô nhận thấy bé Alexandre giống Lisette, Rosie nói. – Tôi cũng thấy thế, tôi tin chắc chú bé là dòng dõi nhà De Montfleurie.

– Có mù mới không thấy thế! Thế chị nghĩ sao? – Collie nhướng mày hỏi.

– Bố tỏ ra lo lắng chăm sóc cho Kyra, mà lại chăm sóc rất nhiều, có thể nói thế. Cô và tôi đều nghĩ Alexandre là con của bố, mà bây giờ Jacques Arnaud đã ly dị bà Kyra rồi, thì không có lý do gì hai người lại không lấy nhau. Tôi nói thế đúng không?

– Đúng. Tôi đã đưa đề nghị hai người cưới nhau từ lâu rồi. Hôm kia tôi có nói với chị thế đấy.

– Có vậy thì cái gì… cản trở nhỉ?

Collie lắc đầu:

– Thật tôi không hiểu nổi.

– Có thể bố không muốn cưới bà ấy không?

– Tôi không biết rõ nữa, không biết chị Rosie à.

– Cô có nghĩ chính bà Kyra là người cản trở việc này không? Có thể bà ấy không muốn lấy bố?

Collie mím môi, yên lặng một hồi, nhìn vào khoảng không. Sau cùng cô thở dài, đáp:

– Tôi không biết sao. Có thể bố già hơn bà ấy cũng nên.

– Không già hơn nhiều đâu. Ông 63, còn bà 36. Được thôi mà ông trông còn trẻ, ham hoạt động, hăng hái, có nghị lực.

– Chị nói đúng đấy, chị Rosie. Nhưng, tôi không biết chị muốn nói cái gì đây.

– Collie này, cô và tôi thử tìm cho ra nguyên nhân cản trở hai người lấy nhau. Mấy hôm nay chúng ta đã cố tìm ra nguyên nhân khiến hai người bất đồng nhau, nhung chúng ta vẫn không tìm ra câu trả lời. Vì chúng ta không thể nghĩ ra câu trả lời. Chúng ta không được nghe hai người nói chuyện với nhau, chúng ta không được tham dự vào chuyện của họ.

– Nói như chị tức là chúng ta không có cơ hội nghe được chuyện hai người nói với nhau chứ gì.

– Đúng thế. Cho nên chỉ còn cách duy nhất để ta biết được chuyện bí mật của họ là ta phải nói chuyện với một trong hai chủ thể thôi.

Collie than vãn.

Rosie nói:

– Chúng ta không thể nói với bố được. Tôi không dám… ít ra thì tôi cũng nghĩ thế. Cô có nói với ông được không?

– Không được. Tôi không nói được đâu.

– Tốt, vậy là ta chỉ còn cách duy nhất là nói chuyện với bà Kyra, chủ thể kia trong vụ này. – Rosie dừng lại, nhìn Collie. – Tại sao cô nhìn tôi như thế? Tôi luôn nghĩ là bà Kyra rất dễ đến gần, rất dễ làm thân. Vả lại, cô và bà ấy là bạn bè thân thiết xưa nay mà, phải không?

– Vâng.

– Vậy thì tại sao cô lại nhìn tôi kỳ vậy?

– Tôi thấy ngại ngùng khi nói với bà ấy về bố tôi. Lạy Chúa, tôi thấy vụng về khi bàn về mối liên hệ giữa hai người, về cuộc sống tình cảm của ông, về cuộc sống tình dục của ông.

– Tôi thấy cô như thế cũng dễ hiểu thôi. Nhưng bà ấy là người duy nhất có thể làm sáng tỏ vấn đề với chúng ta, ngoại trừ bố, mà hai chúng ta đã nhất trí loại bố ra rồi.

Collie gật đầu, ngồi yên lặng.

Rosie bước đến bên cửa sổ, đứng nhìn ra ngoài về phía sông Cher, mắt đăm chiêu. Một hồi sau, nàng quay lại đến bên lò sưởi. Tựa người vào chiếc bàn cổ, nàng nói với Collie:

– Tôi sẽ nói chuyện với bà ấy. Nhưng cô đi với tôi chứ?

– Dĩ nhiên! – Collie thốt lên. – Nhưng chúng ta phải điện thoại báo trước cho bà biết. Để hẹn gặp trước.

– Tôi không có ý định đến gặp bà ta mà không báo trước. – Rosie đáp, nàng mỉm cười. – Cô gọi điện thoại cho bà ấy và hẹn gặp đi, rồi chúng ta sẽ lái xe đi. Theo tôi thì sớm chừng nào hay chừng ấy. Tại sao không hẹn gặp vào chiều nay?

– Đúng rồi, sao lại không chiều nay? – Không để mất thêm thì giờ nữa, Collie nhấc điện thoại, bấm số.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.