Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 20



Rosie kéo Collie đi ra xa khỏi Lisette và Yvonne, nàng hỏi:

– Có chuyện gì xảy ra giữa bố và bà Kyra phải không? Có phải hai người đã cãi nhau không?

– Nói “cãi nhau” thì cũng hơi quá – Collie đáp khi hai người đi đến cái lò sưởi trong phòng khách nhỏ của gia đình. Trong phòng, ngoài hai cô gái ra, chỉ có hai người, các cô gái đang ngồi trước tivi ở cuối phòng.

Suy nghĩ một hồi, Collie lại nói tiếp:

– Có lẽ nên dùng từ “bất bình” thì đúng hơn. Mà tại sao chị lại hỏi thế? Có phải hồi nãy bố có nói gì với chị à?

– Tôi hỏi bố bà ấy có khỏe không, bố có phần hơi bực mình. Bố nói bà ấy đi rồi và Collie này, bố không biết bà ấy sẽ về ăn Giáng sinh hay không nữa đấy.

– Tôi hy vọng bà ấy sẽ về, bố thường sung sướng khi có bà ấy ở đây…

– Chuyện gì rắc rối giữa hai người? – Rosie hỏi.

– Thú thực tôi cũng không biết nữa. Ngoài chuyện về… Alexandre. – Collie hạ thấp giọng, nói thì thào. Hai người nhìn nhau, thông cảm. Không ai nói năng gì một hồi, rồi Collie nhích vào gần Rosie, nói thật nhỏ.

– Luôn luôn gặp chuyện khó khăn về Aldexandre. Nhưng không ai tâm sự gì với tôi hết, cho nên tôi không thể nào làm hài lòng chị được. Thú thật là tôi ước ao sao hai người lấy nhau cho rồi, chị Rosie à. Kyra yêu bố, yêu ghê lắm chắc chị cũng biết như tôi. Tôi đã đưa ý kiến này với bố nhiều tháng nay, ý kiến về hôn nhân, và tôi đã giục bố ngỏ lời với bà ấy.

– Cô có thể dẫn con ngựa tới chỗ có nước nhưng chắc gì nó uống, nói mấy cũng nước đổ lá môn thôi, Rosie đáp. – Tôi ước sao hai người lấy nhau.

– Ai thế? Cô ước ai lấy nhau đấy? – Guy từ ngưỡng cửa hỏi vọng vào.

Rosie biết anh ta rất ghét Kyra, không muốn khơi dậy lòng thù hằn nơi Guy, nàng quay đầu lui nhìn anh và khôn khéo đáp:

– Kevin và Nell. Hai người yêu nhau đã hơn một năm nay. Tôi vừa nói với Collie tôi ước sao hai người lấy nhau.

– Thật cô ước thế sao! Được thế thì hay biết mấy, cô nàng tốt số với anh chàng cảnh sát chìm ấy! – Guy nói, anh ta cười lạnh lùng rồi bước đến cái bàn chân quì có để khay thức uống. Anh ta lấy chai rượu vang trắng ướp trong xô nước đá và rót một ly.

Rosie lén nhìn Guy, nàng thấy anh ta có vẻ mệt mỏi, hai bên khóe mắt xuất hiện nhiều nếp nhăn mới và nhiều đường nhăn hằn sâu hai bên khóe miệng, mái tóc đen chen lẫn vài sợi bạc. Mặc dù mới 36 tuổi, nhưng trông anh ta già hơn tuổi, thế nhưng anh vẫn còn đẹp trai, cơ thể chưa có dấu hiệu phì nộn, vẫn cao và vạm vỡ.

Nàng thấy anh ta vẫn còn giữ được diện mạo bề ngoài ngon lành như bao giờ. Nhưng tinh thần thì lệch lạc, bệnh hoạn. Đối với nàng, Guy mãi mãi là một cậu ấm con cưng. Anh ta không bao giờ trưởng thành. Vì anh ta không bao giờ lo lắng cho bản thân mình, không bao giờ phát triển được nội tâm; vì thế mà anh ta không có gì để lo lắng.

Đúng, Guy ấu trĩ và hư hỏng, anh ta lại còn nhác nhớn, không muốn làm việc để sống hay là giúp bố điều hành Montfleurie. Công việc ở đây đang cần bàn tay của đàn ông. Từ lâu, nàng nghĩ việc mẹ của anh ta để tiền lại cho anh ta trong quỹ ủy thác, quả thật là một điều bất hạnh; vì anh ta có lợi tức, anh ta có thể làm những gì mình muốn. Anh ta chỉ có việc lấy tiền ra tiêu. Anh bị lôi cuốn vào những thứ lễ nghi kỳ lạ của tôn giáo phương Đông, loại tôn giáo được biết là một thứ cám dỗ cho kẻ yếu đuối và lạc lõng.

Gavin thường nói Guy không hòa đồng được với xã hội, và quả đúng thế. Anh ta như một kẻ dư thừa ở thập niên 60, không theo bước của thời đại, không theo bước của nhịp sống đầy khó khăn của thập niên 90, một giai đoạn đầy biến động kinh khủng, đầy xáo trộn trên thế giới.

Guy đến lò sưởi, đưa cao ly chào hai người:

– Chúc sức khỏe.

– Chúc sức khỏe, Rosie đáp lại.

Collie không buồn trả lời. Cô ngồi xuống chiếc ghế gần bên lò sưởi, để cái ly lên chiếc bàn nhỏ rồi đưa hai tay hơ lửa. Rosie hỏi:

– Cô lạnh à? Tôi đi lấy cho cô cái khăn quàng nhé?

– Không, không, tôi khỏe, cám ơn chị Rosie.

Bỗng ông Henry xuất hiện trên ngưỡng cửa, ông lên tiếng:

– A, thì ra tất cả đã ở đây rồi. – Ông bước vào phòng, đến cái bàn chân quì rót một ly uých ki. ông uống một ngụm, thưởng thúc chất rượu, rồi đến lò sưởi với mọi người.

Guy nhìn ông đến đứng tựa người vào bệ lò sưởi, anh nói:

– Không đúng hẳn, bố à. Không phải tất cả ở đây. Còn thiếu bà Kyra. Lần đầu thiếu bà ấy.

Không khí im lặng nặng nề.

Cả Rosie lẫn Collie không ai nói một lời, họ không dám nhìn nhau. Rosie quặn thắt trong lòng, nàng nín thở, đợi cảnh xung đột bùng ra.

Nhưng không xảy ra cảnh xung đột. Ông Henry cố tình không để ý đến lời người con trai, ông không thèm lên tiếng, chỉ lặng lẽ uống rượu.

– Thế người đẹp Kyra đâu rồi? – Guy lại nói tiếp giọng vẫn gắt gỏng. – Tôi tưởng bà ấy luôn luôn có mặt trong nhà này mà.

Im lặng một hồi, ông Henry mới lên tiếng đáp:

– Kyra đi Strasbourg, thăm em gái. Anastasia không được khỏe.

– Bố tính sao với bà ấy? Guy hỏi, cặp mắt đen dán vào ông.

– Bố không hiểu… Con muốn nói gì? – Giọng ông Henri hơi gay gắt một chút, ông nhìn anh ta với đôi mắt hăm he.

Hoặc là Guy không thấy ánh mắt của ông, hoặc là cố tình phớt lờ, anh ta đáp:

– Bố quá hiểu con muốn nói gì rồi, thưa bố. Chắc bố sẽ cưới bà ta chứ?

– Bố thấy đây không phải là việc của con! – ông Henri thốt lên, ánh mắt bỗng lóe lên cơn giận dữ.

– Ồ, đây cũng là việc của con chứ, Guy lại đáp, cười thông cảm.

– Này Guy, con hãy nghe đây, bố sẽ không…

– Bố à, bố hãy nghe con một chút đã, Guy cắt ngang lời ông.

Nói năng thế là quá thô lỗ, Rosie nghĩ, nàng kinh ngạc và cảm thấy người căng thẳng.

Collie ngồi tựa người ra ghế, cô kinh ngạc nhìn anh trai. Cô kinh hoàng trước thái độ của anh, cô biết bố cô đã bị xúc phạm vì tính ông rất nghiêm khắc. Tại sao Guy không thấy được điều này nhỉ? Cô tự hỏi, lòng bối rối vì thấy anh ta ngu ngốc, u mê.

Guy không nao núng, anh ta điên cuồng nói tiếp:

– Bà Kyra Arnaud còn trẻ, mới 35 tuổi, vì thế bà ta vẫn còn khả năng sinh con. Điều hiển nhiên. Có lẽ con sẽ không bao giờ có con được. – Anh ta đưa mắt nhìn Rosie, nhếch mép cười điệu. – Bởi vì vợ con và con sống ly thân đã lâu năm rồi. Ồ, để con nói lại cho chính xác: Có lẽ con sẽ không có con “hợp pháp”, nếu xảy ra trường hợp có con. Vì thế, con từng nghĩ chắc bố muốn tục huyền để có đứa con trai khác hầu nối dõi tông đường ở Montfleurie. Hy vọng bố có con trai.

Ông Henry nổi cơn thịnh nộ, ông nói:

– Guy, mày lạc đề rồi và hoàn toàn vô lý! Đây không phải lúc, cũng không phải nơi để nói chuyện này! – Mặc dù tức giận, ông bá tước vẫn nói năng chững chạc và kiềm chế được mình. – Hơn nữa, như tao mới nói đấy, việc tao làm không phải việc của mày, ông lạnh lùng nói hết câu.

Không để ý đến thái độ gay gắt của bố, Guy cứ nói tiếp:

– Ồ, dạ có chứ, thưa bố. Nếu con chết không có con thì dòng họ Montfleurie này sẽ tuyệt tự.

– Không đúng! – Collie giận dữ la lên, cô ngồi thẳng dậy trên ghế, nhìn anh trai đăm đăm. – Bộ anh quên người em gái của anh rồi à? Theo luật của nước pháp, tôi có quyền thừa hưởng, cũng như con tôi cũng có quyền ấy.

– Bố chưa chết mà! ông Henry nói nhanh, vẻ kinh hoàng khi nghe con nói, ông uống hết ly rượu trong một hơi. Xong, ông bước đến rót một ly khác, đầy hơn, lòng nôn nao bực bội.

Để phá tan không khí trong phòng, và để thay đổi đề tài câu chuyện được chừng nào hay chừng ấy, Rosie bèn lên tiếng, không nhắm vào một ai hết:

– Sang năm tôi sẽ làm việc ở Pháp.

Collie liền chộp lấy cơ hội này liền, cô reo lên:

– Ồ, thế thì tuyệt quá! Chị làm bộ phim gì? Hay là kịch phẩm?

– Không, làm phim. Làm cho Gavin.

– Tất nhiên rồi – Guy nói, rồi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Collie.

Không để ý đến anh, Collie hỏi Rosie:

– Phim về cái gì? Cho chúng tôi biết đi.

– Về Napoléon, Rosie đáp. – Gavin sẽ…

– Trời đất! Thật kỳ hết chỗ nói! Một người Mỹ làm phim về Napoléon. Thật kỳ cục, phi lý. Anh ta cả gan quá! Và chắc là anh ta đóng vai hoàng đế chứ gì?

– Tất nhiên anh ấy đóng, Rosie bình tĩnh đáp.

Nàng rất tức Guy vì đã nói năng vô lễ với bố, nay với cái vẻ khinh mạn và thái độ lấc cấc, gã lại làm cho nàng tức tối hơn nữa. Nhưng đồng thời nàng sung sướng đã lái câu chuyện khỏi Kyra, cho nên nàng không nói gì nữa.

Guy phá ra cười.

– Ít ra thì Gavin Ambrose cũng có điểm tương đồng với Napoléon.

Khi không thấy ai hỏi điểm tương đồng đó là điểm gì, Guy cảm thấy phải giải thích cho mọi người biết:

– Đó là vóc dáng thấp bé. Napoléon thấp bé, và anh chàng siêu siêu sao cũng thế. – Nói xong gã phá ra cười, có vẻ khoan khoái lắm.

Không ai cười. Collie nói bằng giọng lạnh lùng:

– Napoléon cao một mét sáu lăm, không phải lùn lắm, và vóc dáng như thế vào thời ấy là trung bình. Chỉ vào thế kỷ XX, chúng ta mới có những người khổng lồ.

Rosie không thể không nói được, nàng lên tiếng:

– Gavin cao một thước bảy hai.

– Chắc là cô biết rõ rồi – Guy đáp, gã bưng ly rượu lên, uống một hơi dài.

Ông Henry đã lấy lại bình tĩnh, ông trở lại lò sưởi ông không thèm để ý đến người con trai, ngồi xuống bên cạnh Rosie trên ghế trường kỷ và nói:

– Sang năm con không đi làm xa thế là tốt rồi cưng à. Khi nào thì bộ phim bắt đầu?

– Khoảng sáu tháng hay gần như thế. Trước khi khởi sự quay, có nhiều việc cần phải làm trước, nhiều việc phải chuẩn bị. Nhưng phần con, con phải bắt tay vào việc ngay đầu năm mới, phải nghiên cứu y trang. Thực ra, thì con đã bắt đầu rồi.

– Phim sẽ đóng ở đâu? – Collie hỏi, cô sung sướng vì Rosie và cô đã đánh lạc hướng được Guy, không còn nói về vấn đề tuyệt tự của dòng họ Montfleurie nữa. Lâu nay vấn đề này không còn là một đề tài mới mẻ đối với anh ta nữa; hình như anh luôn luôn quan tâm đến chuyện này, nếu không thì cũng bị ám ảnh về chuyện này.

– Chúng tôi sẽ khởi quay ở Paris, Rosie nói với Collie. – Quay ở phim trường, và hy vọng ở Malmaison. Dĩ nhiên là nếu được phép của chính phủ Pháp. Và chúng tôi sẽ quay nhiều chỗ ở Pháp nữa. Hiện tại, tôi đang đợi kịch bản phim. Khi đọc xong, tôi mới biết nhiều hơn được.

Guy lên tiếng hỏi bằng giọng mỉa mai cố hữu:

– Cho dù Gavin Ambrose vĩ đại đi nữa thì đây cũng là một việc quá to tát, quá sức, phải không?

– Không quá sức chút nào hết. – Rosie đáp, giọng cương quyết, mạnh mẽ. – Gavin làm phim rất giỏi, đồng thời là một diễn viên màn bạc tuyệt vời hiện nay. Anh ấy có thể thực hiện thành công các thứ, tôi hoàn toàn tin chắc như thế. Nhưng theo kế hoạch thì anh không thực hiện toàn bộ cuộc đời của Napoléon… mà chỉ một phần thôi.

– Ồ, thế à, phần nào? – ông Henri hỏi, vẻ rất quan tâm.

– Giai đoạn trước và sau khi đã đăng quang hoàng đế.

– Cô muốn nói ông ta tự phong hoàng đế à, Rosie?

– Guy nói chen vào.

– Đấy là ý muốn của nhân dân Pháp – Collie lớn tiếng nói, đưa mắt nhìn Guy, ánh mắt phê phán. Cô cảm thấy anh cô tối nay có ý muốn làm cho bố đau lòng, cô không hiểu nguyên nhân tại sao. Thực ra thì anh ta muốn làm cho tất cả mọi người bực mình, dù anh ta có ý định hay không.

– Đừng ngốc, Collie. – Guy đáp lại rồi đi qua phòng. Anh ta vừa rót rượu đầy ly vừa nói tiếp: – Napoléon là một bạo chúa, không hơn gì Stalin hay Hitler.

Ông Henri quay qua Rosie, bằng một giọng đắn đo uyên bác, ông giải thích với nàng:

– Có hai ý kiến về Napoléon Bonaparte, Rosie à. Ý kiến của chúng ta là thương yêu, kính trọng và khâm phục những thành quả của ông ta, xem ông ta là vị cứu tinh của nước Pháp vào thời điểm nước Pháp đang bị suy sụp. Những kẻ khác lại ghét cay ghét đắng ông ta, theo bố thì họ có phần phi lý đấy, họ xem ông là người bạo ngược, là kẻ hiếu chiến. Nhưng nếu người ta nghiên cứu kỹ lịch sử vào giai đoạn này, họ sẽ thấy rằng cơ bản ông ấy đều làm lợi cho nước Pháp và cho dân Pháp.

– Bố gọi những việc ông ta làm là tốt, có lợi à? – Guy cắt ngang lời ông, giọng vẫn nặng mùi tranh biện.

– Những việc ông ta làm hầu hết là những cuộc chiến tự vệ. – ông Henri bình tĩnh đáp, cố dằn cơn giận với ông con trai. – Napoléon đã gây chiến tranh để tạo cho nước Pháp được cảnh thanh bình.

– Không phải thế, Guy cãi lại. – Napoléon…

– Ồ, bố nói đúng – ông Henri bình tĩnh đáp, bác bỏ lý luận của người con. – Con vui lòng đến thư viện moi ra một cuốn lịch sử mà xem, nếu con không tin bố. Chắc con đã quên những bài lịch sử rồi. – Ông bá tước quay qua nhìn Rosie, giải thích thêm: – Vào giai đoạn lịch sử này, nước Anh đã chèn cổ nước Pháp, và hầu hết các nước châu âu khác cũng thế. Napoléon “chỉ”, còn cách gây chiến tranh để bảo vệ nước Pháp khỏi bị xâm chiếm. Và tôi có thể nói thêm là khỏi bị bại trận.

– Bố là chuyên viên về Napoléon, Collie nói, cô nhảy vào câu chuyện để Guy không thể nói gì được nữa. – Một người trong số tổ tiên của chúng ta, Jean Manuel de Montfleurie, đã cùng Napoléon chiến đấu mặt trận Ai Cập, nhờ tài cán phi thường mà Napoléon đã phong cho ông Chuẩn tướng. Về sau, Jean Manuel người con trai út của gia đình, được Napoléon phong tướng thực thụ sau trận Austezlitz.

– Hay nhỉ, Rosie đáp. Con không biết chuyện này.

Ông Henri nhìn nàng, cười:

– Sao con biết được, cưng? Chúng ta không đi khắp nơi nói về tổ tiên của mình, mà chúng ta cũng không dạy cho con bài học về lịch sử của gia đình. Ông cười, nàng cũng cười, và không khí trong phòng bớt căng thẳng đi.

Ông Henri nói tiếp với Rosie:

– Trong thư viện mênh mông của chúng ta, có một bộ sưu tập sách viết về Napoléon và về giai đoạn đế chế của lịch sử Pháp nằm ở đâu đấy. Ngày mai, bố sẽ nhờ Marcel đem thang đến và lấy sách xuống cho con. Con sẽ thấy số sách này rất hay, bố chắc chúng sẽ rất có ích cho con, cho mẫu mã y chang của con.

– Con cám ơn bố, thật con rất cần số sách này, Rosie đáp nhỏ, nhìn ông, cười. – Chắc thế nào số sách này cũng giúp ích cho con có thể rất nhiều.

– Bố này, Guy lên tiếng. – Con muốn hỏi bố cái này.

– Cái gì? ông Henri nhìn sang con trai đang ngồi trên ghế gần bên lò sưởi.

– Có phải con bà Kyra là con của bố không? Có phải Alexandre Arnaud là con trai của bố không?

Rosie ngồi điếng người trên ghế dài. Nàng cảm thấy ông bá tước ngồi bên cạnh nàng sửng sốt, nàng bàng hoàng như muốn nghẹt thở. Nàng không dám nhìn ông, không có can đảm nhìn sang ông.

Collie cũng kinh ngạc không kém, cô cố ngồi yên, không dám thở. Cô đưa mắt nhìn ánh lửa, chờ đợi, cổ khô khốc vì lo sợ. Tối nay anh trai cô đã đi quá xa.

Ông Henri mở miệng ra rồi ngậm lại, chỉ nhìn Guy, im lặng không nói năng gì. Vẻ kinh ngạc sửng sốt trên mặt ông đã nói lên nhiều rồi. Ông lo lắng nhìn tới đằng kia góc phòng, ông thấy Lisette và Yvonne đang say sưa xem tivi, bỗng ông chợt thấy sung sướng, vì hai cô đang bị máy truyền hình làm cho mê mẩn. Ông sung sướng vì hai cô bé không nghe lời Guy nói.

Ông Henri để cái ly lên mép bàn rồi đứng dậy, đi đến chỗ Guy, anh ta hơi co người lại khi ông đến gần.

Mặt ông trắng bệch, mắt long lên vì giận dữ. Khi đứng trước ghế Guy đang ngồi, ông bèn ra lệnh:

– Mày đứng lên.

Guy luống cuống làm theo lời ông.

Ông Henri bước tới một bước, nhìn thẳng vào mặt con. Cặp mắt lạnh như băng, ông cất giọng gay gắt, rất nhỏ :

– Mày hãy nghe tao nói đây, mà nhớ nghe cho kỹ. Đừng bao giờ, đừng bao giờ tỏ ra nghi ngờ danh dự và tiếng tăm của phụ nữ trong nhà này nữa, dù người đó là Kyra Arnaud mà mày vừa nói đến, hay là bất kỳ người nào. Đừng bao giờ, đừng bao giờ nói chuyện về tư cách của người lớn khi có trẻ con trước mặt nữa. Và đừng bao giờ, đừng bao giờ cố ý gây chuyện trong nhà này nữa. Nếu mày không tuân thủ được những nguyên tắc này, những nguyên tắc về tính lịch sự thông thường và về tư cách đứng đắn của con người, thì mày có thể rời khỏi ngôi nhà này và ra đi vĩnh viễn. Lần này tao cho qua. Nhưng tao sẽ không tha thứ tính nết xấu của mày nữa đâu. Mày sinh ra trong gia đình quí tộc, là người danh giá. Mày hãy hành động như người quí tộc, nếu không thì hãy cút khỏi đây.

– Nhưng thưa bố, xin bố vui lòng. Con không có ý định làm bố buồn phiền, hay làm ai buồn phiền hết. Con không cố ý gây rối, con chỉ muốn bàn bạc với bố. Đấy, con chỉ muốn bảo đảm tương lai dòng họ De Montfleurie, trong trường hợp có gì xảy ra cho con. Trường hợp bất thường có thể xảy ra khi con đi ra nước ngoài. Con chỉ cố giúp bố…

Guy dừng lại vì có tiếng gõ cửa vang lên. Tất cả đều đưa mắt nhìn về phía cửa.

Cánh cửa từ từ mở ra, Gaston xuất hiện trên ngưỡng cửa, rồi bước vào phòng khách.

Hơi nghiêng đầu, Gaston nói:

– Thưa, ông bá tước… cơm đã dọn rồi.

Cám ơn, Gaston. – Ông Henry đáp. – Chúng tôi sẽ xuống ngay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.