Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 15



Mặc dầu xe cộ ở Paris đông đúc, nhưng sự lưu thông vẫn nhanh nhẹn, và Rosie khoan khoái khi ra khỏi trung tâm thành phố chỉ trong vòng nửa giờ sau.

Nhưng phải đợi cho đến khi chiếc xe Peugeot của nàng đến xa lộ và hướng về Orléans nàng mới bắt đầu thư thái được. Dựa người sau tay lái, nàng buông tiếng thở dài thoải mái. Hôm nay là ngày mồng sáu tháng 12, và sau một tuần ở Paris, hầu hết thời gian này nàng đều chúi mũi vào công việc, đi giải quyết công việc của mình và làm một số việc nhỏ cho Gavin, cuối cùng nàng trở về Montfleurie thân yêu.

Vì đã thứ sáu, cho nên xe cộ trên đường sẽ đông, bởi lẽ mọi người đều đổ xô về nhà ở nông thôn. Nhưng trời mới xế trưa, thành ra xe cũng chưa đông lắm đến độ phải làm tắc nghẽn việc lưu thông. Nàng có thể lái xe với vận tốc đều đều, và vừa lái nàng vừa nghĩ đến Johnny Fortune.

Bỗng nàng đưa tay lấy cuốn băng mà Nell đã đưa cho nàng ở Beverly Hills và nàng đã bỏ vào trong cái túi xách du lịch trước khi rời căn hộ nàng ở trên đường Đại học, trong khu bùng binh thứ bảy, cách đây một thời gian ngắn. Nàng mới chỉ nghe được một phần vào đầu tuần chứ chưa nghe hết. Và rồi khi giọng anh vang lên trong xe, nàng bỗng cảm thấy lời ca của anh trong bài “You and Me, We Wanted it All” làm cho nàng buốt nhói tận tâm can.

Nàng ngạc nhiên khi thấy bài ca này làm nàng xúc động sâu sắc, xúc động hơn cả những bài hay khác nhiều.

Và khi nàng nghe anh hát, một nỗi buồn man mát chiếm lấy lòng nàng, và bất ngờ nước mắt trào lên mi. Nàng cảm thấy như bị mất mát cái gì, nàng nghĩ đến những điều, những việc đáng ra sẽ xảy đến với nàng, nhưng rồi nó đã xảy ra hoàn toàn khác với lòng nàng mơ ước. Lời ca buồn sâu đậm, chờn vờn ám ảnh. Và lời ca nghe sao mà như có vẻ lời tiên tri… Lời ca thật dễ làm nát lòng người, lòng mình. Nàng rất cảm thông điều này.

Johnny hát sang bài khác, giọng ca du dương của anh vẫn bao phủ quanh người nàng, và tự nhiên nàng nghĩ đến anh, nghĩ đến buổi tối mới đây họ cùng nhau trong nhà anh. Nàng thấy sao mà xa vời vợi đến thế. Nhưng tính ra chỉ mới cách đây hơn một tuần, khi nàng đến Beverly Hiu với Nell và Gavin, hai người bạn thân thiết, và gặp danh ca Johnny Fortune lần đầu, rồi bị anh ta cuốn hút một cách kỳ lạ. Bây giờ nàng đang lái xe vào trung tâm nước Pháp, và cũng đang lái vào một cuộc sống khác. Hai thế giới này khác xa nhau biết bao, cách xa nhau hàng ngàn dặm, và suy tư tình cảm của con người cũng khác nhau. Cái gì ở châu âu cũng qui củ hơn ở California, và không có vấn đề một sớm một chiều mà ta chuyển được nếp sống xô bồ cuồng nhiệt của Hollywood lừng danh sang nếp sống nặng về nghi thức của giai cấp quí tộc Pháp. Nell nói mãi điều này với nàng, trêu chọc nàng về hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt nhau, mặc dù cô bạn thân của nàng thừa biết nàng cố xoay sở để chuyển được cuộc sống một cách rất khéo léo và tài tình.

Hôm qua Nell đã gọi cho nàng từ New York, nói với nàng rằng số quà Giáng sinh nhiều vô kể sẽ được chuyến tàu hàng chở đến cho nàng vào cuối tuần, rồi nàng cười khúc khích và nói tiếp giọng rất tinh nghịch: – Johnny cứ nằng nặc hỏi mình về số điện thoại của cậu. Mình không biết ý kiến của cậu ra sao, cho nên mình đã đưa số điện thoại ở phim trường tại Luân Đôn cho anh ta. Rồi mình fax cho Aida ở phim trường, dặn bà đừng đưa số điện thoại cho ai hết. Không đưa cho một ai hết – Nell lại cười, và vẫn nghịch ngợm, cô ta nói thêm bằng giọng ỡm ờ: – Tất nhiên là mình nói mình làm theo lời cậu dặn, và nói rằng cậu không muốn nói chuyện với ai hết trong vài tuần, rằng cậu muốn nghỉ ngơi ở Montfleurie. Nhưng Rosie thân mến này, cậu hãy nghe mình, mình nói đúng đấy. Johnny buồn lắm. Anh ta đã bị cậu hớp hồn rồi, bạn thân mến à, đúng thế đấy, anh ta đã mê mẩn cậu rồi.

Rosie cười thầm, nghĩ đến thái độ coi thường của nàng khi nghe Nell nói như thế. Nhưng nàng phải công nhận rằng hôm qua nàng đã thấy hả dạ khi nghe Nell nói anh ta quan tâm đến nàng. Nàng nghĩ Johnny có cái gì đó rất đặc biệt, và nàng thích anh ta – thích lắm. Anh hoàn toàn không giống những người đàn ông nàng đã quen trước đây, và nàng nhận ra anh có tâm hồn rất đáng yêu. Rõ ràng nàng cảm thấy chắc nàng sẽ hết sức sung sướng khi gặp lại anh, nhưng không có cách nào nàng gặp được. Và nàng cũng không nên nghĩ đến anh ta nữa… ít ra, cũng không nên nghĩ đến. Tóm lại, có điều gì đó ngăn cản nàng nghĩ đến anh ta.

Thậm chí mình cũng không được phép đắm mình vào cảnh mơ mộng ban ngày như thế này nữa, Rosie nghĩ, và nàng ấn mạnh cái nút dừng của máy cát- xét trên xe. Lập tức giọng ca của anh im bặt, trong xe im lặng hoàn toàn.

Nàng lái xe một hồi, từ “ngăn cản” cứ lởn vởn trong óc nàng. Đây là một từ nghe tức cười khi nàng dùng cho mình, và tâm trí nàng lại quay về thời thơ ấu nàng nhớ đến một bộ phim cũ nàng đã xem trên tivi. Đó là phim Jane Eyre, bộ phim đóng từ tác phẩm cổ điển Anh tuyệt vời của nữ sĩ Charlotte Bronté, và là một tác phẩm nàng ưa thích nhất, cả sách lẫn phim.

Một cảnh trong tác phẩm vẫn còn in mãi rõ ràng trong đầu óc nàng: Cảnh Jane và ông Rochester trong nhà thờ làng, khi ông mục sư hỏi có gì “ngăn cản” trong hôn nhân của hai người không, trong nhà thờ bỗng nổi lên cảnh hỗn độn, kinh ngạc khi một người đàn ông bước ra lên tiếng nói rằng có sự ngăn cản thực sự. Có người vợ ngăn cản. Có người vợ điên tại… Người mà ông Rochester đã cưới khi ông còn trẻ, người hiện bị nhốt kín trong phòng áp mái, có mụ khùng Grace Poole chăm sóc, người đã đốt nhà.

Đấy có đủ thứ nguyên do ngăn cản, Rosie nghĩ, nguyên do này tệ hơn nguyên do kia.

Nàng bỗng tỉnh con mơ khi tiếng sấm vang lên và chớp xẹt ngang trời, rồi cơn mưa giông chợt đổ ầm xuống. Rosie cho càng gạt nước quay trên kính chắn gió trước xe, mắt chăm chú nhìn vào mặt đường. Nàng quên hết mọi sự vì bận chú ý đến cơn mưa đang xối xả đổ xuống, lái chiếc xe khéo léo chạy trên xa lộ, mặt đường bây giờ trở nên trơn trợt, đầy nước mưa rất nguy hiểm.

° ° °

Con sông Loire là sông dài nhất nước Pháp, trải dài hơn sáu trăm dặm, thượng nguồn bắt đầu từ vùng Cévennes chảy đến cửa sông đổ ra Đại Tây Dương nằm về phía Tây xứ Nantes. Mặc dù phần lớn con sông chảy qua những vùng bây giờ đầy trụ điện cao thế và trạm điện sơn trắng xóa – người Pháp thường gọi dòng sông này là Dòng sông nguyên tử – nhưng vẫn còn đến hai trăm dặm sông mang vẻ đẹp khủng khiếp.

Bờ sông Loire đặc biệt này chạy từ Orléans đến Tours rồi chảy qua một vùng xanh tươi đẹp đẽ có tên là Thung lũng hoàng đế. Vì ở đây có nhiều lâu đài tuyệt đẹp trong số ba trăm lâu đài danh tiếng của Loire được xây cất: Langeais, Amboix, Azay – Le Rideau, Close – Lucé, Chaumont, Chambord, Chiverny, Chinon và Chenonceau, chỉ kể ra một vài tên để dẫn chứng.

Ngay cả trong mùa đông, vùng này của sông Loire cũng khác với bất cứ nơi nào khác ở nước Pháp, ở đây êm ái hơn, và thật đáng yêu vì cảnh sắc xanh tươi thanh bình. Ít ra thì khung cảnh ở đây cũng như thế đối với Rosie. Đây là nơi nàng thích hơn bất cứ nơi nào trên thế giới, và sau khi rời Paris khoảng một giờ rưỡi, bây giờ nàng đang sắp đi vào vùng này, theo ý nàng thì đây là vùng tuyệt vời nhất.

Khi nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, mặt nàng chợt sáng lên vì sung sướng. Mưa đã tạnh từ lâu, ánh sáng trong như pha lê, bầu trời xanh dịu, chan hòa ánh mặt trời mùa dông, trời bồng bềnh trên dòng sông Loire lờ đờ chảy, nước một màu xanh ngắt, hai bên bờ cát trắng lấp lánh như bạc trong bầu không khí êm ái trong lành.

Mình sắp về đến nhà, nàng nghĩ, thái độ thay đổi từ sung sướng sang hồi hộp bồi hồi, sự hồi hộp khôn nguôi. Chẳng bao lâu như mình sẽ về đến nơi thật sự mình cư trú. Nơi ấy là MontFleurie, một lâu đài lớn của sông Loire, và với Rosalind Madigan thì đây là nơi kỳ diệu nhất trong số lâu đài ở vùng này.

Montfleurie nằm trong trung tâm thung lũng dài ở giữa Orléans và Tours, lâu đài này nằm kế bên lâu đài Chenonceau danh tiếng, một thời là nơi ở của Henry II, người tình Diane de Poitiers của ông, vợ ông, Catherine de Medicis, con trai Francis II của họ, và vợ ông là Mary Stuart, bà này thường được người ta gọi là Petite Reinette d’Ecosse – Bà hoàng nhỏ của xứ Ailen.

Montfleurie bắt đầu sinh hoạt như một lâu đài thời trung cổ, một pháo đài được xây dựng do Fulk Nerra, bá tước xứ Anjou, người chiến binh dũng mãnh vào thế kỷ thứ XI, ông ta có biệt danh là Hắc Ưng, vị cai trị vùng này, người xây dựng nên dòng dõi Angevin và triều đại Plantagenet, sau này lên ngôi ở Anh quốc.

Hai lần bị thần thiêu hủy và hai lần được xây dụng lại, lâu đài được thay đổi chủ rất nhiều lần trải qua thời gian trên ba trăm năm. Cuối cùng, vào thế kỷ XVI, bá tước hùng mạnh Montfleurie đã mua lại lâu đài ông ta ao ước bành trướng đất đai ở vùng Loire này. Ngoài ra, vị trí lâu đài ở gần Chenonceau rất quan trọng cho ông ta.

Philippe de Montfleurie đại quan, đại tư bản và địa chủ, đã chiếm giữ nhiều chức vụ chủ chốt trong chính phủ và là một triều thần quan trọng trong suốt triều đại ngắn ngủi của Francis II và vợ nhà vua là Mary Stuart. Ông liên minh chặt chẽ với người chú của bà hoàng trẻ là công tước xứ Guise, ông trở thành một nhân vật có thanh thế lớn, nắm hết hoạt động chính trị của ông và mối liên hệ với hoàng tộc mang lại.

Chính vào năm 1575 ông bá tước cho xây cất lại tòa lâu đài còn duy trì đến bây giờ. Ông đã tốn nhiều năm trời mới xây xong tòa nhà bằng đá vĩ đại vươn cao trên ngọn đồi nhìn xuống khắp thung lũng. Ông không tiếc của và đã xây nên tòa lâu đài kiểu thời phục hưng rất duyên dáng với tầm cỡ vĩ đại chưa từng có. Ông hoàn toàn chú tâm chú lực vào việc xây dựng tòa lâu đài, cho nên đến bây giờ nó vẫn còn đứng vững, còn mang vẻ mỹ miều tuyệt diệu cả ở bên trong lẫn bên ngoài, và đồ đạc trang hoàng khắp các phòng đều rất hấp dẫn.

Chẳng bao lâu, Rosie bỏ xa lộ dẫn vào Tours, nàng cho xe quành theo con đường thứ hai nằm ở Amboise, rồi nàng cho xe chạy chậm lại. Đến một chỗ dành cho xe ngừng, nàng ngồi lại một chốc như mọi khi nàng đi xa trở về, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh tòa lâu đài, thưởng thúc nét duyên dáng cổ xưa đầy ấn tượng, phi thời gian của tòa nhà, lòng nao nao nghĩ đến quá khứ xa xôi.

Nằm bên bờ sông Cher rực rỡ, một nhánh sông rẽ từ sông Loire, Montfleurie được xây cất bằng đá lấy ở vùng Loire, mặt đá trải qua bao năm tháng đã biến màu thành màu gần như trắng. Tòa nhà vươn cao trên đỉnh đồi, sừng sững như thế hằng bao thế kỷ nay, mặt đá màu trắng bạc lấp lánh huy hoàng dưới ánh mặt trời chiều trong sáng, những nóc nhà hình khối nón và những đụn tháp hình trụ in lên nền trời xanh biếc thành những đường viền đen thẫm.

Mấy phút sau, khi nàng lái xe qua chiếc cầu rút để vào sân trong ở phía trước tòa lâu đài, tim nàng đập thình thịch, vì quá xúc động. Chưa kịp thắng xe lại, cánh cửa bằng gỗ sồi lớn đã mở ra kêu kín kít và Gaston, người quản gia, đã chạy xuống tầng cấp trước.

Khi Rosie ra khỏi xe, ông ta bước nhanh đến chào nàng, nụ cười rộng nở trên môi.

– Chào bà Montfleurie! Chào bà! Chào bà! Gặp lại bà thật tuyệt! – Ông ta reo lên, đưa tay bắt tay nàng, lắc thật mạnh.

– Rất sung sướng gặp lại chú – Rosie đáp, nụ cười cũng rộng mở trên môi như ông. – Về lại đây thật tuyệt. Gaston, chú có vẻ khỏe mạnh đấy, còn Annie ra sao?

– Rất khỏe, thưa bà, chắc bà ấy sẽ rất sung sướng khi thấy bà về, chắc chắn thế. Bỗng chú cau mày, lắc đầu – Nhưng bà về sớm rồi. Ngài công tước cứ tưởng đến 5 giờ bà mới về. Thật đáng tiếc không có ông ở nhà.

– Không sao đâu, Rosie ngắt lời ông ta. Liếc mắt, nàng thấy một cô bé mặc áo đỏ chạy xuống tầng cấp về phía nàng. Nàng xin lỗi, vội vã chạy đến phía Lisette, cô bé nhào vào hai vòng tay nàng và nàng ôm chặt bé vào lòng.

– Mợ Rosie. Mợ Rosie! Cháu cứ ngỡ mợ không bao giờ trở về nữa.

Rosie ôm chặt cô bé 5 tuổi vào lòng, nàng rất thương cô bé. Nàng vuốt tóc, nâng cầm cô bé lên, nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé sáng sủa đang ngước lên nhìn nàng.

– Mợ nhớ cháu kinh khủng, cháu à – nàng nói nhỏ, dịu dàng, rồi hôn lên má Lisette. – Nhưng mợ về rồi đây, chúng ta sẽ ăn một lễ Giáng sinh tuyệt vời.

– Cháu biết, cháu biết – Lisette reo lên sung sướng.

Yvonne đang đứng gần đấy, mặt cười rạng rỡ. Chỉ vắng mặt có ba tháng mà cô gái lớn hẳn lên, Rosie nghĩ, mà lớn bổng lên thật nhanh. Nàng liền nhìn kỹ cô gái 18 tuổi: mái tóc màu đỏ tươi cuộn lại thành lọn lòa xòa trước trán, đôi môi con gái trinh nguyên tô chút son phớt hồng, khuôn mặt lấm tàn nhang phủ lên một lớp phấn mỏng.

Rosie nắm Lisette trong tay, dẫn cô bé cùng bước đến phía Yvonne, nàng lên tiếng:

– Xin chào, Yvonne thân yêu. Cô trông đẹp quá. Cô tự may áo đấy à?

Yvonne nắm chặt cánh tay Rosie, ghì mạnh nàng vào lòng, rồi hôn chùn chụt lên hai mả nàng.

– Tôi không tin cô lại về nhà, cô Rosie à. Ở nhà không có cô thật buồn, tất cả mọi người đều nhớ cô khi cô vắng mặt. Dạ đúng, chính em đã tự may áo, và dĩ nhiên là em học kiểu áo của cô.

– Tôi thấy rồi – Rosie cười, mà cô làm đẹp đấy. Tôi tính sẽ may cho cô một kiểu mới thật đẹp!

– Ồ thế sao! Thế thì tuyệt quá, thế là mơ ước của em thành sự thật rồi? Nhưng thôi, ta vào nhà đi. Collie đang đợi cô đấy, chị ấy mong gặp cô ghê lắm. Cô Rosie à, chị ấy tính từng ngày.

– Tôi cũng thế. Để tôi lấy cái túi xách đã, tôi đến ngay bây giờ. – Rosie bước lui đến chiếc xe và sau khi đã lấy cái túi xách du lịch ở chỗ ngồi trước xe, nàng quay qua Gaston, ông ta đang lấy vali và hành lý trong thùng xe ra. – Chú đem tất cả lên phòng tôi, cám ơn chú nhé, Gaston.

– Không có gì, thưa bà De Montfleurie, không có gì.

Rosie trở lại với Yvonne và Lisette, rồi cả ba cùng đi vào trong lâu đài, Lisette nói luôn mồm. Khi họ đi vào được nửa tiền sảnh rộng lát đá cẩm thạch thì Rosie chợt ngước mắt nhìn lên.

Trên đầu cầu thang lầu, Guy de Montfleurie mặc áo quần cưỡi ngựa đứng yên nhìn chăm chăm vào ba người.

Rosie điếng người một chốc, nàng đứng yên như phỗng, không tài nào nhích chân được, lòng thắt lại. Người nàng không muốn gặp ở Montfleurie lại là người đầu tiên nàng nhìn thấy.

Anh ta bước xuống cầu thang và đứng trước mặt nàng, một lát sau nàng mới lấy lại bình tĩnh.

Anh ta nhìn nàng chằm chằm. Nàng nhìn lại anh ta, cố giữ vẻ mặt tự nhiên, không để lộ cảm xúc gì.

Anh ta nói:

– Chúng tôi cứ ngỡ chiều tối cô mới về, cô Rosalind.

– Gaston đã nói cho tôi biết rồi.

Guy bước đến gần hơn, nhìn vào mặt nàng.

– Cô mạnh khỏe chứ, cưng?

– Khỏe, cám ơn anh. Còn anh?

– Cũng thế.

Im lặng một chốc không ai nói năng gì với nhau hết. Đoạn anh ta cười nửa miệng, một chân mày nhướng lên ra vẻ mai mỉa.

– Không hôn chào chồng sao?

Rosie vẫn yên lặng.

Anh ta cười:

– Xấu hổ thay. Nhưng tôi đã quen thói lạnh nhạt của cô rồi. Tôi quen lâu rồi. – Anh ta lại cười rồi bước tránh nàng đi qua tiền sảnh, quất nhẹ cây roi ngựa vào đôi ủng da. Đến cửa anh ta dừng lại, quay người, nói lớn – Tôi sẽ gặp lại cô, cưng à. Chúng ta sẽ cùng ăn tối với nhau.

Rosie hít vào một hơi dài. Nàng hết kiên người, đáp lại:

– Không ăn với bố anh và các cô ở đây thì tôi ăn ở đâu.

Nói xong, nàng quàng tay quanh Lisette, dẫn cô bé lên lầu, Yvonne bước theo sau.

Khi ba người lên đến giữa cầu thang, Rosie đưa mắt nhìn quanh những thứ quen thuộc: ngọn đèn chùm bằng thủy tinh xưa cổ khổng lồ treo trên trần nhà, những tấm thảm vào thế kỷ thứ X vì treo trên tường, những bức chân dung các tổ tiên họ De Montfleurie treo trên những bức tường khác, và nàng buồn rầu nghĩ đến Guy. Thật nhục nhã khi anh hoàn toàn khác bố anh, người ao ước đứa con trai duy nhất trở thành người có trách nhiệm chăm lo đến Montfleurie. Nhưng Guy nhu nhược, không có khả năng, ích kỷ và hư hỏng khốn nạn. Anh ta đã làm cho bố anh tuyệt vọng. Và anh ta đã làm cho nàng thất vọng.

Cách đây 8 năm, nàng đến làm dâu trong tòa lâu đài nguy nga tráng lệ này, một cô dâu trẻ, vợ trẻ của anh ta. Nàng hết sức yêu thương anh, ngưỡng mộ Guy de Montfleurie, vị bá tước tương lai. Nhưng mọi việc giữa hai người đã hỏng bét, mà lại hỏng rất nhanh. Chỉ lấy nhau trong vài năm, hai người đã phải sống ly thân. Bây giờ nàng cảm thấy không còn gì nữa với anh ta, còn chăng có lẽ chỉ còn một ít lòng thương hại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.