Tôi âm thầm tính toán, Từ Đào này lưu lại ở nhân gian có thể là vì tâm nguyện chưa dứt. Từ nguyên nhân cái chết của anh ta, rất có thể anh ta vẫn còn oán niệm đối với Ninh Uyển Hinh. Nếu như tôi có thể đưa anh ta đến gần Ninh Uyển Hinh, để anh ta hoàn thành tâm nguyện, thì có lẽ anh ta sẽ rời khỏi nhân gian.
Dĩ nhiên, đây chẳng qua chỉ là suy đoán của tôi thôi, vẫn không thể chắc chắn hoàn toàn. Nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới bây giờ.
Muốn đưa Từ Đào đến bên cạnh Ninh Uyển Hinh, đầu tiên tôi cần phải chiêu hồn.
Chiêu hồn, là việc mà những người thông hiểu huyền học đều phải học. Phương pháp chiêu hồn rất nhiều, trong sách của ông ngoại có ghi lại một vài cách lợi hại, chỉ dựa vào khí tràng tự thân là có thể chiêu hồn, hoặc là câu hồn, hoặc là diệt hồn.
Tôi chưa đạt đến cảnh giới này, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp bình thường nhất.
Tôi bảo bọn Triệu Dương đi ra ngoài mua một nắm hương, cùng với ngũ cốc và bát gốm, còn mình tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.
Bởi vì ngày hôm qua hồn phách của Từ Đào biến mất ở phòng vệ sinh, cho nên tôi quyết định tiến hành ở phòng vệ sinh.
Mấy người Triệu Dương bọn họ không hiểu nổi hành động của tôi, nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy kính sợ, không ai dám mở miệng, tự giác ra khỏi phòng.
Sau khi bọn họ đi, lúc này tôi mới lấy khóa trường mệnh của mình ra, sờ một cái lẩm bẩm: “Chị vợ, nhờ chị giúp đỡ tôi nhé. Nếu như gặp phải nguy hiểm, chị đừng có bỏ mặc tôi đấy.”
Khóa trường mệnh không có bất kỳ hồi âm nào, tôi nhét nó lại vào trong áo, hít sâu một hơi, đốt ba cây hương lên.
Tôi rải ngũ cốc ra mặt đất, khói mù chậm rãi bốc lên, toát ra vẻ huyền diệu, cũng khiến cho tôi trở nên nghiêm túc.
Tôi nhớ tới trong sách có nói, khi người giao thiệp với quỷ, nhất định nội tâm phải vững vàng, nếu như có sơ hở, sẽ rất dễ bị quỷ mưu hại. Vì vậy tôi gạt bỏ hết những suy nghĩ lan man trong đầu, cầm đũa lên gõ vào chiếc bát gốm đựng đầy nước, nhàn nhạt nói: “Từ Đào, tôi lấy ngũ cốc làm dẫn, hương khói truy điệu, mời anh hiện thân gặp mặt.”
Nếu muốn gọi hồn phách của một người chết ở xứ lạ, đối với tôi mà nói là rất khó. Bởi vì cách quá xa, cần dẫn độ, mà việc dẫn độ này không thể nói chính xác, có thể quỷ hồn ở bên ngoài, có thể ở âm phủ. Đạo hạnh kém mà miễn cưỡng chiêu hồn thì rất dễ bị phản phệ, không cẩn thận còn dụ ác quỷ tới.
Nhưng hồn phách của Từ Đào ở ngay tại phòng ký túc, tiết kiệm được quá trình dẫn độ này, trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Tôi gõ bát gốm, trong miệng lẩm bẩm: “Đãng đãng du hồn, nơi nào lưu tồn, ba hồn sớm giáng, bảy phách tới đây. Bờ sông dã ngoại, miếu thờ trang thôn, cung đình lao ngục, phần mộ núi rừng, sợ bóng sợ gió, mất mác thật hồn, kim phong năm đường du đạo tướng quân. Ta hiện hiệu ngươi, cố ý kiếm tìm, thu hồn phụ thể, giúp lên tinh thần, thiên môn mở, địa môn mở, ngàn dặm đồng tử đưa hồn tới…”
Đây cũng không phải khẩu quyết thâm ảo gì, mà là sớ câu hồn, thần chú dùng để chiêu hồn.
Nhắc tới cũng thần kỳ, ngay tại thời điểm tôi tụng sớ câu hồn, tinh thần vốn vô cùng minh mẫn bắt đầu suy yếu đi nhanh chóng. Ở cái gõ bát thứ bốn mươi chín, cả người đã mệt mỏi không chịu nổi. Cho dù có cảm giác tâm lực quá mệt mỏi, nhưng tôi biết, bây giờ đã đến thời khắc quan trọng nhất, thành hay không, chính là ở lúc này đây.
Tôi cắn đầu lưỡi một cái, cảm giác đau đớn khiến tôi tỉnh táo hơn rất nhiều. Tôi cắm chiếc đũa vào trong bát sứ, nghiêm nghị quát lên: “Từ Đào, còn không hiện thân!”
Đũa được cắm vào bát nhưng lại không có cảm giác tiếp xúc, tôi buông tay ra, chiếc đũa giống như cây lục bình không rễ, lơ lửng trên mặt nước. Cùng lúc đó, bát nước cũng biến thành đục ngầu.
Ba cây hương cháy nhanh đến mức mắt thường cũng có thể thấy được, ngũ cốc tròn mẩy cũng từ từ khô đét. Trong làn khói mờ trước mặt dần xuất hiện một bóng người hư ảo tái nhợt, nhìn tôi chòng chọc.