Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 43: Giải quyết



Trương Tiểu Đạo vèo một cái nhảy dựng lên: “Ở đâu?”

Mao Cửu xách cậu trở về: “Ở đây đợi.”

Lục Tu Giác nhìn qua, Mao Cửu liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Lục Tu Giác hiểu ý, ném cho cậu một cái tai nghe Bluetooth: “Tuỳ thời liên hệ.”

Mao Cửu im lặng một chút, cậu nói phối hợp thích đáng vốn nghĩ là đánh giá giá trị vũ lực của đối phương, sau đó ăn ý phối hợp. Cậu đã quên còn có khoa học, khoa học thúc đẩy công nghệ, công nghệ phục vụ cho chúng ta.

Đeo tai nghe Bluetooth lên tai, Mao Cửu gật đầu tỏ vẻ có thể tiếp tục.

Lục Tu Giác lên lầu hai nghênh chiến Thảo Quỷ Bà, Mao Cửu bước tới trước mặt Dư Tiêu Hồn, đè hắn lại: “Nằm xuống.”

Dư Tiêu Hồn hỏi: “Trên đất hả?”

“Nằm ở đâu tiện thì nằm.”

Dư Tiêu Hồn dứt khoát nằm xuống sàn nhà, Trương Tiểu Đạo ngồi xổm bên cạnh hắn, có chút lo lắng.

Mao Cửu cầm bình rượu trắng, ngón tay cái nhếch lên, mở nắp.

Đưa tay cầm lấy một cái chén, bỏ chu sa, pha thêm rượu trắng, rắc thêm một ít dược liệu đã nghiền thành bột phấn vào theo tỉ lệ, sau đó quấy lên.

Trương Tiểu Đạo nhìn có chút ngạc nhiên, bởi vì cậu vẽ bùa chỉ cần dùng chu sa hoà với rượu trắng, chưa từng nghe nói phải thêm thứ khác vào.

Mao Cửu nói: “Bùa chú bình thường chỉ cần chu sa và rượu trắng, bùa chú đặc thù thì cần phải có dược liệu phối hợp vào cùng với mực nước.”

“Nói vậy thì tôi hình như đã từng nhìn thấy, cha lúc vẽ bùa luôn phải chuẩn bị dược liệu trước mấy ngày, ban đầu tôi còn tưởng ông ấy sợ cơ thể bị hao tổn quá lớn nên mới dùng để bồi bổ thân thể.”

Dư Tiêu Hồn nghe thấy nhịn không được mỉm cười, nghe vậy là biết Trương Tiểu Đạo bình thường học tập đạo thuật khẳng định ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.

Mao Cửu lấy bút lông ngẩng đầu nói với Dư Tiêu Hồn: “Sẽ rất đau, cố chịu một chút.”

Dư Tiêu Hồn nói: “Tôi biết, cảm ơn.”

Mao Cửu để Trương Tiểu Đạo giữ lại tay chân Dư Tiêu Hồn: “Tôi phải vẽ bùa trên người hắn, bùa sẽ làm cổ trong cơ thể hắn sinh ra bất an, thúc đẩy chúng sớm nở ra. Một khi nở sẽ hút máu theo bản năng, quá trình này sẽ rất đau đớn.”

Trương Tiểu Đạo gật đầu: “Tôi sẽ chặn tay chân anh ấy.”

Tay Mao Cửu nhẹ run, bút lông chấm chu sa vẽ bùa dọc theo kinh mạch của Dư Tiêu Hồn, chỉ vẽ một lần. Một lần vẽ đã tốn mất nửa tiếng, vẽ xong, trên mặt cậu bao phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Lúc một bút cuối cùng hoàn thành, trên mặt Dư Tiêu Hồn bắt đầu xuất hiện biến hoá. Cơ bắp trên mặt run rẩy, cơ thể bằng mắt thường có thể thấy được có mấy chỗ nổi lên, hết đợt này đến đợt khác, giống như bên trong có một thứ gì đó đang sinh động nhảy lên.

Nhưng mấy thứ này chuyển động mang tới thống khổ cho Dư Tiêu Hồn, hắn cắn răng, đau đớn khiến trên mặt hắn ướt một tầng mồ hôi, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ. Trương Tiểu Đạo áp chế tay chân sức lực càng ngày càng lớn của Dư Tiêu Hồn, cuối cùng cơ hồ cả người đều đè lên người Dư Tiêu Hồn.

Mao Cửu buông bút lông, nói: “Bắt đầu nở.”

Cậu đứng dậy lấy một chậu máu heo tới, đổ vào một ít dược liệu đã nghiền thành bột phấn, sau đó đặt cạnh tay phải Dư Tiêu Hồn.

Có lẽ là ngửi được mùi máu tươi, Cổ trùng càng thêm hưng phấn. Hơn nữa, mẫu cổ đã tới gần làm chúng nó càng thêm vui vẻ nhảy nhót, nhanh chóng nở ra. Tư vị cổ trùng ở trong mạch máu chúc mừng, tuyệt đối không ai muốn nếm thử.

Dư Tiêu Hồn thống khổ đến thiếu chút nữa áp không được tiếng kêu thảm thiết, Trương Tiểu Đạo cả người đè trên người hắn kinh hoảng hỏi Mao Cửu: “Cửu ca, làm sao bây giờ?”

“Cần phải chờ.”

Chờ tới khi toàn bộ cổ trùng đều nở ra, cho dù chỉ để lại một con cũng mang tới hậu hoạn. Đột nhiên chuông cửa vang lên, Mao Cửu nhíu mày, lúc này còn có ai tới?

Mao Cửu dặn dò Trương Tiểu Đạo đè lại Dư Tiêu Hồn đừng buông tay, đứng dậy đi tới cửa, hỏi: “Ai?”

Ngoài cửa yên lặng một lát, sau đó một thanh âm vang lên: “Bất động sản (物业).”

Mao Cửu trầm mặc một lát, cậu cảm thấy thanh âm này có chút kì lạ, cứng nhắc cứng đờ, giống như ghi âm. Nghĩ nghĩ một chút, nhìn ra ngoài từ chỗ mắt mèo, chỉ thấy một mảnh tĩnh mịch tối đen. Cậu lùi lại một bước, lại hỏi: “Ai?”

Lúc này qua một lúc lâu cũng không có người trả lời.

Mao Cửu xoay người đi vài bước đột nhiên phát hiện không đúng, hành lang bên ngoài có đèn, thông thường sẽ thắp sáng cả đêm. Cậu nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo, chỉ có một mảnh tối đen, hẳn là có người ở ngoài cửa cũng đồng thời nhìn vào từ mắt mèo. Trong mắt người sẽ có ảnh ngược, lúc cậu nhìn ra ngoài không nhìn thấy ảnh ngược của mình trong đó, nhưng đôi mắt của người chết thì không có ảnh ngược.

Vừa nghĩ thông, cửa phát ra một tiếng phịch, bị đá văng. Đó là cửa thiết kế chống trộm, người thường không thể đá mở được.

Mao Cửu xoay người, tránh thoát một chân quét tới, ổn định lại thì phát hiện bên ngoài có ba người đứng, một nam hai nữ. Tất cả đều mặt không biểu tình, ánh mắt dại ra, tay chân cứng đờ.

“Hành Thi?”

Không cần phải xác nhận thêm gì, ba cái Hành Thi đều tấn công tới, cũng không biết ứng biến, nhìn Mao Cửu vòng qua bình phong kính mờ ngăn cách, mà ba cái Hành Thi trực tiếp dùng thân thể đụng vào là biết.

Mao Cửu quay đầu, chỉ thấy trên người ba cái Hành Thi nhiều ít đều cắm mảnh pha lê vỡ, không khỏi nhướng mày: Hoàn toàn không biết đau đớn?

Trương Tiểu Đạo nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn: “Cửu ca?”

Mao Cửu chắn trước mặt cậu: “Đừng phân tâm, tôi giải quyết bọn họ.”

Trương Tiểu Đạo đáp ứng, hết sức chuyên chú áp chế Dư Tiêu Hồn động tác đang bắt đầu bạo lên.

Mao Cửu ứng đối ba cái Hành Thi phía trước đang sải bước đi tới, bỗng nhiên xoay người, tay đỡ sô pha lộn ngược ra sau, nhảy lên bàn trà, cầm hai thanh phù bình quải trên bàn.

Mỗi tay bổ lên đầu một cái Hành Thi, sau đó mượn lực nhảy lên, hai chân đá lên ngực nam Hành Thi, ngăn cản chúng đi tới, nhưng Hành Thi không biết đau đớn, bởi vậy phản ứng nhanh chóng, sẽ không bởi vì ăn đau mà khựng lại, sức lực Hành Thi lại cực kỳ lớn, rất nhiều lần Mao Cửu cũng bị nhấc lên.

Mũi chân trái chỉa xuống đất, chân phải chống chân tường, Mao Cửu bị nam Hành Thi vây lại trong góc. Dư quang khoé mắt thoáng nhìn một nữ Hành Thi không coi ai ra gì đi về phía Trương Tiểu Đạo, Mao Cửu ánh mắt rung động, hung hăng quăng phù bình quải trong tay ra, ngay giữa cẳng chân nữ Hành Thi.

Lực đạo này đủ để đánh gãy cẳng chân nữ Hành Thi, nữ Hành Thi không biết đau đớn, chân gãy cũng không vấn đề gì. Nhưng khối thân thể này vẫn là phàm thai, xương cốt bị chặt đứt vẫn gây trở ngại tới việc đi đường.

Mao Cửu trở tay hung hăng nện thanh phù bình quải còn lại lên cánh tay nam Hành Thi trước mắt, đánh thẳng lên khớp xương, đánh nát hai tay của hắn. Nam Hành Thi muốn giơ tay bắt Mao Cửu, lại bởi vì khớp xương bị vỡ mà không thể khống chế.

Mao Cửu thuận thế đánh lên khớp xương tứ chi của nam Hành Thi, đập cho tất cả đều nát đến khi không thể nhúc nhích. Sau đó dùng cùng một phương thức như vậy đánh nát khớp xương một nữ Hành Thi khác.

Lúc này, khớp cương của ba cái Hành Thi đều nát, giãy giụa trên mặt đất chỉ có thể mấp máy thân thể, rất giống sâu.

Mao Cửu thở phì phò, đối phó với mấy cái Hành Thi sức lực vô cùng lớn cũng rất tốn sức. Xoay người tìm một cái ly thuỷ tinh, vứt một cái hoả phù vào, đốt gần hết thì úp lên miệng Hành Thi.

Một lát sau liền có một con cổ trùng nho nhỏ chịu không nổi nóng, chui ra, Mao Cửu đổ chút rượu trắng, bật lửa đốt.

Cổ trùng bên trong ba cái Hành Thi đều bị Mao Cửu dùng cùng một cách lấy ra, sau khi lấy ra cả ba cái đều không nhúc nhích nữa, đã trở thành một khối thi thể bình thường.

Lúc này Trương Tiểu Đạo đã áp chế không được Dư Tiêu Hồn, cả người đều bị văng ra. Sau khi bị văng lại tiến lên đè xuống, lại phát hiện Dư Tiêu Hồn cực kỳ đau đớn, cơ thể hắn hiện lên rất nhiều thứ dài dài nho nhỏ, dường như là cổ trùng bạo động.

Trương Tiểu Đạo bị ý nghĩ này doạ sợ, vội vàng gọi Mao Cửu.

Mao Cửu đi tới, nhìn thoáng qua tình huống.

“Cổ trùng đều nở ra, bởi vì quá nhiều cho nên bắt đầu tranh đoạt chất dinh dưỡng vì vậy mới bạo động.”

Mao Cửu nói xong câu đó, cầm lấy một con dao nhỏ cắt lên cánh tay Dư Tiêu Hồn. Vứt dao qua một bên, một tay cầm chặt tay Dư Tiêu Hồn, ngón trỏ và ngón cái tay còn lại nhấn lên một cái huyệt vị trên bả vai Dư Tiêu Hồn.

Dư Tiêu Hồn liền mềm nửa người, cho dù giãy giụa cũng chỉ là biên độ nhỏ. Trương Tiểu Đạo thấy vậy càng thêm bội phục.

Mao Cửu nói với cậu: “Bưng máu tới, để ở đây.”

Trương Tiểu Đạo mang chậu máu tới cạnh tay phải Dư Tiêu Hồn, nhắm ngay miệng vết thương kia.

“Đợi lát nữa, cho dù nhìn thấy cái gì cũng tuyệt đối đừng run rẩy, đừng doạ tới cổ trùng.”

Trương Tiểu Đạo gật đầu, nhịn không được hỏi: “Cửu ca, cổ trùng chịu chạy ra không?”

Mao Cửu nói: “Không muốn cũng phải muốn. Một là đuổi bọn chúng ra, làm cho bọn chúng biết ở trong cơ thể Dư tiên sinh không thể hút được máu còn sẽ gặp nguy hiểm. Hai là bên ngoài có đồ ăn. Ba là, mẫu cổ ở đây.”

Lúc trước vẽ bùa lên cơ thể Dư Tiêu Hồn đã có tác dụng, bên trong chu sa bỏ thêm dược liệu cổ trùng không thích, dược liệu thẩm thấu qua lỗ chân lông vào trong da. Cổ trùng bắt đầu bạo động, nhận thấy nguy hiểm, muốn chui ra.

Hơn nữa, bùa kia vốn có tác dụng trừ tà, khiến cho cổ trùng cảm thấy không thoải mái.

Mặt khác, bởi vì mẫu cổ ở đây, làm cho bọn chúng cảm thấy yên tâm.

Cổ trùng ở trong cơ thể Dư Tiêu Hồn cảm thấy nguy hiểm lại không thể ăn được gì, trái lại bên ngoài, vừa có đồ ăn vừa an toàn, đương nhiên sẽ điên cuồng chạy ra.

Nhưng trong quá trình chạy ra này sẽ làm kí chủ cảm thấy đau đớn.

Mao Cửu cầm bình rượu trắng đổ cho Dư Tiêu Hồn uống: “Rượu làm nhiệt độ cơ thể người biến hoá, máu gia tốc lưu động, sẽ làm cổ trùng cảm thấy không thoải mái.”

Dư Tiêu Hồn nghe lời uống rượu trắng, uống được khoảng nửa bình thì Mao Cửu không cho hắn uống nữa. Rượu trắng nếu uống nhiều sẽ bị ngộ độc cồn, lúc này sắc mặt Dư Tiêu Hồn có chút hồng, ánh mắt vẫn thật tỉnh táo.

Hắn bình thường đi giao tiếp nhiều, không dễ say.

Mao Cửu nhìn chằm chằm miệng vết thương trên tay phải Dư Tiêu Hồn, trên miệng vết thương không có máu, chỉ thấy da thịt bị lộ ra bên ngoài.

Bỗng nhiên, có một sợi tơ màu hồng nho nhỏ nhô đầu ra, tựa hồ ngửi được mùi máu tươi, bò ra. Nếu nhìn chằm chằm sẽ thấy tốc độ nó rất chậm, kỳ thật chỉ trong nháy mắt nó đã bò tới gần chậu máu.

Đó là một con trùng nhỏ màu đỏ trong suốt như sợi tơ, chỉ lớn bằng ngón út, chính là Cổ Trùng hút máu.

Chỉ nhìn một con thì không cảm thấy gì, nếu là một trăm, một ngàn con, da gà lập tức tầng tầng lớp lớp nổi lên. Tay Trương Tiểu Đạo không khỏi run rẩy một chút, da gà không khống chế được mà dựng lên.

Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mao Cửu, vẻ mặt đối phương trấn định đạm nhiên, tức khác trong lòng sinh ra kính nể. Mao Cửu còn nhấc tay ép lên cánh tay Dư Tiêu Hồn, ép tất cả cổ trùng bên trong ra.

Thật nhanh, nửa cái chậu đường kính 30 cm toàn là cổ trùng, vặn vẹo qua lại hút máu, không khỏi tê dại da đầu.

Mao Cửu kiểm tra thân thể Dư Tiêu Hồn, xác nhật tất cả cổ trùng đã bị dẫn ra xong, kêu Trương Tiểu Đạo buông chậu máu. Trương Tiểu Đạo nhanh chóng buông ra.

“Lấy hoàng bố (tấm vải màu vàng) trên bàn lại đây.”

Trương Tiểu Đạo nhảy lên, nhanh chóng lấy hoàng bố đưa cho Mao Cửu.

Mao Cửu tiếp nhận, dùng hoàng bố bọc lấy chậu, bọc thật kín, sau đó chấm bút lông vào chu sa vẽ bùa. Mắt thường có thể thấy cổ trùng bên trong chậu bắt đầu bất an quay cuồng, ý đồ chui ra khỏi hoàng bố. Nhưng bởi vì bên trong chu sa có dược liệu khắc chế cổ trùng, chúng nó chui ra không được.

Vẽ xong bùa, Mao Cửu dùng lửa thiêu huỷ toàn bộ cổ trùng bên trong.

Những con cổ trùng này một khi rời khỏi độ ấm thích hợp thì không thể sinh tồn, cho nên trước đó bọn họ đã chỉnh chậu máu đến nhiệt độ thích hợp. Nhưng vì để phòng ngừa bọn chúng nhận thấy độ ẩm không đúng, nhanh chóng trở lại trong cơ thể Dư Tiêu Hồn, cho nên Mao Cửu vẫn lựa chọn thiêu chết chúng nó.

Tưới rượu trắng lên, lửa chạm vào rượu trắng, trong khoảnh khắc bốc lên cao. Cổ trùng ở trong chậu gặp phải tai hoạ ngập đầu, phát ra tiếng thét chói tai rất nhân tính hoá.

Cùng với tiếng thét khiến người líu lưỡi kia, còn có tiếng thét của nữ nhân trên mái nhà.

Mao Cửu dùng sức xoa da gà trên cánh tay, quá ghê tởm!

Tay chạm lên tai nghe Bluetooth, nói: “Có thể rồi!”

Lục Tu Giác như bình thường đi lên lầu hai, trên lầu một mảnh tối đen, hắn lập tức đi vào phòng tập thể thao — đó là phòng hắn dùng để làm phòng tập, trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ tốn thời gian ở đó tập thể hình. (Siêng zl:vvv)

Bật công tắc, một loạt bóng đèn thon dài tiết kiệm điện toàn bộ sáng lên. Cảnh tượng bên trong phòng tập nhìn không sót thứ gì, đều là thiết bị tập thể hình, phía trước còn có một cái cửa sổ thuỷ tinh sát đất.

Bên ngoài nhà, Thảo Quỷ Bà đi theo Lục Tu Giác, từ ban công leo lên bên ngoài cửa sổ sát đất. Cửa sổ có một bức màn, màn lúc này đóng lại, che lại tình cảnh bên trong, chỉ có một khe hở có thể nhìn vào bên trong, nhưng phạm vi rất hạn chế.

Tứ chi Thảo Quỷ Bà vặn vẹo bám lên cửa kính, một đôi con ngươi như trùng thú không có cảm xúc gì nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Tu Giác bên trong.

Lục Tu Giác đưa lưng về phía Thảo Quỷ Bà, khoé môi mang theo nụ cười, rũ mắt nhìn chằm chằm kiếm đồng tiền Mao Cửu đưa trên tay.

Kiếm đồng tiền vốn chính khí lẫm nhiên, nhưng dù sao cũng là thứ đã tồn tại hơn một ngàn năm, lại từng chém giết vô số yêu ma tà đạo, nhiều ít cũng mang theo chút sát khí. Sát khí này thật ra lại quen thuộc với Lục Tu Giác, nắm trong lòng bàn tay cũng không mấy bài xích.

Lục Tu Giác vẫy vẫy kiếm đồng tiền, cảm thấy vẫn rất thuận tay.

“Tuy rằng chưa từng dùng kiếm, nhưng cũng coi như thuận tay.”

Bên ngoài cửa sổ, ngón tay Thảo Quỷ Bà nhẹ nhàng gõ lên kính, đầu ngón tay bò ra một con giống như rắn rết. Nó phun ra một chút nước bọt, lập tức ăn mòn cửa sổ thành một cái động lớn bằng nắm tay, cánh tay Thảo Quỷ Bà vói vào qua cái động này, mở cửa sổ từ bên trong, sau đó bò vào.

Tứ chi Thảo Quỷ Bà đều nằm sấp trên mặt đất, linh hoạt như rắn, chậm rãi bò tới gần Lục Tu Giác.

Lục Tu Giác rũ mắt, nhìn chằm chằm thiết bị trước mặt. Thứ này có phản quang, nói cách khác, tình cảnh ở sau lưng là cái gì hắn đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Thảo Quỷ Bà bỗng nhiên khởi động nửa người trên, mười ngón tay mọc ra móng tay màu đen sắc bén như đao, hung hăng cào về phía Lục Tu Giác.

Ầm một tiếng, móng tay đụng phải kiếm đồng tiền, vì quá dùng sức mà phát ra một chuỗi tia lửa, cùng với thanh âm cực kỳ chói tai.

Thảo Quỷ Bà nhanh chóng lùi lại, móng tay tổn thương một ít. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm kiếm đồng tiền, sau một lúc lâu mới âm trầm nói: “Ngươi quả nhiên là thiên sư trừ tà!”

Lục Tu Giác lắc lắc kiếm đồng tiền, nhìn lướt Thảo Quỷ Bà, bỗng nhiên bộc phát sát khí mãnh liệt. Hắn dùng ngữ khí còn âm trầm gấp mười lần Thảo Quỷ Bà nói: “Ngươi biết ngươi làm sàn nhà bẩn biết bao nhiêu rồi không?” (Trọng điểm anh êy…)

Thảo Quỷ Bà: “…”

Tốt xấu gì cũng là nữ nhân, bị trực tiếp chỉ mặt mắng bẩn quả thật khó mà nhịn được. Thảo Quỷ Bà thẹn quá thành giận, phẫn nộ chuyển động tứ chi, vô số cổ trùng bò ra từ trong người, cổ trùng giống như rắn, dài cỡ cánh tay đàn ông trưởng thành, rộng cỡ ngón tay cái.

Những con cổ trùng đó bống phương tám hướng bò tới, vây quanh Lục Tu Giác.

Thảo Quỷ Bà âm trầm cười, thanh âm vẫn thật mềm ngọt: “Thiên sư, nhiều cổ trùng như vậy, ngươi giết được không?”

Lục Tu Giác lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thảo Quỷ Bà một cái, bình tĩnh móc hơn mười lá bùa Mao Cửu cho trong túi ra. Bật lửa đốt ném vào giữa đám cổ trùng.

Nháy mắt, lửa lớn lan tràn, nhưng lại chỉ đốt cổ trùng. Cổ trùng bị đốt xong, lửa cũng tắt.

Lục Tu Giác không thể không tán thưởng Mao Cửu là thiên tài.

Trong lòng Thảo Quỷ Bà run rẩy, nàng không nghĩ tới năng lực của Lục Tu Giác lại vượt qua tính toán của mình.

Lục Tu Giác lợi hại như vậy thì càng không thể buông tha đối phương. Miễn phải để lại cho Hắc Vu một cái hoạ lớn trong tương lai, cần phải nhanh chóng diệt trừ!

Tưởng tượng như vậy, Thảo Quỷ Bà không lùi, ngược lại sát ý càng nặng. Nàng chậm rãi đứng lên, cởi trường bào màu đen, lộ ra thường phục Hắc Vu Tương Tây bên trong ra.

Thảo Quỷ Bà nhìn qua là một thiếu nữ mười tám tuổi thanh xuân, trên mặt trang điểm đậm, thật xinh đẹp. Nhưng lại có một loại cảm giác bất an kì quái, giống như tuổi tác vào dung mạo không phù hợp.

Dáng người Thảo Quỷ Bà cực kỳ mềm mại, giống như con rắn vậy, lúc nhìn chằm chằm con mồi thì yên lặng bất động, tìm kiếm thời cơ đánh lén. Đột nhiên, thân hình nàng nhanh như tia chớp đánh úp về phía Lục Tu Giác.

Lục Tu Giác nâng kiếm đồng tiền ngăn cản công kích, tốc độ của đối phương thật nhanh, chiêu thức công kích lại cực kỳ quỷ dị, đa phần là xuất chiêu tuỳ ý, nhưng chiêu nào cũng trí mạng. Lục Tu Giác tiếp mấy chục chiêu mới thăm dò được chiêu thức của đối phương.

Chiêu thức nhìn như quỷ dị, kỳ thật chủ yếu vẫn là nhanh. Bởi vì tốc độ nhanh, công kích đều vào chỗ trí mạng cho nên nhìn như chiêu thức rất quỷ dị. Muốn phá chiêu lại rất đơn giản, hoặc là đủ cứng, hoặc là nhanh hơn nàng.

Lục Tu Giác sau khi biết làm sao đối phó, tốc độ cùng công kích đều thay đổi, chuyển thủ thành công, tốc độ nhanh chóng, thậm chí còn nhanh hơn Thảo Quỷ Bà.

Lục Tu Giác vòng ra phía sau Thảo Quỷ Bà, thân hình như quỷ mị. Kiếm đồng tiền lướt qua cổ Thảo Quỷ Bà, cắt vào da thịt của nàng ta. Thảo Quỷ Bà cả kinh, thân hình giống như rắn, cổ vặn sang một góc độ cực kỳ xảo quyệt tránh thoát gông cùm xiềng xích của Lục Tu Giác.

Thảo Quỷ Bà tránh thoát được nhưng cổ vẫn bị thương, bị kiếm đồng tiền cắt qua một chút, toả ra hắc khí.

Nàng duỗi tay chạm đến vết thương trên cổ, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm Lục Tu Giác có chút kinh sợ, càng thêm quyết tâm giết đối phương không thể nào xoá bỏ.

Quyết tâm kiên định kia làm Lục Tu Giác liên tưởng đến võ sĩ của đất nước nào đó, làm cho hắn trong nháy mắt cảm thấy thân phận chân chính của Thảo Quỷ Bà vẫn còn phải suy nghĩ kĩ.

Thảo Quỷ Bà gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tu Giác, tháo đai lưng, cởi áo trên. Khoé môi mang theo một nụ cười điên cuồng, áo trên bị cởi, lộ ra một cái yếm.

Nàng vươn tay vòng ra sau cổ kéo dây yếm, thấy Lục Tu Giác không chớp mắt nhìn, trong lòng mang theo trào phúng.

“Lục Lục thiếu thích thân thể của ta không? Có muốn tới… ừm ~ ôm ta?”

“Không cần.” Lục Tu Giác dứt khoát nhanh chóng, không chút nể tình cự tuyệt, sau đó còn ác độc không biết xấu hổ đánh giá: “Xấu.”

Không chờ Thảo Quỷ Bà kịp phản ứng lại, hắn bỏ thêm một chữ: “Bẩn.”

Nói thật, chỉ bằng hai chữ này, Thảo Quỷ Bà đều sẽ ngàn dặm cũng truy sát Lục Tu Giác.

Thảo Quỷ Bà sắc mặt dữ tợn, hung hăn kéo dây yếm, lộ ra thân thể xấu xí ghê tởm lại già nua. Vặn vẹo lại quái dị như vậy, một gương mặt tuổi trẻ lại có thân thể bà lão, giữa bụng còn có một vết sẹo màu đen xấu xí. Vết sẹo vỡ ra, giống như một cái miệng thẳng đứng như một cái giác hút, bên trong mọc đầy gai ngược.

Lục Tu Giác: “…” Cho nên mới nói vừa xấu vừa dơ, nói thật cũng không cho người ta nói hả?

Thảo Quỷ Bà nhào về phía Lục Tu Giác, Lục Tu Giác né tránh, dư quang khoé mắt nhìn thấy một cái bóng đang lao tới, nhanh chóng xoay người tránh thoát.

Chỉ thấy chính giữa máy tập bằng thép bị cuốn bằng một cái đầu lưỡi, trực tiếp bị ăn mòn thành hai đoạn, Lục Tu Giác nhìn theo đầu lưỡi lên trên, quả nhiên là xuất phát từ cái miệng giữa bụng Thảo Quỷ Bà.

Đầu lưỡi kia thực linh hoạt, tốc độ rất nhanh, quan trọng nhất là có chứa chất dịch ăn mòn đục ngầu. Quét ngang qua ăn mòn rất nhiều máy tập bằng thép trên đường, Lục Tu Giác trốn khắp nơi, bởi vì đầu lưỡi vừa linh hoạt vừa có thể tự do co duỗi khiến hắn không cách nào lại gần Thảo Quỷ Bà.

Lục Tu Giác vừa chạy trốn, vừa thoáng nhìn thấy cái lưỡi sẽ cuốn một vài thứ đồ vật nhỏ vào miệng ăn luôn, hoặc là khi nó bị chọc giận cũng sẽ cuốn được gì thì ăn đó, mà trong quá trình nó ăn, Thảo Quỷ Bà sẽ lộ ra biểu tình như tới cao trào. (Mô phật:vvvv)

Đây là sơ hở!

Lục Tu Giác vừa chạy, vừa ném những thứ xung quanh tới, phát huy năng lực như đua xe của mình, chạy vòng quanh khúc khuỷu theo quỹ đạo giống như đang đua xe trên quốc lộ, mỗi khi đầu lưỡi sắp đụng tới hắn, hắn liền tăng nhanh tốc độ, làm cho cái lưỡi kia lần nào cũng chỉ cuốn được một vài thứ vô dụng.

Mắc mưu vài lần, nó cuối cùng cũng phẫn nộ, Lục Tu Giác chọn lúc nó cuốn đồ vào miệng nhấm nuốt thì quay người ném văng kiếm đồng tiền trong tay ra, như mũi tên rời cung nhanh chóng bắn về phía Thảo Quỷ Bà.

Giây tiếp theo, kiếm đồng tiền bị đầu lưỡi quấn lấy, sắp sửa đưa vào miệng. Nhưng Thảo Quỷ Bà quá đắc ý, muốn khoe mẽ, mới vừa ngẩng đầu lại đối diện một cái họng súng.

Lục Tu Giác không biết từ khi nào cầm một khẩu AK47 (mé:”>>>) đối diện với phần đầu Thảo Quỷ Bà, mỉm cười chào một tiếng, sau đó bóp cò súng. Trên mặt Thảo Quỷ Bà còn treo hai loại biểu tình đắc ý chen lẫn sợ hãi, giây tiếp theo, cả cái đầu đều bị nổ thành cặn bã.

Lục Tu Giác thu súng: “Ngu xuẩn.”

Phòng tập có một ngăn tủ, bên trong là một loạt súng. Có súng mà không dùng là đồ ngốc. Lục Tu Giác là sniper, chứ không phải kiếm khách. Đương nhiên vào thời khắc mấu chốt thì phải dựa vào súng bắn bạo đầu đối phương.

Chán ghét nhặt kiếm đồng tiền bị làm bẩn lên, Lục Tu Giác rất bất mãn vì kiếm bị làm bẩn như vậy, nhưng bởi vì là của Mao Cửu, không thể vứt đi. Vì thế mới nhặt lên, rút khăn lông treo ở một bên vừa chà lau vừa đi ra ngoài.

Thi thể phía sau không nhúc nhích nhưng lại có một cái bóng đen chậm rãi trượt ra, đi theo gót chân của Lục Tu Giác.

Lục Tu Giác vừa lau kiếm vừa đi, lúc này, bên trong tai nghe Bluetooth trên tai truyền đến thanh âm của Mao Cửu: “Có thể rồi.”

Hắc ảnh dưới gót chân bỗng nhiên lộ ra răng nanh, nhào về phía Lục Tu Giác. Lục Tu Giác đột nhiên nâng hai chân lộn ngược ra sau, chân treo trên cửa, kiếm đồng tiền thẳng tắp cắm vào chỗ trái tim của hắc ảnh.

Tử cổ chết đi, mẫu cổ bị phản phệ, trái tim còn bị kiếm đồng tiền cắm vào, hắc ảnh phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương khiến người sởn tóc gáy, thân ảnh trên sàn nhà vặn vẹo quay cuồng, dần dần an tĩnh lại, sau đó hoá thành tro bụi rơi trên sàn nhà.

Lục Tu Giác rút kiếm ra, nhảy xuống, đi xuống lầu.

“Thảo Quỷ Bà đã chết.”

********

Đoạn tự nhiên rút cây súng ra cứ làm tui nhớ tới mấy cái ngôn tình teenfic hồi trước, cũng AK47 luôn chứ:”>>>> cười ngất.

Chương này tui chỉ thấy creepy chỗ A Cửu nhìn ra ngoài qua mắt mèo, thử tưởng tượng tự nhiên mắt đối mắt với người khác, mặt thiếu điều muốn dán dính vào luôn, cách có một lớp cửa thôi, thì cũng đủ nổi da gà rồi.

Dạo này tui tìm được mấy bộ cũng hay mà chưa ai edit, cũng muốn đào hố, nhưng mà nghĩ lại, làm xong bộ này rồi tính tiếp, có một mình hà, ôm hết thì sao mà nổi:”<<<<<


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.