Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 42: Thảo Quỷ Bà



Mao Cửu đặt Dư Tiêu Hồn trên sàn nhà, xoay người đi lấy đồ nghề của mình, để mở ra trên sàn. Nghĩ nghĩ chút lại đi lấy một bình rượu trắng.

Lúc cậu quay trở lại nhìn thấy Trương Tiểu Đạo cầm thảm định đắp lên người Dư Tiêu Hồn, liền nói: “Đừng đắp thảm cho hắn.”

Trên mặt Trương Tiểu Đạo khó xử: “Anh ấy nói lạnh.”

“Lạnh là được rồi, để hắn lạnh đi.”

Trương Tiểu Đạo không hiểu.

Mao Cửu đi tới, cởi áo trên của Dư Tiêu Hồn ra, vừa thấy phía trên có bùa chú vẽ bằng chu sa, ánh mắt liền kinh ngạc quay lại nhìn Trương Tiểu Đạo: “Cậu là thiên sư?”

Trương Tiểu Đạo vội vàng xua tay lắc đầu: “Không dám đương.” (đương trong đảm đương). Sau đó dùng ngón tay cào cào lỗ tai, ngượng ngùng nói: “Chỉ là đạo sĩ, không lợi hại như vậy.”

Mao Cửu trong mắt mang theo ý cười, vô cùng ôn hoà. Cậu lúc này là vì gặp được đồng đạo, trong lòng vui mừng. Đột nhiên ra tay, nhanh như chớp đánh về phía Trương Tiểu Đạo, cậu phản ứng nhanh, lộn ngược ra phía sau nhảy thoát.

Trương Tiểu Đạo còn tưởng mình tìm lầm người, nhưng giao thủ với Mao Cửu xong liền hiểu đối phương đang thử mình. Đây là phương thức chào hỏi trong giới thiên sư, đầu tiên là thử thân thủ, đánh giá sư môn của đối phương để dễ bắt chuyện hơn.

Quả nhiên, không bao lâu sau Mao Cửu dừng tay, nói: “Chính Nhất Đạo?”

Trương Tiểu Đạo gật đầu, sau đó ngượng ngùng hỏi: “Ngài là Mao Sơn?”

Cậu không thể thử ra được thân thủ của Mao Cửu, chỉ cảm thấy giống như đệ tử Mao Sơn, nhưng cũng không giống đệ tử Mao Sơn cậu từng gặp.

Mao Cửu gật đầu, tiện thể bổ sung: “Nam Mao Sơn.”

Cậu vốn không hiểu cách phân chia Nam Bắc Mao Sơn, nhưng lúc trước nghe Lục Tu Giác nói, đại khái rõ ràng sư môn của mình. Ra khỏi cửa, chuyện về sư môn vẫn là nên nói cho rõ ràng, tránh đụng phải một ít hiểu lầm cùng thương tổn không cần thiết.

Ánh mắt Trương Tiểu Đạo sáng lên, Nam Mao Sơn? Cái môn phái thần bí nghe nói đã thất truyền kia?

Đột nhiên, Trương Tiểu Đạo nhớ tới mình tại sao lại cảm thấy quen thuộc với Mao Cửu. Bởi vì cậu đã từng nhìn thấy Mao Cửu, ở trong video bắt Thuỷ Quỷ trên diễn đàn quỷ quái.

Cậu sau đó đã cẩn thận nghiên cứu video, càng thêm sùng bái Mao Cửu. Vẫn luôn nghĩ nếu có thể quen biết, kết giao thì nhất định phải lãnh giáo một chút, bây giờ gặp được rồi, chỉ tiếc không đúng thời điểm.

Trương Tiểu Đạo hỏi: “Mao đại sư, ngài xem anh của tôi rốt cuộc trúng cổ gì?”

“Cổ Trùng. Cổ Trùng hút máu.”

Mao Cửu ngồi xổm xuống, nâng Dư Tiêu Hồn lên, ngẩng đầu nói với Trương Tiểu Đạo: “Lại đây, giúp tôi cởi quần áo hắn ra.”

Trương Tiểu Đạo vội vàng làm theo, vẻ mặt khó hiểu.

Mao Cửu giải thích: “Hắn trúng Cổ Trùng hút máu, nhưng bây giờ còn chưa chết, bởi vì trong cơ thể hắn bây giờ chỉ là tử cổ trùng (trùng con). Chân chính hút máu mới là Cổ Trùng hút máu.”

Trương Tiểu Đạo không rõ.

Mao Cửu nói: “Nói vậy, Cổ trùng đang du tẩu trên người hắn bây giờ chỉ là hấp thu chất dinh dưỡng trong cơ thể hắn, sẽ không chân chính trí mạng. Chân chính trí mạng là trứng Cổ Trùng hút máu còn chưa nở trong cơ thể hắn. Tử trùng ấp trứng trong người hắn, ấp trứng xong sẽ lập tức chết. Chúng nó hoạt động bên trong mạch máu, không có dưỡng khí thì sẽ nhanh chóng chết. Nhưng bởi vì phụ cận mạch máu của con người ẩm ướt ấm áp, rất thích hợp để ấp nở trứng Cổ trùng. Một khi nở ra, Cổ trùng sẽ lập tức hút máu, nhanh chóng lớn lên. Đến lúc đó cần phải có không khí, mạch máu sẽ bắt đầu nứt vỡ, chúng giãy giụa chạy ra. Nhưng mà chạy ra ngoài trong chốc lát cũng sẽ lập tức chết, bởi vì độ ấm bên ngoài chênh lệch quá lớn, sẽ làm chúng nó sống không nổi.”

Trương Tiểu Đạo nói: “Cho nên bây giờ đáng sợ nhất không phải là Cổ trùng đang di động, mà là trứng chưa nở trong cơ thể của anh ấy?”

“Đúng vậy.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Thúc đẩy trứng sớm nở, dẫn chúng nó ra.”

“Vậy bây giờ liền bắt đầu?”

“Còn chưa được.”

“Vì sao — cần phải chuẩn bị gì sao?”

“Cần chuẩn bị một số thứ, quan trọng nhất là cần có máu làm dẫn.”

“Máu gì? Máu người sao? Tôi đi trộm kho máu của bệnh viện.”

“Từ từ, chỉ cần có máu là được.” Mao Cửu có chút đau đầu với bộ dáng hấp tấp của Trương Tiểu Đạo, “Đi chợ, mua máu heo, máu gà nhiều chút, càng nhiều càng tốt.”

“Được! Chỉ có bấy nhiêu thôi?”

“Ừm. Cái khác tôi đi chuẩn bị.”

Trương Tiểu Đạo hấp tấp chạy, khởi động chiếc Mazda đã rất tàn kia lên đường. Giao cảnh vừa mới chuẩn bị từ bỏ nhìn thấy chiếc xe này, thiếu chút nữa chửi ầm lên, vội vàng liên hệ giao cảnh ở các tuyến đường, cần phải bắt được chiếc Mazda vượt đèn đỏ tới chết cũng không hối cải này lại!

Không bắt được thì mặt mũi của bọn họ có thể vứt tới sang năm luôn!

Đáng tiếc tư duy của Trương Tiểu Đạo không phải người thường có thể hiểu được, cậu trước kia… chạy xe đạp. Không chỉ chạy, mà còn chạy trong đám đá loạn xạ trên núi, đánh võng đụng lung tung đã là hình dung rất khách khí rồi.

Tóm lại, khi cậu thu thập toàn bộ máu ở chợ quay trở về tiểu khu cũng chưa bị bắt, nhưng chiếc xe kia đã bị camera giao thông chụp được toàn cảnh 360 độ, dán cái nhãn “không được lái ra đường”.

Trương Tiểu Đạo khiêng một thùng máu heo hưng phấn đặt trước mặt Mao Cửu, sau đó trông mong hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”

Mao Cửu lắc đầu.

Trương Tiểu Đạo thất vọng: “Tại sao? Ngài chưa chuẩn bị xong?”

“Xong rồi.”

“Vậy tại sao?”

“Phải chờ.”

“Chờ cái gì?”

“Chờ mẫu cổ (trùng mẹ) tới, cùng lúc diệt trừ.”

Trương Tiểu Đạo biết trừ đi tử cổ sẽ làm cho mẫu cổ bị phản phệ, cho nên Mao Cửu muốn lợi dụng cơ hội này diệt luôn mẫu cổ, hoặc là nói, diệt trừ người mang theo mẫu cổ.

Mao Cửu nói: “Đây là điều thứ nhất, nếu mẫu cổ có thể trấn an tử cổ, lúc dẫn chúng nó ra sẽ không tới mức bạo động.”

“Sao lại để anh tôi ở trần (nude) nằm trên sàn nhà?”

Bởi vì Dư Tiêu Hồn lúc này không có thần trí cũng vẫn kêu lạnh như cũ, có thể thấy được hắn thật sự lạnh.

Mao Cửu nói: “Trứng trong cơ thể hắn tới lúc gần nở, nhiệt độ cơ thể biến hoá là đả kích trí mạng đối với chúng nó. Tuy rằng độ ấm cơ thể người khi vẫn còn dấu hiệu sinh mệnh biên độ biến hoá không lớn, nhưng cũng sẽ lùi lại thời gian nở của chúng. Dư tiên sinh nói lạnh, kỳ thật là bởi vì cổ trong cơ thể hắn đang kháng nghị.”

Ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải khép lại, chấm một chút hỗn hợp nước đen như mực gồm chu sa và rượu trắng, vẽ bùa lên kinh mạch tứ chi của Dư Tiêu Hồn, đuổi tử trùng tới trên tay phải Dư Tiêu Hồn, cố nén lại thành một cái bọc.

Sau đó lấy một con dao nhỏ trong bếp ra cắt lên cánh tay. Da thịt trên cánh tay bị cắt ra nhưng không hề có máu tươi chảy. Mao Cửu dùng sức ép xuống, ép tử trùng trong bọc ra, chảy vào một cái chén nhỏ.

Trương Tiểu Đạo nhìn bên trong chén mấp máy một đống trùng nhỏ bằng cây kim, cảm thấy da đầu tê dại một trận, thiếu chút nữa nôn ra.

Mao Cửu ánh mắt nhìn vào trong chén, tay kẹp lá bùa phun thêm rượu trắng, một ngọn lửa bốc lên, trực tiếp đốt tất cả tử trùng trong chén thành tro.

Tử trùng chui ra, Dư Tiêu Hồn cũng chậm rãi tỉnh lại. Trương Tiểu Đạo vội vàng ngồi xổm xuống đỡ hắn, ngẩng mặt hỏi Mao Cửu: “Đại sư, xong rồi sao?”

Mao Cửu xếp lại đồ nghề đã chuẩn bị, đặt qua một bên: “Chưa.”

Trương Tiểu Đạo có chút thất vọng, lúc rũ mắt thoáng nhìn qua máu đã mua về không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi, Mao Cửu đành quay đầu nhìn qua.

Trương Tiểu Đạo nói: “Đại sư, máu đang đông lại rồi.”

Mao Cửu nhíu mày: “Có thuốc chống đông máu không?”

“Không, không có.”

Mao Cửu cũng không biết trong nhà có thuốc chống đông, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đại khái Lục Tu Giác sắp về rồi. Chờ hắn trở về là có thể hỏi xem có thuốc chống đông không, nếu không cũng chỉ có thể lại đi mua máu.

Đang lúc cậu nghĩ như vậy, cửa mở. Lục Tu Giác đã về.

Lục Tu Giác vòng qua bình phong kính mờ ngăn cách liền nhìn thấy tầm mắt hai người dừng trên người mình, cúi đầu nhìn Dư Tiêu Hồn nằm trên mặt đất, Dư Tiêu Hồn suy yếu chào hắn.

Lục Tu Giác xua tay, để hắn nghỉ ngơi. Sau đó nhìn thấy một ít đồ vật dùng để trừ tà trên mặt đất, liền hỏi: “Sao vậy?”

Đi qua, nhìn thấy tình huống trên người Dư Tiêu Hồn, suy đoán: “Trúng cổ?”

Mao Cửu gật đầu, sau đó lại hỏi có thuốc chống đông máu không.

Lục Tu Giác nói: “Có, đợi chút, tôi đi lấy.”

“Được.” Mao Cửu cũng không ngẩng đầu lên, phất tay, sau đó chuyên tâm vẽ bùa.

Lục Tu Giác cầm thuốc chống đông trở về, xử lý thùng đựng máu động vật kia, sau đó bưng lên bỏ vào tủ lạnh giữ tươi. Vừa thấy đồ ăn trong tủ đầy đủ hết, quay đầu ra ngoài hỏi Mao Cửu đang nghiêm túc vẽ bùa: “Cậu muốn ăn cái gì?” (ủa =))))))) hai người có thể nào đúng trọng điểm được một lần không?)

“Tuỳ ý.”

“Có cái gì không thích ăn?”

“Không hành, không gừng, tuyệt đối không thể xuất hiện rau cần.”

“Hoặc là hành và gừng, hoặc là rau cần. Cậu chọn.”

Tay đang vẽ bùa của Mao Cửu dừng lại, chân mày nhíu lại, khoé miệng gắt gao mím thành một đường, sắc mặt nghiêm túc.

Lục Tu Giác dù bận vẫn ung dung chờ Mao Cửu trả lời, sau một lúc lâu, Mao Cửu thoả hiệp: “Không rau cần.”

Ít nhất thì vị của hành và gừng có thể chịu đựng được, chỉ cần gắp ra là được. Mùi vị của rau cần thì không thể nào chịu nổi!

Trương Tiểu Đạo quỳ trên đất đỡ Dư Tiêu Hồn, sau đó cạn lời nhìn hai người thương lượng bữa tối bỏ hành, bỏ gừng hay là rau cầu. Bây giờ là lúc thảo luận cái này sao?

Lục Tu Giác vốn phải quay đầu, nghĩ nghĩ liền thuận tiện hỏi Trương Tiểu Đạo và Dư Tiêu Hồn: “Có ăn kiêng gì không?”

Trương Tiểu Đạo: “Không ăn gừng.”

Lục Tu Giác cực kỳ lãnh khốc: “Không được kén chọn.”

Dư Tiêu Hồn suy yếu nhấc tay: “Có thể nào đừng bỏ tỏi không?”

Lục Tu Giác giật giật khoé môi, giả dối cười cười, sau đó làm như không nghe thấy gì đi vào bếp.

Trương Tiểu Đạo, Dư Tiêu Hồn: Cho nên kỳ thật cũng chỉ tuỳ tiện hỏi chứ căn bản sẽ không tiếp thu phải không?

Thẳng đến khi mùi hương từ trong bếp bay vào trong mũi, chọc tới bụng kêu rột rột, Mao Cửu mới buông bút, vừa lòng nhìn một chồng bùa chú, buông bút chu sa.

Ánh mắt Trương Tiểu Đạo nhìn Mao Cửu bây giờ đâu chỉ là sùng bái, đã tấn chức trở thành mê muội.

“Đại sư…”

Mao Cửu nói: “Gọi Cửu ca là được, đừng gọi đại sư.”

Nghe kì muốn chết.

Trương Tiểu Đạo lập tức sáng bừng hai mắt, hữu lực hô: “Cửu ca!”

Lục Tu Giác từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa lau khô tay: “Ăn cơm.”

Mao Cửu ngẩng đầu đáp ứng, sắp xếp bùa xong liền đứng dậy. Trương Tiểu Đạo đi theo sau, mắt thấy mọi người đều đi vào bếp ăn cơm, Dư Tiêu Hồn cảm thấy mình cũng đói bụng, đang muốn đứng dậy, Mao Cửu xoay người nói: “Đừng tới, trước khi dẫn ra Cổ trùng thì đừng ăn cơm.”

Dư Tiêu Hồn trừng mắt.

Trương Tiểu Đạo đồng tình, cuối cùng quyết định cùng anh họ chịu khổ.

Vì thế Dư Tiêu Hồn liền giương mắt nhìn Trương Tiểu Đạo cầm một cái bát to, ngồi xổm bên người hắn ăn cơm, vừa ăn vừa đánh giá: “Anh, tay nghề của Lục Lục thiếu thật là tốt. Nhưng mà bên trong có bỏ gừng, có chút ảnh hưởng tâm tình.”

Dư Tiêu Hồn: “…”

Trương Tiểu Đạo cười hắc hắc: “Nhưng mà em thích tay nghề nấu ăn của anh hơn, trong lòng em, tay nghề của anh mới là tuyệt nhất.”

Dư Tiêu Hồn: “…”

Tâm tình đột nhiên có chút vui vẻ.

Dư Tiêu Hồn ôn hoà cười, nâng tay xoa xoa đầu Trương Tiểu Đạo: “Doạ đến em rồi.”

Trương Tiểu Đạo vội vàng lắc đầu: “Trường hợp lớn hơn nữa em cũng từng thấy rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ.”

Chuyện nhỏ mà còn giải quyết không được?

Dư Tiêu Hồn vẫn khen: “Tiểu Đạo thật lợi hại.”

Trong bếp, Lục Tu Giác đột nhiên hỏi Mao Cửu: “Cậu muốn lợi dụng mẫu cổ dẫn tử cổ ra, nhân cơ hội diệt trừ mẫu cổ sao?”

Mao Cửu gật đầu.

“Nếu mẫu cỗ đêm nay không tới thì sao?”

Mao Cửu nói: “Tám chín phần mười sẽ tới. Nàng ta đã yên lặng rất nhiều ngày rồi, tâm huyết bị chúng ta phá hỏng, Trộm Kim Tặc cũng bị bắt giữ hết. Nàng ta bây giờ chật vật như vậy, đều bởi vì chúng ta. Nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy là cùng.”

“Nếu không tới, có thể thuận lợi dẫn ra được tử cổ trong Dư Tiêu Hồn không?”

“Có thể. Dẫn mẫu cổ tới chỉ là muốn bảo đảm không có sai sót gì. Cổ Trùng hút máu là một loại cổ rất phiền toái, rất ác cũng rất độc, không phải loại cổ lợi hại nhất, nhưng lại rất phiền toái, số lượng quá nhiều, hơn nữa sống nhờ vào bên cạnh mạch máu, không thể phẫu thuật loại bỏ, chỉ có thể dẫn ra. Nhưng muốn dẫn ra thì nhất định phải dẫn sạch sẽ trong một lần, cho dù chỉ còn sót một con cũng có thể nguy hiểm đến tánh mạng.”

Trứng Cổ Trùng hút máu muốn nở thì yêu cầu với hoàn cảnh xung quanh cực kì cao, lệch lạc một cái sẽ chết. Chỉ có mạch máu bên trong cơ thể người mới là hoàn cảnh phù hợp nhất để chúng nở. Cùng với việc hoàn cảnh nở yêu cầu cao như vậy, sinh mệnh lực cũng cực kỳ ngoan cường, chỉ cần hoàn cảnh cho phép, chúng nó chẳng sợ chỉ còn một con thì tới cuối cùng đều sẽ sinh ra được hàng ngàn hàng vạn con.

Giống như cây lục bình, nếu hoàn cảnh không thích hợp thì một cây cũng không mọc, hoàn cảnh cho phép thì sẽ che trời lấp đất xâm chiếm toàn bộ hồ nước.

“Cần tôi giúp gì không?”

Mao Cửu ôn hoà cười nói: “Lúc tôi dẫn cổ ra không thể gián đoạn, cần làm phiền anh giết chết mẫu cổ.”

Giết chết mẫu cổ có thể nhanh chóng giết chết tử cổ, giết chết tử cổ cũng sẽ phản phệ lại mẫu cổ. Nhưng cần phải phối hợp thích đáng, nếu trước khi dẫn ra tử cổ mà đã giết mẫu cổ, thì sẽ khiến cho tử cổ bạo động.

Tử cổ ký sinh lên mạch máu người, một khi bạo động, mạch máu sẽ bị ép vỡ, người cũng không cứu được.

Cho nên cần phải phối hợp thích đáng.

“Nữ nhân kia là Thảo Quỷ Bà?”

Thảo Quỷ tức là người tạo ra cổ, nuôi cổ, gọi chung là Thảo Quỷ Bà, cũng gọi là Cổ bà. Nhưng xưng hô này chỉ gọi chung ở khu vực Tương Tây, Lục Tu Giác vừa hỏi như vậy, cũng là xác định cổ thuật của nữ nhân kia là học từ đâu ra.

Mao Cửu xác nhận.

Lúc trước ở toà nhà kia đại khái đã xác định Thảo Quỷ Bà là người ở đâu, lại liên hệ tới trang phục từng nhìn thấy ở trung tâm massage thì có thể xác định nàng từ đâu tới, sử dụng cổ thuật đến từ đâu.

Nhưng khu vực Tương Tây người học về cổ rất nhiều, đa phần sẽ không lợi dụng cổ để hại người. Chỉ có một ít người tâm thuật bất chính lợi dụng cổ để kiếm chác, giết hại mạng người.

Bộ phận người tâm thuật bất chính này bị xa lánh, theo thời gian biến hoá dần dần tụ họp lại một chỗ, hình thành môn phái của chính mình.

“Một chi (nhánh) này của bọn họ, đều gọi là Hắc Vu.”

Lục Tu Giác biết cổ thuật và đạo thuật chia ra thành Hắc vu thuật và Bạch vu thuật, đến sau này, đạo thuật dung nhập với hắc bạch vu thuật. Tựa như Mao Cửu, tuy rằng học đạo thuật, là Bạch vu thuật, nhưng cậu vẫn quen thuộc với cổ và biết cách diệt trừ cổ thuật, chứng tỏ cậu kỳ thật cũng từng học Hắc vu thuật.

Cổ thuật bị chia vào Hắc vu thuật không phải chứng minh nó đều là hại người, nhưng cố ý đặt tên môn phái của những người tâm thuật bất chính kia là Hắc Vu, cái này thì hắn không rõ lắm.

“Vu thuật là vu thuật, dù là Bạch vu thuật hay Hắc vu thuật, tốt xấu đều quyết định bởi con người. Hắc Vu là gọi chung cho môn phái kia, kỳ thật tới địa bàn Hắc vu thuật, bọn họ vẫn rất kiêng kị Hắc Vu. Thảo Quỷ Bà bây giờ là Hắc Vu, tôi nghi ngờ người lần trước hại Lục Tam ca cũng là Hắc Vu.”

Lục Tu Giác dừng động tác ăn cơm, suy tư một lát.

Nếu Thảo Quỷ Bà là Hắc Vu, người hại Lão Tam cũng là Hắc Vu, vậy hắn lại phải một lần nữa tự hỏi mục đích của Hắc Vu là cái gì. Mất công dùng thời gian bảy, tám năm bồi dưỡng một con Kiến Cổ, cũng không phải chỉ cần một người là có thể hoàn thành.

Suy đoán rộng ra một chút, có một cái tổ chức, thành viên đều là Hắc Vu. Mục đích có thể không phải là tiền tài, mà là lợi ích gì đó lớn hơn.

Cái này đáng phải tra xét.

“Anh, anh đói không?”

Dư Tiêu Hồn không cậy mạnh, hắn đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, không đói bụng mới là lạ.

Trương Tiểu Đạo có chút buồn rầu, cậu không muốn để Dư Tiêu Hồn đói, nhưng Mao Cửu dặn dò không thể cho hắn ăn cơm. Vậy nên đặt một nửa cơm ở bên cạnh, cùng không ăn với Dư Tiêu Hồn.

Dư Tiêu Hồn dở khóc dở cười, “Em lại không trúng cổ, sao lại không ăn?”

“Cùng anh đó.”

Trong lòng Dư Tiêu Hồn nói không cảm động là giả, hắn vẫn luôn cảm thấy Trương Tiểu Đạo thật ngoan. Ngoại trừ bình thường trạch ở nhà không giống như người trẻ tuổi bắn ra sức sống bốn phía, nhưng cậu thật sự quá ngoan.

“Em ăn đi. Em không ăn, tối nay làm sao có sức lực trừ cổ giúp anh?”

Trương Tiểu Đạo lắc đầu: “Thật ra em no rồi, không sao đâu.” Sợ Dư Tiêu Hồn tiếp tục khuyên mình, cậu vội vàng nói sang chuyện khác: “Lục Lục thiếu lúc nãy là ông chủ của anh hả?”

Trên mặt Dư Tiêu Hồn mang theo ý cười xác nhận.

“Sao lại không giống như lời đồn ở ngoài vậy?”

Nghe vậy, khoé miệng Dư Tiêu Hồn giật giật.

Lời này, Trương Tiểu Đạo không phải người đầu tiên hỏi, phỏng chừng cũng không phải người cuối cùng.

Hắn cũng không biết đầu sỏ gây tội là ai, nên trách ai, là ai làm cho người Lục gia lúc trước nhất trí cảm thấy muốn đắp nặn một vị đương gia Lục thị hoàn hảo đột phá chân trời. Sau đó không cẩn thận nặn quá mức, làm cho rất nhiều người thật sự tiếp xúc tới Lục Tu Giác đều sẽ hỏi một câu này.

Chẳng qua Trương Tiểu Đạo đã rất tốt rồi, bởi vì trên cơ bản Lục Tu Giác chỉ có lúc tiếp xúc với chính sự mới đứng đắn bình thường chút. Nếu Trương Tiểu Đạo từng tiếp xúc với Lục Tu Giác lúc làm chính sự rồi lại tiếp xúc với một mặt Lục Tu Giác này, có lẽ còn đánh sâu hơn nữa.

Đối với việc này, Dư Tiêu Hồn chỉ có bốn chữ để an ủi: “Quen là tốt rồi.”

Trương Tiểu Đạo cũng không hứng thú với Lục Tu Giác, thuần tuý là vì muốn dời lực chú ý của Dư Tiêu Hồn nên mới nói ra. Lúc này nhìn biểu tình một lời khó nói hết của Dư Tiêu Hồn cũng không hỏi nhiều, nhỏ giọng an ủi hắn, hỏi hắn có đau không, có khó chịu không.

Lục Tu Giác dọn dẹp chén đũa xong ra tới liền nhìn thấy cảnh tượng hoà thuận vui vẻ này, bỗng thấy ê răng. Sau đó liếc mắt sâu xa nhìn Mao Cửu.

Mao Cửu không thể hiểu được bị nhìn sâu xa: “???” Lên cơn gì đấy?

Mao Cửu gấp bùa đã vẽ thành hình tam giác, đưa cho Lục Tu Giác hơn mười tấm, lại đưa cho Trương Tiểu Đạo mấy tấm, sau đó nói: “Lấy máu ra để nó tan đi, làm độ ấm của máu bảo trì như độ ấm trong cơ thể người.”

Trương Tiểu Đạo làm theo, chạy vào lấy chậu máu ra, dùng cách của mình bảo trì độ ấm của máu.

Mao Cửu lại nói với Dư Tiêu Hồn: “Có thể đứng dậy rồi, bây giờ chờ trứng trong cơ thể anh nở ra, sẽ rất đau. Có thể nhịn được không? Nhịn không được thì nói để hắn che lại cảm giác đau đớn cho anh.”

Ngón tay Mao Cửu chỉ chỉ Lục Tu Giác đang ngồi trên sô pha chơi Super Mario, hắn thờ ơ, không thèm nhấc một cái mí mắt.

Dư Tiêu Hồn cho rằng Mao Cửu đang nói đùa, cảm giác đau đớn làm sao có thể dễ dàng che đi được? Trừ phi dây thần kinh đau đớn bị hư hỏng gì đó.

Không nghĩ tới Mao Cửu không có nói đùa với hắn, cậu đang nghiêm túc kiến nghị. Nhưng mà Dư Tiêu Hồn cự tuyệt, cậu cũng không nói thêm gì.

Chuẩn bị xong hết, Mao Cửu đưa kiếm đồng tiền của mình cho Lục Tu Giác: “Cho anh mượn.”

Lục Tu Giác ngước mắt: “Tôi cầm rồi thì cậu dùng cái gì?”

Mao Cửu ngồi xuống, nói: “Cũng không phải cho luôn, sẽ không mất.” Dừng một chút lại nói thêm: “Đêm nay anh đối phó Thảo Quỷ Bà, tôi dẫn Cổ Trùng hút máu. Tôi sẽ không có nguy hiểm gì lớn, anh thì ngược lại. Có kiếm đồng tiền, có thể trợ lực lúc giết Thảo Quỷ Bà.”

Lục Tu Giác ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Mao Cửu, buông tha nói: “Được rồi.” Đứng dậy đi vào phòng lấy cặp phù bình quải của mình ra, ném cho Mao Cửu: “Lễ thượng vãng lai*.”

*Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã (礼尚往来,来而不往非礼也): Trích từ Lễ Ký (礼记), Lễ (lễ nghĩa, phép tắc) coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại thì không phải lễ vậy. Người Việt mình thì có câu Có qua có lại mới toại lòng nhau.

Mao Cửu tiếp nhận, cười nói: “Cảm ơn.”

“Có qua có lại mà thôi.”

Lục Tu Giác phát hiện sau khi trở về từ toà nhà kia, số lần Mao Cửu cười với hắn càng ngày càng nhiều. Cái này không phải chuyện tốt, bởi vì hắn phát hiện sức chống cự của mình với Mao Cửu càng ngày càng kém.

Ngay cả phù bình quải chưa từng cho ai mượn cũng đưa cho Mao Cửu rồi!

Lục Tu Giác rốt cuộc ý thức được sự thật này, nhưng mà sau đó suy nghĩ lại nhanh chóng bay đi nơi khác. Ví dụ như hắn suy nghĩ kiếm đồng tiền của Mao Cửu có từng cho người khác mượn hay không, hắn có phải là người đầu tiên được chủ động đưa kiếm đồng tiền hay không…

Nhất định lầ người đầu tiên!

Lục Tu Giác kiêu ngạo không cho phép cự tuyệt nghĩ như vậy.

Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối sầm xuống, ánh trăng trên bầu trời chỉ còn là một cái móc nhỏ, không có cách nào chiếu sáng, nhà Lục Tu Giác là ở tầng cao nhất, ánh đèn bên ngoài cũng không thể chiếu tới nơi này.

Bên ngoài toà nhà thật yên tĩnh, đèn trong nhà vẫn sáng, nhưng ngoại trừ tiếng của TV thì không còn âm thanh gì khác.

Một con Thi Miêu cả người tản ra mùi tanh tưởi nhẹ nhàng nhảy lên giữa cách tầng, khom lưng dừng lại trên lan can của một căn nhà, xuyên qua khe hở của bức màn nhìn chăm chú vào trong.

Lực chú ý của người bên trong hoặc dừng trên màn hình TV, hoặc dừng trên màn hình di động, hết sức chuyên chú, không ai nhận thấy được dị trạng bên này. Bỗng nhiên một bàn tay bám lên ban công, cầm lấy song sắt, một bóng người đột nhiên nhảy lên.

Đó là một nữ nhân, trên đầu trùm khăn vải, bao toàn bộ tóc lại bên trong. Trên người mặc thường phục Hắc Vu ở Tương Tây, áo quần dài màu sẫm. Nàng chính là Thảo Quỷ Bà, người nuôi dưỡng Kiến Cổ.

Tứ chi Thảo Quỷ Bà bám vào lan can nhanh chóng bò động, từ ban công bò lên mặt tường ngoài nhà, giống như thằn lằn chặt chẽ dán sát vào tường, tứ chi vặn vẹo một cách quỷ dị.

Thảo Quỷ Bà ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, nhanh chóng leo lên trên.

Mao Cửu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ban công, bức màn ở chỗ đó bị gió thổi lay động.

Trương Tiểu Đạo nhìn qua, không thấy được gì cả.

“Tới rồi.”

*************

Lục thiếu biết ghen tị rồi, động lực cho anh đó, tới đi tới đi, mọi người đều đang chờ anh ~

Bỗng một ngày, trong cơn tăng động tui đã tạo một cái page trên fb để đu trai:”>>>> Con đường này thiệt không dễ dàng mà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.