Bên ngoài phong linh của Thương Vân thành, Lâm Phong trừng mắt nhìn đầu hoàng cấp sơ giai thực thi thú như cảnh báo cho nó biết chỉ cần tiến thêm một bước thì cả hai thề không đội trời chung.
– Kỳ lạ, thực thi thú ngày thường khôn như quỷ sao hôm nay ngu như vậy?
Nếu là ngày thường chắc chắn Lâm Phong sẽ rất vui vì hắn là người đã đặt xác một con lợn ở đây để dụ thực thi thú nhưng hôm nay lại có một vị khách không mời mà tới.
Cách đó vài chục trượng là tam sắc yêu xà, huyền cấp sơ giai yêu thú chính hiệu, chỉ cần một ánh mắt cũng làm Lâm Phong chết khiếp.
Tam sắc yêu xà như chưa nhìn thấy hắn, xà nhãn chỉ thoáng liếc nhìn thực thi thú, bộ dáng do dự chưa biết có thịt hay không.
– Thực thi đại ca, phía sao có yêu xà đang nhìn kìa.
Lâm Phong nhỏ giọng nhắc nhở nhưng không có hiệu quả vì yêu thú và nhân tộc không có tiếng nói chung, hết cách hắn đành phải đổi giọng.
– Gâu… gâu… cái gì vậy, lạnh quá.
Đột nhiên một luồn hàn khí bay qua đầu Lâm Phong lướt thẳng tới chỗ yêu xà, vừa chớp mắt một cái thì yêu xà đã bị đóng thành một khối băng, chắc là teo luôn rồi.
Một bóng trắng lướt tới chỗ tam sắc yêu xà sao đó lướt đi, cả hai cùng nhau biến mất như chưa từng xuất hiện.
– Linh lực phóng xuất, ít nhất cũng là tu sĩ tứ cấp.
Lâm Phong ngẫn người một lúc liền xách đao xong về phía thực thi thú đang hấp hối.
– Ăn một đao của lão tử.
Thương Vân thành là một trong vô số thành nhỏ của Vô Cực thánh cung do Thiết Sơn môn cai quản, trong thành lúc nào cũng có hơn vạn tu sĩ cùng vài chục vạn dân thường.
Sao khi giết được một con thực thi thú, Lâm Phong không còn tâm trạng nào đi săn, hắn đi tới khu giao dịch tự do trong thành dùng thực thi thú đổi lấy 4 khối hạ phẩm linh thạch rồi trở lại chổ của mình.
Đúng lúc hắn đi ngang qua một cửa hàng đồ cổ thì nhìn thấy một cái nhẫn màu đen, trong lòng Lâm Phong như có lửa đốt, cảm giác này chỉ khi nhìn thấy bảo vật mới xuất hiện.
– Lão bản thứ này bán thế nào?
Lão đầu nhìn thanh kiếm gãy trả lời.
– 50 khối hạ phẩm linh thạch, không trả giá.
– Sao mắc vậy?
Lâm Phong do dự một lúc lại chỉ vào chiếc nhẫn bên cạnh.
– Thứ này thì sao?
Lão đầu nhìn bộ dáng của tiểu tử trước mặt biết ngay gặp phải tên quỷ nghèo, lão suy nghĩ một chút rồi trả lời.
– 30 khối hạ phẩm linh thạch.
– 20 khối hạ phẩm linh thạch, ta lấy thứ này.
Sao một lúc trả giá, Lâm Phong dùng 30 khối hạ phẩm linh thạch để mua cổ nhẫn, đúng là một ngày thất bại.
Căn phòng của Lâm Phong là loại thường giành cho tu sĩ, mỗi tháng chỉ cần trả 10 khối hạ phẩm linh thạch là đủ, hắn vừa tới cửa thì gặp hai tên phòng bên cạnh bước ra.
– Lâm tặc sao hôm nay về sớm vậy?
– Đừng nói nữa, hôm nay vận khí lão tử không được tốt, có tin lão tử cướp các ngươi không?
– Hắc hắc… tiền tài bọn ta không có nhưng trinh tiết vẫn còn, ngươi có muốn không? Ha ha ha…
– Các ngươi giỏi.
Lâm Phong buồn bực bước vào phòng, hắn lấy cổ nhẫn ngắm nhìn một lúc sau đó truyền linh lực vào.
– Không lẽ là nhỏ máu nhận chủ.
Nếu là pháp bảo bình thường thì chỉ cần truyền linh lực vào là được nhưng cũng có một số loại pháp bảo phải nhỏ máu nhận chủ.
Lâm Phong thử nhỏ một giọt máu vào cổ nhẫn sau đó ở một bên chăm chú quan sát, nữa giờ sau.
– Thôi toang, ngay cả giác quan thứ 6 của lão tử cũng mất linh, hôm nay gặp hạn rồi.
Hắn nhìn cổ nhẫn trên bàn, thế là 30 viên hạ phẩm linh thạch, 3 tháng tiền nhà, 3 lần vào hồng tụ lâu coi như xong, càng nghĩ càng tức Lâm Phong thẳng tay ném cổ nhẫn xuống đất giẫm thêm vài cài, chửi thêm vài câu cho hả dạ.
– Tiểu tử thúi coi chừng bị trời đánh.
Cổ nhẫn khẽ rung lên, một luồn bạch vụ từ bên trong bay ra hóa thành một lão đầu lơ lững trước mặt Lâm Phong.
Hắn ngẩn đầu nhìn bạch vụ, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ đạp vài cái là hiển linh.
– Không ngờ trên đời lại có kiểu pháp bảo nhận chủ như vậy, biết vậy đâu cần phải tốn một giọt máu của lão tử.
Lão đầu như say ngủ nghe hắn nói liền tỉnh mộng.
– Tiểu tử thúi có phải muốn bị trời đánh không?
– Gì hả? liên quan gì đến ta.
– Ngươi…
Lão đầu hừ lạnh một tiếng chui lại vào, cổ nhẫn vẫn nằm im trên mặt đất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lâm Phong nhặt cổ nhẫn lên nhìn, ánh mắt sáng rực, tuy hắn không biết thứ này có cấp bậc như thế nào nhưng nhất định là bảo vật, bán đi chắc được không ít linh thạch.
Binh khí ở Thiên La đại lục được chia làm tứ cấp và nhất thập nhị phẩm, tứ cấp bao gồm thiên, địa, huyền, hoàng mỗi cấp lại chia thành cực, thượng, trung, hạ phẩm.
Về lý thuyết thì binh khí cấp bậc nào cũng có thể sinh ra khí linh nhưng phải thuộc hàng cực phẩm chỉ cần có thời gian đủ lâu để hấp thu thiên địa linh khí là được, một khi khí linh hình thành có thể ôn dưỡng binh khí giúp bản thể tiến cấp theo thời gian.
– Không biết có được 1 vạn hạ phẩm linh thạch không ?
– Ngươi… đồ trời đánh, ngươi có biết lão phu là ai không ?
– Không phải là một khí linh sao ?
– Lão phu…
Cổ nhẫn im lặng một lúc sao đó bạch bào lão đầu lại xuất hiện trước mặt Lâm Phong, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
– Lão phu quyết định thu nhận tiểu tử ngươi làm đệ tử nhưng ngươi phải nghe theo lời của lão phu.
Lão đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Phong tràn đầy hài lòng, cho dù là thiên tài tuyệt thế đứng trước mặt lão cũng phải cuối đầu.
– Trước tiên quỳ xuống hành lễ bái sư.
– Hả ?
– Hả cái gì, lão phu không nói hai lời.
Lâm Phong cảm giác hôm nay vẫn là ngày hạn của hắn, nếu để người ta biết khí linh trời ơi thế này thì giá cả sẽ giảm không phanh.
– Nè lão đầu, ta nói lão nghe, đừng tưởng già là được lên mặt, bây giờ lão tạm thời ở yên trong giới chỉ, ngày mai ta sẽ đưa lão đến Vạn Bảo các.
– Đi đâu ?
– Vạn bảo các, nghe nói là thương hội lớn nhất đại lục, phòng đấu giá ở đó lớn lắm, có cả mấy ngàn người, lúc đó lão muốn thu ai làm đệ tử cũng được.
– Ngươi…
Bạch bào lão đầu cảm giác muốn tan rã, lão đường đường là một trong những nhân vật có số má nhất đại lục một khi chuyện lão bị đặt lên bàn đấu giá truyền đi có lẽ cả đời lão cũng không giám ló mặt ra ngoài.
Cái cảm giác đứng trước hàng ngàn người giới thiệu về bản thân sao đó đợi người ta trả giá chẳng khác gì nữ tử bán thân.
– Không được, có chết lão phu cũng không đi.
– Phản đối vô hiệu, ta đi ngủ đây, lão còn nhiều lời thì ta sẽ lập tức đưa lão đến Vạn Bảo các.
Bạch bào lão đầu hừ lạnh tiến vào giới chỉ, muốn lão cầu xin một tiểu tử nhỏ hơn lão mấy chục vạn tuổi đó là chuyện viễn vong.
Sáng hôm sao, Lâm Phong rời phòng đi dạo vài vòng trong thành, bên trong Thương Vân thành thì Vạn bảo các là thương điếm lớn nhất nhưng bên ngoài lại có nhiều nơi buôn bán hơn, phần lớn là tán tu tụ tập mua bán, trao đổi vật phẩm, mỗi tháng bọn họ phải đóng cho Thiết Sơn môn một phần lợi nhuận.
Lâm Phong đang nhàn nhã đi dạo thì nhìn thấy mấy con hắc mã lao nhanh trên đường, phía sao còn có một cái kiệu lớn được kéo theo.