“Đừng căng thẳng.”
Dịch Khải Văn quan sát vợ mình một hồi, khóe môi người đàn ông bất giác giương cao, ánh mắt để lộ những tia phức tạp, dường như đang suy ngẫm điều gì đó. Bạch Tuệ Nghi căng thẳng ra mặt, dù có là người bình thường cũng hoàn toàn có thể nhận ra. Chỉ là Dịch Khải Văn chẳng tài nào hiểu nổi, rốt cuộc nguyên nhân là gì mà khiến cho cô gái ngày thường lúc nào cũng tự tin, đắc ý rơi vào tình trạng hiện tại. Chẳng qua chỉ là gặp mặt bình thường thôi mà, huống chi Dịch Khải Văn cũng từng khẳng định chắc chắn với Bạch Tuệ Nghi rồi. Anh vẫn thích nhìn thấy vợ mình giống ngày bình thường hơn.
Người bên cạnh ngay lập tức bĩu môi, liếc xéo Dịch Khải Văn: “Không căng thẳng nổi mới lạ đấy. Ai biết được gia đình anh gồm những thành phần ra sao? Tính cách như thế nào?”
“Đã bảo với cô rồi, tốt nhất gạt những ý nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu cô hộ tôi cái.” Dịch Khải Văn thở dài một hơi, lắc đầu ngán ngẩm: “Bọn họ không ăn thịt cô đâu. Hơn nữa, tôi bảo nhá Bạch Tuệ Nghi, cô khỏi quan tâm đến những người đó đang nghĩ gì.”
Bạch Tuệ Nghi chống cằm, mấp máy môi: “Tôi rảnh đâu mà quan tâm. Tôi chỉ sợ mình bị người nhà anh giết lúc nào không hay thôi. Dịch Khải Văn, tôi nghe thiên hạ đồn đại gia đình anh toàn người lập dị.” Cô nàng cắn môi, bất giác suy nghĩ.
Nhà họ Dịch đông anh em, con cháu, làm sao tránh khỏi những cuộc tranh đoạt gia sản, đấu đá chém giết lẫn nhau. Bạch Tuệ Nghi một mình đối phó với mẹ con nhà kia đã mệt mỏi lắm rồi, giờ đây đứng giữa nhà họ Dịch, xung quanh bao nhiêu nguy hiểm rình rập, xem ra cuộc sống Bạch Tuệ Nghi sau này khó khăn hơn nhiều rồi. Chịu đựng nhiều chắc tinh thần cô căng thẳng đến phát điên mất thôi.
Huống chi hiện tại chồng cô cũng tức là Dịch Khải Văn đang toàn quyền nắm giữ công ty nhà họ Dịch, trong tay sở hữu lượng cổ phần lớn đủ sức thao túng thị trường, chính vì thế, những kẻ đang lăm le giành lấy công ty cùng tài sản chắc chắn sẽ nhắm tới Dịch Khải Văn đầu tiên. Đưa tay đỡ trán, tự nhiên Bạch Tuệ Nghi cảm thấy đau đầu, lỡ như cô cũng chịu trận chung thì sao? Ai mà biết được chứ, thôi thì cưới cũng đã cưới rồi, giờ Bạch Tuệ Nghi chỉ có thể cùng Dịch Khải Văn hỗ trợ lẫn nhau cùng sống tốt.
Người đàn ông cười: “Được rồi, dù sao hiện tại cô cũng đang là nữ chủ nhân nhà họ Dịch, lát nữa còn tiếp tục căng thẳng xong làm ra chuyện gì mất mặt thì khổ lắm. Cô tốt nhất đừng bôi tro trát trấu vào mặt tôi. Tôi từng đảm bảo với cô rồi, chẳng lẽ Bạch tiểu thư không chịu tin tôi?”
Bạch Tuệ Nghi xì một tiếng, cô điều chỉnh tâm trạng, hiện tại đã ổn hơn rất nhiều, hít một hơi thật sâu, cô tự đảm bảo với bản thân rằng mình nhất định làm thật tốt.
Rất nhanh, chiếc xe dừng lại tại cổng chính nhà họ Dịch, Dịch Khải Văn ga lăng xuống trước, mở cửa xe cho vợ.
“Vào trong thôi.”
Bạch Tuệ Nghi gật đầu, cô hiên ngang bước xuống, vươn tay chạm vào Dịch Khải Văn đang trong tư thế cúi gập người đỡ lấy mình. Toàn thân người con gái toát lên vẻ cao sang quyền quý của một quý tộc, chẳng hề kém cạnh gì so với Dịch Khải Văn. Hai người vô cùng xứng đôi, sánh bước bên nhau, gương mặt tươi cười ưỡn thẳng lưng đi vào trong.
Tại phòng khách, mọi người đều có mặt ở đấy, dường như đang chờ đợi hai người tới.
Dịch Khải Văn giới thiệu: “Tuệ Nghi, trước mặt là người nhà anh, cô dì chú bác đều có mặt.” Người đàn ông quét qua một lượt xung quanh, mở miệng: “Mọi người, đây là Bạch Tuệ Nghi, thiên kim nhà họ Bạch và cũng chính là vợ tôi.”
“Chào mọi người.” Bạch Tuệ Nghi máy móc lên tiếng, kỳ thực khi vừa bước vào đây, cô luôn cảm thấy dường như đang có một luồng sát khí vô hình bao vây xung quanh bản thân. Vốn dĩ cô cũng chẳng ưa những người đang ngồi trước mặt mình cho lắm, chỉ vì Bạch Tuệ Nghi và Dịch Khải Văn từng thống nhất với nhau nên mới phải làm thôi.
Tuy nhiên, chả ai đáp lời.
Thậm chí những người đang có mặt còn chẳng thèm coi Dịch Khải Văn ra gì. Anh gần như quen với mọi chuyện rồi, kéo Bạch Tuệ Nghi ngồi xuống trung tâm, lạnh lùng hừ một tiếng, đảo mắt cảnh cáo từng người một. Bạch Tuệ Nghi hoang mang nhướng mày, cô bất giác đưa tay gãi gãi đầu, không ngờ rằng nhà họ Bạch còn căng thẳng hơn những gì cô tưởng tượng.
Ngột ngạt cô chết mất thôi.
Những người xung quanh bắt đầu dở trò, lên giọng.
“Dịch Khải Văn, tao chẳng quan tâm tới chuyện mày cưới ai hay gì, nhưng bọn tao yêu cầu mày ngay lập tức rời khỏi công ty. Thằng con hoang như mày chẳng có quyền hạn gì hết. Công ty nhất định phải do người mang dòng máu chính thống quản lý.”
“Đúng vậy. Mày định tham lam giữ chức vị chủ tịch cho tới khi nào? Thân phận mày là gì mày rõ ràng biết đúng chứ?”
“Kết hôn với thiên kim nhà họ Bạch thì giúp ích được gì chứ ha ha? Bọn họ còn phế hơn nhiều kẻ khác đấy.”
Khuôn mặt Bạch Tuệ Nghi trong thoáng chốc sa sầm, vô cùng khó coi. Đang yên đang làm bị lôi vào cuộc chiến tranh giành tài sản, lồng ngực cô nàng phập phồng lên xuống, đang vô cùng muốn chửi cho những kẻ ngồi trước mặt mình một trận ra trò. Đồ thần kinh, đúng là giống hệt hai mẹ con Bạch Tuệ Nghiên đang ăn nhờ ở đậu tại nhà cô kia, bị hai chữ tài sản làm cho mờ mắt, ngay cả người thân cũng mở miệng xúc phạm được.
Từ đây, cô hiểu được phần nào đó về thân phận của Dịch Khải Văn cũng như vị thế trong nhà họ Dịch. Theo như cuộc bàn luận, Bạch Tuệ Nghi biết rằng, Dịch Khải Văn chỉ là con riêng do người giúp việc sinh ra, từng lưu lạc bên ngoài hơn chục năm trời mới được nhà họ Dịch đón về nhận tổ quy tông. Ba mẹ người đàn ông đang ngồi cạnh Bạch Tuệ Nghi đều đã mất, anh do chính tay bảo mẫu nuôi dưỡng. Do năng lực xuất chúng cùng sự thông minh, nhanh nhẹn, Dịch Khải Văn được ông nội giao cho công ty.
Chính vì thế, làn sóng phản đối trong nhà họ Dịch bắt đầu dấy lên, càng ngày càng quyết liệt. Suốt từng ấy năm, Dịch Khải Văn luôn bị khinh thường vì thân phận thấp kém, chỉ là thằng con riêng, nay được nắm quyền hạn trong công ty khiến người thân trong nhà càng thêm ghét bỏ hơn bao giờ hết. Lúc nào bọn họ cũng tìm cách lôi Dịch Khải Văn xuống khỏi vị trí chủ tịch để bản thân chiếm trọn gia sản, nhiều thủ đoạn được dùng nhưng chưa lần nào hiệu quả cả.
Bạch Tuệ Nghi bất giác thấy cảm thông cho Dịch Khải Văn, người đàn ông này gần giống với cô, tuy nhiên Bạch Tuệ Nghi từng thê thảm hơn nhiều. Sống trong một ngôi nhà toàn âm mưu đấu đá, rồi quyền lực chi phối, không được yêu thương, cuộc đời Dịch Khải Văn quả thật bất hạnh.
Đám người trước mặt càng nói càng quá đáng, Bạch Tuệ Nghi điên tiết chẳng thể chịu nổi, định mở miệng phản bác thì bị tay Dịch Khải Văn nắm chặt, anh ra hiệu cô cứ ngồi yên, bản thân tự mình lo liệu được. Người đàn ông vắt chân lên ghế, cười lạnh, sắc mặt trùng xuống: “Xem ra nhận lấy nhiều bài học nhưng mấy người chưa chịu bỏ cuộc nhỉ? Ông nội tôi còn đang bệnh nhưng những đứa con ruột ông đẻ ra chỉ quan tâm tới tiền bạc, hay để tôi thỉnh ông tới đây cho mọi người gặp mặt bàn bạc trực tiếp nhé. Sống ở trên đời, tham lam quá thì kết quả nhận được sẽ vô cùng thâm thúy, thảm hại đấy.”
Sống trong bầu không khí áp bức như vậy nhiều năm trời, Dịch Khải Văn quá quen rồi, anh gần như chẳng thèm để bọn họ vào mắt. Dù họ có mắng anh là đứa con hoang hay như thế nào đi chăng nữa, với Dịch Khải Văn hoàn toàn chẳng có chút ảnh hưởng. Bọn họ ghét anh thì Dịch Khải Văn càng phải quản lý công ty cho thật tốt, khiến những kẻ bằng mặt chả bằng lòng đây tức tối đến mức dù muốn đá Dịch Khải Văn ra khỏi công ty nhưng không làm nổi.
“Cái thằng khốn. Dám mang ba ra dọa bọn tao à? Đồ ăn nhờ ở đậu, thằng con hoang chết tiệt nhà mày lên mặt cái gì?” Một người trong số đó tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, hừng hực đập mạnh tay xuống bàn.
Dịch Khải Văn nhún vai, trực tiếp đáp trả: “Tôi là con hoang thì đã sao? Cuối cùng thì công ty cũng về tay tôi thôi, còn những kẻ mang huyết mạch phượng hoàng chính thống như các vị dù có thèm khát ra sao thì mãi mãi chả thể có được. Ở dưới vị trí của một thằng con hoang thì chắc tự hào lắm nhỉ?” Thanh âm vang lên cực kỳ sắc bén, Dịch Khải Văn phản pháo làm người nào người nấy đều nhất thời á khẩu.
Bạch Tuệ Nghi bất giác thán phục, cho chồng mình một like.
Hay lắm.
Phải như vậy mới vừa với cái nết chó tha kia. Ý thức không bằng một con ruồi. Bạch Tuệ Nghi lắc đầu, bất giác đánh giá, người nhà Dịch Khải Văn dù mang danh quý tộc nhưng phát ngôn vừa thốt ra khỏi miệng còn chẳng bằng những người bình thường hay người lao động ngoài kia.
“Còn nữa.” Dịch Khải Văn tiếp tục mở miệng cảnh cáo: “Bạch Tuệ Nghi hiện tại chính là vợ của Dịch Khải Văn tôi, mấy người tốt nhất đừng nên động vào bất kỳ sợi tóc nào trên người cô ấy, nếu không hậu quả cực kỳ khó lường đấy. Dịch Khải Văn tôi nói được làm được, đừng tưởng trong đầu mấy người nghĩ gì tôi chẳng hề hay biết.”
Dứt lời, anh thẳng thừng đứng dậy, cầm tay Bạch Tuệ Nghi đưa cô vào phòng ăn, kệ xác những kẻ vô lương tâm còn ngồi đờ người tại phòng khách, tâm trạng điên tiết miệng liên tục mắng chửi.
“Thằng chó chết, cứ chờ đấy, rồi sẽ có một ngày tao nhất định tống mày cút khỏi nhà họ Dịch. Thân phận thấp kém tuy nhiên cứ liên tục bày ra dáng vẻ cao sang.”
Trải qua mấy giờ căng thẳng như dây đàn, cuối cùng Bạch Tuệ Nghi cũng được thả lỏng. Cô vật vã nằm trên giường, cảm thán Dịch Khải Văn quả thật kiên cường khi sống nổi từng ấy năm trong ngôi nhà chẳng có tình người này.
Dịch Khải Văn vừa tắm xong, ra ngoài, Bạch Tuệ Nghi vội vàng chồm dậy, mặt mũi nhăn nhó quan sát rồi hỏi: “Ê, giờ anh còn ổn không đấy?”