“Nói cho nhị thúc về hành trình của chúng ta hay hỏi han tình hình của nãi nãi, hay hỏi tình hình của nhà cũ?”
Trường Đình một hơi đoán ba lý do khác nhau nhưng vẫn thấy Lục Trường Anh thưởng thức cửu liên hoàn trong tay. Thái độ của hắn như thường, cả người dựa vào ghế bành khắc hình hoa cúc, mày nhướng lên cười cười nhìn nàng.
Ánh mắt Trường Đình sáng ngời, cả người ngả về trước, lẳng lặng nhìn anh trai. Trường Anh bấy giờ mới bật cười nói, “Ba lý do này thì cần gì đoán, là người thì ai chẳng nghĩ ra.”
Trường Đình tức khắc nhụt chí, tức giận cướp lấy cửu liên hoàn. Lục Xước rất thích ném vấn đề cho con trẻ nghĩ rồi mới cho đáp án. Cái này khác với tiên sinh thường cho đáp án rồi mới bắt mọi người nghĩ vì sao lại như thế…
Cửu liên hoàn nắm ở trong tay lạnh lẽo thấm người, Trường Đình buồn bực vì nàng luôn thích cách dạy của tiên sinh hơn…. Nhưng Lục Xước lại nói, “Có một số việc nếu đã biết thì không nhất định hiểu được. Chờ lần tới gặp được vấn đề tương tự, không có người dạy thì con định thế nào? Con phải nhớ kỹ, phương pháp tiên sinh dạy và ta dạy quyết định việc con bị người trị hay sẽ đi trị người khác.”
Trường Đình ngước mắt nhìn anh cả, Lục Trường Anh mắt sáng mày đẹp, tóc buông lỏng chỉ buộc bằng một miếng vải xanh đậm. Áo dài của hắn tản mạn phô trên ghế, màu xanh nhạt cùng màu đỏ của gỗ tôn nhau lên thoạt nhìn cực kỳ diêm dúa. Thiếu niên ngả người ra sau, bộ dạng cao dài lại đĩnh bạt.
Trường Đình khẽ hừ một tiếng, còn Trường Anh lại cười rộ lên nói, “Muội tự nghĩ đi, nếu muốn biết thì tự mình nghĩ ra mới là danh chính ngôn thuận.”
Có một người anh giống hệt cha nên Trường Đình cực buồn bực. Nàng nghiêng đầu đi, ý nghĩ xoay nhanh: Lục Phân và Chân Định đại trưởng công chúa đã sớm tới Bình thành và đang ở nhà cũ chỉnh đốn nghỉ ngơi. Sau đó bọn họ sẽ làm gì?
Sổ sách, nhân sự, đất đai, nhà cũ của Lục gia có một cái nhà kho để lâu không dùng nhưng giá trị thiên kim…
Không đúng, còn có binh mã!
Tứ đại gia tộc vì sao có thể đối chọi với hoàng thất, là vì bọn họ đã ở Kiến Khang lâu rồi ư? Sĩ tộc xưa nay chưa bao giờ dựa vào Kiến Khang, bọn họ cũng không phụ thuộc vào chức quan hay bổng lộc triều đình cấp, càng không phải dựa vào thánh nhân cất nhắc.
Bọn họ toàn dựa vào thế lực xây dựng nhiều năm ở nhà cũ. Môn phiệt thế gia coi chính là vương một cõi, từ thu thuế, thủy vận, trao đổi hàng hóa đến việc điều tiết khống chế hộ tịch và dân cư bọn họ đều nắm hết. Triều đình không hề nhúng được tay vào chỗ này, tất cả đều bị thế gia đại tộc bọc như thùng sắt chật hẹp, không một khe hở.
Có bạc thì quân lương và lương thảo sẽ có, mà có người thì binh tướng và tử sĩ cũng sẽ thành. Nếu vận chuyển lưu thông thì sẽ có chỗ thao luyện binh mã.
Đây mới là căn cơ của môn phiệt sĩ tộc.
Thân hãm trong loạn thế, cho dù đầy bụng là tài hoa mà không có nắm đấm hộ thân thì cũng chỉ có thể rơi vào hoàn cảnh đáng thương.
Nàng có thể đưa lưng mình cho Lục Xước và Lục Trường Anh, Trường Ninh có thể hoàn toàn tin tưởng Chân Định đại trưởng công chúa, còn trên đời này người Lục Xước có thể phó thác và tin tưởng có em trai ông ta, Lục Phân.
Rốt cuộc bọn họ cùng một mẹ đẻ ra, huyết mạch tương liên, theo như Lục Xước nói thì, “Con người trước sau đều sẽ phản bội, nếu lợi đủ nhiều. Ngay cả Chu quản gia cũng có khả năng phản chiến nhưng A Phân sẽ không. Bởi vì không có ai có thể ra nổi cái giá đủ để mua được huyết mạch.”
Vì sao sĩ tộc có thể trải qua thời gian lâu dài mà vẫn có thể đứng vững sừng sững không ngã. Đó là vì bọn họ hiểu rõ ai là ta, ai là địch.
Trường Đình dừng động tác nghịch cửu liên hoàn. Nhà cũ có mấy vị thúc bá không cùng chi quản lý, vẫn luôn đâu vào đấy. Nhị thúc Lục Phân có lẽ nhất thời chưa nắm rõ được mọi việc thì cũng có người chỉ dạy, không cần Lục Xước phải viết thư từ nơi xa xôi để chỉ bảo.
Nếu không phải trách móc dạy dỗ thì lý do là gì? Rốt cuộc cha muốn làm cái gì?
“Xem xét thời thế.” Lục Trường Anh nhẹ giọng nhắc nhở nàng.
Bên trong phòng đốt hương lá đậu, là mùi mà Lục Trường Anh quen dùng. Mùi này ngọt thanh, rất đạm nhưng lại giữ được lâu. Trường Đình trầm mặc, tay theo bản năng di chuyển cửu liên hoàn, tiếng kim loại va vào nhau đinh đang ầm ĩ.
“Vị trí và thế cục của chúng ta ngày trước… Thạch gia…” Trường Đình nhẹ lẩm bẩm.
Thạch gia nguyện ý dùng thủ đoạn để Lục gia không thể không ở lại chỗ bọn họ, vậy nhà khác thì sao? Những người khác, những kẻ còn lỗ mãng hơn Thạch gia liệu có thể trực tiếp bỏ qua việc dùng thủ đoạn mà mạnh mẽ cắn một miếng lên cục thịt mỡ mang tên Lục gia hay không!?
Ngày thường nếu có một chiếc xe ngựa có viết chữ “Lục” trên đó thì thứ dân nghèo khổ sợ là tránh còn không kịp, làm gì dám tùy tiện sán đến….
Nhưng lúc này lại là khi đại loạn bắt đầu, kẻ có tâm tư cũng nghĩ nhiều hơn. Cái này chỉ sợ là điều mà Lục Xước ban đầu không nghĩ tới.
Thời không đợi người…
Không hiểu sao Trường Đình lại nghĩ tới 4 chữ này.
“Có một Thạch gia thì sẽ có Trương gia, Vương gia… Phụ thân không dám lấy an nguy của cả nhà ra mà đánh cược. Rời khỏi Kiến Khang vốn là để tránh nguy, ai biết một đường này lại toàn hiểm cảnh…” Trường Đình lẩm bẩm sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trường Anh mang theo chút không xác định nói, “Phụ thân sợ một ngàn gia tướng chúng ta mang theo không thể đảm bảo an toàn nên đơn giản buông tay chân gõ đồng la dọa dã thú ư?”
Cùng với việc để đám người không biết nặng nhẹ thương nhớ thì không bằng tuốt kiếm đánh một trận để bọn họ kinh sợ cũng để tự bảo vệ mình. Thế nên ông ấy mới viết thư cho Lục Phân, gửi quân tới cũng được, hoặc ở bên đường canh gác thị uy cũng thế, làm nhiều bảo đảm hơn thì sẽ càng an tâm hơn. Ai cũng không dám mang gia quyến ra để mạo hiểm.
Lúc này Lục Trường Anh mới từ từ ngồi dậy nhìn về phía em gái và chậm rãi nở nụ cười.
Hoàng hôn xuống núi, trạm dịch ở phía Đông Bắc của Dịch thành, rời xa nơi trung tâm ồn ào náo nhiệt. Trường Đình đã thay một bộ quần áo bằng lụa xanh đen, trên đó có hoa văn chìm, bên ngoài là áo khoác lụa. Trần Ẩu kiên trì muốn nàng đội mũ có rèm, bà nói, “Bắc địa này dân phong thô lỗ, thân phận của ngài không giống người nhà khác!”
Bà ấy ám chỉ Thạch gia cô nương, Thạch Tuyên ư?
Trường Đình thầm than một tiếng, thế cục thiên hạ này đều sắp bị lộn tung lên rồi, người với người có khác gì nhau đâu.
Rốt cuộc không lay chuyển được Trần Ẩu nên nàng đành đội mũ. Trước mắt bị tấm vải xanh che mờ mờ, phủ toàn bộ tầm mắt. Nàng cứ vậy mông lung nhìn phía trước sau đó cùng Trường Ninh lên xe ngựa.
Phù thị ngồi một chiếc xe ngựa còn hai tiểu cô nương ngồi một chiếc khác. Xe ngựa của bọn họ lúc này chỉ sơn đen cực kỳ khiêm tốn. Lục Xước, Trường Anh và Trường Mậu cưỡi ngựa cùng cả đoàn đi tới chợ phía đông.
Tiểu Trường Ninh cực kỳ hưng phấn, vừa lên xe cô nhóc đã lệch người dựa qua chỗ chị gái rồi ghé lên gối mềm và cười nói, “Hiện tại vừa lên xe ngựa muội đã choáng váng, khó chịu vô cùng!”
Lời nói của Trường Anh vào buổi trưa khiến lòng Trường Đình nặng nề, nàng không cười nổi vì nghĩ lúc nào Lục gia cũng phải đề phòng kẻ khác…
Tiểu Trường Ninh đương nhiên không hiểu được những việc này nên cứ vô tư dựa vào vách xe, trộm vén màn lên nhìn ra bên ngoài. Lúc này khu chợ đã chậm rãi sáng đèn, Trường Đình thoáng nhìn thì thấy ở đây đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Tiếng thét to quanh quẩn, tiếng vui đùa ầm ĩ vang lên hết lần này tới lần khác. Phố phường náo nhiệt cực kỳ khiến người ta vô cớ cảm thấy thân quen.
Trường Đình vô cớ thở dài.
Thạch Mãnh là người xuất thân nghèo hèn đê tiện, không được dạy dỗ tử tế, cũng không đọc được bao nhiêu sách. Ông ta học được đạo trị quốc này ở đâu…