Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 38: Cảm ơn vì lời mời



“Lâu lắm rồi tôi mới nghe được trò đùa nào mỉa mai đến vậy đó.”

Dương Nhĩ Từ nhìn chằm chằm vào nụ cười của tên “thương nhân” trên màn hình, “Mua bé gái giá cao không phải vì bọn họ thích bé gái, mà là vì không thích dùng tử cung nhân tạo để sinh con nên muốn tử cung tự nhiên của phụ nữ.”

Không biết là bởi vì đoạn video này hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, Chung Ích Nhu cảm thấy lạnh buốt cả người, cứ như thể cô vừa bị ném vào trong giếng nước đá, cố gắng giãy giụa đến đâu cũng không cách nào cảm thấy chút nhiệt độ nào. Hai tay cô gần như cứng đờ, muốn cử động một đầu ngón tay cũng khó.

Trong video, gã đàn ông bụng phệ kia nhanh nhẹn lướt tay, nhiệt tình giới thiệu những “củ khoai lang nóng bỏng tay” cho vị khách khó mà có được này.

[Không cần phải nói.] Trong video, giọng của Josh – cũng chính là giọng của D03 – lại vang lên.

[Tôi muốn tất cả những đứa bé này, sáng sớm mai tôi sẽ đi đón bọn chúng, đêm nay phiền anh chăm sóc bọn chúng giúp tôi một đêm.]

Gã kia nói một câu “Thượng đế phù hộ cậu”, cười đến mức những thớ thịt trên mặt nhăn lại cả vào nhau, đôi mắt đen hám lợi của gã bị che khuất gần như không thấy được nữa.

[Nếu cậu vẫn cần bé gái thì cứ tìm tôi. Gì chứ tôi làm nghề này đã mười mấy năm rồi, những bé gái đầu tiên bán được cũng đã lớn lên và sinh con rồi, bọn chúng khỏe mạnh cực kỳ. Cậu biết đấy, lũ chó đẻ giàu có đó chỉ thích những đứa trẻ được nuôi trong bụng người thôi, những cái bụng giả và nước ối nhân tạo đó trong mắt chúng không khác gì mẫu vật cả đâu…]

Gã ta hết sức tự hào về những “sản phẩm” mà mình xuất khẩu, cứ như một doanh nhân thành đạt trong dây chuyền sản xuất chỉ đang tạm thời bị mắc kẹt ở chỗ phòng làm việc dơ dáy bẩn thỉu này vậy.

D03 không nói gì, chỉ im lặng đưa tiền tạm ứng và thống nhất thời gian bàn giao, sau đó một mình đi về.

Video này đến đây cũng kết thúc.

Trong thư mục này chỉ còn lại một tệp cuối cùng – một bản ghi âm có tên [(A02) ghi âm điện thoại 11090].

Josh cứ thế ấn phát, nhưng An Vô Cữu lại rất để ý cách đặt tên của tệp. Trong ngoặc là A02, có lẽ là ám chỉ đối tượng bị ghi âm điện thoại, vậy còn 11090 ở đằng sau thì sao?

Nếu là số thứ tự của file ghi âm…

Hai giọng nói xuất hiện trong bản ghi âm, mà giọng của D03 rất rõ ràng, không bị lọc hay nén bởi cái gì cả, rõ ràng cậu ta chính là người đã ghi âm cái này.

[Em đã giải quyết rồi, anh không đến đúng là một lựa chọn sáng suốt. Chỗ đó rất đáng sợ, đi vào trong toàn là mùi phân trẻ con cùng thức ăn lẫn lộn, không biết bọn nhỏ ở trong đó sống như thế nào, chịu khổ ra sao nữa. Khi nào đến chỗ chúng ta thì phải kiểm tra thêm một chút.]

Quả nhiên, bên còn lại chính là giọng nói của An Vô Cữu – đối tượng trò chuyện đúng là A03.

[Tôi sợ tôi mà thấy tình hình đó chắc sẽ không chịu được mất, làm phiền cậu rồi.]

[Sao anh lại khách khí như thế chứ, chúng ta là bạn thân đó, khi nào mời em một ly là được. Gần đây anh bận quá nên hoãn hai lần rồi đấy, lần này không được hoãn nữa đâu nhé.]

[Không hoãn đâu, tôi hứa đấy.] Giọng nói của A02 trong đoạn ghi âm không lớn lắm, giọng điệu cũng rất dịu dàng.

[Thế này đi, lát nữa tôi sẽ mang rượu A01 tặng tôi hồi sinh nhật, chúng ta gặp nhau lúc X giờ X phút ở rạp xiếc tầng hai nhé.]

An Vô Cữu nhíu mày. Khúc nhắc đến thời gian, đoạn ghi đã bị hủy âm.

Mà lại còn là rạp xiếc.

Cuối cùng thì tối nay là lúc bọn nhỏ xem xiếc, hay là hai nhân viên này hẹn gặp nhau đây?

Giọng điệu của A02 mang theo một chút cảm xúc, [Đã lâu rồi không xem biểu diễn, nghĩ lại vẫn thấy hơi hoài niệm. Hồi còn bé chúng ta luôn lẻn vào xem.]

[Đúng. Nhưng mà anh bằng lòng uống rượu A01 đưa cho anh hả, em còn nghĩ anh sẽ giữ nó mãi cơ chứ.]

A02 khẽ cười.

Không biết vì sao, rõ ràng giọng nói này là của mình, nhưng An Vô Cữu lại cảm thấy rất lạ, như thể tiếng cười này là của một người đang yêu đương vậy – nó ngọt ngào quá mức.

[Anh ấy sẽ không nói tôi đâu, rượu vốn là để người ta uống mà.]

[Được thôi được thôi, là anh để em uống đấy nhé.]

Ngô Du nghe thấy có gì đó sai sai, liền quay lại liếc Thẩm Thích. Mắt cậu ta quét đến vạt áo của anh trước, sau đó thở dài một cái rồi mới cất tiếng, “Anh chính là A01 à.”

Thẩm Thích nhíu mày, bộ dáng y như chính cung nhưng lời nói lại trà xanh đến chết, “Làm sao? Tôi không đủ tốt à? Sao cậu lúc nào cũng lắm ý kiến đối với tôi thế?”

Ngô Du cảm thấy mình hẳn nên đổi tên thành Ngô Có Lời Để Nói.

“A01 và A02 có quan hệ tốt bất thường nha.” Nam Sam vẫn cười như cũ, chỉ là tốc độ nói đã chậm hơn rất nhiều.

Chung Ích Nhu ở bên cạnh muốn cười, nhưng cười một tiếng lại thấy cổ đau nên cô đành phải nhịn.

Trong đoạn ghi âm, A02 và D03 trò chuyện về vấn đề thuốc kia, hầu hết trong số đó là những từ đã xuất hiện trong video trước.

Tại một khoảnh khắc nào đó, An Vô Cữu bỗng phát hiện ra trò chơi này không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu.

Nếu đây chỉ đơn thuần là một trò thoát khỏi phòng kín, nơi đây sẽ chẳng khác nào một không gian hạn chế với những câu đó và những thứ gây mất tập trung nhằm ngăn cản việc trốn thoát.

Nhưng những video này và ghi âm trong điện thoại này lại dường như đang tiết lộ cho bọn họ một âm mưu nào đó, một câu chuyện nào đó về Trung tâm thu nhận này và thậm chí cả vai trò của những nhân vật bọn họ đang sắm vai.

A01 và A02 có một mối quan hệ thân thiết nào đó, còn A02 và D03 thì là bạn thân.

Vậy những người khác đâu?

Đang tự hỏi, đột nhiên cậu cảm thấy âm thanh bên ngoài dần dần biến mất, thế là cậu bèn đi hai bước về phía cửa rồi lại quay lại, sau đó đứng cạnh Thẩm Thích rất gần.

Dường như sợ làm phiền những người khác đang nghe đoạn ghi âm, An Vô Cữu không nói gì cả, chỉ nhẹ khoác tay lên lưng Thẩm Thích. Cái khoác tay này cơ hồ chỉ có đầu ngón tay là chạm vào lưng anh, như một con chuồn chuồn chạm vào nước nhưng chưa sẵn sàng bay đi vậy.

Thẩm Thích khoanh hai tay ôm ngực liếc cậu một cái, trong lòng lại thầm vui vẻ vì hành động của An Vô Cữu, nhưng anh không biết lí do tại sao.

Anh nhướng mày, ra hiệu với An Vô Cữu, Sao vậy?

Trong mắt anh, An Vô Cữu là một người rất kỳ lạ. Cậu xinh đẹp nhưng không diễm lệ; cậu mang một vẻ đẹp mâu thuẫn vừa cứng cỏi lại vừa yếu ớt.

Có khuôn mặt này, chỉ cần dùng nhan sắc cậu cũng có thể ăn ngon mặc đẹp, kể cả có ngu đến đâu thì nếu chịu nịnh nọt người khác cũng sẽ có người đáp ứng, bởi những kẻ tự cho mình là kẻ mạnh kia đều thích những đứa xinh đẹp ngu ngốc dễ kiểm soát.

Nhưng An Vô Cữu lại rất thông minh, mà còn đủ thông minh để trở nên cố chấp nữa chứ.

Thấy Thẩm Thích đáp lại, An Vô Cữu nhanh chóng bỏ tay xuống, khẽ nói, “Có lẽ bên kia đã ngừng phun thuốc diệt cỏ rồi.” Góc cậu nghiêng mặt khiến động tác của cậu có vẻ mềm mại, nhưng cũng chỉ là có vẻ mà thôi.

Nếu là một người khác nói chuyện như thế này và chạm vào người anh thế này, Thẩm Thích sẽ không có cảm giác gì, thậm chí anh còn thấy hơi phản cảm. Nhưng vì đây chính là An Vô Cữu, đầu óc của cậu và thiện ý cố chấp của cậu lại khiến gương mặt này trở nên xinh đẹp không thô tục chút nào, khác hẳn với tất cả những người khác Thẩm Thích đã từng gặp.

Nên lúc cậu khẽ cúi đầu, trông cậu liền hết sức đáng yêu.

Thẩm Thích hiểu rõ ý cậu nhưng lại giả vờ không hiểu, cúi đầu đến bên tai An Vô Cữu, cố ý chọn một từ mà anh biết rõ cậu sẽ không chấp nhận, “Cậu muốn chỉ huy tôi à.”

“Không phải,” An Vô Cữu nghiêm túc phủ nhận, ánh mắt trong sáng. “Tôi muốn nhờ anh nhìn hộ tôi, lát nữa lon cầu vồng có thể sẽ xuất hiện, tôi cảm thấy chữ trên đó có thể là manh mối.”

Thẩm Thích cười khẽ bên tai cậu, sau đó nhanh chóng đứng thẳng dậy. “Vậy còn cậu thì sao?”

An Vô Cữu chỉ màn hình, “Ghi âm hơi lạ, tôi phải nghe thêm một chút.”

Thẩm Thích không nói nhiều, thỏa hiệp cũng nhanh chóng lạ thường. Anh hết sức tùy ý làm một động tác OK, tay thì túm lấy cổ Ngô Du kéo cậu ta đi.

“Anh làm gì đấy!”

“Đi cùng tôi qua bên kia xem.”

“Tự anh đi đi!”

“Nhưng người ta thấy sợ mà ~”

Giọng hai người xa dần, lúc này An Vô Cữu mới quay người lại đi về phía màn hình.

Tiếng cười đã trôi qua rất lâu, nhưng tai cậu giờ mới muộn màng cảm thấy ngưa ngứa đôi chút.

Nhưng cảm giác này cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt mà thôi, vì An Vô Cữu đã lại một lần nữa nhập tâm vào cuộc trò chuyện trong đoạn ghi âm đang phát. Cuộc trò chuyện này nhất định chứa tin tức gì đó vô cùng quan trọng.

Trong lúc nói chuyện, sau khi nói về thuốc chuyển thai, đề tài của bọn họ lại quay lại rạp xiếc đã hẹn lúc trước.

D03 hỏi, [Mấy giờ anh tan làm? Em đến tìm anh nhé.]

Ở đầu kia của điện thoại, chỗ của A02 bỗng trở nên hơi ồn, như thể có ai đang gọi cậu ta.

[Thế này nhé, ban đêm lúc X giờ X phút gặp nhau ở rạp xiếc tầng hai, lùi lại hai tiếng. E06 ở trên đến tìm tôi, tôi phải qua đó trước, chị ấy mới thất tình, tâm trạng có vẻ không ổn lắm.]

Lúc cậu ta nhắc đến thời gian, bản ghi âm lại mất tiếng một lần nữa.

[Được thôi, lùi hai tiếng thì lùi hai tiếng, đằng nào cũng chỉ có anh mới an ủi được chị ấy, việc này em nào có làm được. Em đang trên đường, gặp anh lúc chín giờ nhé!]

Tích một tiếng, bản ghi âm kết thúc.

“E06 là cô Chung.” Nam Sam chậm rãi nói. “Có vẻ như nhân viên ở đây có quan hệ rất tối với nhau, nhìn qua cũng không giống người làm việc ở nơi có phong thủy xấu thế này.”

An Vô Cữu thì bắt được điều gì đó từ câu nói cuối cùng.

“Quan hệ rất tốt với nhau” không chính xác lắm, trước mắt thì A01, D03 và E06 đã xuất hiện trong bản ghi âm đều có vẻ thân với A02.

Từ thông tin lấy được từ những đoạn băng và bản ghi âm, có thể dễ dàng nhận ra A02 là một người lương thiện chính trực, cũng chính là đầu mối xâu chuỗi các nhân vật khác.

Sau khi bản ghi âm kết thúc, trên màn hình không xuất hiện cái gì khác nữa, tất cả đều cho rằng đó chính là kết thúc.

Nhưng bất ngờ là, một giây sau, bên trên màn hình lại bỗng nhảy ra một tấm thiệp điện tử.

Sau khi ấn mở, một văn bản xuất hiện:

[D03 thân mến, A02 mời bạn xem buổi biểu diễn xiếc ngày hôm nay!

Xin nhớ kỹ, thời gian là:

MLCRFPCC

RUMXCPM

Đừng đến muộn nha!]

Sau đó, bên dưới văn bản xuất hiện một dòng màu đỏ:

Điền thời gian chính xác để nhận được thiệp mời điện tử.

__:__

Hóa ra vì cái này nên thời gian được nhắc đến trong bản ghi âm đã bị tắt tiếng.

“Cái gì thế này, giống như một chuỗi mã bị cắt xén vậy.” Josh nhíu mày, “Là số biểu thị thời gian sao?”

Dương Nhĩ Từ nhìn qua, kết luận rằng đó là một loại mật mã nào đó, “Tôi đoán vậy, hai chuỗi ký tự này hẳn là một bản mã thu được thông qua một loại mã hóa nào đó, loại mã hóa này đã chuyển đổi số thành chữ cái.”

“Vậy thì… liệu có thể xử lý bản ghi âm đã bị tắt tiếng kia không, vậy thì chúng ta liền có kết quả rồi.”

Dương Nhĩ Từ không đồng ý với lời đề nghị của Josh. Cô lắc đầu, “Đã cho mật mã rồi mà còn định khôi phục bản ghi âm thì chính là bẻ khóa thô bạo. Huống chi, chúng ta cũng chẳng có thứ gì có thể khôi phục bản ghi ở đây.”

An Vô Cữu không nói chuyện. Lúc trước cậu vẫn còn đoán thân phận của Dương Nhĩ Từ, bây giờ thì cậu có thể xác nhận được đôi chút. Hành vi thì có thể che giấu, nhưng lối suy nghĩ và kho kiến thức của một người rất dễ bị lộ.

Đối với một mật mã như vậy, Dương Nhĩ Từ dùng rất nhiều cách giải mã cổ điển, sau đó nhận ra chúng đều không đúng lắm. “…Nếu chữ cái và số tương ứng với nhau, thì bình thường số sẽ dựa theo thứ tự của bảng chữ cái, nhưng nếu thế thì… Đây là 131231861633, phía dưới thì là 2331613182113…”

Vì không có bút ở đây nên cô chỉ có thể tính toán trong đầu kết quả của mỗi lần giải ra, nhưng mà chỉ cần nhìn cô nhanh chóng đối ứng từng chữ cái này với số thứ tự trên bảng chữ cái rồi lại đọc lên cách sắp xếp là đủ để thấy được năng lực của cô rồi.

Nhưng sau khi có được dãy số, Dương Nhĩ Từ lại thấy nghi ngờ. Cô tự nhủ, “Sau đó lại giải mã dãy số ư? Thế chẳng phải quá khó à…”

Những gì cô nói Josh chẳng thể hiểu được. Cậu ta an ủi, “Đừng gấp, nhất định chị có thể nghĩ ra.”

An Vô Cữu im lặng đứng sau. Cậu không tính toán, nhưng trong đầu lại liên tục hồi tưởng lại bản ghi âm vừa được phát xong.

Cơ thể Chung Ích Nhu suy nhược, cô cảm thấy cực kỳ mệt, họng đau rát, đành phải kéo chiếc ghế trước đó đến để ngồi. Cô yếu ớt đưa ra ý kiến, “Chẳng lẽ là mật khẩu được mã hóa theo nhóm chăng? Thử hai nhóm số tương ứng với nhau xem, nếu không được thì thử đối ứng lệch vị trí…”

“Trông chị xanh xao quá.” Dương Nhĩ Từ cảm thấy không ổn lắm, nhưng bây giờ cô không thể chăm sóc cho Chung Ích Nhu được, nên cô đành cởi áo khoác trắng trên người mình ra bọc lấy cả người cả ghế của Chung Ích Nhu. Bọc xong, cô lại quay ra giải mật mã tiếp, “Chia thành nhóm có vẻ không khả thi lắm.”

Cái kiểu giải mã này không phải là ưu thế của Nam Sam, hơn nữa tình trạng bây giờ của anh ta cũng không ổn lắm. Nam Sam lo hệ thống thần kinh trung ương của mình có vấn đề, nên là anh ta đã đề nghị đi sang hành lang Cầu vồng để tìm Thẩm Thích và Ngô Du.

Nói xong, anh ta liền rời đi.

“Không đúng, không phải chia nhóm.” Sau nhiều lần tính toán, Dương Nhĩ Từ xác nhận phương án này cũng không giải được.

Thế nó là gì? Chẳng lẽ nó lại là kết quả của việc lồng nhiều lớp phương thức mã hóa lên nhau?

“Liệu có phải chúng ta đã suy nghĩ quá phức tạp rồi không?”

Giọng nói bình tĩnh của An Vô Cữu xuất hiện sau lưng cô.

Dương Nhĩ Từ quay đầu lại đánh giá gương mặt của An Vô Cữu. Cậu không giống những người khác cô đã từng gặp phải: thông minh nhưng không hung dữ, luôn dịu dàng và mềm mỏng đưa ra ý kiến của mình.

“Cậu nghĩ ra cách giải hả?”

“Đúng là chữ cái và số có thể tương ứng với nhau nên phần lớn lúc đầu mọi người sẽ lấy số thay vào chữ theo kiểu A là 1, B là 2, C là 3 – đây là kiểu thay số trực tiếp nhất.” Giọng của An Vô Cữu rất nhẹ. “Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng mà khi nghe chị Ích Nhu nói đến chuyển vị trí, tôi mới nghĩ liệu có phải chúng ta đã nghĩ xa quá rồi không.”

“Chuyển vị trí?” Dương Nhĩ Từ không cho rằng cái này khả thi lắm. “Chuyển bao nhiêu? Cứ mù quáng thử theo trình tự bảng chữ cái?”

An Vô Cữu lắc đầu nhẹ, “Chị còn nhớ chứ? Trong đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của D03 và A02, có một thứ được nhắc đi nhắc lại nhiều lần: ‘hoãn hai lần’, ‘lùi hai tiếng’, ‘lùi hai tiếng thì lùi hai tiếng vậy’.”

Dương Nhĩ Từ bỗng dưng nhận ra, “Ý cậu là nó ám chỉ chúng ta phải lùi chữ cái về sau hai lần?”

An Vô Cữu nhìn chằm chằm mật mã trên màn hình, thử lùi chữ về sau trong đầu, sau đó cậu nhìn quanh tìm lọ thuốc Dương Nhĩ Từ đã mở ra trước đó. Cậu lấy viên thuốc màu cam trong bình ra rồi thử cho Josh xem.

“Dòng đầu tiên của mật mã là MLCRFPCC… M lùi hai lần được O, L lùi hai lần được N, C lùi hai lần được E…”

Nói xong, cậu ấn tay viết dòng chữ này lên tường, mà cũng không viết thành hai hàng như trong câu hỏi.

Mà, cậu viết:

ONETHREE:TWOZERO

Sau khi viết xong, An Vô Cữu vẽ hai đường thẳng ở giữa mỗi chữ:

ONE|THREE:TWO|ZERO

(MỘT|BA:HAI|KHÔNG)

“A, là 13:20!” Tìm được câu trả lời chính xác, Josh hết sức vui vẻ.

“Sai rồi,” Dương Nhĩ Từ lắc đầu. “Đây đâu phải buổi tối.”

“Ừ,” An Vô Cữu gật đầu. “Đó là vì không chỉ mỗi chữ cần dời vị trí, mà còn chữ số nữa. Cần phải lùi mỗi chữ lại 2 lần, thế thì số cũng cần phải lùi lại 2 lần.”

Tất cả các số được đẩy lùi hai ô theo vòng tròn: số 1 ban đầu trong ô đầu tiên được đẩy sang ô thứ ba, số 3 được đẩy sang ô thứ tư, số 2 lùi hai lần để đến ô đầu tiên và số 0 lùi đến ô thứ hai.

An Vô Cữu không viết đáp án nữa mà đọc hẳn luôn, “Đáp án hẳn là 20:13.”

“Thì ra là vậy.” Josh lập tức nhập bốn số này vào.

Màn hình hiển thị kết quả.

[Đáp án chính xác, chúc mừng bạn đã thành công hiểu được ám hiệu của A02. Xin hãy đưa tay ra để nhận tấm thiệp mời này.

Ngay sau đó, một số chùm tia laze màu xanh lam xuất hiện và tạo thành một hình vuông trong lòng bàn tay Josh.

“Đây là thiệp mời?”

Cậu ta đưa tay lên nhìn thì thấy hình vuông không phải là một mà là nhiều hình vuông giống hệt nhau, chúng chồng lên nhau nhưng không trùng khít hoàn toàn.

Một lời nhắc cuối cùng xuất hiện trên màn hình.

[Vui lòng tìm chìa khóa cầu vồng và đến đúng giờ hẹn.]

Dựa theo diễn biến trò chơi, nhiệm vụ Thiên sứ Đôi Hoàn mỹ có lẽ đã kết thúc.

“Chìa khóa cầu vồng chắc là nhiệm vụ của nửa bên kia hành lang rồi, sau khi lấy được có lẽ chúng ta sẽ mở được cửa rạp xiếc.” Để tiết kiệm thời gian, Dương Nhĩ Từ đề nghị bọn họ đi giải câu đố Em bé Cầu vồng càng sớm càng tốt. Chung Ích Nhu cũng đứng dậy khỏi ghế. An Vô Cữu thấy cô yếu ớt lắm rồi nên định cõng cô lên, nhưng Dương Nhĩ Từ đã ngăn cậu lại.

“Để tôi.” Cô quay lưng về phía Chung Ích Nhu, nửa quỳ xuống. “Lên đi.”

Chung Ích Nhu không còn sức để từ chối nữa nên đành nghe lời Dương Nhĩ Từ. Lưng của Dương Nhĩ Từ ấm hơn trong tưởng tượng của cô, đúng là khác một trời một vực với gương mặt lạnh như băng đó.

“Nặng không?”

“Không sao.”

Những người khác cũng rời khỏi phòng. An Vô Cữu cuối cùng quay đầu lại nhìn.

Bọn trẻ được sinh ra bởi những người lớn này, nhưng cuộc đời của chúng cũng bị chính những người lớn này hủy hoại.

Đây chỉ là thế giới trong trò chơi. Trong thực tế, thiên thần bị bỏ rơi thực sự không phải là những đứa trẻ có hai bộ phận sinh dục “hoàn hảo”, cũng không có tận một đôi.

Chúng chỉ là con gái, thế thôi.

Khi đi ngang qua bức tranh tường, trong lúc xuất thần, Chung Ích Nhu lại nhìn thấy đứa trẻ phía sau gốc cây. Mặc dù không nhìn thấy dung mạo và quần áo của đứa trẻ, nhưng cô dường như có thể nghe thấy tiếng cười non nớt vang vọng đâu đó.

Lúc đi về phía hành lang Cầu vồng, đến khi sắp quay lại chỗ dẫn bọn họ vào tầng hai này, vừa khéo hành lang không phun thuốc, An Vô Cữu nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Thích.

“Thẩm Thích.”

Nghe giọng cậu, Thẩm Thích bèn quay lại.

Đứng ở hai nơi khác nhau, cả hai người đồng thời thấy rằng ngay khoảnh khắc đó, ở nơi giao nhau của Hành lang Cầu vồng và Hành lang Thiên thần, nơi ban đầu là một bức tường hoàn chỉnh bỗng xuất hiện một cánh cổng đầy màu sắc.

Trên đó viết hai chữ “rạp xiếc”.

Mà, cùng lúc đó, hai hàng chữ biểu thị thời gian xuất hiện trước mắt bọn họ.

Dòng đầu tiên là thời gian hiện tại: 07:55.

Dòng thứ hai là một cái đồng hồ đếm ngược đang không ngừng thay đổi, áng chừng bây giờ bọn họ còn khoảng 64 giờ.

Tác giả có lời muốn nói:

Cách mã hóa là mật mã Caesar, nhưng sau đó thì các chữ số lại bị di chuyển một lần nữa.

Chú thích: Mật mã Caesar là một trong những kỹ thuật mã hóa đơn giản và phổ biến nhất. Đây là một dạng mật mã thay thế, trong đó mỗi ký tự trên văn bản thô sẽ được thay bằng một ký tự khác, có vị trí cách nó một khoảng xác định trong bảng chữ cái. Ví dụ với độ dịch chuyển là 3, D sẽ trở thành A, E sẽ trở thành B, v.v. (Wikipedia)

Editor: huhu xin lỗi mọi người, mình edit xong chương này lâu rồi mà mình cứ tưởng mình đăng rồi cơ, không ngờ lại chưa đăng. Dở hơi quá, xin lỗi mọi người nhìu!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.